Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 662
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5618 / 167
Cập nhật: 2015-03-15 22:16:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Mê Loạn.
ố Gia Minh, nếu như hôm nay ta bị cô gái này cưỡng gian, thì ta sẽ bám theo ngươi cả đời...
Trong đầu hiện lên ý niệm như vậy, hai mắt Nhã Hàm phát lạnh, hai chân liên tục đá ra, nữ nhân xinh đẹp kia hình như không ngờ tới Nhã Hàm biết võ, chủy thủ trong tay bị đá bay ra ngoài.
Trong lúc vội vã, cô nàng không kịp đỡ chân đang đá tới của Nhã Hàm, mà tay trái lại trực tiếp chộp vào ngực của Nhã Hàm. Chân thứ hai của Nhã Hàm đá thẳng vào mông của nữ tử kia, lực đạo giảm mất một nửa, vì phải đưa tay bảo vệ ngực, lắc mình thối lui.
"Cô..."
Buồn bực nhất chính là chuyện nói không ra lời, chỉ thấy đối phương nhe răng cười, đưa tay tắt công tắc điện ở phía sau, nhất thời, nửa gian phòng đều rơi vào trong bóng tối. Thừa dịp ánh sáng thay đổi, nữ tử đột nhiên lao tới.
"Nha..."
"Mỹ nữ, cô đừng phản kháng..."
"Đi tìm chết đi!"
"Mỹ nữ bị Hái hoa đạo tặc Hoa Tulip coi trọng, chắc chắn sẽ không tránh được..."
Trong bóng tối giao thủ vài lần làm cho Nhã Hàm tức muốn phun máu, nữ nhân này thực sự là quá nhanh nhẹn, ép cho nàng lùi về phía sau tới chỗ ánh sáng của phòng tắm.
Đột nhiên, tay của Nhã Hàm cảm thấy đau đớn, cái chân đã bị đối phương gạt một cái, cả người mất cân đối, ngã xuống giường.
"Ngô, buông..."
"Cô càng giãy dụa, tôi càng hưng phấn, ha ha..."
Hai tay Nhã Hàm bị vắt chéo ra sau lưng, lại bị đối phương dùng đầu gối tỳ lên lưng, nàng chỉ còn cách dùng hai chân mà đá ngược lên, nghĩ tới chuyện mình sắp bị một cô gái xinh đẹp cưỡng gian, khiến cho nàng có cảm giác dở khóc dở cười.
"Được rồi, được rồi, đừng từ chối, chị đây sẽ rất ôn nhu, trái lại a..." Khi cúi người nói vào tai của Nhã Hàm, trong hơi thở của nữ tử kia còn truyền tới mùi hương như lan.
Cảm giác được ngón tay trên vai của mình đã di động, Nhã Hàm cảm thấy toàn thân nổi da gà, trong lòng phát lạnh, tiếp tục giãy dụa:
"Buông ra, cái cô này, cái cô này... Di..."
Nhớ lại những gì mà nữ tử kia mới nói. Nhã Hàm đột nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt bên cạnh, sự phản kháng cũng đã ngừng lại.
Bốn mắt đối diện với nhau, trên mặt của Nhã Hàm ửng đỏ, vừa thẹn vừa giận:
"Hái hoa đạo tặc Hoa Tulip... Gia Minh, em... Làm sao có thể..."
"Ha hả."
Tiếng cười lần này đã không còn là giọng nói êm tai nữa. Gia Minh cởi dây trói ở chân của Nhã Hàm ra, "Thải hoa nữ tặc" ngồi xuống ghế salon, thản nhiên cười:
"Ngu ngốc, rốt cục cũng nhận ra em rồi sao?"
Lúc này mở miệng, rõ ràng là thanh âm của Gia Minh.
"Không, không... Không có khả năng..."
Nhã Hàm bị dọa tới mức ở trên giường nhảy dựng lên, ngồi chồm hổm ở trên chăn, trừng lớn hai mắt, nói:
"Làm sao có thể, Gia Minh, em... Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng, nhất định là ảo giác, không dọa được chị đâu..."
"Em dịch dung, thay đổi tiếng nói, chỉ cần dáng người hợp là em có thể cải trang thành cả cha của chị được... Uy uy, chị làm gì thế, ngu ngốc, có gì đẹp đâu, ngực chỉ là một túi nhựa đựng nước, uy, váy mà cởi ra thì chị lại nhân tiện chiếm tiện nghi của em, đừng lôi, đừng lôi..."
........� �...
Khoảng hơn 12h đêm, Hoàng Hạo Vân hơi có chút mất mác di chuyển trong sòng bạc, thỉnh thoảng thì thu được mà thỉnh thoảng lại mất, số thẻ bạc trong tay càng ngày càng ít.
Có lẽ là do nguyên nhân không chiếm được, rồi nhớ lại tâm tình của mình trước đây, giờ phút này hắn có cảm giác mình hình như đã yêu cô gái Trương Nhã Hàm kia rồi, mặc dù đối phương chưa từng cho hắn cơ hội.
Trong đợt cắm trại trước kia, gặp cướp là một cơ hội tốt, tuy rằng hắn biểu hiện được không được tốt lắm, nhưng mà hắn cũng hiểu, đối phương lấy lý đo đó để cự tuyệt mình, trong tim của nàng, chưa từng có hình bóng của hắn.
Mấy năm qua đi, hắn đã từng chạy theo rất nhiều cô gái xinh đẹp của các gia tộc khác, tình cảm với Nhã Hàm cũng dần dần phai nhạt đi, nhưng hôm nay đột nhiên thấy cô gái mà mình từng theo đuổi bị người khác ôm ấp, trong lòng hắn đã cảm thấy ghen tuông, đặc biệt...
Người mà nàng chọn lại là tên Gia Minh, một phế vật bị người khác khinh thường, mặc dù là uống rượu say rượu, nhưng nàng có thể nói ra từ cô dâu nhỏ, cộng thêm sự chênh lệch tuổi tác, thì đúng là rất khó tưởng tượng...
Hắn cũng nghĩ tới lời của trưởng bối trong gia tộc, đám hỏi kia trên cơ bản đã thất bại, nhưng mà hắn cũng đã là người lớn 23, 24 tuổi rồi, nếu như động chân động tay thì không những làm mất phong độ, mà còn khiến cho Nhã Hàm càng thêm khinh thường hắn. Sau một phen suy nghĩ cân nhắc, hắn lại kiếm chút rượu để uống, chuẩn bị đến sòng bạc nướng toàn bộ số tiền của mình.
Sòng bạc tuy rằng mở ở phía dưới khách sạn, nhưng mà nghe nói là do Hắc đạo xây dựng, có quan hệ với lãnh đạo thượng tầng cùng Cục công an của thành phố Tân Trữ, khách sạn quốc tế Toản Thạch vừa là một trong những khách sạn đỉnh cao của thành phố, cho nên các loại tin đồn thổi thường không có, khi đi dạo được hai vòng, thẻ đánh bạc trong tay cũng thua gần hết, nghe thấy tiếng hô của một bàn gần đó, hắn châm chọc cười cười.
Lúc này ở bên kia bàn thắng kia có một người đàn ông với hai mắt đỏ ngầu, người này hắn cũng quen, coi như là thân thích, tên là Hứa Xương Hồng, tên mặc dù không tệ, thế nhưng lại là người hèn mọn, lúc vợ lão tái giá để lại cho lão một đứa con tên là Hứa Nghị Đình, nhưng cũng không làm lão tốt lên.
Lão chuyên cờ bạc, có người còn nói là hút thuốc phiện, phụ nữ trong gia tộc nhìn thấy lão như nhìn thấy rắn rết. Thượng bất chính hạ tắc loạn, cái cô em gái họ Hứa Nghị Đình tuy rằng thành thật, nhưng mà có người cũng nói là cô này đã bị lây nghiện từ cha, xem ra lúc này đang gặp vận may, mặt mày hưng phấn, hai mắt đỏ tới híp lại.
Mình có tơi bời, nhưng cũng không tới mức như thế này!
Đi tới một chiếu bạc bên cạnh, hắn đặt nốt 200 đồng còn lại vào cửa "tiểu", khi chưa rời tay, đột nhiên có một người duỗi ra, chặn thẻ bạc của hắn lại nói:
"Đặt cửa này không ăn được đâu."
Đây là một giọng nói dễ nghe, hắn nghiêng đầu nhìn thấy một nữ tử chừng hơn 20 tuổi, tóc đen, khuôn mặt dịu dàng, hai ngón tay đang mân mê cái thẻ bạc, hôn một cái, sau đó khả ái trừng mắt nhìn:
"Này, xem ra đây đã là số thẻ của cuối cùng của ngươi, thua trận này chắc là không có tiền đi xe đâu, để tránh chuyện một thanh niên lại rơi vào vòng cho vay nặng lãi... Tin ta đi, đặt vào hướng 12 giờ ấy."
Tự đặt số thẻ bạc vào chữ 12, thiếu nữ thản nhiên cười, vỗ vỗ vai Hoàng Hạo Vân:
"Nghe lời chị thì sẽ thắng, tạm biệt."
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ, trong lúc nhất thời Hoàng Hạo Vân không biết nên nói cái gì, đợi khi nàng vẫy tay, hắn mới đưa tay tóm lấy ống tay áo của nàng nhưng lại bị nàng dùng túi xách đập một cái.
Thiếu nữ lạnh lùng nhíu nhíu mày:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ách, xin lỗi, ta không có... Ha hà, ta chỉ là muốn cảm ơn cô, ta là Hoàng Hạo Vân còn cô?"
"A."
Thiếu nữ nhìn hắn sau đó lắc đầu cười, nói:
"Ngươi chưa cần thiết phải biết, ta chỉ xuất phát từ tấm lòng thương hại nên mới giúp đỡ, sau này không gặp lại nhau nữa đâu, tạm biệt."
Quay người lại, thiếu nữ chắp tay sau lưng rời đi, đột nhiên có một thiếu nữ từ trong đám người chui ra, hưng phấn giữ tay nàng lại, dường như là kéo tay nàng tới chiếu bạc, thiếu nữ đó chính là Nhã Hàm.
Làm sao vậy... Nữ nhân này, là Trương Nhã Hàm cố ý kêu đến ư...
Trong đầu hơi có chút hỗn loạn, thì phía sau truyền đến thanh âm chia bài: "3. 4. 5. 12. Đại..." Sau đó, một đống thẻ đánh bạc được đổ xuống bên cạnh chỗ của Hoàng Hạo Vân.
Cầm thẻ đánh bạc đi tới đi lui, sau khi đi được hai vòng, Hoàng Hạo Vân cuối cùng cũng nhìn thấy hai cô gái lúc nãy.
Thiếu nữ kia chỉ đi bên cạnh Nhã Hàm cầm thẻ bạc, còn Nhã Hàm thì trông như là một tiểu cô nương lần đầu tiên thấy một vật mới mẻ, chăm chú nhìn biến hóa trên chiếu bạc.
Khi thắng được tiền thì nàng hưng phấn kêu to, thỉnh thoảng còn kích động liều mạng kéo kéo thiếu nữ kia. Nếu như so sánh, thì tuổi của Nhã Hàm lớn hơn một chút, nhưng mà thiếu nữ kia lại biểu hiện như một người giám hộ hoặc là chị gái của nàng, thỉnh thoảng còn bị chọc khiến thiếu nữ phải bất đắc dĩ cười rộ lên.
Mặc trang phục sạch sẽ mới tinh, động tác thản nhiên nụ cười tự tin thiếu nữ này dường như trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Nàng dường như trời sinh đã có năng lực khiến người khác phải chú ý, có lẽ mỗi động tác của nàng đều có thiên sứ bao quanh.
Dường như nhận ra Hoàng Hạo Vân thiếu nữ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, sau đó nói gì đó với Nhã Hàm, Nhã Hàm nhìn hắn, cười giải thích vài câu, ánh mắt của thiếu nữ kia chợt biến hóa, dường như biết thân phận của hắn.
Theo đại khái chừng 20 phút, Hoàng Hạo Vân mới thấy được cái gì gọi là đổ thuật, trong 20 phút này, thiếu nữ kia đặt không trượt một lần.
Nhưng mà, xem ra nàng cũng không phải là người thích bài bạc, lần nào cũng là do Nhã Hàm kéo tới kéo lui, nàng mới chịu đặt bài, chỉ trong vòng 20 phút, số thẻ bạc trong tay của thiếu nữ đã lên tới 20 vạn.
Sau đó, có một người đàn ông trông như là người phụ trách bước ra cản hai người lại.
Ẩn Sát Ẩn Sát - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu Ẩn Sát