Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Katysi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1728 / 3
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hap 37: LỜI XIN LỖI TỪ THIÊN THẦN
Nó nhìn đồng hồ và sực nhớ đến ngày hôm nay mình vẫn phải đi học. Nó nhìn về phía con người đang đứng phía sau cửa sổ, tiếng kèn xe vẫn reo inh ỏi để gọi nó. Nhưng sao lại là cậu ta? Nó không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa vì nó không quên, không quên ngày hôm qua chính cậu ta đã làm nó đau, chính cậu ta đã khiến nó suýt mất một người bạn ở lại với cậu ta để rồi phải nghe những lời trỉ trích vô căn cứ...Nó đã tính không đi ra nhưng nó cảm thấy mình cần nói chuyện gì đó, có lẽ để cậu ta không quấy rầy nó nữa...
Nó chạy ra, không quên nói với Thiên Bảo:
- Giờ tớ phải đi học rồi cậu ở nhà cận thận nha
- Ừ, nhưng cậu ta là ai vậy?- Thiên Bảo cố gắng nhìn ra ngoài, một ấn tượng quen thuộc từ con người xa lạ mà cậu không thể giải thích được…
- Chuyện này để chiều về mình kể cho cậu nghe. Bây giờ mình phải đi rồi, tạm biệt- Nó chỉ nói vắng tắt vì sợ trễ học và...còn vì không muốn tên Tiểu Thiên cứ bóp kèn mãi làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.
- Ừ, chiều cậu nhớ về sớm nha!- Thiên Bảo cũng nói ngắn gọn vì biết nó đang trễ học đến nơi
Vậy là nó tức tốc chạy ra chỗ Tiểu Thiên đang đợi, tiếng còi vẫn không ngớt, chỉ khi thấy nó xuất hiện tiếng còi mới bắt đầu ngưng bặt với sự giận giữ của con người đang đứng chóng hông ngồi trên tayga, tư thế vô cùng thảnh thơi với chiếc áo khoác đen bóng loáng còn bên trong là chiếc áo kiểu thời trang không thể nào chê được khiến nó liên tưởng đến một tên đại ca đang đòi nợ! Ý nghĩ đó làm nó chùng bước, khiến tên “đại ca” càng lúc càng tức giận:
- Cậu họ nhà rùa sao mà chậm vậy?- Câu nói tệ hại đầu tiên đã xuất hiện!
- Xin lỗi…- Theo phản xạ nó trả lời nhanh, rồi chợt nhận ra sai lầm của mình- Ủa mà sao tôi phải xin lỗi. Tôi đang giận cậu mà!
- Lên xe rồi nói- Tiểu Thiên quay đầu về phía con đường đến trường sẵn sàng cho việc chạy xe
Hic! Tình hình là nó đang phải miễn cưỡng lên xe vì nó đang có nguy cơ trễ học và vì nó cảm thấy đứng trước cữa nhà nói chuyện sẽ không được ổn cho lắm! Vậy là nó đành leo lên xe và Tiểu Thiên phóng xe đi. Cách đó không xa là ánh nhìn từ cửa sổ của một đôi mắt đau khổ đang cố gắng lục lọi trí nhớ để nhận ra con người mà Thiên Bảo cảm thấy thân thuộc vô cùng, nhưng việc nhớ ra đối với cậu là không tưởng, vì càng nhớ, cậu càng đau đầu hơn, cơn đâu từ vết thương trên người cộng với cơn đau đầu làm cậu không còn ý thức được xung quanh nữa và khiến cậu chìm vào giấc ngủ dài miên man
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nhưng đâu phải chỉ có minh Thiên Bảo nhìn theo họ ở cách đó vài mét thôi cũng có người đang nhìn theo với sự tức giận của một kẻ đứng sau. Đó là Tuấn, hôm qua nó hứa đi học chung với Tuấn vậy mà bây giờ thì sao chứ? Cậu ấy đã bỏ đi cùng khác mà người này lại là… người cậu không muốn nhìn thấy nhất!!??
::::::::::::::::::::::
Tiểu Thiên vẫn chưa mở miệng được để nói với nó hai từ xin lỗi làm nó càng tức giận thêm:
- Cậu làm vậy là sao chứ?
- Chuyện hôm qua…- Tiểu Thiên bỗng ngừng lại như không muốn nói tiếp hai từ mà đáng lẽ cậu phải nói từ lâu rồi
- Chuyện hôm qua thì sao?- Nó quyết định sẽ không buông tha cậu ta nữa, nó muốn nghe hai từ đó từ chính miệng của cậu ta!
- Tôi…- Không hiểu sao Tiểu Thiên vẫn chưa nói được…
Thái độ của Thiên càng là nó bực mình hơn, nó nói nhanh nhưng đủ để người đối diện có thể nhận ra…
- Tôi xin lỗi cậu, để tôi nói dùm cho làm gì mà ấp a ấp úng như con gái vậy hả?
Tiểu Thiên vẫn im lặng nhưng nó thừa biết cậu ta đang rất tức giận trước câu nói của nó! Nhưng nó đã đoán sai hoàn toàn vì cuối cùng Tiểu Thiên cũng bắt đầu mở miệng
- Ừ, xin lỗi vì từ trước tới giờ tôi chưa từng nói với ai vì vậy bây giờ nói ra tôi có một chút không làm được
Sao tên này có thể nói như vậy được chứ? Nó nhìn vào cái lưng của Tiểu Thiên nhưng có cảm giác cái lưng đó cũng chính là mặt của cậu ta:
- Không làm được cũng phải được, chẳng phải cậu vửa nói đó sao?
- Ừ- Tiếng nói của người chạy xe vẫn lạnh lùng nhưng nó vẫn nhận ra trong đó đã có một chút biến đổi và một phần trong đó là sự biết lỗi
- Cậu có biết cậu làm tôi buồn đến thế nào không hả? –Nó ấm ức nói, nó cảm thấy phải cho Tiểu Thiên nhận ra lỗi lầm của cậu ta là rất lớn!
- Tôi biết- Tiếng nói của Tiểu Thiên vẫn đều đều không cảm xúc làm nó càng tức giận nói thêm
- Cậu là tại sự lạnh lùng của cậu mà tôi đã xém chút nữa không về được nhà không hả?
- Cậu nói sao?- Giọng nói của Tiểu Thiênđã bắt đầu pha chút hốt hoảng, vì câu nói quá bất ngờ nên cậu chưa kịp kiềm chế cảm xúc của mình…
Nó đã nhận ra những vẫn tiếp tục kể lễ:
- Trăng sao gì nữa, hôm qua lúc cậu bỏ đi tôi đâu biết đường về nhà đâu
Tiểu Thiên đã lấy lại bình tĩnh vì cậu nghĩ dù sau người sau lưng đã được an toàn:
- Vậy sao cậu về nhà được?
- Tại tôi gặp bạn nên cậu ấy chở tôi về
Câu nói bây giờ đã không còn cảm xúc nữa:
- Vây à?
- Đúng là như vậy, cậu thấy mình có lỗi lắm phải không?- Nó tò mò hỏi, nó vẫn chưa biết tại sao thái độ của Tiểu Thiên có thể thay đổi nhanh đến như vậy
- Ừ, chẳng phải tôi đã xin lỗi cậu rồi sao?- Tiểu Thiên nhẹ nhàng nói, lời nói lạnh lùng như rất khẳng định khiến nó khó lòng không chấp nhận
- Cậu biết lỗi là tốt
- Cậu có tha thứ cho tôi không? - Lần đầu tiên nó nhận ra Tiểu Thiên chủ động hỏi nó
- Có chứ - Không hiểu sao nó đã đồng ý ngay sau khi nghe câu đó mà không suy nghĩ gì cả…Có lẽ từ sâu thẳm trong nó đã tha thứ cho Tiểu Thiên rồi nhưng sự tha thứ đó bị một cái gì đó che mất bây giờ lá chắn đó bất ngờ biến mất làm cho lời tha thứ cũng bất ngờ xuất hiện…
(Hết chap 14)
Chap 37: NHỮNG CÁI CHẠM MẶT
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên con đường tràn ngập nắng vàng, hai con người trẻ vẫn chưa nói gì với nhau. Có lẽ họ sợ nói ra sẽ làm đối phương không vui nên im lặng là cách tốt nhất. Nhưng tính của nó không phải là đứa thích im lặng, khi chiếc xe đi đến trước cỗng trường đột nhiên nó nói to lên:
- Tới trường rồi
Câu nói đơn giản nhưng cũng đủ làm nó thấy ngượng vì từ nãy tới giờ cứ im lặng nên nó cảm thấy bức rứt sao đó! Nên cho dù câu mà nó nói là nhảm nhí thì chí ít nó cũng khiến nó đỡ bực mình hơn! Nhưng câu nói đã làm tình trạng tệ hơn hẳn so với ý nghĩ ban đầu là để đỡ bực mình của nó! Vì hiện giờ, hàng nghìn con mắt đều nhìn vào nó, hay nói đúng hơn là nhìn vào hai người trên chiếc xe tayga cực kì sành điệu này! Giờ thì nó sẵn sàng chui xuống đất đến trốn những cảnh đáng ghét như thế này nhưng cho dù nó muốn trốn thì cũng chẵng có lỗ đâu mà chui vào. Nhưng Tiểu Thiên vẫn dững dưng với những chuyện này, cậu ta lướt qua mọi người với phong thái lạnh lùng công tử hằng ngày của mình mà không chút mảy may giao động. Cũng nhờ cậu ta mà nó phát hiện ra một điều: Cách duy nhất để đối phó với những sự nhòm ngó chính là dững dưng xem nó chưa từng tồn tại là được! Một nguyên tắc đơn giản như vậy mà cũng phải nhờ người khác nó mới biết được thật là hết thuốc chữa! Thấy vậy, nó cũng làm như cậu ta nhưng thật sự là rất khó khăn, việc cứ bước bình thường trước ánh mắt dòm ngó của mọi người và xem nó chưa bao giờ tồn tại là một chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng thật ra là rất khó khăn vì chỉ mới bước bình thường được vài bước nó đã loay hoay dương mắt nhìn những người xung quanh và dĩ nhiên họ vẫn đang nhìn nó, thậm chí họ còn xì xào nhiều hơn nữa khi thấy nó nhìn họ! Không biết có gì trong đầu những người này nữa, chắc là máu nhiều chuyện chứ không còn gì khác! Nó đã trải quả khoảng khắc kinh khủng như vậy từ hành lang cho đến tận lớp học. Nhưng trước khi vào lớp nó nhận ra một chuyện nên nói để Tiểu Thiên có thể kiềm *** sự tức giận trước khi máu trong người cậu ta “bùng phát”! Đó là phải nói với Tiểu Thiên chiếc bàn học của hai đứa đã bị phá tan tành. Vậy là nó chạy lên trước mặt của cậu ta, chỉ là người thôi mà nó cảm giác mình đang đứng cản đường xe tải vậy, nó nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình. Nhưng đã 3 giây trở qua chẳng có sự va chạm nào xảy ra, nó bắt đầu mở mắt ra và “chứng kiến” gương mặt tức giận của ác quỷ chỉ cách mặt nó chưa đầy một gang tay!
- Có chuyện gì vậy?
Hơi thở của ác quỷ xuyên thẳng vào tim nó làm nó chìm đắm trong đó như mất hết cảm giác! Nhưng chỉ một lát sau đó nó lấy lại bình tĩnh và nhìn thẳng vào đôi mắt ác quỷ chỉ vẫn chưa rời khòi nó:
- Chuyện là...cái bàn của tôi và cậu
Vẫn chưa buông tha khỏi gương mặt nó, hắn vẫn cuối sát như thế và hỏi tiếp:
- Nó bị làm sao?
Sao tên này có thể làm như vậy trước bao nhiêu ánh nhìn được nhỉ? Hắn không biết giữ thể diện cho hắn thì cũng phải giữ cho nó một tý chứ! Nó cố gắng nói nhanh và cố gắng tránh ánh nhìn có thể làm tê liệt mọi cô gái đó!
- Nó…nó bị gãy rồi
Sau câu nói của nó, gương mặt hắn bắt đầu chuyển động, và nó lại nhắm mắt lần nữa, chờ đợi một điều gì đó sẽ đến với mình, điều mà nó sợ hãi và không muốn đối diện nhất!
Nhưng dĩ nhiên chẳng có điều gì sảy ra vì gương mặt của Tiểu Thiên đã không còn ở đó nữa mà nó hướng ánh nhìn vào trong lớp nơi mà cái bàn của hai đứa không còn ở đó nữa mà thay thế bằng một cái bàn mới khác! Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mọi thứ rồi bước tới đặt chiếc cặp vào cái chỗ gần cửa sổ và quay lại nói với cả lớp nhưng đúng hơn là hắn đang nhìn nó:
- Tại sao nó gãy?
Tôi nhìn hắn chằm chằm để chắc chắn hắn đang nói với mình rồi tôi từ tốn trả lời:
- Bị một đám fan của cậu đập đó, họ nghĩ tôi và cậu có chuyện gì đó với nhau nên họ đến lớp hù dọa tôi không được chơi với cậu nữa và làm gãy cái bàn của chúng ta rồi quăng lên sân thượng- Nó nói với giọng tức giận nhất có thể trước con mắt của mọi người xung quanh và nếu nókhông lầm chắc chắn bây giờ họ đang nghĩ nó là một đứa mách lẻo và nó đang “rất liều” khi nói như vậy nhưng nó không sợ, nó chỉ sợ là tên Tiểu Thiên này không trả thù giùm nó mà thôi!
Đúng như nó nghĩ, hắn có vẻ không tin cho lắm vào chuyện này và hắn hỏi lại:
- Đó là sự thật?
- Hoàn toàn là sự thật nếu không tin cậu cứ lên sân thượng thì biết vì bây giờ chiếc bàn đó vẫn còn ở trên đó mà!
- Vậy thì đi với tôi!
Nói xong, hắn lập tức kéo nó lên sân thượng. Nó cũng ngoan ngoãn đi theo hắn không phải vì nghe lời mà vì muốn xem chuyện sẽ sảy ra và lời nói của mình có thật hay không vì nó cũng chưa giám chắc cái bàn của mình vẫn còn ở trên đó nữa! Còn một nguyên nhân khác lớn hơn là vì không hiểu sao ngay khi nói những từ đó nó đã cảm thấy vô cùng hối hận vì chính mình đã tự “hại” mình!
(Hết chap 37)
Angel And Devil Angel And Devil - Katysi Angel And Devil