A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: muathubuon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1172 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Đi Học Ở Trường Mới
hôm nay, cô bắt đầu đi học tại trường mới. Vì cô không muốn gây chú ý ở trường mới nên không có cho vệ sĩ của ông theo cùng. Ngôi trường mới này khang trang không kém ngôi trường mà ông cô xây dựng cho cô và các quý tử khác học, ngôi trường này cũng toàn là tiểu thư, công tử có tiếng trong giới kinh doanh và chính trị. Cô vừa bước xuống xe thì
-ôi tiên nữ- đám nam sinh thốt lên
- đẹp long lanh- nam sinh 1
- cô ấy nhìn dịu dàng phảng phất như hoa anh đào ấy nam sinh 2
- nếu hoàng phương đẹp theo kiểu dễ thương nhí nhảnh thì cô gái này đúng kiểu mong manh trầm lặng, một cô mùa hạ, một cô mùa thu- anh chàng sổ văn
- cũng bình thường thôi- nữ sinh 1
- trông chẳng ra sao cả, chắc đám con trai trường này mù rồi- nữ sinh 2
Những lời nói xì xầm khiến cô lo lắng, bỗng có tiếng dịu dàng cất lên “ các bạn có thể im lặng một chút được không?” khiến tất cả đều im lặng. cô quay lại thì thấy hoàng phương đang tiến về phía mình. ở trường hoàng phương được biết đến với thân phận tiểu thư trần gia- người thừa kế tập đoàn lớn nhất nhì thế giới nên mọi người không muốn gây sự với hoàng phương làm gì. Thêm vào đó là tính tình hòa đồng dễ mến của hoàng phương nên mọi người rất nghe lời hoàng phương. Có điều bây giờ họ tò mò về thân phận của tiểu uyển hơn vì không hiểu tại sao hoàng phương lại ra đay gặp tiểu uyển.
- anh hai đâu mà không đưa chị đi học- hoàng phương hơi bất bình hỏi.
- anh bảo có việc bận, vả lại chị không muốn phiền anh ấy- cô giải thích xoa dịu nỗi bực dọc của hoàng phương.
- Chị đừng có bênh anh hai, phải để anh ấy chịu khổ chứ, cứ đợi đấy em xử lí anh ấy giúp chị- hoàng phương gian gian nói
- Không cần, không cần đâu- cô xua tay khi thấy vẻ mặt nguy hiểm của hoàng phương.
- Em dẫn chị lên phòng hiệu trưởng nhé- hoàng phương tươi cười kéo cô đến phòng giám hiệu
- Cảm ơn em- cô mỉm cười, nụ cười như cơn gió nhẹ nhưng khiến trái tim bao chàng trai rơi rụng.
- Em về lớp trước. trưa em đến lớp đợi chị xuống cang-teen- hoàng phương dặn cô trước khi để cô vào gặp hiệu trưởng
- Em chào thầy- cô mở cửa cúi chào thầy giáo hiệu trưởng
- Chào thiếu phu nhân- hiệu trưởng cúi mình đáp lại. trần lão gia có dặn dò tôi rồi ạ
- Thầy cứ gọi em là tiểu uyển là được chứ gọi thiếu phu nhân có hơi kì ạ- cô lễ phép
- Vậy thì… tiểu uyển, giáo viên chủ nhiện sẽ đưa tiểu thư đến lớp- nhất thời thầy hiệu trưởng không đổi được cách gọi
- Cảm ơn thầy ạ- nó cúi chào bước ra.
Ông hiệu trưởng thở phào. Bao năm nay ngồi ở ghế hiệu trưởng ông đã bao phen lao đao vì phải nói chuyện với các cậu ấm cô chiêu. Người thì kiêu căng, người thì ngang tàng, người thì láo xược, ông cứ nghĩ hôm nay gặp cháu gái chủ tịch phương, con dâu của trần gia- hai thế lực lớn nhất thế giới sẽ khó mà qua được chứ ấy vậy mà cô khác quá xa với những gì ông tưởng tượng khiến ông thở phào nhẹ nhõm.
Cả lớp, hôm nay chúng ta có học sinh mới - cô giáo bước vào thông báo.
- là nam hay nữ cô
- người của tập đoàn nào vậy ạ?
- Có xinh không cô?
Cả lớp cứ nhao nhao
- TRẬT TỰ - cô giáo quát rồi quay ra phía của lớp ra hiệu cho cô vào
- Xin chào. Tên mình là tiêu uyển rất mong được các bạn giúp đỡ- cô giới thiệu nhưng không nói họ của mình, cô còn ken theo một nụ cười nhẹ khiến bao con tim phía dưới muốn nhảy ra ngoài. nghe thấy tên của cô gái, một người con trai đẹp như hoa cuối lớp ngước mắt lên nhìn cô rồi nhăn mặt như cố nhớ điều gì.( đó là thế anh đấy)
- Đúng là tuyệt sắc giai nhân, đẹp thật, tỏa sáng như ánh trăng vậy- cả lớp nhao nhao
- Bạn là gì mà thân với cháu gái trần gia vậy?- 1 người hỏi khi thấy cô đi cùng với hoàng phương lúc sáng
- Mình là họ hàng xa của cô ấy từ vùng khác mời đến- cô nhỏ nhẹ
- À – cả lớp như hiểu ra. Thì ra chỉ là một đứa quê mùa- một vài đứa con gái nhìn cô khing khỉnh.
- Lâu quá mới gặp lại- người con trai tiến về phía cô ôm chặt lấy cô trước con mắt ngạc nhiên của bao người. từ trước đến nay ngoài việc cười đùa với hoàng phương ra thì cậu hotboy này chẳng bao giờ có cử chỉ thân thiết với con gái như vậy. nhiều người trong lớp nhìn cô với con mắt hình viên đạn vì dám để cho thế anh ôm.
- Đúng vậy- cô cũng đáp trả cái ôm của anh khiến những con mắt dưới kia muốn ăn tươi nuốt sống cô.
- Sao lại học ở đây vậy- thế anh hỏi
- Đợi lát nưa sẽ kể đi. giờ vào lớp học đã- cô đáp
- Đến ngồi cùng đi- thế anh đề nghị
- Dạ- cô đến ngồi cùng thế anh
Trong giờ bọn con gái cứ nhìn cô chằm chằm còn lũ con trai thì mê mẩn cái dáng vẻ của cô ngay cả khi cô chỉ ngồi chép bài khiếm cho thế anh phải lia tia mắt rực lửa của mình một lượt quanh lớp thì các ánh mặt về phía cô mới dịu xuống. sau 4 tiết mệt mỏi cuối cùng cũng ra chơi. Vừa có tiếng chuông hoàng phương đã vội vã chạy lên lớp cô. Cả lớp đang tò mò xem hoàng phương sẽ xử lí thế anh thế nào khi anh thân thiết với người khác. Nhưng hoàng phương đã đuổi mọi người ra xa để dễ nói chuyện thoải mái
- chồng này, không có em anh lại muốn làm bừa hả- hoàng phương trả vờ hỏi khi thấy anh nói chuyện thân mật với tiểu uyển
- không có. Vợ à! Em hiểu nhầm rồi- thế anh giải thích
-???- cô ngơ ra chẳng hiểu gì
- Đây là chị anh/em- hai người cùng chỉ vào cô giới thiệu
- Chị? – cả hai người lại đồng thanh còn cô thì chẳng nói gì vì vẫn sốc trước nhưng gì ai người vừa nói
- Chị họ anh- thế anh nói ngắn gọn
- Chị dâu em đó- hoàng phương chen vào
- Chị kết hôn rồi?- thế anh ngạc nhiên- chồng chị là anh của vợ em
- Cô Gật gật rồi lại lắc lắc đầu
- Thế là sao?- thế anh tỏ vẻ khó hiểu
- Chị lấy anh trai của hoàng phương nhưng không phải anh vợ em- cô giải thích
- Ha ha ha- cả hai cùng cười. chúng em đã đính hôn giờ chỉ còn đợi kết hôn thôi- hoàng phương giải thích
- Thì ra là vậy- cô hiểu chuyện
- Thôi mau xuống cang-teen thôi, em đói lắm rôi- thế anh đề nghị.
Cả ba người vui vẻ cùng nhau đi xuống căng-teen. một nhóm người nhìn thấy cảnh này thì tức lắm nên họ bàn bạc với nhau âm ưu chuyện gì đấy.
Trong thời gian ngắn này cô thật sự cảm thấy hạnh phúc. Anh đối xử với cô ân cần và chu đáo hơn, hai người nói chuyện và cười với nhau nhiều hơn, cô hoàng bảo cũng không làm phiền cô nữa. Ở trường, nhờ có hoàng phương và thế anh mà cô không gặp trở ngại gì.niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô như dần lớn lên.nhưng ở đời làm gì có chuyện suôn sẻ như thế, quãng thời gian yên bình này có lẽ sẽ báo hiệu cho những sóng gió sắp đến với cô.
Anh À ! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không ? Anh À ! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không ? - muathubuon