"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 40
Cập nhật: 2022-05-02 13:59:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Anh Em
êm đến.
Sau chiến thanh thông tin luân phiên, thương vong của kẻ địch nhỏ hơn dự tính. Nhưng dù thế nào đây vẫn là sự ủng hộ tinh thần lớn lao. Thăm dò thấy chiến hạm của quân địch đang neo ở ven biển, chiến hạm của loài người cũng chạy băng tới vùng biển rộng mênh mông khôn cùng.
Hai bên đều đi một nước cờ lớn. Không thể tránh khỏi chiến trường chính diện ác liệt.
Vì là tổng tư lệnh, chiến hạm của Cố Đồng sắp xếp ở vị trí quan trọng nhất trong đội hình, chạy trên mặt nước lạnh băng đen ngòm.
Dự tính sáng ngày mai binh lực hai bên mới có thể giao chiến. Bây giờ là mười giờ, Cố Đồng mặc quân trang màu đen phẳng phiu, một mình ngồi trên khoang tàu cao nhất.
Cửa tự động lặng lẽ mở ra, lính cảnh vệ cơ yếu dẫn một người phụ nữ tới trước mặt Cố Đồng, sau đó rời đi.
Cô gái đó mặc áo hai dây quần soóc, để lộ làn da mềm mại trắng nõn. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt mê muội như trẻ thơ, hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt độ hai mươi.
“Lại đây.” Cố Đồng nói bằng giọng trầm khàn.
Thấy khuôn mặt màu xanh của Cố Đồng, cô gái hơi giật mình, rụt rè tiến tới: “Chủ nhân.”
Đúng vậy, anh là chủ nhân của cô. Ba ngày trước khi cô vừa được sinh ra đã biết được, chủ nhân duy nhất của cô là người thống trị tối cao của đại lục: Cố Đồng.
Tướng quân trẻ tuổi kéo cô gái vào lòng mình. Cánh tay dài chậm rãi mơn trớn gương mặt, xương quai xanh cô gái, rồi thăm dò trong quần áo cô. Cảm xúc mềm mại đến khó tin.
Cô gái cũng không biết xấu hổ, để cho bàn tay chủ nhân lưu luyến trên người mình. Có điều thân thể không chống cự nổi mà khẽ run.
Cố Đồng đặt cô lên chiếc giường đằng sau, chậm rãi cởi quần áo trên người cô. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông điển trai vẫn mặc nguyên bộ đồ đen, không biết phải làm sao.
Anh nhìn thật sâu vào cô. Tay anh mơn trớn từng tấc da thịt của cô. Nhưng ánh mắt không hề có dục vọng.
“Chủ nhân...” Thân thể cô gái run rẩy, giọng êm như áng mây, “Em là ai?”
“Lam.” Cố Đồng cởi quân trang của mình, để lộ lồng ngực màu xanh cường tráng, “Tên cô là Lam.”
“Lam...” Cô nhắc lại tên này, hai tay bị anh bắt lấy, cố định trên đỉnh đầu.
Anh tiến thẳng vào cơ thể cô, khiến cô đau đến run rẩy. Anh lặng lẽ di chuyển, Lam thở hổn hển, hỏi: “Chủ nhân, tại sao lại đối xử với em như vậy?” Mặc dù lính cảnh vệ cơ yếu đã dạy cho cô biết phải làm thế nào để lấy lòng chủ nhân bằng thân thể, nhưng vì sao cô lại cảm thấy kỳ lạ như thế?
Cố Đồng không trả lời, chỉ di chuyển gấp rút mạnh mẽ hơn. Trong khoang thuyền không có bất kỳ âm thanh nào khác, tiếng nước biển mênh mông truyền tới từ cửa sổ mở rộng. Tiếng thân thể quấn quít cũng bị sóng biển bao phủ.
Sau một lúc, Cố Đồng chợt rút ra khỏi người cô, thứ nóng rực ướt át rơi trên bụng cô. Cô luống cuống cầm khăn lông lau sạch sẽ cho anh.
Bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn vang trên đỉnh đầu: “Thứ anh trai thích nhất định rất tốt. Anh thích, mình cũng thích.”
Cô gái không hiểu, lại bị anh áp xuống giường lần nữa.
Tới nửa đêm, cửa khoang mở ra. Cố Đồng ôm cô gái xuất hiện, hai người không mặc quần áo. Lính cảnh vệ cơ yếu vội vàng nhận lấy cô gái từ tay anh.
“Nếu...” Cố Đồng nhìn vẻ mặt say ngủ của cô gái trong ngực cảnh vệ, “Không cứu Trình Thanh Lam về được, cứ đưa vật nhân bản này đến cho anh trai.”
Cảnh vệ hoảng sợ: “Tướng quân, nhưng luật pháp Đế Quốc cấm nhân bản người...”
Mặt Cố Đồng trầm xuống: “Cứ làm vậy đi.”
Ngày hôm đó anh nghe thấy hội thoại giữa anh trai và Gebhuza. Giọng nói kia vô cùng bình tĩnh: Không cứu được cô ấy, tôi còn quan tâm tới gì nữa?
Anh quyết không thể trơ mắt nhìn anh trai sa sút bởi một người phụ nữ được. Máu của Trình Thanh Lam có thể dẫn dụ Gebhuza tới, cũng có thể nhân bản hàng loạt. Khoa học kỹ thuật từng bị xã hội loài người nghiêm cấm tuyệt đối, thật buồn cười, thật thảm thương.
_________________
Ở tiền tuyến phía tây cách chiến hạm Cố Đồng chỉ huy chừng vài hải lý, mười lăm chiếc chiến hạm cùng vô số tàu ngầm chiến đấu cỡ nhỏ thong thả tiến về phía trước.
Diệp Diễm chỉ huy tiền tuyến phía tây, dẫn theo năm nghìn chiến sĩ mạnh nhất ở vùng đất chết, cùng với năm nghìn binh lính Cố Đồng điều tới, tổng cộng là một vạn người.
Do thám khu vực mấy nghìn hải lý phía trước, chiến hạm của quân địch đang tiến tới. Diệp Diễm và mấy phó tướng nghiên cứu trong buồng chỉ huy tới quá nửa đêm. Các tướng lĩnh trở về khoang chợp mắt, giữ gìn thể lực để nghênh đón trận chiến ngày mai. Một mình Diệp Diễm ngồi trong buồng chỉ huy, lẳng lặng hút thuốc lá.
Trong máu người Cố gia đều có gien tàn nhẫn, để có được chiến thắng bất ngờ, họ đều đưa ra kế sách tác chiến đẫm máu. Ví dụ như trong cuộc chiến với người Hackley hai năm trước, Cố Đồng đã hy sinh vài chục vạn dân thường biến thành Zombie để đạt được thắng lợi. Ví dụ như Diệp Diễm anh, trả giá bằng tính mạng của hai nghìn binh lính vùng đất chết, đánh lui đội quân Zombie. Và cũng như ngày hôm nay, hai anh em đồng lòng hy sinh 90% thiết bị thông tin để đánh lén kẻ địch...
Tàn nhẫn mới có thể sinh tồn.
Diệp Diễm nhìn kế sách tác chiến trên màn hình tinh thể lỏng, nhả từng vòng khói quẩn quanh.
Chiến tranh đã nổ ra, hai bên đều có thái độ thăm dò. Mặt biển rộng lớn và tốc độ chậm rãi là sự lựa chọn của cả hai bên. Cho nên lúc này, anh chỉ có thể ngồi ở buồng chỉ huy tiền tuyến phía tây, nhìn trời biển đen ngòm mênh mang ngoài khoang thuyền trong suốt.
Anh có kích động muốn điều khiển máy bay chiến đấu tới Tây Đại Lục đoạt lại cô, nhưng bị chức vụ tướng lĩnh này trói chân. Hơn mười người tiếng cô bị bắt đi dài dằng dặc như thể đã trôi qua mấy tháng.
Có lẽ cô là thất bại lớn nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời anh. Trung thành với xã hội loài người, khiến Đinh Nhất có cơ hội cướp cô đi mất. Hôm nay lại bởi vì cuộc chinh chiến giữa hai bờ đại lục mà cô bị người máy mang đi. Diệp Diễm anh từ nhỏ đến lớn hễ nói là làm, song lời hứa bảo vệ cô luôn bị phá vỡ hết lần này tới lần khác.
Anh hút từng điếu rồi lại từng điếu. Khoang thuyền đóng kín nồng nặc mùi thuốc lá. Diệp Diễm ngồi trên chiếc ghế bành, mũ kéo thấp xuống, ngăn trở ánh sáng trong khoang thuyền.
Trình Thanh Lam, Trình Thanh Lam. Cái tên này đã khắc vào dòng máu thú của anh từ lúc nào? Từ sự kinh ngạc và xúc động thuở đầu, đến khi sống chết có nhau không rời không bỏ; từ niềm yêu thích và khát khao thân thể, đến sự chiếm giữ quyết liệt. Cô gái mềm mại mà kiên cường, ngọt ngào vui tươi mà ngây ngơ đi theo anh không hề chùn bước. Đàn ông sinh ra là để bảo vệ phụ nữ, nhưng cô đi theo anh lại chưa từng bình an!
Diệp Diễm anh phải làm gì mới thỏa lòng đây?
Một bao thuốc lá đã sắp trống không, hơn phân nửa tướng sĩ trên chiến hạm đều đã ngủ. Ánh xanh chợt lóe lên trong buồng chỉ huy, hệ thống điều khiển trí năng biến hóa thành một cô gái trẻ tuổi, hoàn mỹ tinh xảo đứng trước mặt Diệp Diễm.
“Tướng quân không ngủ được sao?” Giọng nữ ngọt ngào vang lên.
Diệp Diễm không nói không rằng.
Một cái khay đặt cốc sữa nóng được người máy đặt ngay ghế ngồi của Diệp Diễm.
“Tướng quân có cần phụ nữ không?”
Diệp Diễm lắc đầu.
“Vậy tôi bật chút nhạc cho tướng quân.” Giọng nữ rất dịu dàng, “Hay là nghe nhạc cổ điển Cố tướng quân cất giấu?”
Diệp Diễm hơi sững lại, gật đầu.
Hình ảnh ba chiều biết điều biến mất. Ánh đèn trong khoang thuyền được chỉnh tối hơn, dịu dàng như sắp hoàng hôn. Nhạc dạo chậm rãi u buồn chợt vang lên, tiếp đó là giọng nam trầm khàn, không nghe rõ lời ca bi thương nhưng lại khiến lòng Diệp Diễm run lên.
“Mọi công trình đều tan nát... Không còn nhớ nổi những ngày còn sôi nổi... Văn minh có thể đè nén mối tình say... Mong em có thể tha thứ cho sự thấp hèn của anh biết bao...”
Kết thúc ca khúc, Diệp Diễm cực kỳ ít nghe nhạc lại suy nghĩ đến mất hồn.
“Vera.” Giọng nói thanh lạnh chợt vang lên. Người máy tham mưu không cần ngủ Vera bị anh gọi tới, trên không trung thoáng hiện hình ảnh ba chiều.
“Sau khi cuộc chiến miền Tây thắng lợi, tôi muốn tới Tây Đại Lục.” Anh bình tĩnh nói.
Con người đỏ ngầu của Vera nhìn anh: “Ngoài người máy, lưới phòng ngự tầng ngoài cùng của Tây Đại Lục không cho phép loài khác tiến vào. Sức chiến đấu của cậu có mạnh hơn nữa, trở thành người mạnh nhất đại lúc cũng sẽ bị tia laser ở lưới phòng hộ xuyên thủng!”
Diệp Diễm không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Vera.
Khuôn mặt màu đen lạnh băng của người máy lộ vẻ kinh ngạc: “Không phải cậu muốn...”
Diệp Diễm gật đầu: “Tôi muốn cứu cô ấy. Tôi cần trở nên mạnh hơn.”
“Cố Thành, như vậy rất nguy hiểm...” Người bạn cũ Vera có cảm xúc không nên có.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Diệp Diễm nhìn hắn: “Sau khi tôi đánh lui kẻ địch ở sườn tây... Hãy cải tạo tôi! Đây là mệnh lệnh. Tôi biết anh có thể làm được.”
————————————————————
Trời vừa sáng, phó tướng Trần Giai Tân đã xông vào buồng chỉ huy của Diệp Diễm.
“Báo cáo! Phát hiện hai mươi chiến hạm của quân địch ở khu vực năm trăm hải lý phía trước!” Giọng nói rập khuôn có vẻ hơi dồn dập, đôi mắt đờ đẫn như bao phủ bới lớp sa. Diệp Diễm nghiêng đầu nhìn phó tướng mình yêu mến, mặc dù anh vẫn có IQ cao cùng tài năng chỉ huy, nhưng không biết khóc biết cười.
“Chúng ta có thể đánh thắng trận này không? Giai Tân?” Diệp Diễm khẽ nói.
Trần Giai Tân đáp: “Tỷ lệ thắng bại 50 50.”
Diệp Diễm cười: “Khá lắm, thẳng thắn như vậy.”
Trần Giai Tân không hề đáp lại trò đùa của chỉ huy.
“Tôi muốn thay đổi kế sách tác chiến đêm qua một chút.” Diệp Diễm tự nhủ, “Tôi không thể thua... Truyền lệnh của tôi, chiến hạm số một, ba và năm, năm phút sau tấn công chính diện!”
Chiến hạm số một chính là chiến hạm chỉ huy của Diệp Diễm. Chiến hạm chỉ huy xung phong, có nghĩa là thề đánh một trận tử chiến. Trần Giai Tân trả lời vang dội: “Dạ!”
Mặt trời mới vừa ló ra ở đường chân trời, chiến hạm chỉ huy của loài người bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt biển, vút lên tầng mây!
Đây vốn là một trận chiến ác liệt với thế lực ngang bằng.
Năm mươi năm trước, quân đoàn của Quý Lan đã nổi tiếng. Thượng úy Quý Lan có chip tinh vi, là một tướng quân nổi tiếng với thủ đoạn quyết đoán, cứng rắn, còn am hiểu chỉ huy chiến dịch quy mô lớn. Chip trong đầu hắn có thể sánh ngang với máy tính cỡ lớn, nhanh chóng tính toán từng số liệu chi tiết của chiến trường.
Nhưng hắn lại gặp phải Diệp Diễm.
Xem xét tình hình, vị tướng loài người này là một bán thú, con cả bị thất lạc của Cố gia, lưu vong nhiều năm trời, từng chỉ huy một số chiến dịch quy mô nhỏ ở Đông Đại Lục, dụng binh tàn nhẫn, tấn công bất ngờ. Đối phó với anh, Quý Lan đưa ra kế sách cố thủ nghiêm ngặt, tấn công vững chắc.
Nhưng vừa mới bắt đầu Diệp Diễm đã phá hỏng kế sách này.
Chiến hạm chỉ huy của loài người bỗng phát động kiểu đánh lén tự sát, bay qua bầu trời trên hạm đội người máy, nhưng lại cắn chặt những chiến hạm phòng thủ yếu kém nhất ở đằng sau hạm đội;
Hạm đội người máy ra sức chống cự, nhưng lại rơi vào một cái bẫy tầm thường đã bố trí từ trước;
Thế tấn công kỳ lạ linh hoạt, tốc độ chiến đấu không thể tin nổi. Đúng vậy, rõ ràng tốc độ của chiến hạm hai phe không phân cao thấp, nhưng chiến hạm của loài người lại có thể nhanh hơn một bước mà bao vây phía sau chiến hạm của người máy...
Việc binh quý ở tốc độ. Tới chiều, mặt biển đã phủ kín vô số xác chiến hạm hỏng hóc tàn tạ, bốc khói nghi ngút. Vô số người máy bị chặt đứt cổ, moi chip trong lồng ngực. Thi thể kim loại của chúng chìm vào đáy biển, dường như mặt biển cũng cao lên một tấc.
Máu của binh lính loài người cũng nhuộm đỏ mặt biển.
Diệp Diễm của trước kia, con hổ canh giữ vùng đất chết, là chuyện người bên ngoài không biết. Song lúc này, khi anh cầm súng laser vọt vào buồng chỉ huy của thượng úy Quý Lan, cái tên Diệp Diễm này đã nổi tiếng khắp nơi sau một cuộc chiến.
“Thượng úy Quý Lan, anh có bằng lòng theo tôi không?” Diệp Diễm hỏi.
Người máy kim loại màu xám Quý Lan lắc đầu: “Chương trình cuối cùng của tôi chỉ có một: Trung thành với Hình thống lĩnh. Xin thứ cho tôi không thể đi theo ngài.”
Diệp Diễm gật đầu, súng laser chợt nâng lên, bắn vào đại não của Quý Lan.
Người máy chậm rãi ngã xuống, cuộc chiến sườn tây hoàn toàn thắng lợi. Diệp Diễm xoay người, nhìn Trần Giai Tân: “Chuyển tất cả người máy tù binh vào chiến đội của Vera. Nếu không thể lập trình lại, lập tức tiêu hủy.”
“Dạ!”
————————————————————————
Nửa giờ sau khi quân đoàn của Diệp Diễm ở sườn tây truyền tới tin tức thắng lợi, đại quân tuyến giữa do thượng úy Kỳ Liên dẫn dắt lại gặp phải sự tấn công mãnh liệt của thiếu tướng Mục Đồng. Thượng úy Kỳ Liên nổi tiếng từ thời niên thiếu bị sự tan tác lúc đầu của quân địch che mắt, sơ suất dẫn tới toàn bộ hạm đội bị chèn ép, cuối cùng bị người máy đặc chủng cỡ lớn mai phục ở sườn đông bao vậy tấn công!
Khi Diệp Diễm nhận được tin của Cố Đồng, vội vàng dẫn hạm đội tiến thẳng về phía đông trợ giúp quân đoàn Kỳ Liên. Hai mươi chiến hạm tuyến giữa đã hao tổn hơn phân nửa! Thi thể của hai vạn binh linh tinh anh của Nam Thành phủ kín mặt biển!
“Tấn công!” Khói thuốc súng lan tràn khắp mặt biển, quang điện lóe lên. Đôi mắt của Diệp Diễm đỏ ngầu, mười tám chiến hạm vừa trải qua trận chiến đẫm máu, lập tức gia nhập cuộc chiến như mãnh hổ.
Cùng lúc đó, ở phía đông, hai mươi chiếc chiến hạm cỡ lớn của người Hackley lơ lửng trên không trung. Đối diện với biển, là cuộc giằng co gay go với người máy chiến đấu cỡ lớn và người máy biết bay cỡ lớn.
“Tấn công!” Hoàng tử Gebhuza đứng vững trên chiếc chiến hạm nòng cốt, sau lưng là đôi cánh khổng lồ dang rộng.
————————————————————————
Trong buổi chiều chiến đấu ác liệt đó, tiếng nổ dữ dội cũng vang tới hai bờ đại lục.
Hai người phụ nữ ngồi uống hồng trà trong hoa viên.
“Cô không lo lắng cho chồng của mình sao?” Đôi mắt đẹp của Hình Lăng Y liếc nhìn.
Sau một buổi sáng, hai người phụ nữ đã hiểu đại khái về hoàn cảnh của đối phương, lại càng thổn thức.
Trình Thanh Lam lắc đầu: “Tôi tin anh ấy.”
Hình Lăng Y cười: “Nhưng đối thủ của anh ta là Hình Tùng, Hình Tùng không bao giờ thua cuộc.” Người máy thống lĩnh đã phá vỡ xã hội loài người năm mươi năm trước!
“Tôi muốn nói lời tạm biệt.” Trình Thanh Lam nói, “Cảm ơn chị.”
Một câu cảm ơn, bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Hình Lăng Y nghiêm mặt, nói: “Cô được Hình Tùng mang về. Tôi không thể quyết định được.”
Trình Thanh Lam nhìn cô: “Anh ta đưa tôi về cũng chỉ vì chị. Tôi có thể đi hay không chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói của chị thôi.” Tới đây một ngày rưỡi, Hình Tùng kia chẳng bao giờ xuất hiện. Nhưng chỗ ở của Hình Lăng Y được canh phòng cẩn mật, muốn thoát thân không phải là dễ.
Hình Lăng Y cười khổ: “Không phải tôi không cho cô đi. Những năm gần đây tôi đã chạy trốn rất nhiều lần, hai năm trước chạy trốn lại càng xa. Bây giờ một con chim cũng không thể bay ra. Huống chi Hình Tùng đang chiến đấu với loài người, cô cũng được coi là người bên này, điều Hình Tùng ghét nhất là phản bội.”
Trình Thanh Lam nhìn trời, dường như chân trời cũng bị ngọn lửa chiến tranh nhuộm đỏ.
“Hình Lăng Y, chị chạy trốn nhiều lần chỉ vì nền hòa bình giữa loài người và người máy.” Trình Thanh Lam nói chậm rãi, “Bây giờ, chị còn nghĩ vậy không?”
Hình Lăng Y yên lặng, gật đầu: “Nếu có thể hòa bình, dĩ nhiên là tốt nhất.” Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng Trình Thanh Lam, “Nhưng tuyệt đối không được làm hại Hình Tùng. Huống chi, loài người có thể bỏ qua cho Hình Tùng sao?”
Đúng vậy, oán hận chất chứa bao năm. Hôm nay tài nguyên trên Trái Đất thiếu hụt như vậy, ai bằng lòng cúi đầu chịu thua chứ?
“Vậy tôi chỉ có thể bắt chị để uy hiếp Hình Tùng đầu hàng.” Trình Thanh Lam nâng chén trà lên, bình tĩnh nói.
Hình Lăng Y nhìn cô: “Cô không làm vậy đâu.”
Trình Thanh Lam đặt chén trà xuống: “Chị nói đúng. Tôi không làm vậy. Bắt giữ chị cũng như bắt giữ chính mình. Lòng tôi cũng không muốn. Huống chi, mặc dù chị không có sức chiến đấu, nhưng từng góc nhỏ trong căn nhà này đều bị Hình Tùng giám sát. Tôi chỉ cần đụng ngón tay vào đầu chị đã bị người máy bảo vệ ném ra ngoài tiêu diệt luôn rồi.”
“Nhưng Hình Lăng Y.” Trình Thanh Lam nói, “Diệp Diễm không như vậy. Anh ấy là người đàn ông giỏi giang nhất tôi từng gặp. Anh ấy nhất định sẽ đánh tới đây, mang tôi đi.”
Hình Lăng Y ngơ ngẩn: “Trước đây rất lâu, tôi cũng nói những lời hệt như cô. Về sau, Hình Tùng dẫn tôi đi rồi, lại không buông tha cho tôi.” Cô hít sâu một hơi, “Tôi và Hình Tùng đã sống quá lâu rồi. Nếu quả thật có một ngày phải chết, Trình Thanh Lam, xin hãy khuyên chồng của cô đối xử tử tế với chủng tộc người máy. Dù cô có không muốn đi nữa, cô vẫn là một thành viên trong số họ.”
Trình Thanh Lam gật đầu: “Tôi sẽ cố hêt sức. Thật ra thì người máy chỉ bị lập trình mà thôi. Loài người phát động chiến tranh bởi vì rất nhiều loại dục vọng. Nhưng người máy chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, họ có gì sai đâu?”
Hình Lăng Y không nói lời nào.
Trình Thanh Lam nhìn cô: “Tôi đã nhận lời rồi, có thể cho tôi về không?”
Ánh mắt của Hình Lăng Y chợt lóe lên. Trình Thanh Lam lại hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Chị là chuyên gia người máy vĩ đại nhất, chị tạo ra tôi, tạo ra Hình Tùng. Chị nhất định còn rất nhiều ý tưởng hay chưa thực hiện phải không?”
Cô nhìn Hình Lăng Y: “Cứ việc thử lên người tôi. Chỉ cần giữ lại ý thức cho tôi là được. Những thứ khác, thì mặc sức thử...”
Hình Lăng Y giật mình, mặc dù cô luôn hứng thú với việc cải tạo người máy bằng cơ thể sống, nhưng giọng nói của cô lại hơi run run: “Tại sao? Cô biết như vậy sẽ vô cùng đau đớn!”
“Yên tâm, tôi không làm gì Hình Tùng đâu. Chị có thể đưa vào tôi một chương trình, để Hình Tùng có thể dễ dàng hạ gục tôi. Tôi chỉ.. mặc dù đã được chị cải tạo rất mạnh. Nhưng lần nào... cũng cần họ tới cứu. Tôi muốn trở nên mạnh hơn, tôi muốn đứng sóng vai với người đàn ông luôn che chở cho tôi. Cho dù có chết, cũng phải chết trên cùng một chiến tuyến.”
Anh Hùng Thời Loạn Anh Hùng Thời Loạn - Đinh Mặc Anh Hùng Thời Loạn