Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 455 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:48:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61
háu trai Dung Diệu Huy là hạng người gì, Trịnh Thiểu Hoa ít nhiều gì có chút hiểu rõ. Huống chi Dung Húc vừa náo loạn một lần ở trước mặt anh, từ hành vi cử chỉ của cậu ta, cũng có thể đoán ra tính cách cậu ta như thế nào.
Số lần anh và tiểu Nhạc tiếp xúc cũng không nhiều, nhưngTrịnh Thiểu Hoa cũng rất tin tưởng ánh mắt của cô.
Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa dần dần trở thành nhìn không thấu, anh lẳng lặng nhìn Du Lăng Thần, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Du thiếu, có vài chuyện giấy không thể gói được lửa, ngôi sao cấp bậc ảnh đế cũng không thể lúc nào cũng không lộ ra sơ hở."
Du Lăng Thần chau chau mày, đương nhiên biết rõ sự thật này.
"Cho nên?" Du Lăng Thần khạc ra một vòng khói.
Trịnh Thiểu Hoa tựa như bất đắc dĩ, lại kiên định lắc đầu một cái, trầm giọng nói: "Thích, là không giấu được."
Một câu nói ngắn ngủn, làm rõ mục đích cuối cùnghôm nay bọn họ hẹn nhau ra ngoài.
Thích một người là một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, mùi vị đó làm cho người ta hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế được.
Mới đầu, Trịnh Thiểu Hoa cũng không có đoán được Du Lăng Thần có cảm giác khác thường đối với tiểu Nhạc, cho đến khi Dung Húc chạy đến phòng làm việc của anh ta, uy hiếp đe dọa anh ta...... Trịnh Thiểu Hoa mới bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới lần nghỉ phép ở bờ biển, Du Lăng Thần cũng từng đã cảnh cáo mình lời tương tự. Lúc ấy anh ta chỉ cho là Du Lăng Thần vì ở góc độ anh cả, lo lắng chuyện yêu đương của em gái, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trí nhớ ẩn sâu bị lật ra, cảnh tượng hai lần dần dần trùng khịt, Trịnh Thiểu Hoa cho ra một kết luận...... Du Lăng Thần nào lo lắng vấn đề tiểu Nhạc yêu sớm, rõ ràng muốn ngăn chặn cô tiếp xúc thân mật với đàn ông khác, từ đó đạt tới hiệu quả gần quan được ban lộc.
Chỉ cần tiểu Nhạc ở bên anh hơn một ngày, Du Lăng Thần sẽ thêm một cơ hội bắt trái tim cô làm tù binh.
Nếu nói quan hệ anh em, những thứ này tất cả không phải Du Lăng Thần muốn. Anh chỉ là đánh trúng chiêu bài ‘quan hệ anh em’, thận trọng, len lén đem phần rung động này phát triển thành quan hệ yêu đương anhmuốn.
Hai người ở chung một chỗ đã lâu, nhiều loại cảm giác pha chung một chỗ, ai dám bảo đảm sẽ không thay đổi?
Lúc trước anh còn tưởng rằng Du Lăng Thần lương tâm chưa mất, gia tăngcưng chiều đối với em gái. Thật ra thì căn bản là lòng muông dạ thú.
"Cậu quả nhiên biết." Không có cảm giácquẫn bách sau khi bị vạch trần, bề ngoài của Du Lăng Thầnvẫn vạn năm không thay đổi, đề tài chợt chuyển hướng, hỏi: "Biết rõ tại sao tôi phải kết giao bạn bè với cậu không?"
"Bởi vì tôi không thích lắm mồm?" Trịnh Thiểu Hoa không xác định dò hỏi.
Du Lăng Thần lắc đầu một cái, "Không phải."
"Vậy là cái gì?" Dường như Trịnh Thiểu Hoa cũng nổi lên nghi ngờ.
Du Lăng Thần lạnh lùng nhìn anh ta, ngữ điệu lạnh lẽo nói: "Bởi vì cậu và tôi cùng một loại người, chẳng những máu lạnh giống nhau, ngay cả cách thức cũng giống nhau."
Cái gì? Trịnh Thiểu Hoa bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt lưu chuyển thần tháikhông thể tin.
"Trịnh Thiểu Hoa, cậu cảm thấy không phải che giấu? Mới vừa rồi cậu đã nói với tôi, tôi vẫn trả nguyên lại cho cậu."
Du Lăng Thần xử sự có sơ hở, chẳng lẽ Trịnh Thiểu Hoa chưa từng có? Chỉ cần không phải tâm địa sắt đá, người nào không từng có một người?
Chỉ là, Du Lăng Thầnvà Trịnh Thiểu Hoa đều lựa chọn chôn dấu trong lòng.
Loại người giống như bọn họ có thói quen trước khi làm việc sẽ cân nhắc tất cả lợi và hại, sau khi đảm bảo con mồi sẽ không chạy ra khỏi lòng bàn tay, mới bằng lòng đưa nanh vuốt ra, một kích tất trúng, không cho con mồi có cơ hội chạy trốn.
Về một điểm này, bọn họ thật rất giống nhau.
Trịnh Thiểu Hoa cam bái hạ phong (chịu thua) cười hai tiếng, quả không hổ là Boss lãnh đạo siêu cấp tài năng lớn nhất giới thương nghiệp, ánh mắt nhìn người biết vật quả thật vượt quá xa người bình thường, ngay cả lòng mình cũng bị lột ra bày ở trước mặt anh.
"Có lẽ cậu không biết...... ánh mắt cậu nhìn tiểu Nhạc khác với khi nhìn những người khác." Chỉ là ánh mắt này vẫn che giấu ở chỗ sâu nhất trong tròng mắt Du Lăng Thần, nếu không phải là quan sát cực kỳ cẩn thận, người bình thường không thể nào tìm được một tia sơ hở.
"Cậu cũng giống vậy." Du Lăng Thần trở lại một câu ngắn gọn.
Được rồi, Trịnh Thiểu Hoa thừa nhận bọn họcó quá nhiều điểm giống nhau.
Điểm giống nhau quá nhiều, đều đại biểu cho hai người vô cùng hiểu rõ đối phương là dạng người gì. Cho nên, mặc dù hai người quen biết hơn mười năm, nhưng phân trần sâu hay không sâu, nói cạn cũng không cạn. Gặp gỡ sau chuyện lớn, bọn họ cũng nguyện ý đưa tay ra trợ giúp, lại sẽ không nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống riêng của đối phương.
"Tôi hi vọng cậu giữ bí mật." Du Lăng Thần gằn từng chữ để khạc ra những lời này.
Làm sao Trịnh Thiểu Hoa không hiểu đạo lý bên trong, "Thật ra thì, lựa chọn tốt nhất của tiểu Nhạc...... Cuối cùng vẫn là cậu."
Du Lăng Thần dường như hết sức vừa ý với những lời này, ý lạnh trên mặt dần dần cởi ra, cũng không phủ nhận những lời này là chính xác.
"Trở về câu cá đi, tiểu Nhạc lại nhìn sang bên này rồi." Nụ cười nguyên bản của Trịnh Thiểu Hoa lại trở về trên mặt.
Thời gian bọn họ nói chuyện với nhau đã khá lâu, tiếp tục kéo dài nữa sẽkhiến cho Dư Tư Nhạc hoài nghi.
Du Lăng Thần dẫn đầu đi ở phía trước, ngồi vào bên cạnh Dư Tư Nhạc, bàn tay rất tự nhiên khoác lên trên đầu vai cô.
Động tác này nhìn như là tư thế bảo vệ, trên thực tế, cũng có thể lý giải là...... Một loại bá đạo độc chiếm, không muốn chia sẻ với những người khác.
......
Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhìn hai người, cảm giác không khí giữa anh hai vàanh Trịnh bỗng nhiên lại thay đổi.
Thật là quá khó đoán.
Trải qua ba giờ ngồi câu cá, đến cuối cùng nghiệm chứng thành quả câu cá, Dư Tư Nhạc hận không thể che mặt của mình, không muốn gặp ai.
CMN! Những con cá này có phải cũng trọng sắc khinh bạn hay không? Thích mỹ nam? Từng con luôn chủ động chui lênlưỡi câu của hai người đàn ông này.
Rõ ràng ba người bọn họ đều ngồi cùng chỗ câu cá, tại sao cá do cô câu đều ít nhất và nhỏ nhất. Anh hai câu được tổng cộng mười con, anh Trịnh tám con, mà Dư Tư Nhạc...... Một con!
Chiến tích bò rống cỡ nào! Nói ra đều rất không tốt.
Đứng ở bên cạnh thùng nước, Dư Tư Nhạc nhìn trong thùng nhỏ nhất có một con cá đang vui vẻ bơi lội, tự nhiên sinh ra bi phẫn (đau buồn phẫn nộ).
"Lần sau cố gắng hơn." Du Lăng Thần dọn dẹp cần câu và dụng cụ câu, đồng thời vẫn không quên an ủi em gái mình.
Còn lần sau?! Hàm răng Dư Tư Nhạc cắn vang như tiếng dập đầu.
Trịnh Thiểu Hoa nói: "Tiểu Nhạc, hóa bi phẫn là thức ăn, đợi lát nữa ăn nhiều cá hơn. Cá có hàm lượng protein cao gấp hai heo, vả lại thuộc loại protein chất lượng tốt, thân thể con người có tỉ lệ hấp thu cao. Hơn nữa còn giàu amin, riboflavin cân bằng khoáng chất......"
Trịnh Thiểu Hoa thao thao bất tuyệt một tràng.
Dư Tư Nhạc không nhịn được cắt đứt anh, "Anh Trịnh đừng nói ahhh... Em biết rồi, tóm lại...... Cá có giá trị dinh dưỡng rất cao chứ gì?"
Trịnh Thiểu Hoa cười gật đầu, "Đạo lý là như thế."
Du Lăng Thần vỗ nhẹ đầu vai của cô, nói: "Đừng lo lắng, nếu có người hỏi em câu được bao nhiêu con cá, anh hai và Trịnh thiếu gia đều sẽ nói...... Tất cả đều là em câu được, sẽ không để cho em mất thể diện."
Đây không phải là vấn đề trọng điểm! Lời nói dối này, sẽ không khiến Dư Tư Nhạc sinh ra cảm giác thành tựu nào cả!
Trịnh Thiểu HoavàDu Lăng Thần không hẹn mà cùng cười một tiếng.
"Đúng, tất cả đều là tiểu Nhạc câu được." Trịnh Thiểu Hoa phụ họa nói.
Dư Tư Nhạc càng không có mặt mũi gặp ai.
Ăn năn hối hận xách theo thùng nước, hướng phòng ăn làng du lịch đi tới.
......
Tổng cộng 19 con cá, ba người bọn họ không có cách nào ăn một bữa hết sạch. Cho nên, phóng sinh 14 con, dặn dò phòng ăn vừa chiên vừa nấu xử lý ba con, sau đó tiểu Nhạc và Trịnh Thiểu Hoa chia ra xách một con cá, dự định sau khi trở về sẽ hầm canh cá uống.
Tài nghệ của đầu bếp nhà hàng rất xuất sắc, đặc biệt là cá hầm cách thủy vừa mềm lại vừa thơm, không có chút mùi tanh, đừng nhắc tới thì ăn thật ngon.
Ba người Dư Tư Nhạc lấp đầy bụng xong, mỗi người đi một ngả, tự về nhà mình.
Dư Tư Nhạc trở về biệt thự, chuyện đầu tiên chính là đem cá đi hầm. Như thế đến lúc ăn cơm tối, cô và anh hai có thể uống được canh cá tươi ngon.
Một ngày này, trừ bỏcảm giác bực bội về thành quảthu hoạch câu cá ra thìDư Tư Nhạcrất vui vẻ.
Cùng lúc đó, Dư Tư Nhạc cũng quan sát được anh hai cả ngày đều không tập trung. Đặc biệt là sau khi nói chuyện với anh Trịnh xong, Du Lăng Thần thay đổi rõ ràng truyền vào trong lòng cô.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Dư Tư Nhạc cho là gặp phải phiền toái trong công việc.
Nhìn bộ dáng Du Lăng Thần chân mày cau lại, cô cũng lo lắng.
Canh cá trong nồi đã hầm xong, Dư Tư Nhạc mượn cớ cho anh bát canh, cố ý mở miệng hỏi: "Anh hai, có phải có phiền phức gì rất khó giải quyết hay không?"
Đây là thứ duy nhất Dư Tư Nhạc có thể nghĩ tới.
Du Lăng Thần nhận lấy chén canh, đặt ở trên khay trà. Canh cá mới ra lò, nhiệt độ rất nóng, cần để nguội một chút mới có thể uống vào trong bụng, nếu không nhất định nóng bỏng lưỡi.
"Không có phiền toái nào, làm sao em hỏi như vậy?" Du Lăng Thần rất thông minh, gần như là khi Dư Tư Nhạc mở miệng thì trong nháy mắt đã đoán được cái gì.
"Tại sao anh nhíu mày sầu khổ?" Dư Tư Nhạc hỏigọn gàng dứt khoát.
Du Lăng Thần nhíu mày chặt hơn, giả bộ như bất đắc dĩ thở dài một hơi, cả người ngã xuống ghế sa lon, con mắt chăm chú tập trung vào Dư Tư Nhạc, "Còn nhớ trước đó ở studio, em đã nói gì với Dung Húc chứ?"
Mượn danh nghĩa Trịnh Thiểu Hoa, đuổi cái kẹo mè xửng Dung Húc đi?
Dư Tư Nhạc gật đầu nói: “Nhớ”.
Giọng điệu Du Lăng Thần bình thản không có gì lạ, chỗ sâu trong mắt lại lóng lánh một tia sáng loáng nhanh không bắt được, "Hôm nay anh giúp em hỏi Trịnh Thiểu Hoa, hỏi cậu ta thích nữ sinh gì, em có hứng thú hay không."
Dư Tư Nhạc nghe thấy, trong tích tắc bị sợ đến trắng bệch cả mặt, một hớp canh cá phun ra ngoài, bị sặc.
CMN! Tại sao anh hai hỏi vấn đề này chứ, không cần gấp gáp giúp cô chuyện chung thân chuyện lớn chứ! Khó trách sau đó sắc mặt anh Trịnh cũng có chút quái dị.
Dư Tư Nhạ csuy nghĩ, đã bị một anh haivô lương nói gạt.
Trong lòng tựa như mèo cào, lòng thấp thỏm, hận không thể cầm đầu đi đâm.
Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa - Cửu Trọng Điện