Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 186
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ẾU CÔ BOWERS thuộc dạng người thích tạo sự khích động, cô đã được đáp trả xứng đáng bằng hành động của mình.
Một chút ngạc nhiên thoáng qua gương mặt Đại tá Race khi ông cầm chuỗi hạt ở trên bàn lên.
Ông nói: “Điều này thật lạ kì. Cô sẽ giải thích chứ, cô Bowers?”
“Dĩ nhiên. Đó là lý do tôi đến đây.” Cô Bowers thoải mái ngồi xuống ghế rồi tiếp: “Thông thường thì tôi hơi khó khăn trong việc quyết định chuyện nào tốt nhất để làm. Gia đình tôi rất dị ứng với bất kì loại tai tiếng nào, và họ tin tưởng vào quyết định hành động của tôi, nhưng đôi khi hoàn cảnh khá bất thường mà tôi không có lựa chọn nào khác. Dĩ nhiên, khi các ông không tìm thấy thứ gì trong các ca-bin, động tác tiếp theo là các ông sẽ lục soát mọi hành khách, và nếu dây ngọc trai được tìm thấy trong người tôi thì tình huống trở nên kì cục và sự thật sẽ được lộ ra như nhau mà thôi.”
“Và sự thật đó là gì vậy? Có phải cô đã lấy chuỗi ngọc từ ca-bin của cô Doyle không?”
“Ô, không, Đại tá Race, dĩ nhiên là không. Chính là bà Van Schuyler.”
“Bà Van Schuyler ư?”
“Đúng. Các ông biết đấy, bà ấy không chịu đựng nổi, nhưng bà có tật… ơ… lấy cắp đồ, đặc biệt là nữ trang. Đó thật sự là lý do tại sao tôi luôn ở bên bà. Không phải vì sức khỏe của bà ấy; mà vì cái tật riêng bé xíu đó. Tôi phải luôn cảnh giác, và may mắn thay kể từ lúc tôi đi cùng bà, chưa có vấn đề gì xảy ra. Các ông biết đấy, phải luôn canh chừng mà. Và bà luôn luôn giấu thứ lấy được ở cùng một chỗ – trong đôi vớ – do đó mọi việc trở nên rất dễ dàng. Tôi kiểm tra chúng mỗi buổi sáng. Dĩ nhiên tôi là một người ngủ khá tỉnh, tôi hay ngủ ngay phòng bên cạnh bà ấy, và nếu có tiếng mở cửa ở trong khách sạn, thường thì tôi sẽ nghe thấy. Tôi sẽ đi theo và thuyết phục bà trở ấy đi ngủ trở lại. Dĩ nhiên điều này sẽ khó khăn hơn khi ở trên tàu. Nhưng thường thì bà Van Schuyler không làm vào ban đêm. Bà thường táy máy nhón tay khi thấy món đồ được để hớ hênh. Tất nhiên ngọc trai luôn có sức hút mãnh liệt đối với bà.”
Cô Bowers ngừng nói.
Race hỏi: “Làm thế nào mà cô phát hiện ra nó bị đánh cắp?”
“Nó ở trong vớ của bà ấy sáng nay. Dĩ nhiên tôi biết nó của ai. Tôi vẫn hay chú ý đến nó. Tôi mang theo để trả lại, hi vọng rằng cô Doyle chưa thức giấc và chưa phát hiện ra sự việc. Nhưng có người phục vụ đứng đó, anh ta cho tôi biết về vụ mưu sát và không ai được vào trong cả. Sau đó thì, như các ông cũng đã biết, tôi rơi vào tình huống khó khăn này. Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng một lúc sau sẽ trả nó lại về ca-bin trước khi sự biến mất của nó được phát hiện. Tôi có thể khẳng định với các ông rằng tôi đã trải qua một buổi sáng không vui vẻ chút nào, lo lắng nên làm thế nào cho tốt nhất. Các ông cũng thấy đấy, gia đình Van Schuyler rất đặc biệt và danh giá. Nếu chuyện này lên báo thì không bao giờ còn như xưa nữa, thế nhưng bây giờ chuyện đó không còn cần thiết nữa, phải không?”
Cô Bowers trông thật sự lo lắng.
Và Đại tá Race cẩn trọng trả lời: “Cũng còn tùy vào từng hoàn cảnh.”
“Dĩ nhiên chúng tôi sẽ làm điều tốt nhất cho cô. Bà Van Schuyler nói gì về chuyện này?”
“Ồ, tất nhiên là bà sẽ chối ngay. Bà thường như thế mà, bà sẽ nói có người xấu để nó vào đấy. Bà không bao giờ thừa nhận chuyện lấy cắp đồ cả. Đó là lý do vì sao nếu các ông bắt gặp bà lúc đó, bà sẽ ngoan ngoãn đi về phòng ngủ và nói rằng bà chỉ ra ngoài ngắm trăng mà thôi hay một việc gì tương tự như thế.”
“Thế cô Robson có biết về chuyện này không?”
“Không, cô ấy không biết. Mẹ cô ấy biết, nhưng cô ấy là người tử tế và giản đơn, nên người mẹ nghĩ tốt nhất con gái mình không nên biết gì về chuyện này. Tôi cũng khá công bằng khi đối xử với bà Van Schuyler,” cô Bowers khéo léo nói thêm.
“Chúng tôi phải cảm ơn cô, thưa cô, vì đã đến chỗ chúng tôi kịp lúc,” Poirot nói.
Cô Bowers đứng dậy.
“Tôi hi vọng mình đã cư xử một cách đúng mực nhất.”
“Chắc chắn là cô đã làm thế rồi.”
“Ông thấy đấy, ở đây còn một vụ giết người nữa…”
Đại tá Race ngắt lời cô với giọng nghiêm nghị: “Cô Bowers, tôi sẽ hỏi cô một câu và muốn nhấn mạnh với cô là cô phải trả lời chân thật. Bà Van Schuyler là người có tật ăn cắp, vậy bà ấy có xu hướng là người khoái giết người không?”
Cô Bowers lập tức trả lời: “Ồ, không đâu! Không phải như vậy đâu. Ông hoàn toàn có thể tin lời tôi. Bà già ấy còn không dám làm đau cả một con ruồi.”
Câu trả lời đảm bảo như thế dường như không còn gì để nói thêm. Nhưng Poirot vẫn hỏi một câu nhẹ nhàng.
“Bà Van Schuyler có bị lãng tai không?”
“Thưa ông Poirot, đúng là như vậy. Nhưng không phải dễ dàng để ông phát hiện ra đâu, ý tôi là ngay cả khi ông nói chuyện với bà. Nhưng khá thường là bà ấy không nghe thấy ông khi ông bước vào phòng, hay những gì tương tự như thế.”
“Cô có nghĩ là bà ấy có thể nghe được tiếng người di chuyển trong phòng cô Doyle, là phòng ngay kế phòng của bà ấy không?”
“Ô, tôi không nghĩ như vậy đâu – không hề. Ông thấy đấy, giường ngủ nằm ở phía bên kia ca-bin, thậm chí không gần tường ngăn cách nữa. Không, tôi không nghĩ bà ấy nghe được thứ gì đâu.”
“Cám ơn cô Bowers.”
Race đề nghị: “Bây giờ cô sẽ quay lại phòng ăn và cùng đợi với những người khác nhé?”
Viên đại tá mở cửa cho cô, nhìn theo cô đi xuống cầu thang và vào phòng ăn. Rồi ông đóng cửa lại, ngồi xuống bàn. Poirot đã cầm chuỗi ngọc trai lên.
Race nói dứt khoát: “Vâng, phản ứng ấy khá nhanh. Đó là người phụ nữ trẻ có cái đầu lạnh và sắc sảo – hoàn toàn có thể lừa được chúng ta, và hơn thế nữa, nếu cô ta nghĩ là cô ta có thể làm được. Bây giờ với bà Marie Van Schuyler thì sao? Tôi không cho rằng chúng ta sẽ loại bà ấy ra khỏi danh sách tình nghi. Anh biết đấy, bà có thể đã giết người để lấy chuỗi ngọc trai. Chúng ta không thể tin lời cô y tá về chuyện đó. Cô ta chỉ muốn làm điều tốt nhất cho gia đình thôi.”
Poirot gật đầu đồng ý. Ông đang bận xem xét chuỗi ngọc trai trên tay, đưa nó sát lên mắt.
Rồi viên thám tử kết luận: “Tôi nghĩ chúng ta có thể tin lời cô ấy là thật về câu chuyện của quý bà kia. Bà đã nhìn ra khỏi ca-bin của mình và đã trông thấy Rosalie Otterbourne. Nhưng tôi không biết bà ấy có nghe được bất cứ điều gì hay bất cứ ai trong ca-bin của Linnet Doyle hay không. Tôi chỉ nghĩ bà ta đang chuẩn bị ra khỏi phòng của bà để đi quanh quẩn và lấy chuỗi ngọc trai.”
“Cô Otterbourne cũng ở đó sao?”
“Đúng. Cô ấy ném cái chai rượu bí mật của mẹ mình xuống nước.”
Đại tá Race lắc đầu thông cảm.
“Hóa ra là thế! Thật khốn khổ cho con bé.”
“Đúng, cuộc sống của cô ấy cũng không phải quá đơn điệu, tội nghiệp Rosalie bé bỏng.”
“Tôi vui vì mọi thứ đã rõ ràng, cô ấy khống thấy hay nghe cái gì sao?”
“Tôi đã hỏi Rosalie chuyện đó. Nhưng sau một lúc suy nghĩ cô ấy trả lời… rằng cô ấy không thấy ai cả.”
Race có vẻ cảnh giác: “Ồ?”
“Đúng, như thế đấy.”
Race chậm rãi nói: “Nếu Linnet Doyle bị bắn vào khoảng một giờ mười, hoặc là bất kể thời gian nào sau khi con tàu đã tĩnh lặng, thật thú vị là lại không có người nào nghe thấy tiếng súng cả. Tôi dám chắc với anh rằng khẩu súng nhỏ như thế không tạo ra được tiếng nổ lớn, nhưng khi cả tàu im lặng như tờ thì bất kể tiếng động nào, dù chỉ là một tiếng lên đạn nhỏ, vẫn phải nghe được. Nhưng tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra rồi. Ca-bin ở phía trước của cô ấy bỏ trống – vì chồng cô ấy đang ở ca-bin của bác sĩ Bessner. Ca-bin ở phía sau là của bà Van Schuyler bị điếc. Vậy chỉ còn…”
Viên đại tá ngừng lời và nhìn Poirot chờ đợi, Poirot sau đó cũng gật đầu đồng ý.
“Chính là ca-bin cạnh cô ấy ở phía bên kia con tàu. Nói cách khác… là Pennington. Có vẻ chúng ta hãy quay lại với Pennington nhỉ.”
“Chúng ta sẽ quay lại với ông ấy ngay bây giờ, và thôi không nhẹ nhàng, tế nhị gì nữa cả! À, đúng vậy, sẽ thú vị đó.”
“Trong khi ấy, chúng ta vẫn nên tiếp tục lục soát con tàu. Chuỗi ngọc trai này sẽ là lý do chính đáng ngay cả khi nó đã được trả lại – và cô Bowers sẽ không dám loan tin này ra đâu.”
“À, những hạt ngọc trai này!” Poirot lại giơ chuỗi ngọc lên một lần nữa và soi dưới ánh đèn. Ông đưa lưỡi ra liếm nó; thậm chí ông còn cẩn trọng thử bằng răng từng hạt một. Rồi với một tiếng thở dài, ông ném chúng xuống bàn và nói: “Bây giờ thì phức tạp hơn rồi, anh bạn của tôi ơi. Mạc dù tôi không phải là chuyên gia về đá quý, nhưng tôi cũng từng có thời gian làm việc với chúng và tôi khá chắc chắn về điều mình nói. Những viên ngọc trai này thật ra chỉ là hàng giả rất tinh xảo.”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile