The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 189
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
NG PENNINGTON BỊ SỐC, và không thể nào tin được chuyện đó.
Ông lắp bắp: “Các ông, tại sao chứ, chuyện này rất nghiêm trọng. Thật sự rất nghiêm trọng.”
“Thật sự nghiêm trọng cho ông, ông Pennington à.”
“Cho tôi ư?” Pennington nhướng mày ngạc nhiên. “Nhưng, các ông đáng quý của tôi, tôi ngồi trong phòng này viết thư khi súng nổ mà.”
“Liệu ông có bằng chứng cho việc này không?”
Pennington lắc đầu.
“Sao, không… không có. Nhưng rõ ràng là không thể nào tôi lên tầng trên, bắn người phụ nữ tội nghiệp - và dù gì đi nữa, tại sao tôi lại phải bắn bà ấy chứ? - rồi lại xuống đây mà không bị ai thấy. Ở thời điểm này luôn có nhiều người ở trong phòng lớn mà.”
“Thế anh lý giải như thế nào về việc súng của mình bị sử dụng?”
“Vâng – tôi đáng bị trách trong trường hợp này. Thật ra, ngay sau khi lên tàu ít lâu, mọi người đã có cuộc trò chuyện rôm rả, theo tôi nhớ là về vũ khí, rồi tôi cũng đề cập đến chuyện tôi thường mang theo một khẩu súng lục khi đi du lịch.”
“Có những ai ở đó?”
“Tôi cũng không nhớ chính xác lắm. Tôi nghĩ là hầu hết mọi người. Cũng khá đông.”
Rồi ông khẽ lắc đầu và nói: “Tại sao chứ, vâng. Tôi đáng bị trách lắm.”
Ông tiếp tục: “Đầu tiên là Linnet, rồi cô hầu gái của Linnet, và bây giờ là bà Otterbourne. Có vẻ như không có lý do nào cả nhỉ!”
Race liền nói: “Có lý do chứ.”
“Có ư?”
“Đúng. Bà Otterbourne đang kể cho chúng tôi rằng bà đã thấy một người nào đó vào ca-bin của Louise. Ngay trước khi bà nói tên của người đó ra thì bị bắn chết.”
Andrew Pennington rút ra một chiếc khăn tay lụa tốt lau trán. Ông lẩm bẩm: “Tất cả việc này thật tồi tệ.”
Poirot đề nghị: “Ông Pennington, tôi muốn thảo luận cùng ông một số điểm của vụ này. Ông có thể đến ca-bin của tôi trong khoảng nửa tiếng nữa được không?”
“Tôi rất sẵn lòng.”
Nhưng giọng của Pennington lại không vui chút nào. Và nhìn ông cũng không thấy sự sẵn lòng đó. Race và Poirot nhìn nhau rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Ông già gian xảo này,” Race nhận định, “sợ rồi ư?”
Poirot gật đầu. “Đúng, ông Pennington của chúng ta không được vui.”
Ngay khi họ vừa trở lại lên tầng thượng, bà Allerton liền bước ra nhìn Poirot rồi ra dấu gọi ông lại.
“Thưa bà?”
“Con bé tội nghiệp đó! Ông Poirot, hãy cho tôi biết có ca-bin đôi nào rộng không để tôi có thể an ủi con bé? Con bé không nên quay lại căn phòng đã ở cùng với mẹ, còn phòng của tôi lại là phòng đơn.”
“Chuyện đó có thể sắp xếp được. Bà thật tốt quá.”
“Chỉ là chuyện hợp lẽ thôi. Ngoài ra tôi cũng quý con bé lắm. Tôi luôn thấy thích nó.”
“Cô ấy có buồn không?”
“Rất buồn. Con bé dường như đã hoàn toàn hết mình cho người mẹ đáng ghét đó. Điều đó thật cảm động. Tim nói rằng nó nghĩ bà ấy nghiện rượu. Điều đó có đúng không?”
Poirot gật đầu.
“Ô, tội nghiệp bà ấy, tôi cho rằng không nên đánh giá bà này nọ; nhưng cô bé đó chắc hẳn đã sống rất khổ sở.”
“Đúng thế đấy, thưa bà. Cô ấy rất hãnh tiến và rất trung thành.”
“Tôi thích thế – tôi muốn nói là sự trung thành đó mà. Bây giờ chuyện đó đã trở nên lỗi thời. Con bé có bản tính khá khác lạ – hãnh tiến, bảo thủ, bướng bỉnh, và cũng rất mềm lòng.”
“Tôi nghĩ rằng mình đã trao cô ấy cho đúng người rồi, thưa bà.”
“Đúng thế, đừng bận tâm. Tôi sẽ chăm sóc con bé. Tôi sẽ cho con bé điểm tựa cảm thông nhất.”
Bà Allerton quay trở lại ca-bin. Còn Poirot quay trở lại hiện trường.
Cornelia vẫn còn đứng đó với đôi mắt ngơ ngác: “Tôi không hiểu ông Poirot. Làm sao mà kẻ bắn cô ấy lại có thể chạy thoát mà không ai nhìn thấy chứ?”
“Đúng, bằng cách nào?” Jacqueline lặp lại.
Poirot liền đáp: “À, nó không hẳn là chiêu biến mất như cô nghĩ đâu. Có ba cách khác nhau mà kẻ giết người có thể dùng.”
Jacqueline ngạc nhiên hỏi: “Ba cách ư?”
Cornelia thắc mắc: “Hắn có thể chạy bên trái, hoặc chạy bên phải, tôi không thấy còn đường nào khác nữa.”
Jacqueline cũng cau mày rồi trán cô giãn ra. Cô nói: “Tất nhiên. Hắn có thể di chuyển theo hai hướng trên một mặt phẳng, nhưng hắn cũng có thể đi đường góc. Có nghĩa là, hắn ta không thể leo lên trên, mà là leo xuống dưới.”
Poirot mỉm cười: “Cô thông minh lắm.”
Nhưng Cornelia vẫn tiếp: “Tôi biết là tôi chậm hiểu, nhưng tôi vẫn chưa hiểu gì cả.”
Jacqueline liền đáp: “Bạn thân mến, ý ông Poirot là hắn ta có thể đu theo thành tàu rồi nhảy xuống tầng dưới đấy.”
Cornelia thở hắt ra: “Ôi trời! Tôi chưa bao giờ nghĩ đến thế. Chắc hẳn hắn ta rất nhanh. Hắn ta đã làm như vậy thật sao?”
Tim Allerton liền xen vào: “Hắn ta có thể hành động dễ dàng ấy mà. Hãy nhớ rằng sau một việc như thế này luôn có một khoảng thời gian bị sốc. Người ta nghe tiếng súng nổ sẽ bị bất động trong giây lát.”
“Đó có phải là kinh nghiệm của anh không, anh Allerton?”
“Vâng, đúng thế. Tôi đứng như thằng ngơ khoảng năm giây. Sau đó thì tôi chạy lòng vòng trên boong tàu.”
Lúc đó Race bước ra khỏi ca-bin của Bessner và yêu cầu: “Mọi người có thể tránh ra được không? Chúng tôi muốn mang thi thể ra ngoài.”
Mọi người răm rắp dạt ra. Poirot cũng nép người sang một bên cùng họ. Cornelia buồn rầu thành thật thú nhận với ông: “Tôi sẽ không bao giờ quên được chuyến đi này khi nào tôi vẫn còn sống. Ba cái chết… Quả là ác mộng.”
Ferguson nghe được liền nói: “Đó là do em quá nhạy cảm mà thôi. Em phải nhìn cái chết như người phương Đông ấy. Chỉ là một tai nạn – khó mà nhận biết được.”
Cornelia đáp lại: “Điều đó cũng không có gì. Những con người tội nghiệp, họ không được giáo dục đàng hoàng.”
“Không, và đó cũng là điều tốt. Giáo dục đã làm mất đi sinh khí của chủng tộc da trắng rồi. Hãy nhìn nước Mỹ kìa – luôn cổ súy cho văn hóa ăn uống say sưa. Thật là ghê sợ.”
Cornelia đỏ mặt nói: “Anh nói vớ vẩn quá. Mỗi mùa đông tôi đều tham dự các lớp về Nghệ thuật Hy Lạp và thời Phục hưng, tôi cũng đã đến các buổi nói chuyện về Những người phụ nữ nổi tiếng trong lịch sử.”
Ferguson liền rên rỉ nhại lại: “Nghệ thuật Hy Lạp; Thời Phục hưng! Những người phụ nữ nổi tiếng trong lịch sử! Cô làm tôi phát bệnh. Tương lai mới quan trọng, không phải là quá khứ, cô à. Ba người đàn bà chết trên con tàu này. Ô, chuyện gì chứ? Chẳng mất mát gì cả! Linnet Doyle và tiền của cô ta! Người hầu gái Pháp – một kẻ sống kí sinh. Còn bà Otterbourne – một kẻ ngu ngốc vô dụng. Cô nghĩ ai sẽ quan tâm đến việc họ chết hay sống? Tôi thì không có chuyện đó đâu. Tôi còn nghĩ đó là việc tốt!”
Cornelia trừng mắt lại anh: “Thế thì anh sai rồi! Tôi cũng phát ốm khi nghe anh nói, như thể không ai quan trọng bằng anh vậy. Dù tôi không thích bà Otterbourne lắm, nhưng con gái bà rất thần tượng mẹ mình, cô ấy đã gần như gục ngã vì cái chết của bà. Tôi không biết nhiều về cô hầu gái người Pháp, nhưng tôi nghĩ rằng cũng có người thích cô ấy, và còn Linnet Doyle – ngoài các thứ khác, cô ấy là một người rất dễ thương! Khi Linnet bước vào phòng, cô ấy thật xinh đẹp đến nỗi làm anh phải há hốc miệng ra. Tôi biết bản thân mình bình thường, nên tôi càng tràn trọng cái đẹp. Cô ấy đẹp – như một người phụ nữ – như mọi thứ trong nghệ thuật Hy Lạp. Và khi bất kì thứ gì đẹp mất đi, đó là tổn thất cho thế giới này. Vậy thôi!”
Ferguson liền bước lùi lại. Anh dùng hai tay nắm tóc và vò liên hồi.
Anh thốt lên: “Tôi thua rồi. Thật không thể tin nổi cô. Không có một chút gì nữ tính cả.” Rồi anh quay sang Poirot. “Thế ông có biết rằng thực ra cha của Cornelia đã bị cha của Linnet Ridgeway làm cho khuynh gia bại sản hay không? Vậy mà khi thấy cô gái kia bơi trong mớ trang sức và những bộ đồ đắt tiền, cô ta có nghiến răng ken két không? Không, cô ta chỉ kêu thốt lên: ‘Chẳng phải cô ấy rất đẹp sao?’ như một con cừu non ngây thơ vậy. Tôi không tin là cô ta thậm chí thấy xót thương cho mình.”
Cornelia đỏ bừng mặt. “Có chứ – nhưng chỉ trong một phút thôi. Cha tôi ra đi chỉ vì xuống tinh thần, ai cũng biết, bởi vì ông đã không làm tốt.”
“Chỉ cảm thấy đau khổ trong một phút ư? Tôi hỏi cô đấy.”
Cornelia trừng mắt nhìn anh.
“Hứ, không phải anh vừa mới nói rằng tương lai chứ không phải quá khứ mới quan trọng sao? Tất cả những chuyện đó đều đã là quá khứ, phải không? Nó đã qua rồi.”
Ferguson liền đáp: “Em hiểu anh rồi đó. Cornelia Robson, em là người phụ nữ dễ thương duy nhất mà anh từng gặp. Em làm vợ anh nhé?”
“Anh đừng có vô duyên như thế.”
“Đây là một lời cầu hôn nghiêm túc – mặc dù nó được đưa ra với sự có mặt của ông thám tử già lừng danh này. Dù sao đi nữa, ông cũng đã chứng kiến, ông Poirot. Tôi thật sự nghiêm chỉnh đề nghị kết hôn với người phụ nữ này – trái với mọi nguyên tắc của tôi, bởi vì tôi không tin vào các ràng buộc pháp lý về giới tính; nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đại diện cho bất kì thứ gì khác, do đó hôn nhân sẽ làm được. Thôi nào Cornelia, trả lời ‘vâng’ đi.”
Cornelia đỏ mặt nói: “Tôi thấy anh thật nực cười.”
“Tại sao em lại không lấy anh chứ?”
Cornelia liền đáp: “Anh không nghiêm túc.”
“Ý em là anh không nghiêm túc trong việc cầu hôn hay tính cách anh không nghiêm túc?”
“Cả hai, nhưng thật sự ý tôi là về tính cách. Anh đều cười vào mọi thứ nghiêm túc. Giáo dục, Văn hóa… và… và cả cái Chết nữa. Anh không đáng tin cậy.”
Cô lại đỏ mặt, bỏ đi vào trong phòng của mình.
Ferguson nhìn theo cô. “Đáng ghét! Ý cô ấy thật sự như vậy rồi. Cô ấy muốn một người đàn ông tin cậy! Tin cậy – ôi trời ơi!” Anh dừng rồi lại tò mò hỏi. “Có chuyện gì thế ông Poirot? Ông dường như đang suy nghĩ lung lắm thì phải.”
Poirot giật mình nói: “Tôi đang suy nghĩ, chỉ vậy thôi. Tôi chỉ suy nghĩ.”
“Suy tính về cái chết. Cái chết, công việc hàng ngày của Hercule Poirot – một trong những chuyên môn của ông.”
Poirot đáp lại: “Anh Ferguson, anh thật hỗn hào đấy.”
“Ông phải xin lỗi tôi mới phải. Tôi thích tấn công những thứ đã được công nhận.”
“Và tôi là một người đã được công nhận à?”
“Chính xác. Ông nghĩ gì về cô gái đó?”
“Cô Robson?”
“Đúng.”
“Cô ấy là một người có cá tính.”
“Đúng. Cô ấy rất tình cảm. Trông có vẻ hiền lành nhưng không phải vậy đâu. Cô ấy có nghị lực. Cô ấy – ồ, chết tiệt, tôi thật sự muốn có cô gái đó. Có lẽ sẽ không phải là một nước cờ tệ nếu tôi nói chuyện thẳng thắn với bà cô già kia. Nếu tôi có thể một lần để Cornelia hiểu tôi, nó có thể giúp tôi bỏ được một số rào cản với cô ấy.”
Người thanh niên sau đó liền quay gót đi về phía phòng lớn. Bà Van Schuyler đang ngồi ở góc phòng quen thuộc. Trông bà lúc này có vẻ hung tợn hơn mọi khi. Bà đang thêu thùa. Ferguson bước đến chỗ bà. Hercule Poirot bước vào một cách nhẹ nhàng, tìm một chỗ ngồi kín đáo ở góc xa và vờ như đang say mê đọc tạp chí.
“Xin chào bà Van Schuyler.”
Bà Van Schuyler ngước mắt lên một chút rồi lập tức nhìn cụp xuống, lạnh lùng đáp: “Ơ – xin chào.”
“Bà Van Schuyler, hãy nhìn đây, tôi muốn trao đổi với bà về một chuyện rất quan trọng. Chuyện là như thế này. Tôi muốn cưới người cháu của bà.”
Lập tức cuộn len của bà Van Schuyler bị rớt xuống đất và lăn tròn trên nền nhà.
Bà đáp lại với giọng hằn học: “Anh bị mất trí rồi, anh bạn trẻ.”
“Không đâu. Tôi quyết tâm sẽ cưới cô ấy. Tôi đã ngỏ lời với cô ấy rồi!”
Bà Van Schuyler lạnh lùng nhìn anh trên dưới một lượt với một sự thích thú như thể bà đang theo dõi một sinh vật lạ.
“Vậy sao? Và tôi cho rằng nó đã đuổi anh đi chứ gì.”
“Cô ấy đã từ chối tôi.”
“Hiển nhiên thôi.”
“Chẳng ‘hiển nhiên’ chút nào cả. Tôi sẽ hỏi cô ấy cho đến khi được đồng ý mới thôi.”
“Tôi đảm bảo với anh rằng tôi sẽ bảo vệ đứa cháu của mình khỏi mọi sự hành hạ,” bà Van Schuyler cay nghiệt nói.
“Sao bà lại không ủng hộ tôi?”
Bà Van Schuyler hơi nhướng mày lên và kéo mạnh cuộn len, chuẩn bị thu nó lại và kết thúc cuộc nói chuyện.
Ferguson vẫn tiếp tục: “Nói đi chứ, tại sao bà không ủng hộ tôi?”
“Rõ ràng quá mà, anh… ơ… tôi chưa biết tên anh nhỉ.”
“Ferguson.”
Bà liền lặp lại cái tên một cách chán ghét. “Anh Ferguson. Những câu hỏi như thế không đáng hỏi.”
Ferguson tiếp tục: “Ý bà là tôi không tốt với cô ấy sao?”
“Tôi nghĩ chuyện đó phải hiển nhiên với anh chứ.”
“Thế tôi không tốt ở điểm nào?”
Bà Van Schuyler lại không trả lời.
“Tôi có đủ hai chân, hai tay, sức khỏe tốt và đầu óc nữa. Có gì không ổn à?”
“Có một thứ gọi là vị trí xã hội đấy, anh Ferguson ạ.”
“Vị trí xã hội là thứ chết tiệt!”
Cánh cửa mở ra và Cornelia bước vào. Cô đứng chết lặng khi thấy bà dì Marie ghê gớm đang nói chuyện với người có tình ý với mình.
Ferguson tỏ ra thái quá, liền quay đầu lại la lớn: “Lại đây, Cornelia. Anh sẽ hỏi cưới em theo cách truyền thống nhất.”
Bà Van Schuyler liền nói với giọng khó chịu: “Comelia, bộ cháu đã khuyến khích anh bạn trẻ này à?”
“Cháu – không, dĩ nhiên là không – ít ra là thế – không hẳn vậy – ý cháu…”
“Ý cháu sao?”
Ferguson liền đỡ lời: “Cô ấy không khuyến khích tôi. Tôi tự làm tất cả. Cô ấy không hề thúc ép tôi bởi vì cô ấy có trái tim rất nhân hậu. Cornelia, dì của em nói anh không xứng đáng với em. Dĩ nhiên điều đó là sự thật, nhưng không phải theo cách dì ấy hiểu. Hẳn nhiên anh không bằng em về mặt đạo đức, nhưng ý của bà ấy là anh không cùng đẳng cấp xã hội với em.”
Bà Van Schuyler xen vào: “Điều đó hoàn toàn hiển nhiên với Cornelia mà.”
Ferguson liền nhìn cô hỏi: “Có thật vậy không? Đó có phải là lý do em không muốn cưới anh?”
Cornelia đỏ bừng mặt: “Không, không phải thế đâu. Nếu… nếu em thích anh, em sẽ cưới anh dù anh có là ai đi nữa.”
“Nhưng em không thích anh sao?”
“Em… em nghĩ anh hơi thái quá. Cách anh nói về mọi thứ… Những thứ anh nói… Em… em chưa bao giờ gặp ai như anh cả. Em…”
Nước mắt cô gái tuôn trào và cô liền chạy ra khỏi phòng. Ferguson liền nói: “Cuối cùng đó cũng không phải là một khởi đầu tệ.” Sau đó anh tựa người vào ghế, nhìn lên trần và chéo chân huýt sáo. “Thế tôi sẽ gọi Dì được chưa?”
Bà Van Schuyler gầm lên giận dữ: “Anh rời khỏi phòng này ngay, hay tôi sẽ gọi phục vụ đến?”
Ferguson thủng thẳng: “Tôi đã trả tiền vé rồi. Họ không thể bắt tôi ra khỏi phòng sinh hoạt chung được đâu. Nhưng tôi sẽ làm bà vui lòng.” Rồi anh khe khẽ hát. “Dô hô hum, và một chai rượu rum.” Sau đó anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bà Van Schuyler đứng không vững vì con giận. Poirot đứng dậy, thả tờ báo xuống và nhặt cuộn len lên.
“Cám ơn ông Poirot. Nhờ ông gọi giúp cô Bowers đến chỗ tôi – tôi cảm thấy bực quá – cái tên hỗn láo đó.”
Poirot đáp: “Tôi lại nghĩ anh ta hơi quái đản. Hầu hết mọi người trong gia đình đó đều thế. Dĩ nhiên là hư hỏng cả. Luôn muốn đâm đầu vào cối xay gió.” Ông vô tình nói thêm. “Chắc bà đã nhận ra anh ta rồi chứ?”
“Nhận ra anh ta ư?”
“Tự gọi mình là Perguson, không nhắc đến tước vị của mình vì anh ta có những tính toán riêng.”
“Chức tước ư?” Giọng bà Van Schuyler bỗng đanh lại.
“Đúng, chính là Huân tước Dawlish trẻ tuổi đấy. Dĩ nhiên rất thừa tiền, nhưng anh đã trở thành một người cộng sản khi Ở Oxford.”
Bà Van Schuyler đáp với gương mặt thể hiện những cảm xúc lẫn lộn: “Ông Poirot, ông đã biết việc này bao lâu rồi?”
Poirot nhún vai.
“Có một bức hình trên một trong những tờ báo này – và tôi phát hiện ra sự tương đồng. Rồi tôi lại tìm thấy một chiếc nhẫn có khắc dấu huy hiệu trên đó. Ô, không còn nghi ngờ gì nữa đâu, tôi đảm bảo với bà đấy.”
Ông có vẻ khá thích thú khi thấy được những mâu thuẫn cứ lần lượt hiện trên mặt bà Van Schuyler. Cuối cùng bà ngẩng cao đầu nói: “Tôi hoàn toàn tin tưởng ông, ông Poirot.”
Poirot nhìn theo bà và mỉm cười khi bà đi ra khỏi phòng. Rồi ông ngồi xuống và gương mặt lại trở nên suy tư. Ông trôi theo dòng suy nghĩ và gật đầu liên tục. Cuối cùng ông thốt lên. “Đúng thế. Mọi thứ đều hợp lý.”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile