The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 186
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
HI CÁNH CỬA ĐÓNG LẠI, Race thở dài một cái rõ to.
“Chúng ta thu được nhiều hơn tôi tưởng. Sự thú nhận của việc làm sai trái. Sự thú nhận về việc cố ý giết người. Không thể nào sự việc lại đi xa hơn thế được. Dường như một người đàn ông sẽ thú tội về vụ giết người, nhưng anh sẽ không thể bắt anh ta thú nhận sự thật được đâu.”
“Đôi khi việc đó có thể thực hiện được,” Poirot liền đáp. Rồi mắt ông lại mơ màng – như mắt mèo.
Race nhìn ông một cách tò mò.
“Có kế hoạch gì à?”
Poirot gật đầu. Rồi ông nói, đếm từng thứ trên ngón tay:
“Khu vườn ở Assuan. Lời nói của bà Allerton. Mảnh vải nhung màu tím. Chai rượu của tôi. Hai lọ sơn móng tay. Chiếc khăn tay loang lổ. Khẩu súng được bỏ lại tại hiện trường vụ án. Cái chết của Louise. Cái chết của bà Otterbourne. Đúng, mọi thứ ở chỗ đó. Race này, ông Pennington không hề làm việc đó!”
Race ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
“Pennington không làm việc đó. Đúng là ông ta có động cơ. Ông ta có ý định làm việc ấy, đúng thế. Nhưng ông ta đến giờ vẫn chỉ cố gắng thực hiện thôi. Tất cả chỉ có thế. Trong vụ này, có một thứ cần phải có mà Pennington lại không sở hữu! Vụ này cần sự can đảm, hành động nhanh chóng và chính xác, sự động viên, không lạ với hiểm nguy, và một cái đầu đầy mưu mẹo. Pennington không có những đặc điểm đó. Ông ta sẽ không thực hiện tội ác nếu biết nó không an toàn. Vụ này không an toàn! Nó như chỉ treo mành chuông. Nó cần có sự liều lĩnh. Pennington thì không được như thế, ông ta chỉ tinh ranh thôi.”
Race nhìn Poirot với sự kính trọng mà con người thường dành cho nhau.
Ông nói: “Anh nắm bắt mọi thứ thật tốt.”
“Đúng, tôi cũng nghĩ thế. Còn một hoặc hai thứ nữa – ví dụ nhu bức điện tín mà Linnet Doyle đã đọc. Tôi muốn việc này phải được rõ ràng.”
“Trời đất ơi, chúng ta quên hỏi anh Doyle. Anh ấy đang kể cho chúng ta thì bà Otterbourne tội nghiệp đến. Chúng ta sẽ hỏi lại anh ấy.”
“Tất nhiên rồi. Nhưng trước tiên tôi muốn nói chuyện với một người đã.”
“Ai thế?”
“Tim Allerton.”
Race nhướng mày.
“Allerton ư? Được thôi. Chúng ta sẽ kêu anh ta tới đây.” Rồi ông nhấn chuông kêu người phục vụ tới đưa tin.
Sau đó Tim Allerton bước vào phòng với vẻ nhìn thắc mắc. “Người phục vụ cho tôi hay rằng các ông muốn gặp tôi?”
“Đúng thế, anh Allerton. Anh ngồi xuống đi.”
Tim ngồi xuống với gương mặt cảnh giác nhưng có một chút buồn chán.
“Thế tôi có thể giúp gì được?” Giọng của anh lịch sự nhưng không có sự nhiệt tình.
Poirot trả lời: “Theo một nghĩa nào đó thì có thể. Điều thật sự tôi cần ở anh lại là sự lắng nghe.”
Tim nhướng mày ngạc nhiên một cách lịch sự.
“Chắc chắn rồi. Tôi là người nghe giỏi nhất thế giới mà. Và có thể tin tưởng nói ‘Ồ ơ!’ đúng lúc.”
“Rất tốt. ‘Ô – ơ!’ sẽ rất biểu cảm đấy. Tốt, chúng ta hãy bắt đầu. Anh Allerton, khi tôi gặp hai mẹ con anh ở Assuan, tôi đã rất ấn tượng với người đi cùng anh. Để bắt đầu, tôi nghĩ mẹ anh là một trong những người quyến rũ nhất mà tôi từng gặp…” Gương mặt mệt mỏi sáng lên một lúc; một biểu hiện của cảm xúc chợt thoáng qua.
Anh trả lời: “Mẹ tôi đặc biệt nhất trên đời.”
“Nhưng điều thứ hai làm tôi thích thứ chính là việc anh nói đến một cô gái nào đó.”
“Thật sao?”
“Đúng, cô Joanna Southwood nào đó. Anh cũng biết đấy, gần đây tôi hay nghe nói đến cái tên đó.”
Ông dừng một lát rồi tiếp: “Trong ba năm vừa qua có rất nhiều vụ trộm nữ trang đã làm cảnh sát Scotland phải lo lắng nhiều. Chúng được mô tả như những vụ trộm bình thường. Phương thức thường giống nhau – tráo đồ thật bằng đồ giả. Bạn tôi, Trưởng ban Điều tra Japp, đã kết luận rằng các vụ trộm này không thể thực hiện bởi một người, mà phải có hai người phối hợp với nhau một cách ăn ý. Từ những tình tiết bên trong, ông ấy bị thuyết phục rằng các vụ trộm này được thực hiện bởi những người có vị trí trong xã hội. Cuối cùng thì sự chú ý của ông lại rơi vào cô Joanna Southwood.
“Mỗi nạn nhân đều là bạn hoặc là người quen của cô ấy, trong mỗi vụ, cô ấy hoặc xử lý, hoặc mượn nữ trang bị nghi vấn đó. Hơn thế, Joanna Southwood sống có vẻ hơi lố so với thu nhập của mình. Mặt khác, khá rõ ràng là các vụ ăn trộm – có thể nói là các vụ tráo đồ – đều không phải do cô ấy thực hiện. Trong một số phi vụ, khi trang sức phải được đánh tráo, cô ấy không hề có mặt tại nước Anh.
“Do đó trong đầu Trưởng ban Điều tra Japp đã hình thành một bức tranh nhỏ. Đó là cô Southwood đã từng có liên hệ với Hiệp hội trang sức hiện đại. Ông bạn tôi nghi ngờ cô ấy đã nhúng tay vào các vật trang sức bị nghi vấn, thực hiện các bản vẽ chính xác về chúng, đưa cho những thợ kim hoàn biến chất làm một bản sao, và về phần thứ ba của hoạt động này, sự thành công đánh tráo lại được thực hiện bởi một người khác – một người có thể chứng minh không bao giờ đụng tay vào trang sức và chẳng bao giờ có gì liên quan gì đến việc tạo bản sao hay bắt chước những đồ trang sức quý giá cả. Japp đã bỏ qua việc nhận dạng người này.
“Có một số thứ trong câu chuyện của anh làm tôi tò mò. Một cái nhẫn biến mất khi anh ở Majorca, sự thật là anh đã có mặt ở buổi tiệc trong nhà, nơi mà việc đánh tráo đã xảy ra, sự liên hệ mật thiết của anh với cô Southwood. Ngoài ra, còn có một sự thật nữa là rõ ràng anh không thích sự có mặt của tôi, anh cố gắng làm cho mẹ anh thấy kém thiện cảm với tôi. Dĩ nhiên, điều đó có thể là do cá nhân anh không ưa tôi, nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Anh đã quá lo lắng nên không thể cố gắng đồng thời che giấu việc không ưa của mình dưới một vỏ bọc tài ba.
“Ồ tốt thôi! Sau vụ giết Linnet Doyle, mọi người phát hiện ra chuỗi ngọc trai của cô đã biến mất. Anh cũng hiểu đó, tôi một lần từng nghĩ đến anh! Nhưng tôi lúc đó chưa thấy thỏa đáng. Bởi vì nếu anh làm với cô Southwood – là một người bạn thân của cô Doyle – như tôi đoán thì việc đánh tráo sẽ là phương thức được sử dụng – chứ không phải việc ăn cướp một cách trắng trợn. Nhưng sau đó thì chuỗi hạt lại bất ngờ được trả lại, và tôi đã khám phá ra điều gì nhỉ? Chuỗi hạt không phải là đồ thật, mà chỉ là đồ giả thôi.
“Sau đó thì tôi biết ai thật sự là tên trộm. Chính chuỗi hạt giả bị đánh cắp rồi trả lại – chuỗi hạt thật đã được anh tráo trước đó bằng chuỗi hạt giả.”
Viên thám tử chú mục vào chàng trai trẻ trước mặt mình. Làn da rám nắng của Tim trắng bệch ra. Anh không phải là người lươn lẹo như Pennington; sức chịu đựng của anh khá kém. Anh nói nhưng vẫn cố giữ giọng chế giễu: “Vậy sao? Và nếu như thế, thì tôi đã làm gì với nó chứ?”
“Chuyện đó tôi cũng biết.”
Gương mặt chàng trai trẻ biến sắc – xụ mặt xuống.
Poirot từ tốn tiếp: “Chuỗi hạt chỉ có thể ở một nơi mà thôi. Tôi đã suy nghĩ và lý trí cũng mách bảo với tôi như vậy. Anh Allerton, chuỗi ngọc đó đã được biến hóa thành một tràng hạt đang treo trong ca-bin của anh. Từng hạt của nó được chạm trổ công phu. Tôi nghĩ anh đã đặc biệt làm ra nó. Có những hạt đã bị nứt, vậy mà không bao giờ anh nghĩ đến việc ghé mắt đến chúng. Trong mỗi hạt là một viên ngọc trai, được dán bằng keo Seccotine. Hầu hết cảnh sát khi lục soát sẽ tôn trọng những biểu tượng tôn giáo, trừ khi có điều gì hiển nhiên khiến họ phiền lòng. Anh cũng dựa vào điều đó. Tôi đã thử nghĩ xem cô Southwood đã gởi sợi dây chuyền giả cho anh bằng cách nào. Chắc hẳn cô ấy đã làm như vậy, vì anh đến đây từ Majorca khi nghe tin cô Doyle sẽ ở đây cho kì trăng mật. Giả thuyết của tôi là chuỗi ngọc được gởi trong một quyển sách – với một lỗ vuông được khoét giữa các trang. Một quyển sách chỉ được mở ở nơi đến và thực tế không bao giờ bị mở ở bưu điện cả.”
Im lặng – một quãng im lặng dài. Rồi Tim yếu ớt lên tiếng: “Ông đã thắng! Dù sao đây cũng là một cuộc chơi hay, nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc. Tôi cho rằng bây giờ không còn gì để nói nữa, tôi phải đi uống thuốc đây.”
Poirot khẽ gật đầu.
“Anh có biết rằng tối hôm qua anh đã bị nhìn thấy không?”
Tim hỏi lại: “Bị nhìn thấy ư?”
“Đúng thế, vào đêm Linnet Doyle bị giết, có một ngươi đã nhìn thấy anh rời khỏi ca-bin của cô ấy vào buổi sáng.”
Tim nói: “Này ông – ông không nghĩ là… không phải tôi giết cô ấy! Tôi thề đấy! Tôi đã ở trong tình thế tồi tệ chưa từng có… khi ra tay vào đêm đó chứ không phải đêm nào khác… Chúa ơi, thật là tệ!”
Poirot liền trả lời: “Đúng, chắc hẳn anh đã có những phút giây chẳng dễ dàng gì. Nhưng bây giờ sự thật đã được phơi bày, anh có thể giúp chúng tôi. Lúc anh vào trộm chuỗi hạt thì cô Doyle còn sống hay đã chết?”
Tim trả lời bằng giọng khản đặc: “Tôi không biết. Thề có Chúa, ông Poirot, tôi không biết! Tôi tìm ra nơi cô ấy để chúng vào buổi tối – ngay trên cái bàn nhỏ cạnh giường. Tôi mò vào, tìm thấy chúng trên bàn và lấy đi, sau đó để lại chuỗi hạt giả và liền bò ra trở lại. Tất nhiên là tôi cho rằng cô ấy đang ngủ.”
“Anh có nghe thấy cô ấy thở không? Chắc hẳn anh phải nghe ngóng chuyện đó chứ?”
Tim suy nghĩ nghiêm túc.
“Lúc đó rất im ắng – thật sự rất tĩnh lặng. Không, tôi không thể nhớ được thật sự cô ấy có thở hay không.”
“Thế có mùi khói lan tỏa trong không khí không, như khi khẩu súng vừa nhả đạn vậy?”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi không nhớ nữa.”
Poirot thở dài.
“Như vậy thì chúng ta không thu thập thêm được gì rồi.”
Rồi Tim tò mò hỏi: “Ai đã trông thấy tôi vậy?”
“Rosalie Otterbourne. Cô ấy rẽ từ phía cuối tàu và thấy anh rời khỏi buồng của Linnet Doyle trở về phòng.”
“Vậy là chính cô ấy đã nói với ông.”
Poirot nhẹ nhàng đáp: “Rất tiếc, cô ấy đã không kể cho tôi nghe.”
“Nếu thế thì sao ông biết được?”
“Bởi vì tôi là Hercule Poirot, tôi không cần ai nói hết. Khi tôi hỏi cô ấy về điều đó, anh có biết cô ấy đã nói gì không? Cô ấy nói là: ‘Tôi không nhìn thấy ai hết.’ Cô ấy đã nói dối.”
“Nhưng tại sao lại thế chứ?”
Poirot hờ hững trả lời: “Có thể vì cô ấy nghĩ người mà mình trông thấy là kẻ giết người. Anh biết đấy, có vẻ giống như vậy.”
“Hóa ra tôi có nhiều lý do để kể cho ông nghe rồi.”
Poirot nhún vai. “Nhưng cô ấy không nghĩ như vậy, dường như vậy.”
Tim mơ hồ nói: “Cô ấy là người lạ kì. Hẳn cô ấy đã phải trải qua một giai đoạn thật khó khăn với mẹ của mình.”
“Đúng thế, cuộc sống của cô ấy chẳng dễ dàng chút nào.”
Tim lầm bầm: “Tội nghiệp.” Rồi anh quay sang nhìn Race. “Bây giờ chúng ta sẽ đi đến đâu? Tôi đã thú nhận việc lấy chuỗi ngọc từ ca-bin của Linnet và các ông sẽ tìm thấy nó ngay chỗ ông thám tử vừa nói. Đúng là tôi có tội. Còn về chuyện cô Southwood, tôi không thừa nhận điều gì cả. Các ông không có bằng chứng gì chống lại cô ấy. Còn việc làm cách nào tôi có sợi dây chuyền giả là chuyện của riêng tôi.”
Poirot lầm bầm: “Một thái độ rất đúng đắn.”
Tim liền nói tếu: “Người đàn ông đứng đắn luôn thế mà!” Rồi anh tiếp. “Có lẽ ông hình dung được tôi đã khó chịu như thế nào khi thấy mẹ tôi thích ông! Tôi không phải là tên tội phạm đủ cứng rắn để có thể nhởn nhơ ngồi chơi đùa với một thám tử lừng danh, trước khi thực hiện một phi vụ nguy hiểm! Một vài người có thể làm như vậy. Nhưng tôi thì không. Thật lòng tôi cảm thấy ớn lạnh.”
“Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh hành động phải không?”
Tim nhún vai.
“Về khoản đó thì không. Việc đánh tráo phải được thực hiện và tôi đã có cơ hội quý giá duy nhất trên con tàu này một ca-bin với hai cánh cửa đóng, và bản thân Linnet quá bận rộn với những vấn đề của mình đến nỗi chẳng thể nào nhận ra sự đánh tráo đó.”
“Tôi nghi ngờ nếu việc đó quá…”
Tim ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi: “Ý ông là sao?”
Poirot liền nhấn chuông: “Tôi tính hỏi cô Otterbourne có thể lên đây một lát được không.”
Tim cau mày nhưng không nói gì. Một người phục vụ bước đến, nhận yêu cầu rồi đi.
Ít phút sau Rosalie đã có mặt. Đôi mắt đỏ hoe vừa mới lau của cô thoáng nở to khi nhìn thấy Tim, nhưng thái độ nghi ngờ tự vệ trước đây của cô gần như biến mất. Cô ngồi xuống và nhìn hết Race đến Poirot một cách hiền lành.
Race lịch sự nói: “Cô Otterbourne, chúng tôi rất tiếc vì phải làm phiền cô.” Ông hơi khó chịu một chút với Poirot.
Cô gái nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu.”
Poirot liền nói: “Chúng ta cần phải làm rõ một, hai điểm đã. Khi tôi hỏi rằng cô có thấy ai trên mạn phải lúc một giờ mười phút sáng nay không, cô đã trả lời là không thấy ai. May mắn thay là tôi đã tự tìm được sự thật mà không cần cô giúp đỡ. Anh Allerton đã thú nhận rằng chính anh đã ở trong phòng của Linnet Doyle tối hôm qua.”
Cô liếc nhanh qua Tim. Tim thô lỗ gật đầu với gương mặt căng thẳng ghê gớm.
“Thời gian chính xác phải không anh Allerton?”
Allerton liền đáp: “Khá chính xác.”
Rosalie ườn mắt nhìn anh ta. Môi cô mấp máy – rồi há hốc…
“Nhưng anh không – anh không…”
Người thanh niên liền nhanh miệng: “Không, tôi không giết cô ấy. Tôi là một tên trộm, không phải là một tên giết người. Mọi thứ xảy ra cùng lúc, như cô cũng biết đấy. Tôi nhắm đến chuỗi hạt ngọc trai của cô ấy thôi.”
Poirot xen vào: “Chuyện của Allerton là thế này, anh ấy vào phòng của Linnet tối qua và đánh tráo chuỗi hạt thật bằng chuỗi hạt giả.”
“Anh đã làm thế à?” Rosalie đưa ánh mắt nghiêm nghị, buồn rầu, và như trẻ con hỏi anh.
Tim đáp: “Đúng vậy.”
Sau đó là một khoảng lặng. Đại tá Race cử động không ngừng.
Poirot nói với giọng tò mò: “Như tôi nói, đó là câu chuyện của anh Allerton, được kiểm chứng một phần bởi chứng cứ của cô. Hay có nghĩa là có bằng chứng rằng anh ấy đã đến ca-bin của Linnet Doyle vào tối qua, nhưng lại không có chứng cớ cho biết anh ấy lại làm như vậy vào lúc nào.”
Tim tròn mắt nhìn ông: “Nhưng ông biết mà!”
“Tôi biết gì chứ?”
“Ơ – ông biết tôi giữ chuỗi hạt ngọc trai.”
“Đúng thế – đúng thế! Tôi biết anh có chuỗi hạt, nhưng tôi không biết anh lấy nó lúc nào. Có thể trước mười hai giờ đêm… Anh vừa mới nói rằng Linnet Doyle chắc không biết vụ đánh tráo. Và tôi không chắc về điều đó. Giả sử cô ấy đã phát hiện ra… Giả sử cô ấy thậm chí còn ý thức được ai làm việc đó… Giả sử tối hôm qua cô ấy đe dọa sẽ tung hê hết mọi chuyện, và anh biết chắc chắn rằng cô ấy sẽ làm điều đó… và giả dụ anh đã lỏm nghe được câu chuyện ở phòng lớn giữa Jacqueline de Bellefort và Simon Doyle, rồi ngay khi không còn ai ở trong phòng lớn, anh lẻn vào và lấy khẩu súng đi, rồi sau đó một tiếng đồng hồ, khi con thuyền đã im ắng, anh lẻn vào ca-bin của Linnet Doyle ra tay để sự việc khỏi phải vỡ lỡ…”
“Ôi trời!” Tim thốt lên. Hai con mắt đau khổ trên gương mặt tái mét của anh trơ dại nhìn Hercule Poirot.
Poirot tiếp tục tấn công: “Nhưng còn có người khác thấy anh nữa – cô Louise. Cô ấy đã đến chỗ anh và tống tiền anh vào ngày hôm sau. Anh phải đưa một món tiền kha khá cho cô ấy, bằng không, cô ấy sẽ kể những gì mình biết. Thế là anh nhận ra rằng việc tống tiền sẽ là khởi đầu cho một đoạn kết. Anh giả vờ đồng ý, hẹn sẽ gặp ở ca-bin cô ấy cùng với món tiền trước bữa trưa. Rồi khi cô Louise đang kiểm tiền, anh đã xử cô ấy.
“Nhưng một lần nữa, may mắn lại không đứng về phía anh. Một người khác cũng nhìn thấy anh.” Rồi viên thám tử quay sang chỗ Rosalie. “Là mẹ cô. Một lần nữa anh phải hành động – một cách nguy hiểm, dại dột – nhưng nó là cơ hội duy nhất. Anh đã nghe Pennington nhắc đến khẩu súng của ông ấy. Anh liền chạy hộc tốc đến ca-bin của ông Pennington, thộp ngay lấy khẩu súng, nghe ngóng bên ngoài cửa ca-bin của bác sĩ Bessner và bắn bà Otterbourne ngay trước lúc bà ấy kịp tiết lộ tên anh.”
“Khô…ông!” Rosalie thét lên. “Anh ấy không làm như thế đâu! Anh ấy không làm như thế đâu!”
“Sau đó việc duy nhất anh có thể làm – là chạy nhanh về phía cuối tàu. Và khi tôi chạy phía sau anh, anh đã quay lại và giả vờ như đang lao tới từ phía ngược lại. Anh đã để khẩu súng ở trong găng tay; là những chiếc găng tay trong túi anh khi tôi hỏi về chúng…”
Tim liền nói: “Thề trước Chúa, sự thật không phải như vậy – không phải như vậy một chút nào.” Nhưng giọng yếu ớt, run rẩy của anh đã không thể thuyết phục được ai.
Nhưng Rosalie Otterbourne sau đấy lại làm mọi người ngạc nhiên.
“Hiển nhiên đó không phải là sự thật! Và ông Poirot đây biết điều đấy! Ông ấy có lý do riêng để nói như vậy.”
Poirot liền nhìn cô. Miệng ông cười nhạt. Và ông đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng.
“Cô thật thông minh quá… Nhưng cô có đồng ý – rằng tình tiết theo hướng đó nghe cũng được đấy phải không?”
“Thật quá quắt…” Tim bắt đầu nổi nóng, nhưng Poirot đã đưa một tay lên ngăn lại.
“Anh Allerton, đó chính là tình tiết rất hợp lí chống lại anh. Tôi chỉ muốn anh nhận ra điều đó. Bây giờ tôi sẽ nói điều vui vẻ hơn cho anh đây. Tôi chưa khám xét chuỗi tràng hạt trong ca-bin của anh. Có thể là như thế này, khi tôi tìm kiếm, tôi sẽ chẳng tìm thấy thứ gì cả. Vả lại cô Otterbourne đây cứ nhất quyết cho rằng cô không thấy ai trên tàu tối hôm đó, tốt thôi Không có vụ nào chống lại anh cả. Chuỗi hạt đã bị lấy cắp bởi một kẻ có tật hay trộm vặt và kẻ đó đã trả lại chuỗi hạt rồi. Nó hiện đang ở trong một cái hộp nhỏ trên bàn, ngay bên cửa, nếu muốn, anh có thể cùng cô đây kiểm tra.”
Tim đứng dậy và lặng người đi một lúc không nói được tiếng nào. Khi có thể cất lời trở lại, từ ngữ của anh dường như không đủ, nhưng vẫn có thể khiến người nghe hài lòng.
“Cám ơn! Các ông sẽ không phải cho tôi thêm một cơ hội khác đâu!”
Anh giữ cửa mở cho cô gái; cô đi ra và cầm theo một hộp giấy cứng, sau đó anh tiếp bước theo cô.
