Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 189
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ACE BẮT GẶP POIROT vẫn đang đứng đó.
“Poirot, có chuyện gì vậy? Pennington sẽ đến trong mười phút nữa đó. Tôi để anh xử lý nhé.”
Poirot liền bật dậy: “Đầu tiên phải kêu Fanthorp lại.”
Race trông ngạc nhiên: “Fanthorp ư?”
“Đúng. Kêu anh ta đến ca-bin của tôi nhé.”
Race gật đầu và liền đi khỏi. Còn Poirot đi về phía ca-bin của mình. Sau đó một, hai phút Race đã quay lại cùng Fanthorp.
Poirot kéo ghế và mời thuốc lá người mới đến.
“Bây giờ chúng ta đi vào việc chính nhé anh Fanthorp! Tôi thấy anh mang cùng loại nơ cổ với anh bạn Hastings của tôi.”
Jim Fanthorp ngạc nhiên cúi xuống nhìn và nói: “Nó là nơ cổ của dòng tộc nước Anh.”
“Chính xác. Anh phải hiểu rằng dù tôi là người nước ngoài, nhưng tôi cũng biết vài thứ về tục lệ của người Anh. Ví dụ như tôi biết có ‘những thứ đã làm xong’ và ‘những thứ chưa làm xong.’”
Jim Fanthorp cười toe.
“Thưa ông, chúng tôi ngày nay không còn nói nhiều về những thứ đó nữa.”
“Có thể không, nhưng thói quen vẫn còn. Con vua thì lại làm vua thôi, có những thứ – tôi biết được từ trải nghiệm – mà những người thuộc đẳng cấp của anh không làm. Anh Fanthorp, một trong những việc đó là nghe lén cuộc đối thoại riêng tư mà mình không biết những người đang được nói đến là ai.”
Fanthorp trợn tròn mắt.
Poirot liền tiếp: “Nhưng anh Fanthorp, đây chính là việc mà anh đã làm vào ngày hôm trước. Một số người đã trao đổi kín với nhau trong phòng sinh hoạt chung. Anh đã đến gần họ, dĩ nhiên là để nghe xem họ nói gì, và anh đã quay lại để tán dương một người – cô Simon Doyle – về sự quyết đoán trong kinh doanh.”
Jim Fanthorp đỏ bừng mặt. Poirot cứ tiếp tục mà không cần đợi câu trả lời.
“Anh Fanthorp, tất cả việc đó không phải là hành động của người đeo những cái nơ như của anh bạn Hastings của tôi đâu! Hastings rất tinh tế, sẽ chết vì xấu hổ trước khi làm những việc như thế! Do đó, xét việc anh đã làm, cùng với việc anh là một người trẻ tuổi có khả năng chỉ trả cho một kì nghỉ đắt tiền, và anh là thành viên của một công ty tư vấn luật, do đó không thể nào hoang phí một cách ngông cuồng, vả lại anh không có biểu hiện bị ốm để phải đi ra nước ngoài lâu đến thế, tôi tự hỏi bản thân mình – và giờ thì tôi hỏi anh – lý do anh có mặt trên con tàu này là gì vậy?”
Jim Fanthorp hất đầu ra sau.
“Tôi từ chối đưa ra bất kì thông tin nào, ông Poirot. Tôi nghĩ ông điên rồi.”
“Tôi không điên. Tôi rất tỉnh táo. Công ty anh ở đâu? Northampton phải không, không xa Wode Hall lắm. Thế anh đã cố nghe lỏm chuyện gì? Chuyện liên quan đến các văn bản pháp lý. Vậy mục đích của việc anh làm là gì – một việc mà anh làm với sự bối rối và bất an một cách rõ rệt như thế? Mục đích của anh là ngăn không cho cô Doyle kí bất kì văn bản chưa đọc nào.”
Ông ngừng lại một thoáng rồi tiếp: “Chúng ta có một vụ giết người trên con tàu này, và liền sau đó là hai vụ nữa trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu tôi cho anh biết thêm là vũ khí giết bà Otterbourne là khẩu súng lục của ông Andrew Pennington, thì có lẽ anh sẽ nhận ra nghĩa vụ của anh là phải kể tất cả cho chúng tôi nghe những gì anh biết.”
Jim Fanthorp im lặng một lúc. Cuối cùng anh nói: “Ông Poirot, ông có cách tiếp cận sự việc khá lạ đấy, nhưng tôi tôn trọng những ý kiến ông đưa ra. vấn đề là ở chỗ tôi không có thông tin chính xác nào cho ông cả.”
“Ý anh đơn thuần chỉ là nghi vấn thôi sao?”
“Đúng thế.”
“Do đó anh cho rằng nói ra mới thật là ngu phải không? Trên phương diện pháp lý, điều đó có thể đúng. Nhưng ở đây không phải là tòa án. Đại tá Race và tôi đây đang nỗ lực tìm ra một tên giết người. Bất kì chuyện gì giúp chúng tôi trong chuyện này đều quý giá cả.”
Jim Fanthorp lại suy nghĩ, rồi anh nói: “Tốt thôi. Thế ông muốn biết gì?”
“Tại sao anh có mặt trong chuyến đi này?”
“Chú tôi, ông Carmichael, luật sư người Anh của cô Doyle, kêu tôi đi. Ông đã xử lý rất nhiều việc cho cô ấy. Do đó ông thường liên lạc qua lại với Andrew Pennington, luật sư người Mỹ của cô Doyle. Có một vài sự cố nhỏ – tôi không nhớ chính xác là bao nhiêu lần – làm chú tôi nghi ngờ có nhiều thứ không ổn.”
Race liền nói: “Vậy nói trắng ra là chú của anh nghi ngờ Pennington là kẻ lừa đảo?”
Jim Fanthorp gật đầu với một cái cười nhạt.
“Ông đưa vấn đề ra thẳng thắn hơn tôi đấy, đại khái đúng là như thế. Pennington đã đưa ra một vài lời xin lỗi, nhưng những giải thích không chính đáng cho việc giải ngân đã làm tăng sự nghi ngờ của chú tôi.
“Trong lúc các nghi ngờ của ông ấy còn mơ hồ thì cô Ridgeway bất ngờ kết hôn và đi hưởng trăng mật ở Ai Cập. Hôn nhân của cô làm chú tôi nhẹ nhõm vì ông biết rằng trên đường quay trở về Anh thì tài sản sẽ chính thức được xử lý và bàn giao.
“Tuy nhiên trong một lá thư cô viết về cho chú tôi từ Cairo, cô ấy đã đề cập đến việc tình cờ gặp Andrew Pennington, thì nghi ngờ của ông càng dữ dội. Ông cảm giác chắc chắn rằng Pennington, lúc này đây có thể trong tình huống tuyệt vọng, đang cố lấy chữ ký của cô ấy để khỏa lấp cho sự biển thủ của mình. Bởi vì chú tôi không có bằng chứng rõ ràng nên ông ở trong hoàn cảnh khá khó khăn. Việc duy nhất chú tôi có thể nghĩ ra là cho tôi đi chuyến này bằng cách bay đến đây để tìm hiểu sự tình bên trong. Tôi đã cố để ý và tóm lược mọi thứ cần thiết – tôi đoán chắc với ông đó là một nhiệm vụ chẳng dễ dàng gì. Thực ra, nhân tiện ông hỏi tôi thấy mình đã cư xử không khác gì một kẻ đê tiện! Có vẻ hơi vụng về, nhưng nhìn chung tôi thấy hài lòng với kết quả đó.”
“Ý anh là anh đã giúp cô Doyle cảnh giác?” Race hỏi.
“Không hẳn thế, nhưng tôi nghĩ tôi đã đánh động Pennington. Tôi có cảm giác chắc chắn rằng Pennington sẽ không dám liều thử vụ nào trong một thời gian nữa, sau đó, tôi hi vọng mình có sự thân thiết vừa đủ với gia đình Doyle để đưa ra lời cảnh báo. Thực ra thì tôi mong có thể làm như thế thông qua anh Doyle. Cô Doyle có vẻ gắn bó với Pennington nên chắc sẽ hơi kì cục nếu đề nghị chuyện gì đó về ông ta với cô ấy. Với tôi thì việc tiếp cận người chồng sẽ dễ hơn.”
Race gật đầu.
Poirot hỏi tiếp: “Anh Fanthorp, anh có thể cho tôi ý kiến thẳng thắn về một điểm này không? Nếu anh muốn tham gia vào một vụ lừa đảo, anh sẽ chọn cô Doyle hay anh Doyle làm nạn nhân?”
Fanthorp cười nhạt.
“Dĩ nhiên là anh Doyle. Cô Doyle rất nhạy trong các vấn đề kinh doanh. Còn chồng cô ấy thì tôi cho rằng đó là một trong những người thật thà, và là người không biết gì về kinh doanh, luôn sẵn sàng ‘kí ở những chỗ chừa sẵn’ như bản thân anh ta đã nói.”
“Tôi đồng ý,” Poirot nói, rồi ông nhìn sang Race. “Và đó chính là động cơ của anh.”
Jim Fanthorp liền nói: “Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán. Nó không phải là bằng chứng.”
Poirot trả lời dễ dàng: “À, phải rồi. Chúng ta sẽ có bằng chứng thôi!”
“Bằng cách nào?”
“Có thể từ bản thân Pennington.”
Fanthorp trông có vẻ nghi ngờ.
“Tôi không tin. Tôi không tin lắm.”
Race nhìn đồng hồ rồi nói: “Ông ta sắp đến ngay bây giờ rồi đấy.”
Jim Fanthorp nhanh ý hiểu ra và lập tức rời khỏi phòng.
Hai phút sau đó, Andrew Pennington xuất hiện với sự cung kính lễ độ. Đôi quai hàm đanh lại đi cùng với cặp mắt cảnh giác đã tố cáo sự đề phòng của một kẻ đầy kinh nghiệm trận mạc.
Ông lên tiếng trước: “Hai ông, tôi đã có mặt đây.”
Rồi ông ngồi xuống và nhìn họ một cách dò hỏi.
Poirot liền bắt đầu: “Ông Pennington, chúng tôi yêu cầu ông đến đây bởi đơn giản ông có một lợi ích đặc biệt và tức thời trong vụ này.”
Pennington khẽ nhướng mày.
“Thật thế sao?”
Poirot nhẹ nhàng tiếp: “Đúng thế. Tôi biết rằng ông đã biết Linnet Ridgeway từ khi cô ấy còn nhỏ.”
“Ô! Thì ra…” Khuôn mặt người mới đến giãn ra, bớt vẻ cảnh giác. “Xin lỗi, tôi vẫn chưa hiểu ý ông. Đúng, như tôi đã nói sáng nay, tôi biết Linnet từ lúc cô ấy còn là một đứa trẻ đang mặc tã.”
“Vậy ông cũng có mối quan hệ mật thiết với cha của cô ấy chứ?”
“Đúng thế. Melhuish Ridgeway và tôi rất thân – rất thân đấy.”
“Ông rất thân thiết nên trước khi chết, ông ấy đã chỉ định ông làm người bảo hộ kinh doanh cho con gái mình và là người quản lý khối tài sản khổng lồ mà cô ấy thừa kế phải không?”
“Sao nào, nói chung thì là như vậy.” Sự cảnh giác đã quay lại và câu trả lời có phần cẩn trọng hơn. “Tôi không phải là người quản lý duy nhất; còn có những người khác nữa.”
“Những người vừa mới mất gần đây?”
“Hai người trong số họ đã chết, người còn lại còn sống là ông Sterndale Rockford.”
“Đồng nghiệp của ông sao?”
“Đúng thế.”
“Theo như tôi hiểu thì cô Ridgeway chưa đủ tuổi khi kết hôn phải không?”
“Cô ấy sẽ hai mươi mốt tuổi vào tháng Bảy tới.”
“Và nếu không có chuyện gì xảy ra thì lúc đó, cô ấy sẽ có toàn quyền kiểm soát tài sản của mình?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng cuộc hôn nhân của cô ấy đã phá vỡ mọi thứ?”
Pennington cứng họng, ông đưa cằm về phía họ một cách khó chịu.
“Xin lỗi các ông, cuối cùng chuyện này chính xác là như thế nào đây?”
“Nếu ông không thích trả lời câu hỏi…”
“Không có chuyện không thích. Tôi không phiền về chuyện các ông hỏi tôi. Nhưng tôi vẫn chưa thấy được sự liên quan lắm.”
“Ồ, nhưng tất nhiên, ông Pennington,” Poirot với đôi mắt xanh như mắt mèo đưa người về phía trước nói tiếp, “có một câu hỏi về động cơ bên trong, vấn đề tài chính luôn được xem xét khi nói về điều đó.”
Pennington đáp buồn rầu: “Theo di chúc của ông Ridgeway, Linnet sẽ được quyền kiểm soát phần thừa kế của mình khi cô ấy hai mươi mốt tuổi hay khi cô ấy kết hôn.”
“Không có điều kiện gì sao?”
“Không có điều kiện nào.”
“Và tôi tin chắc đó là tiền triệu.”
“Đúng, tiền triệu đó.”
Poirot nhẹ nhàng tiếp: “Ông Pennington, trách nhiệm của ông và đồng nghiệp khá nặng nề đấy.”
Pennington trả lời cộc lốc: “Chúng tôi quen với việc trách nhiệm rồi. Không cần lo cho chúng tôi đâu.”
“Tôi không tin.”
Có cái gì đó trong giọng của viên thám tử làm cho Pennington nhảy dựng lên và giận dữ hỏi: “Ý ông là cái quái gì đây?”
Poirot liền đáp với giọng nhã nhặn: “Ông Pennington, tôi không biết việc kết hôn bất ngờ của Linnet Ridgeway có làm cho văn phòng của ông nháo nhào lên không?”
“Nháo nhào ư?”
“Tôi vừa mới dùng từ đó đấy.”
“Ông đang muốn đi theo hướng quái gì thế?”
“Một thứ rất đơn giản. Có phải mọi thứ của Linnet Doyle phải theo trật tự không?”
Pennington nhỏm dậy.
“Đủ rồi đấy. Tôi hiểu rồi.” Sau đó ông liền bước ra cửa.
“Nhưng trước hết ông có trả lời câu hỏi của tôi không?”
Pennington giật giọng đáp lại: “Chúng được sắp xếp trật tự.”
“Khi tin Linnet Ridgeway kết hôn đến tai ông, ông đã không bị đánh động đến mức phải hộc tốc qua châu Âu bằng đường thủy, và dàn dựng một cuộc gặp tình cờ với cô ấy ở Ai Cập phải không?”
Pennington liền quay lại và một lần nữa mất bình tĩnh.
“Những điều ông nói là xằng bậy! Tôi thậm chí còn không biết việc Linnet kết hôn cho đến khi gặp cô ấy ở Cairo. Tôi đã rất ngạc nhiên. Lá thư của cô ấy đã đến tay tôi muộn một ngày ở New York. Nó đã được chuyển tiếp và tôi chỉ nhận được một tuần sau đấy.”
“Ông đến đây trên con tàu Carmanic thì phải, tôi nhớ ông nói như vậy.”
“Đúng thế.”
“Và lá thư đó đến New York sau khi Carmanic đã khởi hành phải không?”
“Tôi phải lặp lại bao nhiêu lần đây?”
Poirot đáp: “Tình thế xem ra hơi lạ.”
“Lạ cái gì?”
“Trên hành lý của ông không có thẻ nào của chuyến Carmanic cả. Thẻ gần đầy nhất của chuyến đi xuyên đại dương là của tàu Normandie. Tôi nhớ là Normandie khởi hành hai ngày sau Carmanic.”
Pennington có vẻ choáng váng trong giây lát, mắt ông giần giật.
Đại tá Race liền bồi thêm vào.
“Thôi nào, Pennington. Chúng tôi có một số lý do để tin rằng ông đến đây trên chuyến Normandie thay vì Carmanic như ông nói. Trong trường hợp này, ông đã nhận thư của cô Doyle trước khi rời khỏi New York. Thật không hay chút nào khi chối bỏ điều này, vì việc đơn giản nhất trên đời này là kiểm tra các công ty tàu biển mà thôi.”
Andrew Pennington lơ đãng tìm một chiếc ghế và ngồi phịch xuống. Mặt ông trơ ra – không biểu lộ bất kì một xúc cảm nào. Đằng sau cái mặt nạ ấy, trí óc ông đang không ngừng hoạt động để tìm cho bằng được bước đi kế tiếp.
“Thế thì tôi phải đưa nó cho các ông thôi. Các ông quá thông minh so với tôi. Nhưng tôi có lý do của riêng mình để hành động như thế.”
“Chắc chắn là như thế rồi.” Giọng Race vang lên thật cộc lốc.
“Nếu tôi đưa chúng cho các ông, cần phải hiểu là tôi tự tin làm việc đó đấy.”
“Ông có thể tin chúng tôi hành xử một cách hợp lý. Thông thường tôi không đưa ra lời đảm bảo một cách bừa bãi đâu.”
Pennington thở dài: “Được rồi – Tôi sẽ đi dọn dẹp sạch sẽ. Có một vài việc linh tinh đang diễn ra ở Anh làm tôi lo lắng thôi. Tôi không thể làm gì hơn qua thư từ. Việc duy nhất có thể làm là tự bản thân tôi tới nơi xem xét.”
“Theo ý ông, việc linh tinh là sao?”
“Tôi có lý do chính đáng để tin rằng Linnet đang bị lừa.”
“Ai lừa chứ?”
“Gã luật sư người Anh của cô ấy. Bây giờ thì lời buộc tội đó, các ông không cần để ý tới làm gì. Tôi đã quyết định sẽ đi đến đó ngay lập tức và tự xem xét vấn đề.”
“Nếu thế thì tôi chắc chắn ông sẽ được đánh giá cao về sự cảnh giác của mình đấy. Nhưng tại sao lại có vụ nói dối nho nhỏ về việc không nhận được lá thư?”
“Thế tôi hỏi ông…” Pennington đưa hai tay ra, “làm sao ông có thể nào xen vào giữa cặp đôi đang hưởng tuần trăng mật mà không sượng mặt ra đưa lý do được. Tôi nghĩ cách hay nhất là tạo một ra cuộc gặp mặt tình cờ. Với lại, tôi cũng không biết gì về người chồng. Biết đâu anh ta là một trong những người tôi biết thì sao.”
Race liền đáp khô khốc: “Hóa ra mọi hành động của anh đều xuất phát từ sự trong sáng.”
“Đại tá, là ông tự nói đấy nhé.”
Rồi có một khoảng lặng. Race nhìn qua Poirot. Rồi người đàn ông nhỏ thó ấy nghiêng người về phía trước, nói.
“Ông Pennington, chúng tôi không tin một lời nào trong câu chuyện của ông cả.”
“Các ông không tin cái con khỉ gì vậy! Thế các ông tin vào cái quái gì?”
“Chúng tôi cho rằng cuộc hôn nhân bất ngờ của Linnet Doyle đã đẩy ông vào sự khó khăn tài chính. Nó khiến ông vội vàng nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại – hay nói toạc ra là tìm cách để kéo dài thêm thời gian. Rồi rốt cuộc là ông cố gắng lấy chữ ký của cô Doyle cho một số văn bản nhưng đã thất bại. Trên chuyến lên thượng nguồn sông Nile, khi đang đi trên đỉnh núi ở Abu Simbel, ông đã đẩy một tảng đá rơi xuống cách mục tiêu chỉ trong gang tấc…”
“Các ông điên rồi.”
“Chúng tôi cũng cho rằng tình huống tương tự đã xảy ra trong chuyến về. Có nghĩa là, một cơ hội đã tự xuất hiện để loại bỏ cô Doyle, và ngay thời điểm đó có thể đổ lỗi cho người khác về cái chết của cô ấy. Chúng tôi không chỉ tin, mà còn biết, khẩu súng lục của ông đã giết người phụ nữ đang tính tiết lộ tên của kẻ mà bà ấy có lý do để tin rằng đã giết cả Linnet Doyle và cô hầu Louise…”
“Chết tiệt!” Một tiếng nói lớn văng ra ngắt lời hùng biện của Poirot. “Các ông muốn gì? Các ông có bị điên không? Động cơ nào khiến tôi phải giết Linnet chứ? Tôi không thể lấy tiền của cô ấy; tiền đó thuộc về chồng cô ấy. Tại sao các ông không chọn anh ấy đi? Người hưởng lợi chính là anh ấy – không phải tôi.”
Race lạnh lùng đáp: “Anh Doyle không thể nào rời khỏi phòng trong cái đêm xảy ra thảm kịch đó vì anh bị bắn và bị thương ở chân. Việc anh ấy không thể đi lại sau đó đã được chứng thực bởi một bác sĩ và một người y tá – là hai nhân chứng đáng tin cậy và độc lập. Simon Doyle không thể nào giết vợ mình được. Và anh ấy cũng không thể giết Louise Bourget. Cũng như anh ấy không thể giết bà Otterbourne. Anh Pennington, anh cũng biết rõ điều đó như chúng tôi mà.”
“Tôi biết là anh ấy không thể giết vợ mình,” Pennington đáp, có vẻ bình tĩnh hơn. “Những gì tôi muốn nói là tại sao lại chĩa mũi dùi vào tôi, trong khi tôi không được lợi lộc gì từ cái chết của cô ấy hết?”
Giọng Poirot bỗng nhỏ nhẹ như mèo: “Nhưng quý ông đáng kính ơi, đó chỉ là ý kiến thôi. Cô Doyle là một người phụ nữ tham vọng trong kinh doanh, hoàn toàn thông thuộc các mối quan hệ của mình và rất nhanh trong việc nhận ra những điều bất thường. Ngay khi được phép kiểm soát tất cả tài sản của mình, cô ấy sẽ xem xét lại ngay khi trở về Anh thôi. Tiếc là cô ấy đã chết và chồng cô ấy sẽ được thừa kế như ông đã nói, mọi việc sẽ khác. Simon Doyle chả biết tí gì về công việc của vợ mình ngoại trừ một điều là cô ấy rất giàu có. Anh ta là người đơn giản, dễ tin người. Do đó ông sẽ dễ dàng đưa ra những bảng báo cáo phức tạp trước mặt anh ấy, lồng vấn đề hiện tại vào các con số, và trì hoãn việc giải quyết bằng những lý do về quy trình pháp lý và sự suy thoái gần đây. Tôi nghĩ với ông sẽ có sự khác biệt đáng kể khi làm việc với người chồng hay người vợ đấy.”
Pennington nhún vai.
“Những ý kiến của ông thật… hay đấy.”
“Thời gian sẽ trả lời thôi.”
“Ông nói cái gì?”
“Tôi nói là ‘Thời gian sẽ trả lời!’ Đây là chuyện của ba cái chết – ba vụ giết người. Luật pháp sẽ yêu cầu điều tra kỹ càng cùng với việc xem xét đến tài sản của cô Doyle.”
Viên thám tử nhận ra cú thõng vai đột ngột của người đối diện và biết rằng mình đã thắng. Những nghi ngờ của Jim Fanthorp là có cơ sở.
Poirot nói tiếp: “Ông đã chơi chứng khoán – và đã thua lỗ. Lừa dối cũng vô ích thôi.”
Pennington lắp bắp: “Ông không hiểu. Kì thực đã tăng điểm đủ rồi. Nhưng sau đó thì nó lao dốc vùn vụt – Phố Wall trở nên điên khùng. Tuy nhiên tôi đang trên đà lấy lại đây. Đến giữa tháng sáu này, mọi thứ sẽ ổn nếu may mắn.”
Ông ta run rẩy rút một điếu thuốc ra, cố gắng châm thuốc nhưng không thành.
Poirot thích thú tiếp: “Tôi cho rằng chuyện tảng đá chỉ là một cám dỗ nhất thời, ông cho rằng không ai thấy ông cả.”
“Đó là một tai nạn. Tôi thề rằng đó chỉ là tai nạn thôi!” Ông Pennington đổ người về trước, gương mặt nhăn nhó, còn đôi mắt thì sợ sệt: “Tôi sẩy chân té và ngã lên nó. Tôi thề rằng đó chỉ là một tai nạn…”
Hai người kia không nói gì.
Pennington đột nhiên xốc người lại. Ông vẫn là một người thất bại, nhưng tinh thần chiến đấu đã trở lại trong một chừng mực nào đó. Ông tiến ra phía cửa.
“Các ông không thể gán tội đó cho tôi. Nó chỉ là một tai nạn thôi mà. Và cũng không phải tôi là người giết cô ấy. Các ông nghe rõ chứ? Các ông cũng không thể đổ tội đó cho tôi – sẽ không bao giờ đâu.”
Rồi ông bước ra khỏi phòng.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile