Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 455 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:48:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Chương 70.2
hưng kế hoạch luôn thay đổi khó lường.
Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tập đoàn Du thị.
Ba gã thám tử tư đứng cùng một chỗ, cầm trong tay một xấp ảnh chụp.
“Tổng giám đốc Du, về nơi tiểu thư Du có thể đi, chúng tôi đều đã tìm, không có phát hiện bất kỳ tung tích nào. Một cô gái vị thành niên đang bị thương nặng, nên không thể ra ngoài một mình được, vì vậy chúng tôi cảm thấy chắc chắn có người đang âm thầm giúp đỡ tiểu thư Du.”
Thám tử tư rút ra một tấm ảnh chụp, bên trong là cảnh Trịnh Thiểu Hoa xách theo giỏ trái cây, lái xe từ bãi đỗ xe ra.
“Dựa theo sự sắp xếp và điều tra của chúng tôi, bác sĩ Trịnh là người vô cùng khả nghi nhất. Chúng tôi đã tìm hiểu, sáng sớm hôm cô Du mất tích, bác sĩ Trịnh đã đến bệnh viện rất sớm, sau đó không biết nguyên nhân vì sao lại rời đi.” Thám tử tư phân tích chân tướng sự việc, cuối cùng bổ sung thêm: “Có một ngôi biệt thự, nghi ngờ tám mươi phần trăm cô Du đang trốn ở đó.”
Du Lăng Thần nắm cây bút trong tay ngày càng chặt.
Mỗi lời nói của thám tử tư đều ám chỉ Du Lăng Thần, Tiểu Nhạc bị thương chưa lành, chạy đến biệt thự của Trịnh Thiểu Hoa để trốn tránh anh!
Đáng giận nhất chính là Trịnh Thiểu Hoa biết mà không báo, có ý định gì? Dùng biệt thự giấu Tiểu Nhạc, vốn định kim ốc giấu người sao?
Du Lăng Thần ngày càng tức giận, anh ném cây bút trong tay, im lặng bước ra khỏi phòng làm việc “Thù lao của các anh, đi tìm thư ký Tôn lấy.”
Trước nay Du Lăng Thần làm việc nhanh như chớp, chưa bao giờ lãng phí thời gian, anh đi thang máy tốc hành đến bãi đỗ xe, lấy xe từ bên trong ra, đi thẳng về địa chỉ ngôi biệt thự của Trịnh Thiểu Hoa.
Trịnh Thiểu Hoa và Tiểu Nhạc thật sự rất giỏi! Liên kết lại lừa gạt anh, uổng công mấy ngày nay anh gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, ngày ngày lo lắng Dư Tư Nhạc ở bên ngoài có tốt không.
Du Lăng Thần lái xe với tốc độ nhanh, may mắn là trên đường không gặp nạn kẹt xe, nếu không dựa theo anh đang tức giận, không biết chừng làm ra chuyện gì.
Lúc chuông cửa vang lên lần nữa, Dư Tư Nhạc và Trịnh Thiểu Hoa đang trò chuyện vui vẻ.
Người làm chạy ra mở cửa.
Hơi thở kiềm nén vậy xung quanh Du Lăng Thần, không nói lời nào đi vào. Sau khi vào nhà, nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Du Lăng Thần hận không thể nhào tới ôm cô gái kia vào lòng, đánh vào mông cô một trận.
Bị hơi thở vây quanh, dường như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào, Dư Tư Nhạc cảm thấy sau lưng hơi ớn lạnh, hơi quay đầu lại, lập tức đối diện với tầm mắt của Du Lăng Thần, đôi đồng tử co rụt lại, run giọng gọi: “Anh hai.”
Du Lăng Thần tức giận kéo cánh tay của cô, kéo cô từ bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa đến đây.
Vừa rồi khoảng cách giữa Trịnh Thiểu Hoa với Dư Tư Nhạc chỉ có một hai centimet, không biết hai người đang nói chuyện gì mà cười vui như thế. Nhưng......Trò chuyện cả ngày, phải dựa vào gần như vậy sao?
Đã chín ngày rồi Du Lăng Thần không gặp được Tiểu Nhạc, cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức nào của cô, trong lòng cực lực nén giận. Vừa tìm được người, lại nhìn thấy một màn này, bình giấm chua cất giấu tận đáy lòng bỗng chốc bùng nổ.
“Em còn coi anh là anh hai của em sao? Có một em gái nghịch ngợm rời nhà trốn đi, có ý khiến người nhà sốt ruột sao chứ?”
Dư Tư Nhạc đang thất thần từ trong lời nói của anh mới bình tĩnh lại, ai nghịch ngợm rời nhà đi chứ? Cô chỉ muốn tránh mặt anh hai, ra ngoài bình tĩnh một chút. Với lại câu nói đầu tiên, khiến Dư Tư Nhạc nói thầm, Du Lăng Thần nói đúng, bây giờ cô thật sự không có cách nào xem anh là anh hai, đặc biệt sau khi đã hiểu rõ tâm ý của mình.
Nhưng Du Lăng Thần càng phá vỡ danh hiệu “anh hai”, vụng trộm thích cô, trong lòng cô ngày càng căm giận. Tự nhủ thầm, dựa vào cái gì cô phải thổ lộ trước? Chuyện thổ lộ này đáng lẽ ra để cho đàn ông làm mới đúng.
Cô cũng muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.
Trong đầu bỗng chốc có nhiều giọng nói vang lên, giống như đang nói “ai nói trước thì người đó thua”, “có những thứ dễ dàng có được, đàn ông càng không biết quý trọng”.....Lời nói lập tức xóa bỏ tâm tư của Dư Tư Nhạc.
Cô muốn cùng Du Lăng Thần giày vò lẫn nhau, dây dưa, xem ai không kiên trì được thổ lộ trước.
Trịnh Thiểu Hoa mặc áo sơ mi trắng, ngồi dựa vào ghế sô pha, đáy mắt hiện lên tia sáng. Cuối cùng nhìn thấy gương mặt Du Lăng Thần, lại lộ ra một chút tức giận.
Ánh mắt của Du Lăng Thần lạnh như băng, quét mắt đến Trịnh Thiểu Hoa, trong mắt như bắn ra tia cảnh cáo.
Trịnh Thiểu Hoa không chút để ý: “Du thiếu, cậu đến rồi cũng tốt, tôi giúp cậu chăm sóc Tiểu Nhạc đủ chín ngày, cũng đưa tiền thuê nhà, tiền điện nước tiền ga luôn đi.”
Câu nói sau cùng, thật sự là lời của viện trưởng bệnh viện An Khang nói sao? Cậu ta có nghèo đến nổi phải bảo người khác đưa tiền thuê nhà, điện nước, tiền ga sao?
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên nhìn Trịnh Thiểu Hoa, sớm biết anh ta tính tiền anh hai như thế, cô sẽ không tiết kiệm tiền cho Trịnh Thiểu Hoa đâu.
Ngược lại Du Lăng Thần rất hiểu rõ ý của anh ta, đừng nhìn bề ngoài vinh quang chói lọi của Trịnh Thiểu Hoa, nhưng trong bụng lại xấu xa, về mặt tiền tài, xưa nay luôn tuân theo nguyên tắc “anh em ruột tính toán rõ ràng”. Bạn ăn của anh ta dùng đồ của anh ta, cũng đừng nghĩ vứt bỏ món nợ của anh ta. Nếu không sau này bạn đến bệnh viện của anh ta khám bệnh, anh ta sẽ tìm mọi cách đối phó bạn. Hơn nữa còn không bảo bạn trả tiền rõ ràng, nhất định sẽ tra tấn bạn cho đủ, chờ sau khi bạn ý thức được phải tự giác trả tiền, anh ta mới hậm hực nhận lấy.
Tóm lại, người này cũng có hành vi xấu xa.
“Cậu tính xem bao nhiêu tiền, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Tôn, bảo cô ấy gửi vào thẻ ngân hàng cho cậu.” Du Lăng Thần rất phối hợp.
Dư Tư Nhạc cảm thấy anh đang kiêu căng, nên không dám chen vào, cố gắng làm giảm xuống sự có mặt của mình.
Nhưng Du Lăng Thần sao có thể quên cô được?
“Tiểu Nhạc, em cần phải cho anh hay một lời giải thích rõ ràng. Chín ngày không về nhà là chuyện một cô gái nên làm à?
Ngủ lại trong nhà của đàn ông khác, chuyện này truyền ra ngoài nên nói thế nào đây?” Du Lăng Thần quát mắng nói.
Đầu của Dư Tư Nhạc đầy vạch đen, trước kia Du Lăng Thần đứng trên lập trường anh cả, đến quát mắng cô, cô tuyệt đối sẽ không thấy trong lòng xấu hổ đau lòng, thề sau này không để cho anh hai đau lòng vì cô. Nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả một chút ái náy đau lòng cô cũng không có, ngược lại cảm thấy sắc mặt nghiêm nghị của Du Lăng Thần, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ người khác, tựa như có một chút đáng giá? hoặc là sức quyến rũ?
Dư Tư Nhạc nhìn không thể rời mặt.
“Em nhắn tin lại cho anh rồi.’ Cô viết rõ, muốn ra ngoài bình tĩnh suy nghĩ một chút, lại nói đi không về nhà chứ? tại sao anh hai lại bày ra bộ dạng ghét cay ghét đắng, tựa như trách cô cố ý rời nhà trốn đi chứ?
Nhưng Dư Tư Nhạc không biết sau khi cô rời đi không lâu, Trịnh Thiểu Hoa cố ý nói vòng vo chỉ dẫn Du Lăng Thần nghĩ đến “rời nhà trốn đi”, chuyện này cũng làm cho người đàn ông nào đó tức giận, còn nghĩ rằng Dư Tư Nhạc không chấp nhận anh, cố ý trốn tránh anh.
Du Lăng Thần nhanh chóng ý thức được, anh bị Trịnh Thiểu Hoa sắp xếp rơi vào bẫy. Ánh mắt anh trở nên ngày càng lạnh, vài bước vọt đến trước mặt Trịnh Thiểu Hoa: “Không ngờ Viện trưởng Trịnh cũng biết tính chuyện 'phúc hắc' với tôi."
Trịnh Thiểu Hoa đẩy gọng mắt kính, cười lạnh nhạt. Bởi vì trong cuộc sống thiếu tính hài hước, nên cần phải tự tạo ra tính hài hước.
Huống chi anh ta cũng đang nghĩ cho cảm xúc của hai người: “Du thiếu từng nghe “khoảng cách mới là tốt” chưa? Có đôi khi xa cách một thời gian, sẽ không tưởng tượng được kết quả.”
Du Lăng Thần cười như không cười nhìn anh, một lúc sau mới chậm rì rì nói: “Đúng không? Viện trưởng Trịnh hao tâm tổn trí cố gắng giúp tôi như thế, sao tôi có thể không báo đáp được chứ? Thật ra tôi cũng đồng ý những lời “khoảng cách mới là tốt nhất” này.”
Lần này đổi lại Trịnh Thiểu Hoa nghĩ không ra, đến hai ngày sau anh ta mới hiểu được lời Du Lăng Thần nói có ý gì. Người anh ta thích lại âm thầm biến mất, ngay cả một chút tin tức cũng không để lại cho anh ta.
Trong chớp mắt anh ta nghĩ đến Du Lăng Thần, nhanh chóng gọi lại cho đối phương.
Đối phương lại không nóng không lạnh nói: “Không phải viện trưởng Trịnh đã nói, có đôi khi xa cách một thời gian sẽ không tưởng tượng được kết quả sao? Tôi đã sắp xếp cho cô ấy đến một chỗ nghĩ phép, không tới mười ngày nửa tháng là không về được, hy vọng lần này chia ly, cũng có thể khiến viện trưởng Trịnh gặt hái được kết quả.”
Chuyện này khiến Trịnh Thiểu Hoa tức giận không nhẹ. Du Lăng Thần đúng là người có thù tất báo. Vì vậy Trịnh Thiểu Hoa cũng trải qua nửa tháng thấp thỏm bất an.
Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa - Cửu Trọng Điện