Họ cùng bước bên nhau. Tim mở nắp hộp, lấy chuỗi hạt ngọc trai giả ra và ném nó về phía xa dòng sông Nile.
Anh nói: “Rồi đó! Xong rồi. Khi anh trả lại cái hộp cho ông Poirot thì bên trong hộp sẽ là sợi dây thật. Anh thật ngu hết biết!”
Rosalie thấp giọng hỏi: “Tại sao ban đầu anh làm việc đó chứ?”
“Ý em có phải là anh bắt đầu bằng cách nào không? Ô, anh cũng không biết nữa. Sự chán chường – sự lười biếng – niềm vui của việc ăn trộm. Thật là một cách hấp dẫn để kiếm tiền hơn là phải cày cục làm một công việc gì đó. Anh nghĩ nghe có vẻ khá hèn mọn với em, nhưng em biết đấy, nó có một sức hấp dẫn ghê gớm – chủ yếu là sự nguy hiểm.”
“Em nghĩ là em hiểu được.”
“Đúng, nhưng em chưa bao giờ thử thực hiện cả.”
Rosalie suy nghĩ trong giây lát, rồi đầu cô nghiêng qua một bên.
Cô trả lời đơn giản: “Không, em không thể.”
Anh tiếp: “Ôi, em ơi – em thật dễ thương… thật sự rất đáng yêu. Tại sao em lại không nói rằng em đã thấy anh đêm qua chứ?”
Rosalie liền đáp: “Em nghĩ – họ có thể nghi ngờ anh.”
“Thế em có nghi ngờ anh không?”
“Không. Em không tin là anh có thể giết ai cả.”
“Phải. Anh không có sự mạnh mẽ thường có của một tên giết người. Anh chỉ là tên ăn trộm nhát cáy mà thôi.”
Cô nhút nhát đặt bàn tay mình lên tay anh.
“Đừng nói thế chứ.”
Anh nắm bàn tay cô lại.
“Rosalie, em có thể – em biết anh muốn nói gì chứ? Hay là em vẫn luôn khinh rẻ anh?”
Cô cười nhẹ: “Cũng có những thứ anh có thể khinh em mà…”
“Rosalie – em yêu…”
Cô gái co người lại một thoáng.
“Còn – Joanna?”
Tim đột nhiên la lớn.
“Joanna ư? Em cũng đáng ghét như mẹ vậy. Anh không quan tâm một chút gì về Joanna cả. Cô ấy có gương mặt như ngựa và đôi mắt háu đói. Một người phụ nữ kém hấp dẫn chưa từng có.”
Rosalie liền nói: “Mẹ anh cần phải không biết gì về anh cả.”
Tim nghiêm túc nói: “Anh cũng không chắc nữa. Anh nghĩ anh sẽ nói hết với mẹ. Em cũng biết đấy, mẹ còn nhiều thứ khác nữa. Mẹ có thể đứng trên dư luận. Đúng, anh sẽ đánh thức bản năng làm mẹ bên trong của mẹ về anh. Mẹ chắc sẽ nhẹ nhõm khi biết mối quan hệ của anh với Joanna chỉ đơn thuần là vì công việc và bà sẽ tha thứ cho anh.”
Vừa lúc đó, họ bước đến phòng của bà Allerton, Tim mạnh dạn gõ cửa. Cửa mở ra và bà Allerton đứng ngay đó.
“Rosalie và con…” Anh bắt đầu rồi ngừng lại.
“Ôi, các con yêu quý.” Bà Allerton thốt lên và nắm lấy tay Rosalie. “Con yêu. Mẹ luôn mong – nhưng Tim thật đáng chán – cứ làm ra vẻ không thích con. Nhưng dĩ nhiên là mẹ nhìn thấu được điều đó!”
Rosalie nói trong tiếng ngắt quãng: “Cô luôn dịu dàng với con – lúc nào cũng thế. Con từng ước rằng – ước rằng…”
Cô gái vỡ òa niềm vui bằng những giọt nước mắt tuôn trên vai bà Allerton.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile