There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 186
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ỌI NGƯỜI TUÂN THỦ đi vào phòng ăn theo từng người hay từng cặp. Dường như ai nấy đều có một cảm giác chung là nếu hăm hở ngồi xuống bàn ăn sẽ không may lộ ra sự vô cảm. Người này nối tiếp người kia bước vào và ngồi xuống bàn của họ trong một không khí có vẻ hối lỗi.
Tim Allerton đến sau vài phút khi mẹ của anh đã yên vị. Trông anh có vẻ hơi nóng nảy rồi anh càm ràm: “Con ước gì chúng ta đừng đi chuyến đáng sợ này.”
Bà Allerton lắc đầu buồn bã.
“Ô, con yêu, mẹ cũng thế. Đứa con gái dễ thương kia! Tất cả dường như thật lãng phí. Mẹ đang nghĩ đến việc ai đó nhẫn tâm bắn cô ấy. Đối với mẹ, người nào làm điều đó thật là kinh khủng. Và con bé tội nghiệp kia nữa.”
“Jacqueline ư?”
“Đúng, mẹ thấy thương nó. Trông nó thật đau khổ.”
“Phải dạy cho cô ấy không được đi lung tung rồi làm mất súng ống như thế chứ,” Tim lạnh lùng nói trong lúc đang lấy bơ.
“Có lẽ cô ấy đã không được nuôi dưỡng tốt.”
“Ô, vì Chúa, mẹ đừng mang tấm lòng người mẹ ra mà xem xét.”
“Tim, con nóng tính quá đấy.”
“Con như thế đó. Ai mà không như vậy?”
“Mẹ không thấy có điều gì phải phật ý cả. Chỉ là quá buồn thôi.”
Tim khó chịu: “Mẹ toàn nhìn dưới con mắt tình cảm không vậy! Điều mà mẹ dường như không nhận ra đó là không hề có sự đùa giỡn trong chuyện giết người đâu.”
Bà Allerton tỏ ra ngạc nhiên.
“Nhưng đảm bảo là…”
“Là như vậy đó. Không có chuyện ‘nhưng đảm bảo là’ nào cả. Mọi người trên con tàu này đều trong diện tình nghi – mẹ và con cũng như những người còn lại thôi.”
Bà Allerton lưỡng lự. “Mẹ cho rằng về mặt pháp lý thì như thế – nhưng thật lố bịch!”
“Không có gì là lố bịch khi có liên quan đến giết người! Mẹ có thể ngồi đấy, thể hiện sự đức hạnh và ngay thẳng, nhưng nhiều cảnh sát tại Shellal hay Assuan chẳng nể mặt mẹ đâu.”
“Có thể sự thật sẽ được phơi bày trước lúc đó.”
“Tại sao lại như thế được cơ chứ?”
“Ông Poirot có thể sẽ tìm ra.”
“Tên già khoác lác đó à? Ông ta sẽ chẳng tìm ra điều gì đâu. Ông toàn nói chuyện nhăng nhít.”
Bà Allerton liền nói: “Kìa, Tim, mẹ dám cược với mọi điều con cho là đúng đấy, nhưng thậm chí nó có đúng đi chăng nữa, chúng ta cũng phải chịu đựng nó thôi, do vậy chúng ta phải quyết định vượt qua nó một cách vui vẻ.”
Nhưng con trai bà vẫn không tỏ ra đã bớt khó chịu.
“Còn có chuyện chuỗi ngọc trai bị mất nữa.”
“Chuỗi hạt của Linnet à?”
“Dạ. Hình như có kẻ đã nhớn nó rồi.”
Bà Allerton lập tức đáp: “Mẹ cho rằng đó là động cơ phạm tội đấy.”
“Tại sao? Mẹ đang nhập nhằng hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Ai nói với con là chuỗi hạt bị mất?”
“Ferguson. Anh ta có được thông tin từ người bạn khó chịu ở phòng máy, tên đó lại lấy tin từ cô người hầu.”
Bà Allerton thú nhận: “Những hạt ngọc trai đó thật đẹp.”
Poirot ngồi xuống bàn và chào bà Allerton.
“Tôi hơi trễ một chút.”
Bà Allerton liền đáp: “Tôi nghĩ là ông đang bận.”
“Vâng, đúng thế.”
Rồi ông gọi một chai rượu mới.
Bà Allerton nhận xét: “Chúng ta có khẩu vị rất riêng. Ông luôn uống rượu vang; Tim thì uống whisky và soda, còn tôi thì luôn thử mọi loại nước khoáng.”
“Vâng!” Poirot nói. Ông nhìn bà một lúc, và tự lầm bầm: “Có một ý là…”
Rồi sau một cái nhún vai, ông thoát khỏi trạng thái phân tâm lúc nãy và bắt đầu trở lại nói chuyện về những vấn đề khác.
