Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 662
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5618 / 167
Cập nhật: 2015-03-15 22:16:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Nói Lời Từ Biệt (2)
ắn đưa tay bế nàng lên, Marilyn tràn ngập mùi rượu, có một chút những thứ nôn ra dính ở trên váy, hai tay nàng bíu chặt lấy người hắn làm như hắn lúc nào cũng có thể biến mất không bằng, miệng nàng vẫn lẩm nhẩm:
"Xin lỗi...Xin lỗi..."
"Cô hình như nặng hơn thì phải."
Gia Minh đùa một câu.
Vào phòng của Marilyn, Gia Minh bế hẳn nàng vào phòng tắm, vặn nước nóng, làm như định buông nàng ra, Marilyn sợ hãi lắc đầu, thấy vậy hắn nói:
"Cô tắm một chút đi, yên tâm, tôi sẽ không đi."
Marilyn vẫn bướng bỉnh tóm lấy tay của hắn, nhìn hắn nhẹ giọng nói:
"Cậu tắm giúp tôi."
Đối với hai người mà nói, việc này chẳng cấm kỵ gì. Gia Minh thả nàng vào trong bồn tắm, cởi bỏ áo ngủ và nội y, cầm khăn tắm lau thân hình cho nàng, hắn vừa cười vừa nói: "Ngoại trừ Heidy, tôi chưa từng làm chuyện này cho ai cả, cô không còn là tiểu hài tử nữa."
Nàng bây giờ rất yếu, hơn nữa say rượu, khi đứng dậy thì hơi lảo đảo, hơi nóng bốc lên, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, thật vất vả lắm mới tắm xong. Gia Minh dùng khăn tắm lớn quấn quanh người nàng, ôm tới giường.
Marilyn rúc vào người hắn một lúc lâu, sau đó mới hỏi:
"Cậu còn muốn tôi không?"
"Có, còn muốn."
Câu trả lời không chút do dự này đã làm nàng yên tâm phần nào, khăn tắm rộng thùng thình ôm trọn lấy thân hình trần truồng của nàng. Nàng dựa chặt vào Gia Minh, co rúc vào người của hắn.
Nhìn bề ngoài thì Gia Minh là một thiếu niên, nàng là nữ tử đã trưởng thành, nhưng mà bây giờ trông nàng như một con chim nhỏ nép sát vào người hắn. Hai người ở trên giường nói chuyện một lúc, sau khi nói tới Heidy, Gia Minh đột nhiên phất tay nói:
"Vào đi."
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Heidy xuất hiện, cúi đầu, trên mặt tràn ngập sự hoảng loạn và tiều tụy, nàng khẽ mân mê góc áo, trên mặt còn vết nước mắt rơi, nàng không đi giày, hai chân trần ma sát với nhau.
Do dự một chút, nàng nhút nhát bước vào gian phòng. Marilyn vô ý thức ngồi thẳng thân thể, kéo khăn tắm, cách xa Gia Minh một chút. Nhưng Heidy không giống như ngày thường lao vào lòng Gia Minh, mà vòng qua người hắn, bò lên giường, tới ngồi bên cạnh mẹ mình, Marilyn ôm lấy nàng.
Nhẹ nhàng sờ sờ đầu Heidy, Gia Minh nở nụ cười:
"Không phải là anh không thích em, nhưng có một số việc, em còn quá nhỏ, không rõ."
"Xin lỗi..."
"Anh nói, không phải là anh không thích em."
"Anh không thích em, anh thích mẹ."
Cô gái nhẹ giọng gắt lên, u oán vô cùng, trong lòng vẫn không cam chịu:
"Em muốn đoạt nhưng mà..."
Không biết nên trả lời như thế nào, Marilyn im lặng ôm con gái, ánh mắt hoảng loạn nhìn Gia Minh. Gia Minh cũng cười:
"Anh không muốn nói với tiểu hài tử điều này, trên người của em cũng bẩn rồi, mau đi tắm đi, anh còn 2h đồng hồ nữa, anh đi làm mấy món ăn cho mọi người."
Hắn nói xong xuống giường, sau đó ra hành lang, trở tay đóng cửa lại, hai mẹ con vẫn nhìn theo, sau đó Marilyn nhẹ giọng nói:
"Đi tắm đi."
Heidy gật đầu, từ trên giường bước xuống. Marilyn thở nhẹ trong tiếng. Heidy kéo khăn tắm của nàng, lao vào trong phòng tắm, ầm một tiếng đóng cửa lại.
Trần truồng ngồi trên giường, trong lúc nhất thời Marilyn không biết nên cười hay tức giận, hay là lo lắng vì con gái, một lát sau, nàng xuống giường, đi tới trước tủ, tìm quần áo mặc vào.
Trong phòng tắm, tiểu Heidy ôm khăn tắm, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi như mưa, một lát sau, nàng cắn chặt khăn tắm, không tiếng động khóc lên rưng rức, chậm rãi trượt theo tường ngồi xuống...
...***********************************
"Tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu gì?"
Bên ngoài cửa khoang là đại đương xanh thẳm, trong khoang thuyền được bố trí mang lại cảm giác ấm áp, mẹ hai quay đầu, nghi ngờ hỏi.
"Mẹ cầm lấy tay của con."
"Ách, tại sao?"
"Cầm rồi thì mẹ sẽ biết."
"Được rồi."
Bất đắc dĩ vươn tay tóm lấy tay của đối phương, sau đó, trên trán liền bị gõ một cái, nàng im lặng một lát, híp mắt nhìn con gái phía trước:
"Cái này chính là tuyệt kỹ?"
"Đúng vậy."
Cô gái phía trước cười gật đầu.
"Nam nhân của con thật là buồn chán..."
Mẹ hai mặt không thay đổi bình luận.
"Bỏ hắn đi."
"Con lại thấy rất thú vị, lúc đó mọi người cười rất vui, cô gái bị gõ cũng hài lòng, thiếu chút nữa con cười tới bể bụng, đau bụng...Hừ, thật vất vả mới tóm được vào tay, kiên quyết không tha."
"Chọc cho những nữ nhân khác cười, vậy thì hắn rõ ràng là một tên hoa tâm còn gì, dù sao...con mang hắn tới gặp ta một chút, ta có chuyện muốn nói với hắn. Nhã Hàm, con cần phải suy nghĩ kỹ càng..."
"Được rồi được rồi, mẹ hai đừng tức giận."
Nhã Hàm cười bổ nhào tới đây, ôm vai nàng:
"Mẹ chẳng thấy khi hắn tặng con bình nước hoa, con rất vui vẻ hay sao...Con cũng không thể dẫn hắn tới gặp mẹ, đương nhiên là có lý do, hai chúng ta là chị em tốt, đừng nóng giận Ha ha..."
"Cái gì mà chị em tốt, ta là mẹ con!"
Trở tay gõ một cái vào đầu Nhã Hàm, mẹ hai bất đắc dĩ bĩu môi, qua nhiều năm như vậy, tuy rằng tình cảm hai người thân mật như chị em, nhưng mà nàng cũng biết, với tính cách bướng bỉnh của Nhã Hàm, một khi đã nhận định điều gì thì tuyệt không thay đổi.
"Tại sao không thể mang ra gặp...Không phải con thích chồng của người khác, định làm vợ lẽ phải không?"
Một câu nói làm Nhã Hàm mở trừng hai mắt:
"Mẹ hai, mẹ cảm thấy đồng tính luyến ái thế nào?"
"Đồng tính luyến ái? Người kia là nữ?"
"Đúng, là một cô gái rất đẹp."
Ẩn Sát Ẩn Sát - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu Ẩn Sát