In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 662
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5618 / 167
Cập nhật: 2015-03-15 22:16:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 297: Hát Nhỏ (1)
nh nắng chiều ảm đạm, rèm cửa sổ bị kéo lại làm căn phòng hơi tối tăm. Váy trắng bị vứt tùy ý ở trên bàn học, giày cao gót nằm bên cạnh giường, cô gái nửa nằm nửa ngồi trên giường, chăn mỏng đắp đến thắt lưng, eo thon mà săn chắc, cho dù nằm đó với vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát ra vài phần tài trí.
Mà vào lúc này, thiếu niên ngồi bên giường cũng đang đưa tay vào trong chăn, lục ục hoạt động.
Váy để ở trên bàn, quần lót màu trắng cũng bị vứt tùy ý trên giường, cùng với động tác thoải mái của đôi chân của cô gái trong chăn và tiếng rên rỉ khe khẽ thỉnh thoảng vang lên, tình cảnh lúc này trở nên vô cùng mập mờ: căn phòng tối tăm, giường chiếu, mỹ nữ, bàn tay đang hoạt động trong chăn và hạ thân trần như nhộng dưới lớp chăn của cô gái. Lát sau, Gia Minh rút tay ra, trong tay là chiếc khăn ướt vẫn tỏa ra hơi nước. Hắn xoay người ném chiếc khăn vào chậu nước ấm bên cạnh, giặt đi giặt lại mấy lần, bưng chậu nước nóng vào trong nhà vệ sinh đổ, sau đó lại bưng một chậu nước khác ra, giặt lại khăn một lần, vắt khô.
"Có mệt không?"
Gia Minh hỏi.
"Không mệt lắm."
"Vậy thì rửa mặt."
Chiếc khăn ấm phủ lên mặt Nhã Hàm, sau khi rửa mặt xong thì bắt đầu lau xuống cổ. Gia Minh cởi từng cúc của chiếc áo sơ mi làm lộ ra phần thân trên mỹ lệ của Nhã Hàm, dùng khăn ấm lau một lần.
"Sớm biết trước sau gì cũng phải cởi thì chị đã không cài cúc vào..."
Giọng nói của cô gái yếu ớt mà hổn hển. Không hẳn là không còn sức lực, nhưng sau mỗi lần mây mưa như vậy, nàng thật sự không muốn động đậy lấy một chút, làn da tê dại, cảm giác thỏa mãn tràn ngập thân thể và nội tâm. Cũng vì vậy mà công việc lau rửa chỉ có thể do Gia Minh làm. Khăn ẩm ấm áp lau lên da thịt, nàng hơi híp mặt lại, đầu lắc lư thoải mái trên gối:
"Ừ. Gia Minh, em cố ý phải không?"
"Chuyện gì?"
Gia Minh đang mở áo sơ mi của nàng ra, luồn tay ra phía sau lau lưng cho nàng, vẻ mặt hơi khó hiểu.
"Chị nói là..."
Cùng với giọng nói run rẩy mà yếu ớt, Nhã Hàm cong người lên một chút để Gia Minh lau dễ dàng hơn.
"Em luôn thích lau phía dưới trước, sau đó lại rửa mặt, nửa người trên cho chị..."
Bờ môi hơi nhếch lên với nụ cười xinh đẹp, dường như nàng đang chế giễu vì bắt được nhược điểm của Gia Minh vậy.
Tức giận bĩu môi, tay phải Gia Minh vẫn đặt ở dưới lưng nàng, tay trái ở bên hông thì đặt lên phần bụng có làn da trơn bóng, trắng nõn của nàng, ngón tay xẹt qua da thịt. Trong phòng lâm vào yên lặng, hai đôi mắt ẩn ẩn ý cười nhìn nhau, một bên mang theo uy hiếp, một bên thì có vẻ là nụ cười bất khuất. Hàm răng trắng nõn nhẹ nhàng cắn môi dưới. Nhã Hàm khẩn trương chú ý bàn tay trái của Gia Minh đang từ bụng mình trượt xuống phía dưới.
Ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào da thịt nàng, lướt qua rốn, sau đó tay trái luồn vào trong chăn. Thân thể cô gái khẽ run lên, ngay sau đó, cái tay ở giữa đôi chân nàng kia chợt dừng lại.
"Ư...Đầu hàng..."
Tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cổ họng Nhã Hàm, đôi chân trong chăn kẹp lại, thân thể nàng bỗng co rút lại thành hình con tôm, cả người uể oải nằm ghé sang một bên. Nàng cười cầu xin:
"Em sai rồi. Anh Gia Minh, lần sau em không dám."
"Sai cái gì?"
Cúi đầu xuống sát gương mặt Nhã Hàm, lúc này một tay Gia Minh vẫn đỡ lưng, một tay giữ chặt ở giữa đôi chân nàng, mặc dù Nhã Hàm có thân thể của một phụ nữ thành thục nhưng lúc này lại bị hắn ôm như một đứa trẻ. Giãy dụa một cách tượng trưng, đôi mắt Nhã Hàm gần như muốn chảy ra nước.
"Em...Em sai rồi, em không nên nói sự thật, ư..."
Sau tiếng rên rỉ này là thở dốc dồn dập, hầu như ngay cả giãy dụa một cách tượng trưng Nhã Hàm cũng không dám, rõ ràng là động tác "uy hiếp" của bàn tay ở trong chăn của Gia Minh đã có tác dụng. Mặc dù đôi tay Nhã Hàm cũng ở trong chăn nhưng căn bản không có năng lực cũng như ý định ngăn cản động tác của Gia Minh, rụt cổ lại, đôi tay Nhã Hàm nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Gia Minh.
"Em không dám nữa...Đừng làm nữa, anh Gia Minh, không nên...Ư...Làm..."
"Nhìn chị kìa...Dạng chân ra."
Lúc trước muốn Nhã Hàm ngay lập tức bởi vì hắn đang bị đau đầu, hắn muốn làm một việc gì đó để phân tán sự chú ý của mình, lúc này cơn đau đã qua, song thấy bộ dạng cố ý khiêu khích của Nhã Hàm nhưng thân thể lại hoàn toàn không chịu được, dục vọng liền dâng lên không thể đè nén được, ở phương diện này, thân thể Nhã Hàm thành thục, nhạy cảm, nhưng so với những thiếu nữ tràn đầy sức sống như Linh Tĩnh và Sa Sa, năng lực trong chuyện này của nàng thực sự hơi kém, cũng vì vậy mà thân thể của cô gái có chức nghiệp là cô giáo mới trở nên càng thêm dụ dỗ.
"Không được thừa dịp làm loạn..."
Nhã Hàm buông lỏng hai chân, Gia Minh rút tay ra, sau đó vỗ lên mông nàng một cái. Nhã Hàm cũng chu mỏ, đánh hắn một quyền, có điều lực lượng của một quyền này còn nhỏ hơn cả khi đấm bóp. Lau xong thân thể, Gia Minh cài cúc áo lại cho nàng, sau đó cầm chiếc quần lót ở trên giường lên, hai tay luồn vào trong chăn từ phía dưới, lại tiếp tục lục ục. Nhã Hàm nói nhỏ:
"Ngược rồi!"
"Ách...Sao chị không nói sớm..."
"Không mặc vào thì làm sao biết được...Em cố ý!"
Nàng đỏ mặt chỉ trích.
"Cố ý cái đầu chị, sắc nữ. Chị không cho em bật đèn, còn muốn em giúp chị mặc đồ, nếu em cầm trên tay nhìn một lúc chị lại nói em là biến thái."
"Không phải vậy sao...A...Không phải, không phải, anh Gia Minh."
Hai tay hắn chỉ kéo chiếc quần lót bị mặc ngược xuống, nào ngờ Nhã Hàm lại quá nhạy cảm, thân thể co rụt lại, hai tay bảo vệ chỗ trống trải giữa hai chân, vội vàng nhận sai. Gia Minh tức giận nói:
"Được rồi, chị tự mặc đi."
"Nhưng chị không muốn làm gì cả..."
"Vậy thì cứ để như thế."
"Được, đến khi Linh Tĩnh tan học đến tìm em, lúc đó nó thấy chị nằm trên giường em mà không mặc quần lót, để xem em giải thích với nó thế nào...Chị sẽ nói có một tên biến thái giày vò chị đến tận trưa, sau khi làm chị không còn chút sức lực nào liền ném chị lại đây, về phần là ai...chị cũng không biết. Em yên tâm, dù chết chị cũng sẽ không khuất phục, sẽ không nói người đó là em."
"Chị đúng là...sắc nữ biến thái."
Đôi tay lại lục ục trong chăn, sau đó Gia Minh cầm chiếc váy trên bàn lên, lại tiếp tục đưa vào trong chăn. Đến khi mặc xong mọi thứ, hắn kéo chăn lên cho Nhã Hàm, nói:
"Được rồi, ngủ đi."
"Ừ."
Liếc mắt đưa tình thuộc về liếc mắt đưa tình, sau mỗi lần thân mật, thân thể Nhã Hàm thường mệt mỏi, luôn luôn muốn ngủ. Lúc này nàng gật đầu biết điều tựa như một cô bé, nhìn Gia Minh bưng chậu nước rửa mặt vào nhà vệ sinh một lần nữa, sau đó là tiếng nước chảy và giọng hát nho nhỏ của Gia Minh vang lên. Tiếng kèn bên ngoài linh đường, âm thanh tế bái, tạp âm của những người chơi bài hoặc nói chuyện phiếm loáng thoáng vọng lại, trong không gian không lớn, hơn nữa lại hơi tối do rèm cửa đã bị kéo lại, những thứ có thể nhìn rõ không nhiều lắm. Thực ra căn phòng cũng không lớn, nhưng đây là phòng của Gia Minh, cái bàn, đống sách trong góc, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ nhà vệ sinh, cảm giác thỏa mãn tràn ngập thân thể khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảm giác ấm áp và thỏa mãn dường như thấm sâu vào máu, chảy xuôi đến từng ngóc ngách trong cơ thể, mang đến cảm giác bình yên và tĩnh lặng khó nói nên lời. Lần đầu tiên thân mật ở trong phòng Gia Minh, lần đầu tiên có cảm giác thuộc về nhau trên chính chiếc giường của hắn - trước đây nàng đã từng ngủ trên chiếc giường của Gia Minh này, thậm chí còn làm cả mộng xuân, nhưng khi đó Gia Minh vẫn chưa thuộc về nàng, cảm giác đương nhiên sẽ khác nhau - dường như hai người trở thành một đôi vợ chồng thực sự, cảm giác giống như hắn cùng mình ngủ ở trong phòng ngủ của nhà mình vậy. Đối với nàng, điều này có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Bằng sự hiểu biết của nàng về Gia Minh lúc này, nàng cũng biết Gia Minh không hề coi trọng nơi này, hắn và Linh Tĩnh, Sa Sa có một khoảng trời riêng, cũng có nơi ở bí mật là căn nhà nhỏ do cha mẹ hắn để lại. Nhưng bất kể thế nào, căn phòng đơn giản này cũng thực sự chứa đầy những kỷ niệm thời thơ ấu của hắn, một thiếu niên có quan hệ thân mật với mình như thế đã lớn lên trong căn phòng này. Mặc dù khi hắn trưởng thành cũng không chỉ có một căn phòng này, nhưng vào lúc này, dường như nàng có thể cảm thấy hơi thở của sự tồn tại của Gia Minh, nó giống như một thứ chất lỏng bao trùm khắp mọi noi trên thân thể nàng.
"...A cây nho...A lớn lên đi..."
Tiếng hát nho nhỏ, Gia Minh vẩy nước đọng ở tay rồi ra khỏi phòng vệ sinh. Thấy ánh mắt nàng vẫn lấp lánh nhìn sang, hắn hơi ngạc nhiên:
"Sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ đây."
Nhã Hàm dịu dàng nói nhưng vẫn không có ý định nhắm mắt lại. Gia Minh nhún vai, đi đến bên bàn đọc sách định đọc truyện tranh, sau đó quay sang nói với Nhã Hàm:
"Em mở cửa sổ nhé?"
"Đừng mở, có ánh sáng chị không ngủ được."
Nhã Hàm nói.
"Vậy...Được rồi."
"Em bật đèn đi, bật đèn thì không sao cả."
"Ách?"
Gia Minh nhìn nàng, tự nhủ bật đèn hay mở cửa thì có gì khác nhau, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì mà chỉ bật chiếc đèn bàn nhỏ lên. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra, chiếu sáng chỗ bàn học. Nhã Hàm cảm thụ ánh sáng của bóng đèn kia, lúc này rèm cửa bị kéo lại, không khí trong phòng giống như ban đêm, sau khi đèn bàn sáng lên lại càng khiến cảm giác ban đêm như vậy rõ ràng hơn. Nàng nghiêng người sang nhìn Gia Minh đang đọc truyện tranh, chỉ cảm thấy đây thực sự là căn phòng chỉ thuộc về hắn và nàng, thuộc về ban đêm của hắn và nàng, nàng ngủ bên cạnh hắn, hắn bật đèn đọc sách ở đầu giường, chờ đến giờ nghỉ ngơi.
Bất tri bất giác, nàng cảm thấy hốc mắt ươn ướt, một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rơi xuống trong bóng tối, nhưng trong lòng nàng chỉ có cảm giác ấm áp và bình yên.
Ẩn Sát Ẩn Sát - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu Ẩn Sát