“Anh Doyle bị thương có nặng không?” bà Allerton hỏi.
“Vâng, vết thương khá nghiêm trọng. Bác sĩ Bessner lo lắng muốn nhanh đến Assuan để có thể chụp X-quang chân cho anh ấy và lấy viên đạn ra. Ông cũng hi vọng là chân sẽ lành hẳn và anh ấy sẽ không bị đi khập khiễng.”
Bà Allerton tiếp: “Tội nghiệp Simon. Chỉ mới ngày hôm qua trông anh ấy còn vui vẻ, với tất cả mọi thứ trên đời như mong muốn. Còn bây giờ thì người vợ xinh đẹp đã bị giết và bản thân thì chỉ nằm đó và không giúp được gì. Tôi thật sự hi vọng, dù…”
Thấy bà Allerton ngừng Poirot liền hỏi: “Bà hi vọng điều gì?”
“Tôi hi vọng anh ấy đừng quá giận dữ với con bé tội nghiệp kia.”
“Với cô Jacqueline à? Ngược lại. Anh ấy lại rất lo lắng cho cô ấy.”
Rồi ông quay sang Tim.
“Anh cũng biết đấy, đây chỉ là vấn đề tâm lý mà thôi. Lúc Jacqueline đi theo họ từ nơi này sang nơi khác, anh ấy cảm thấy tức giận, nhưng khi Jacqueline ra tay bắn thật khiến anh ấy bị thương nặng – có thể làm anh ấy tàn tật suốt đời – mọi sự giận dữ đều tan biến. Anh có hiểu điều đó không?”
Tim trả lời một cách hiểu biết: “Vâng, tôi nghĩ thế. Điều đầu tiên làm anh ấy thấy mình ngu ngốc…”
Poirot gật đầu đồng ý. “Anh đúng rồi. Nó xúc phạm đến lòng tự tôn của người đàn ông.”
“Nhưng giờ đây – nếu ông nhìn sự việc theo một hướng nhất định, chính cô ấy tự làm mình trở nên ngu ngốc. Mọi người đều khinh thường, và rồi…”
Bà Allerton kết thúc: “Anh ấy có thể độ lượng tha thứ. Đàn ông chỉ là trẻ con mà thôi!”
Tim lẩm bẩm: “Một nhận định hoàn toàn sai mà phụ nữ hay mắc phải.”
Poirot cười rồi nói với Tim: “Cho tôi biết về chị họ của cô Doyle đi, cô Joanna Southwood có giống cô Doyle không?”
“Ông Poirot, ông hơi sai rồi. Cô ấy là họ hàng của chúng tôi và là bạn của Linnet.”
“À, xin lỗi – tôi bị lẫn lộn. Cô gái trẻ ấy xuất hiện nhiều trên các tin tức. Đôi lúc tôi cảm thấy thích thú với cô ấy.”
“Tại sao?” Tim hỏi sắc lẹm.
Poirot hơi nhổm người dậy chào Jacqueline de Bellefort, cô gái vừa mới bước vào và đi ngang qua bàn của họ trên đường tới bàn của mình. Đôi má cô ửng đỏ, cặp mắt sáng bừng, và hơi thở không được đều đặn. Ngay khi ngồi lại xuống ghế, Poirot dường như quên mất câu hỏi của Tim. Rồi ông lầm bầm một cách mơ hồ: “Tôi nghi ngờ không biết mọi cô gái trẻ với trang sức đắt tiền có đều bất cẩn như cô Doyle hay không?”
Bà Allerton liền hỏi: “Vậy chúng bị đánh cắp thật phải không?”
“Ai kể với bà vậy?”
Tim nhanh nhảu: “Ferguson nói vậy.”
Poirot nghiêm nghị gật đầu.
“Khá đúng đấy.”
Bà Allerton lo lắng: “Tôi cho rằng nếu thế thì tất cả chúng tôi sẽ bị phiền toái nhiều đây. Tim nói chắc là như thế.”
Khuôn mặt người con trai cau lại, nhưng Poirot đã quay sang anh.
“À! Có lẽ anh đã có kinh nghiệm về những vụ như thế này? Anh đã từng ở trong một căn nhà bị trộm phải không?”
“Chưa bao giờ,” Tim trả lời.
“Ồ, đúng rồi, con yêu, lúc đó con đã ở nhà Portarlington – khi những viên kim cương của người đàn bà ghê gớm đó bị ăn trộm.”
“Kìa mẹ, mẹ toàn nói sai. Con ở đó khi những viên kim cương ôm quanh cái cổ ú na ú nần của bà ta được phát hiện là đồ giả! Việc tráo nó có thể được thực hiện từ mấy tháng trước đó. Sự thật thì nhiều người cho rằng bà ta tự làm việc đó!”
“Joanna cũng nói vậy, mẹ nghĩ thế.”
“Joanna không có ở đó.”
“Nhưng con bé biết khá rõ về chúng. Có lẽ chính nó đã đưa ra lời nhận xét đó.”
“Mẹ, mẹ luôn coi thường Joanna.”
Poirot nhanh chóng chuyển chủ đề. Ông nảy ra một ý là sẽ mua sắm thật nhiều ở Assuan, một thứ gì đó rất hấp dẫn có màu vàng vàng, tím tím ở cửa hàng đồ Ân Độ. Dĩ nhiên sẽ phải trả thuế, nhưng…
“Họ nói rằng họ có thể làm – bà nói sao nhỉ – làm gấp cho tôi sao. Và chi phí thì không mắc lắm. Bà nghĩ sao, liệu có đến nơi an toàn không?”
Bà Allerton cho biết bà đã nghe nhiều người nói rằng họ đã yêu cầu gởi đồ trực tiếp từ các cửa hàng về Anh và mọi thứ đến nơi an toàn.
“Tốt. Thế thì tôi sẽ làm như vậy. Nhưng vấn đề là nếu hàng được gởi từ Anh khi người đó đang ở nước ngoài thì sao! Có bao giờ bà trải qua chuyện đó chưa? Có khi nào bà có gói hàng gởi đến cho bà khi bà đang đi du lịch chưa?”
“Hình như tôi chưa từng gặp trường hợp như vậy, phải không Tim? Đôi khi con cũng hay nhận sách, nhưng dĩ nhiên là không có vấn đề nào.”
“À, không, sách thì lại khác.”
Món tráng miệng được mang ra. Không tiết lộ thông tin gì trước, bây giờ Đại tá Race mới đứng lên và đưa ra thông báo.
Ông đề cập đến vụ giết người và thông báo chuỗi ngọc đã bị đánh cắp. Một cuộc lục soát trên tàu sẽ được tiến hành và mọi người được yêu cầu ở lại phòng lớn cho đến khi công việc kết thúc. Và sau đó, nếu hành khách đồng ý, điều mà ông chắc chắn mọi người sẽ như thế, bản thân họ cũng sẽ chấp nhận việc lục soát.
Poirot nhanh chóng rời khỏi vị trí. Có tiếng râm ran bàn tán giữa mọi người. Những giọng nói nghi ngờ, tức giận, phấn khích…
Poirot tiến đến bên cạnh Race và nói nhỏ điều gì đó vào tai ông ngay khi Race chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
Race lắng nghe rồi gật đầu đồng ý, và ra dấu cho một người phục vụ. Rồi ông dặn dò vài thứ cho anh; rồi cùng với Poirot, người phục vụ đi ra khỏi khoang tàu và đóng cửa lại.
Họ đứng ở thành tàu một, hai phút. Race lại đốt một điếu thuốc và nói.
“Thật không phải là một ý kiến tồi. Chúng ta sẽ sớm thấy có điều gì ở trong đó thôi. Tôi sẽ cho họ ba phút.”
Cánh cửa phòng ăn mở ra và người phục vụ lúc nãy bước tới. Anh chào Poirot và nói: “Khá đúng, thưa ông. Có một cô nói rằng muốn nói chuyện với ông gấp.”
Mặt Race thể hiện sự hài lòng: “À. Ai thế?”
“Thưa ông, cô Bowers, cô y tá đó ạ.”
Một thoáng ngạc nhiên hiện ra trên gương mặt Race. Ông nói: “Đưa cô ấy về phòng hút thuốc. Không cho ai khác rời khỏi phòng.”
“Vâng, thưa ông – sẽ có người khác làm việc đó.”
Rồi anh quay lại phòng ăn. Poirot và Race đi về phòng hút thuốc.
Race lầm bầm: “Bowers à?”
Họ chưa bước vào trong phòng hút thuốc cho đến khi người phục vụ đưa cô Bowers lại. Anh hộ tống cô vào rồi rời phòng và đóng cửa.
Đại tá Race nhìn cô hỏi: “Thế nào, cô Bowers? Chuyện này là thế nào?”
Cô Bowers vẫn thể hiện phong thái thường thấy, không có gì phải vội vã, và không thể hiện một cảm xúc đặc biệt nào.
Cô nói: “Xin lỗi Đại tá Race, nhưng tôi nghĩ trong một số trường hợp, tốt nhất là tôi nên nói chuyện với ông một lần,” rồi cô mở túi xách màu đen nhỏ của mình ra, “và trả lại ông thứ này.”
Cô lôi ra một chuỗi hạt ngọc trai và đặt lên bàn.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile