Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1065 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
hông để yên mới phải, Hồ Quân nói trong lòng, anh sợ em để yên cho anh. Hồ Quân thuận tay vuốt tóc rơi trên trán Tây Tử, cúi đầu hồn lên trán cô. Anh nhìn Tây Tử ngủ say thật lâu mới đứng lên, quay người đi ra ngoài. Anh vừa đứng lên cũng không còn thấy vẻ dịu dàng như lúc nãy nữa.
Hồ Quân vừa ra ngoài đã nhìn thấy Trương Hải và Lưu Hán Bân đang đứng ở bên ngoài, một trái một phải. Cả ngày hôm nay Lưu Hán Bân chảy không ít mồ hôi, ông đâu nghĩ đến Tây Tử và cục phó Hồ có quan hệ với nhau, căn bản là hai người không liên quan.
Trong lòng thầm nói Tây Tử là một cô gái tốt, xinh đẹp, khí khái, chính trực, quả cảm, lúc làm việc rất mạnh mẽ không giống những cô gái hiện nay. Cô có quá nhiều ưu điểm, nhưng cục phó Hồ thì sao? Không phải ông khinh thường lãnh đạo, thật ra Hồ Quân là một công tử đào hoa nổi tiếng, cho dù mặc cảnh phục trên người cũng không hạn chế, còn không biết chơi bời đến mức nào.
Cũng đừng trách cuộc sống này cũng là số mệnh, năng lực không kém, đẹp trai, phụ nữ nhắm đến anh có thể sánh bằng ong vò vẽ. Nếu là ông, cũng không thể được như vậy! Đàn ông, cả sự nghiệp lẫn người đẹp đều là hai thứ không thể thiếu trong đời, cũng chưa nghe nói cục phó Hồ cưới vợ!
Lại nói với địa vị danh vọng nhà họ Hồ, việc lấy một cô vợ trẻ là chuyện lớn, sao có thể kín tiếng không tổ chức? Từ đầu đến cuối Lưu Hán Bân đều nghi ngờ chuyện này, càng nghĩ càng thấy mình sau rồi. Cô gái ông thấy tốt, Hồ Quân là đàn ông cũng sẽ thấy Tây Tử tốt, lấy về nhà cũng là chuyện bình thường.
Về phần không nói sự thật, ông đã nghe nói thủ trưởng Hồ là người khiêm tốn, chẳng qua cả nhà họ hồ đều khiêm tốn thì bây giờ ông mới nghe. Ông đã hơn bốn mươi, cố gắng nhịn cũng không sao, nhưng Trương Hải mới bắt đầu, nếu cục phó Hồ giận chó đánh mèo, tương lai về sau khó nói trước được…
Lưu Hán Bân đứng ngoài liên tục dặn dò Trương Hải, lát nữa cục phó Hồ ra ngoài nói gì cũng phải nghe, thái độ nhận sai, cục phó Hồ có nổi cơn thịnh nộ cũng không trở thành người…
Dặn dò xong xuôi đứng tại chỗ chờ, cho dù đã có dự tính nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ: “Cục phó Hồ…”
Hai người chào hỏi, Hồ Quân đen mặt liếc nhìn hai người, chưa nói câu nào đã đi thẳng tới cầu thang an toàn bên kia. Hai người nhìn nhau không khỏi lắc đầu cười khổ đi theo phía sau.
Hồ Quân chờ hai người vào cầu thang an toàn, vung tay đóng cửa chính cầu thang, bắt đầu gây khó dễ: “Có phải đội hình sự 17 chỉ còn một người là vợ tôi không? Mấy ông quan lớn các người đúng là vô dụng. Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy lại để một cô gái xông trước. Tôi thấy xấu hổ thay cho các người. Phụ nữ và nhi đồng là để chăm sóc, điều này không ai không biết.”
“Báo cáo cục phó Hồ, đồng chí Tây Tử ở đội 17 là người có bản lĩnh nhất, trước kia từng xuất thân là cảnh sát vũ trang…”
Không đợi Lưu Hán Bân giải thích xong Hồ Quân đã cắt ngang, “Đừng có ngụy biện với tôi, đội trưởng Lưu, anh cũng đừng gọi tôi là cục phó Hồ. Bây giờ tôi không lấy quan hệ cấp trên cấp dưới ra để nói, tôi lấy thân phận là người nhà để nói. Đối với chuyện tôi không hiểu tôi tra hỏi lãnh đạo cũng không quá đáng chứ!”
“Không quá đáng, không quá đáng…”
Lưu Hán Bân vừa dứt lời trong lòng đã suy nghĩ, nếu cậu không phải là cục trưởng mà là một dân thường còn dám nói với tôi như vậy tôi đã không thèm quan tâm rồi. “Còn nữa…” Hồ Quân nhìn chằm chằm Trương Hải, “Tổ chống trộm cắp các anh đều là nam, vợ tôi là phụ nữ, sao chuyện gì cũng để cho nữ giới xông pha? Các anh không được ngụy biện!”
Trương Hải là người ngay thẳng, so với Lưu Hán Bân còn ngay thẳng hơn nhiều. Tuy nói trong lòng cũng khá hổ thẹn nhưng cho tới bây giờ hắn cũng cảm thấy quyết định của mình không sai. Tình huống lúc đó may có Tây Tử đuổi theo, nếu để người khác không chừng thủ lĩnh nhóm trộm cắp này đã chạy thoát, đường dây đã theo dõi gần nửa năm coi như tan thành mây khói.
Vì vậy thẳng lưng chống đỡ: “Báo cáo cục phó Hồ, ở trong mắt tôi nam nữ không khác nhau, tôi chỉ coi trọng thực lực, đồng chí Tây Tử có thực lực, là người nổi trội trong đội, nhân tài như vậy không thể lãng phí.”
“Không thể lãng phí?” Hồ Quân mím chặt môi nói: “Không thể lãng phí, vậy anh sẽ để vợ tôi đi chịu chết sao? Nếu là vợ anh anh có sẵn lòng không hả!”
Hồ Quân miệng lưỡi sắc bén khiến Trương Hải và Lưu Hán Bân cứng lưỡi há hốc mồm. Là cảnh sát thì không sợ gì, nhưng Hồ Quân như vậy, vừa đứng ở vị trí người nhà vừa có cái mũ cục trưởng trên đầu, thật sự là không thể khinh thường.
Chẳng qua là Hồ Quân không quở trách, điều khiến Lưu Hán Bân nhận ra điểm yếu của Hồ Quân chính là Tây Tử đang nằm trong phòng bệnh. Nếu như không phải yêu thương vợ đến mức đó thì người như cục phó Hồ thật sự sẽ không nổi cơn thịnh nộ như vậy. Không nói đến lời xã giao là điều cơ bản nhất, còn nữa lúc nãy nhìn thấy anh xông thẳng vào phòng phẫu thuật như thế có thể thấy được Tây Tử rất quan trọng với anh.
Nghĩ đến chuyện này, Lưu Hán Bân vội nói: “Lúc đầu khi đồng chí Tây Tử đến đội báo cáo tôi cũng đã suy tính cô ấy là đồng chí nữ, muốn cho cô ấy phụ trách công việc bàn giấy nhẹ nhàng không có nguy hiểm. Nhưng Tây Tử nói rồ, tới đại đội hình sự không phải để được nhàn hạ, chủ động yêu cầu vào trong tổ chống trộm cắp. Hơn nữa trong thời gian ngắn cũng làm nên thành tích. Tôi cảm thấy Tây Tử là người có năng lực, vào trong tổ trọng án cũng không thành vấn đề, để ở đây đúng là không tận dụng được nhân tài.”
Hồ Quân trừng mắt nhìn Lưu Hán Bân. Lão này đúng là láu cá, ngoài mặt thì khen vợ anh, nhưng sau lời nói kia đúng là coi như ở đây còn an toàn, nếu vào trong tổ trọng án anh tha hồ lo lắng sợ hãi!
Dĩ nhiên Hồ Quân còn hiểu vợ anh hơn hai người này. Cô bé kia đúng là cô bé ngốc liều mạng, trong đầu lúc nào cũng có ý nghĩ tập trung tinh thần bảo vệ quốc gia, phòng chống tội phạm, cũng không để anh suy nghĩ nếu cô có mệnh hệ gì thì anh biết phải làm sao? Lúc không có chuyện gì xảy ra anh có thể cưng chiều cô, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện, không thể chiều ý cô được nữa rồi, phải nghĩ cách sắp xếp đến nơi nào đó để anh có thể yên tâm.
Hai người trước mắt này nói thật, mặc dù đường đường để Tây Tử bị thương nhưng Hồ Quân vẫn rất bội phục cả hai. Ở trước mặt anh vẫn có thể đứng thẳng lưng, không trách được có thể coi trọng vợ anh, cả ba người này đều có chung một tật xấu, đó là vừa tệ vừa kiên định.
Nếu là trước kia Hồ Quân sẽ giở nhiều chiêu trò nham hiểm mà bây giờ anh lại không làm vậy. Quan trọng nhất là mặc dù vết thương của vợ anh có dọa người nhưng nghiêm túc mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều, đặc biệt là trước khi vợ anh ngủ mê còn nghiêm túc cảnh cáo anh. Hồ Quân anh không sợ gì khác, chỉ sợ vợ anh cho anh ở riêng, chiêu này của vợ anh giờ cực kỳ linh nghiệm đối với anh. Ai bảo anh không có tiền đồ, chính là không thể rời bỏ vợ, vì vậy hai người này coi như được hời lớn rồi.
Tây Tử bị đau nên tỉnh, sau khi thuốc tê dần hết tác dụng vết thương trên đùi thật sự như cắt da cắt thịt. Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Hồ Quân chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Anh cầm chiếc khăn lông khô trên tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho cô, thấy cô tỉnh lập tức hỏi: “Có đau không hả? Anh gọi bác sĩ…”
Vừa muốn đưa tay nhấn chuông trên đầu giường Tây Tử đã giơ tay bắt tay anh lại, cầm thật chặt, khẽ lắc đầu: “Không đau lắm, thật ra thì… hơi hơi…”
Hồ Quân bị vợ nắm tay không còn cách nào khác, cô mạnh mẽ với người khác cũng được nhưng trước mặt người đàn ông của mình cần gì phải ra vẻ anh hùng. Vết thương trên đùi chảy nhiều máu như vậy, vừa mới phẫu thuật vừa khâu lại, không đau mới lạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn tí máu, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Lúc nào đó vợ anh bị làm sao thì anh làm sao biết? Một tay bị cô nắm anh đã nhanh đưa tay khác ra nhấn chuông: “Trước mặt anh em không cần phải chịu đựng, em phải gọi, không được chậm trễ. Muốn khóc em có thể khóc trước mặt anh không cần che giấu. Mỗi giờ mỗi khắc em phải ghi nhớ em là vợ anh, dù em không đau lòng cho bản thân mình nhưng lòng anh đau.”
Tây Tử đột nhiên cảm thấy vết thương đau đớn trên đùi như nhẹ hơn. Đây là lời ngon tiếng ngọt của đàn ông sao? Không thể cũng có! Nhưng thật sự thân thiết, giống như móc ra từ trong trái tim anh. Trái tim Tây Tử nửa nóng nửa lạnh lập tức tăng thêm mấy độ…
Chờ bác sĩ tới, uống thuốc giảm đau rồi dặn dò sau bốn tiếng uống một lần. Hồ Quân nói dông dài, hỏi rất nhiều, cái gì mà thuốc này chủ yếu để giảm đau sao? Ngoài giảm đau có tác dụng phụ gì không, nếu như sau khi uống vẫn đau thì phải thế nào…
Tây Tử nằm trên giường nghe cũng cảm thấy người đàn ông này thật khó phục vụ. Thái độ bác sĩ trực ban khá tốt, nghe vậy vẫn nhẫn nại giải thích cho anh.
Chờ bác sĩ đi rồi Hồ Quân tự mình tìm ly nước, uống một ngụm thử nhiệt độ thích hợp rồi mới đưa đến giường. Anh ngồi ở phía sau vòng tay ôm Tây Tử, đưa nước lên tận miệng cô, phục vụ cô uống thuốc.
Không biết là do tác dụng của thuốc hay không, sau khi uống thuốc Tây Tử không đau nữa, cô vẫn tựa người vào trong ngực Hồ Quân như cũ. Hồ Quân ôm eo cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Muốn ăn gì không? Buổi tối em còn chưa ăn gì đấy?”
Tây Tử lắc đầu, “Em không đói bụng…”
“Không đói bụng cũng phải ăn gì đó, không ăn cơm sao vết thương của em có thể phục hồi được.” Tây Tử lắc đầu, rụt người vào sâu trong ngực anh, “Hồ Quân anh đừng đi ra ngoài, em muốn anh ở đây với em…”
Hồ Quân ngẩn ra, sau đó cười nhẹ, hôn vợ anh mấy cái nói: “Không bỏ anh được đúng không?”
Tây Tử đỏ mặt không phản bác. Có lẽ đây là cực hạn của cô vợ anh, chịu thừa nhận không muốn anh đi, chịu để anh ở cùng cô. Cô bé này đúng là…! trái tim Hồ Quân dịu hơn, vì vợ anh bây giờ bảo anh đi chết anh cũng vui lòng, huống chi là đi với cô.
Nói thật anh cũng không nỡ bỏ cô lại, chuyện này đúng là hù dạo anh. Đây là trúng đạn trên bắp đùi, nếu phát súng kia trúng vào chỗ nào nguy hiểm cái mạng nhỏ này của vợ anh e rằng không giữ được, nghĩ tới đã thấy sợ.
Hồ Quân móc điện thoại ra gọi cho Hồ Tử. Bây giờ đã hơn nửa đêm, cậu ta nhàn rỗi. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy bên kia Hồ Quân đang trang điểm.
“Ai ôi anh Quân, bây giờ là nửa đêm, anh không ở nhà phục vụ vận động với chị dâu, còn rảnh rối gọi điện cho em làm gì…”
“Ít nói nhảm đi, bây giờ cậu chạy nhanh đi mua cho tôi một ít cháo đưa đến bệnh viện công an, muốn cháo chim bồ câu, nhanh một chút…”
Hồ Quân đặt điện thoại xuống, vừa cúi đầu đã nhìn thấy ánh mắt vợ không bình tĩnh nhìn anh, trong sâu tận đáy mắt trơ rnê man mơ hồ: “Sao vậy vợ? Không biết đàn ông của em sao?”
P/S: Share đêy Share đêy, thanks đêyyyyy, cuối tháng sẽ hoàn nhé
Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Hân Hân Hướng Vinh