A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1017 / 11
Cập nhật: 2017-09-24 18:06:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ghĩ kỹ một chút nhiều năm như vậy bản thận mình thật sự nợ nó, người anh này phảng phất chỉ là phân biệt ở tuổi tác lớn nhỏ, chứ không có phát huy công dụng gì thật sự. Lúc nhỏ vẫn cho rằng thu nhận nó với nó mà nói đã là ân huệ lớn lao, lớn lên rồi cũng không nghĩ Thành Thành đã vì mình mà bỏ ra bao nhiêu. Cho đến khi rời xa mới có thể sâu sắc cảm nhận được hóa ra tất cả mọi thứ đều không phải Trình Hàn Lang hắn đáng có, mà là ông trời ban ân cho hắn.
——————————————————-
Thành Thành lần đầu tới sân trường trung học mọi cảm giác đều không đồng nhất, vừa hưng phấn lại vừa lạc lỏng. Hưng phấn là chính mình rốt cuộc cũng thành một học sinh trung học rồi, lạc lỏng chính là giáo viên nơi này nhìn không hề ôn hòa như những người trước đây, mỗi một vị giáo viên đều chỉa vào hé ra một khuôn mặt nghiêm túc, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Chủ nhiệm lớp năm nhất để các bạn học sinh tự giới thiệu, không biết là tác dụng tâm lý hay là cái gì, Thành Thành ngẩng đầu một cái đã cảm thấy giáo viên đang nhìn nó chằm chằm. Hết lần này đến lượt khác những bạn ngồi trước nó đã lên hết rồi, cho nên hết người thứ ba liền đến phiên nó, Thành Thành ở dưới càng không ngừng nắm chặt tay, trong đầu loạn thành một đoàn luôn, không nghĩ ra được cái gì. (TQ ko gọi số lớp như mình mà ở mỗi cấp sẽ tính theo năm học ở cấp đó, như thành thành là sơ trung năm 1 = năm đầu tiên của cấp 2 = lớp 6)
“Trình Thành, ai là Trình Thành?” Chủ nhiệm ở phía trên đã có chút bất mãn vì Thành Thành chậm chạp.
“Là…là…em…” Thành Thành chậm rãi bước lên bục giảng, dùng sức ngẩng đầu, nâng tay lên. “À….Xin chào mọi người… Mình… là Trình… Thành… Thành.” nói xong câu này thì tiếp theo lại không nghĩ ra nên nói cái gì, nó mang vẻ mặt quẫn bách mà đứng ở nơi đó, có chút khiếp đảm mà nhìn giáo viên, giáo viên lại nhíu mày.
Ở dưới bắt đầu có người xì xào bán tán, có một học sinh lớn gan cố ý hướng về phía trên bục giảng la lên: “Cậu còn là nam sinh không hay là nữ sinh a?” Lời của cậu ta lập tức đưa tới một trận cười.
Mặt Thành Thành thoáng cái liền xấu hổ đến đỏ bừng, nó lắp bắp hướng về phía giáo sư nói: “Em là… nam… sinh.”, sau đó quay đầu về phía mọi người với ánh mắt xin mọi người hãy tin tưởng mình. (thương ơi là thương mà)
Lần này bạn học phía dưới càng cười vui vẻ hơn, Thành Thành cho rằng mọi người là cười nó lớn lên không giống con trai, kỳ thực mọi người là cười nó sao lại nghe lời như thế chứ.
Cuối cùng do chiều cao của Thành Thành quá thấp, so với nữ sinh còn thấp hơn, cho nên nó chỉ có thể ngồi cùng bàn với một bạn nữ sinh. Kết quả vừa mới ngồi xuống, phía sau lại bắt đầu có nam sinh ồn ào. Thành Thành cũng không có hiểu nổi vì sao bọn họ lại ồn ào.
Bởi vì bản thân nó rất ít tiếp xúc với con gái – Vu Tiểu Đồng là một ngoại lệ, bởi vì Thành Thành chưa bao giờ coi cô bé là con gái, hơn nữa lại vừa có người ồn ào, cho nên trong lòng nó càng không hiểu nổi. Bản thân con gái lại tương đối nhát gan, hai người này buồn bực cho tới trưa ngay cả một câu cũng chưa hề nói với nhau.
Buổi trưa trở lại ký túc xá, vừa nhìn vào trong phòng đã có rất nhiều người, có thật nhiều người ở phòng khác cũng qua tới nơi này. Thành Thành thấy có một bạn học đang đem bé tế công nó mang theo ra nghịch, cậu ta nhấn một cái, toàn bộ mọi người trong phòng liền cười theo.
Thành Thành tức giận tiến lên, đoạt lại bảo bối của nó, trừng mắt với mấy người kia nói: “Các cậu sau này không được lộn xộn với nhóc ăn xin nhỏ của mình!” Sau đó lại hướng mọi người chung quanh nói: “Các cậu cũng vậy, ai đụng đến mình liền đánh người đó.” (đã bảo đừng có ai đụng vào tín vật định tình của thằng bé mà:v)
Mới vừa nói xong, người bên cạnh lại cười, một nam sinh thân cao hơn Thành Thành một cái đầu nói: “Chỉ bằng cậu cũng đòi đánh người? Lớn lên so với bé thú cưng nhà mình cũng chẳng khác là bao, nữ sinh lớp chúng ta còn cao khỏe hơn cậu, ha ha…”
Người chung quanh lại cùng nhau cười, mặt Thành Thành đỏ như trái dương mai, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, một mình ôm tượng nhỏ hình dáng thật là đáng thương. (trái dương mai bạn nào ở ngoài bắc gần biên giới TQ chắc biết nè, hồi trước mình có ăn ở ngoài đó 1 lần, nhìn đẹp mà cũng ngon lắm, hình ở dưới nha:3)
Một nam sinh nhỏ con trong đó nhìn không được, ngăn mọi người lại nói: “Chúng ta vẫn là đừng chọc cậu ấy nữa, một hồi tức giận thật đó. Cậu tên gì vậy? Đi học không có chú ý nghe, cậu ở đây làm quen với tụi này một chút. Hồi nãy cậu không tới, tụi này đều biết nhau cả rồi. Cậu đừng để ý, tất cả mọi người nói đùa với cậu thôi!”
Thành Thành đối với nam sinh trước mắt rất có cảm tình, liền khẽ mỉm cười một cái, nói: “Mình là Trình Thành, chữ Trình phía trước là trong công trình, chữ Thành phía sau là trong thành tựu.”
Nam sinh có vóc dáng nhỏ lễ phép nói: “Mình là Cố Hâm. Mình ở giường trên cậu, sau này có việc cứ tìm mình.” Thành Thành gật đầu.
“Mình là Lưu Tư Bác Viễn, ngủ ở giường bên trái cậu.” Người vừa nghịch bé tế công của Thành Thành nói, Thành Thành cũng hòa thuận cùng cậu cười cười.
“Mình là ở phòng bên cạnh, mình là Đinh Lực, đừng có cười a! Cười cái gì?” Đinh Lực đẩy mấy người ồn ào hai bên một chút, sau đó hướng Thành Thành cười đùa tí tửng.
Sau đó còn có mấy người giới thiệu chính mình với Thành Thành, tất cả Thành Thành đều lưu ý nhớ kỹ. Những người này sau này đều phải cùng Thành Thành ở một chỗ, nhìn thấy bọn họ đều đã đánh thành một đoàn, Thành Thành không khỏi có chút lạc lỏng.
“Điện thoại di động của cậu nhìn cũng rất tốt, vừa nãy tụi này có tìm giá coi một lúc rồi. Ai mua cho cậu vậy?” Cố Hâm tiến lên trước hỏi Thành Thành, Thành Thành cầm điện thoại di động qua, lật qua lật lại mà nhìn, nhỏ giọng nói: “Anh mình mua.”
“Oa! Cậu còn có anh hả, thật tốt! Có anh quá tốt luôn, còn có người mua đồ cho, thật ước ao được như cậu a!” Cố Hâm vỗ vỗ vai Thành Thành.
“Ừ.” Thành Thành nở nụ cười một chút, trong lòng rất phiền muộn, từ nhỏ tới bây giờ lớn lên chưa bao giờ cảm thấy mình có nhiều tâm tình như vậy, trước đây thương tâm, phiền não tất cả đều là bởi vì một số việc nhỏ gây ra, không quá mấy tiếng thì lại ổn thỏa, hiện tại hình như rất lâu rồi vẫn vô duyên vô cớ mà khổ sở. Lẽ nào người trưởng thành đều như vậy sao?
Tiết học thứ hai buổi chiều ra chơi rốt cuộc có một chuyện xảy ra khiến Thành Thành vui vẻ, đó chính là Vu Tiểu Đồng cũng học ở trường này, hơn nữa còn cách nó có một lớp, Điều này làm cho trong lòng Thành Thành có cảm giác vững vàng không ít.
Buổi tối nó gửi tin nhắn nói cho Trình Hàn Lang: “Anh, ngày hôm nay em thật cao hứng, bởi vì em thấy được Vu Tiểu Đồng á, cậu ấy lại cùng em học chung một trường.” Nó một bên gửi tin một bên nghĩ đến biểu tình của Trình Hàn Lang khi thấy tin nhắn.
Kết quả đợi thật lâu cũng không thấy tin tức hồi âm của Trình Hàn Lang, Thành Thành không hay không biết ngủ mất. Nửa đêm nó tỉnh lại cuống quít cầm điện thoại di động lên, sợ chính mình đã quên trả lời, cuối cùng cũng không có tin nhắn mới, Thành Thành lại một lần nữa thất vọng để điện thoại di động xuống.
Hôm đó Trình Hàn Lang về nhà vừa hay là ngày thứ sáu, Thành Thành cũng được nghỉ về nhà, Thành Thành về tới nhà trước, nó đem túi xách của mình để xuống. Lấy ra một ít quần áo bỏ vào trong máy giặt, sau đó chạy đến xem trong tủ lạnh còn cái gì ăn không.
Đúng lúc này, trước mắt Thành Thành tối sầm, một đôi bàn tay che lại ánh mắt của nó. Nó lại càng bắt đầu hoảng sợ, sau đó sờ sờ đôi tay kia, đột ngột xoay lại nhảy lên trên người Trình Hàn Lang, cao hứng đến nỗi cũng không biết biểu đạt thế nào cho hết. Phảng phất con người trước mắt này như không phải là chân thật, đứng ở một bên nhìn Trình Hàn Lang từ trên xuống dưới, e sợ mình nhìn lầm rồi.
“Cũng lên tới trung học rồi sao còn nhảy nhảy chui chui như thế hả?” Trình Hàn Lang nhéo mũi Thành Thành một chút.
“Anh, em còn tưởng sẽ không được gặp lại anh nữa, anh cũng không có tin tức hồi âm cho em, cũng không có để ý em.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành tràn đầy ủy khuất.
“Anh cũng không phải không có việc gì đi? Hơn nữa, em cũng phải có chuyện của mình, không thể mỗi ngày cứ chờ anh liên hệ em a!”
Trình Hàn Lang nói xong mới đi vào trong phòng đem đồ đạc cất đi, kỳ thực hắn cũng đã sớm muốn trở về, trong trường học cơm còn không ngon như Thành Thành làm, một ít tiệm ăn ngon ở ngoài lại cách trường học khá xa, làm gì cũng không tiện, vẫn là quay về nhà mình là tốt.
Trình Hàn Lang đem một bộ quần áo lấy ra, muốn trước tiên đi tắm rửa ngâm mình cho khỏe. Cầm quần áo để thay và khăn tắm đi vào trong phòng tắm lại thấy Thành Thành vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, Trình Hàn Lang nhìn lại trên người mình, “Trên người anh có cái gì sao? Đáng giá cho em nhìn như vậy?”
Thành Thành nhanh chóng lắc đầu, ngượng ngừng hỏi: “Anh, hôm nay anh sẽ không đi nữa chứ?”
“Em ngốc quá! Ngày mai là lễ Quốc khánh, đây là kỳ nghỉ dài hạn, phải nghỉ tới 7 ngày ni, anh đây liền ngoan ngoãn kiên nhẫn ở nhà 7 ngày với em.” Trình Hàn Lang vừa nói vừa đi vào phòng tắm, sau đó khép cửa lại. (Quốc khánh TQ là ngày 1/10)
Trình Hàn Lang vừa muốn cởi đồ, chợt nghe bên ngoài vang lên một câu “Thật tốt quá!”, hắn lắc đầu, “Phản ứng vẫn là chậm như vậy!”
Chờ Trình Hàn Lang tắm xong đi ra, cơm đã gần chín rồi. Thành Thành còn đang ở trong nhà bếp lục đục, Trình Hàn Lang ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Ngẫu nhiên hơi nghiêng đầu phát hiện ra thấy đồ đạc này nọ của Thành Thành đều để trên ghế sô pha chưa đem vào phòng, hắn lấy túi xách, đổ ra đồ vật bên trong tùy ý xem.
Trong túi Thành Thành có một chút đồ ăn, đều là mì ăn liền các loại, còn có một chút bánh quy thông thường. Trình Hàn Lang nhíu mày, nó sao lại ăn những thứ này a? Bình thường mình cũng cho nó không ít tiền a!
Hắn lại mở túi ra xem, khóa rất chắc, bên trong vậy mà đem bé tế công mình tặng cho nó để vào, cũng đã nhiều năm rồi đi! Vẫn còn bảo quản được y như mới, quần áo bé tế công mặc cũng có phai màu một chút rồi.
Lại thấy bên trong rơi ra một tấm hình của Trình Hàn Lang, Thành Thành sợ Trình Hàn Lang phát hiện không thấy hình chụp của mình đâu liền tìm một tấm chụp rất nhiều người. Trình Hàn Lang mới nhớ tới mình và nó cùng sống với nhau đã 6 năm vậy mà thậm chí một tấm ảnh chụp chung cũng không có, trước đây Thành Thành hình như có đề cập qua, mình lại như thế nào không để ý liền đem việc này quên đi mất.
Trình Hàn Lang lặng lẽ buông mấy thứ này xuống, trong lòng có chút hổ thẹn. Nó cũng là mới về nhà đi! Đồ đạc còn chưa kịp thu dọn đã vội vàng hầu hạ mình.
Nghĩ kỹ một chút nhiều năm như vậy bản thận mình thật sự nợ nó, người anh này phảng phất chỉ là phân biệt ở tuổi tác lớn nhỏ, chứ không có phát huy công dụng gì thật sự. Lúc nhỏ vẫn cho rằng thu nhận nó với nó mà nói đã là ân huệ lớn lớn, lớn lên rồi cũng không nghĩ Thành Thành đã vì mình mà bỏ ra bao nhiêu. Cho đến khi rời xa mới có thể sâu sắc cảm nhận được hóa ra tất cả mọi thứ đều không phải Trình Hàn Lang hắn đáng có, mà là ông trời ban ân cho hắn.
“Thành Thành, anh… có phải là đặc biệt không tốt không?” Trình Hàn Lang lúc ăn cơm rất nghiêm túc hỏi Thành Thành.
“Không phải đâu a! Anh là tốt nhất luôn, bạn học em tụi nó đều ao ước được có anh trai như em.” Thành Thành cười nói, vẫn đắm chìm trong niềm vui được nhìn thấy Trình Hàn Lang.
“Anh không đùa giỡn với em, anh còn muốn em mỗi ngày phải làm cơm, có đôi khi quần áo cũng muốn em giặt, còn động một chút là la mắng. Anh nghĩ anh đây làm một người anh thật thất bài. Nếu không thì anh không làm anh em nữa được không? Như vậy trong lòng anh cũng dễ chịu một chút.” Trình Hàn Lang có chút chán nản nói.
“Nhưng cũng là anh muốn em ở lại nhà anh, bằng không em còn không có chỗ đi a! Anh giỏi như vậy, là tấm gương của em đó, vừa nghĩ tới anh em lại muốn học tập thật giỏi, mới sẽ không bị anh xem thường. Hơn nữa em biết anh mắng em là muốn tốt cho em.” Thành Thành rất nghiêm túc nói, Trình Hàn Lang càng nghe lại càng khó chịu.
“Thành Thành, ngày mười tháng một anh mang em đi ra ngoài chơi nha! Tiện thể anh mang em đi chụp ảnh, làm ảnh gia đình.”
Thành Thành vừa nghe thế mắt liền sáng rỡ, nhưng nó có chút không hiểu hỏi: “Hai người chúng ta làm sao có thể chụp ảnh gia đình ni? Ảnh gia đình không phải là phải có ba người sao?”
Trong lòng Trình Hàn Lang lại thấy buồn cười, đã lên cấp hai rồi còn cho rằng chỉ có ba mẹ và đứa con mới chụp được ảnh gia đình ni! Hắn nhịn cười, gắp một chút đồ ăn vào trong bát Thành Thành, sau đó nói với nói: “Hiện tại trong nhà chúng ta chẳng phải chỉ có anh và một bé ngốc sao?”
“Hứ! Em mới không có ngốc, ở trong lớp em là lớp phó học tập đó.” Thành Thành một bên phản kháng một bên vụng trộm vui vẻ, Trình Hàn Lang nhìn thấy trong mắt của nó không phải ngốc nghếch thì là cái gì?
Thành Thành ăn rất vội vàng, muốn lập tức đi chuẩn bị. Trình Hàn Lang nhìn thấu suy nghĩ của nó, vừa ho khan một cái định bảo nó Thành Thành chậm một chút. Trình Hàn Lang đem nó đặt lại trên ghế, dùng sức vỗ một cái sau lưng nó, Thành Thành nghẹn một lúc lâu mới bình thường lại.
“Em xem em đi, gấp cái gì a? Còn cả một đêm ni, còn không đủ cho em chuẩn bị sao.” Trình Hàn Lang đen mặt lại nhìn Thành Thành.
“Em… không, nhưng mà không được, anh, anh không phải sẽ không mang em đi chứ?” Thành Thành gần như là cầu khẩn nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang vừa nhìn thấy ánh mắt của nó cũng hết giận hơn phân nửa, sắc mặt lập tức nhu hòa rất nhiều, hắn sờ sờ đầu Thành Thành nói, “Nếu như em ăn cơm thật ngoan anh liền dẫn em đi!”
“Dạ! Em sẽ ăn thật ngoan…” Thành Thành vừa nghe lời này lập tức lại ngồi xuống ăn.
Ân Tứ Ân Tứ - Sài Kê Đản