Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 189
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ẠI TÁ RACE TÒ MÒ nhìn người đồng nghiệp. Ông tôn trọng – ông có lý do để tôn trọng – đầu óc của Hercule Poirot. Đến lúc này ông vẫn chưa theo kịp ý nghĩ của bạn mình. Tuy nhiên, ông không đưa ra câu hỏi nào. Ông ít khi đặt câu hỏi. Ông xử lý ngay vấn đề có trong tay.
“Vậy kế tiếp phải làm gì? Thẩm vấn cô Otterbourne?”
“Đúng, điều đó có thể giúp chúng ta được một ít.”
Rosalie Otterbourne bước vào không được thanh tao lắm. Cô không hề trông lo lắng hay sợ hãi chút nào – chỉ có vẻ không sẵn lòng và buồn rầu.
Cô hỏi: “Vâng, chuyện gì đây?”
Race là người lên tiếng và giải thích.
“Chúng tôi đang điều tra cái chết của cô Doyle.”
Rosalie gật đầu.
“Vui lòng kể cho chúng tôi nghe tối hôm qua cô đã làm gì?”
Rosalie suy nghĩ trong chốc lát.
“Mẹ và tôi đi ngủ sớm – trước mười một giờ. Chúng tôi không nghe thấy gì đặc biệt, ngoại trừ sự ồn ào bên ngoài ca-bin của bác sĩ Bessner. Tôi nghe giọng Đức của ông già la lớn. Dĩ nhiên là tôi không biết chuyện gì cho đến sáng hôm nay.”
“Cô không nghe thấy tiếng nổ súng sao?”
“Không.”
“Cô có rời khỏi ca-bin của mình tối hôm qua không?”
“Không.”
“Cô chắc chứ?”
Rosalie trừng mắt nhìn ông.
“Ông muốn nói gì? Dĩ nhiên tôi phải chắc về điều đó rồi.”
“Cô không, ví dụ như là, đi lòng vòng ra bên mạn phải của con tàu và ném cái gì đó xuống nước sao?”
Khuôn mặt người đối diện chuyển sắc.
“Có quy định cấm ném đồ vật ra khỏi tàu à?”
“Không, dĩ nhiên là không. Vậy là cô có ném phải không?”
“Không, tôi không có. Tôi chưa hề rời khỏi ca-bin của mình, tôi đã nói với ông rồi đấy.”
“Nếu có người nào đó thấy cô…?”
Cô liền cắt ngang. “Ai nói thấy tôi?”
“Bà Van Schuyler.”
“Bà Van Schuyler ư?” Cô có vẻ rất ngạc nhiên.
“Đúng. Bà Van Schuyler nói rằng bà ấy nhìn ra ngoài ca-bin của mình và thấy cô ném vật gì đó ra khỏi tàu.”
Rosalie chối phắt: “Hoàn toàn dối trá.” Rồi như nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Lúc đó là mấy giờ?”
Kì này Poirot trả lời.
“Thưa cô, một giờ mười.”
Cô gật gù suy nghĩ. “Thế bà ấy còn thấy gì khác nữa không?”
Poirot tò mò nhìn cô và xoa cằm. “Thấy gì ư… không,” ông đáp. “nhưng bà ấy có nghe thấy gì đó.”
“Thế bà ấy đã nghe gì?”
“Ai đó di chuyển trong ca-bin của cô Doyle.”
Rosalie lầm bầm: “Ra thế.”
Bây giờ cô trông tái xanh – thật sự tái mét.
“Cô vẫn khăng khăng không ném gì xuống nước sao, thưa cô?”
“Có chuyện quái gì mà tôi phải đi ném đồ xuống nước giữa đêm hôm khuya khoắt chứ?”
“Có thể vì một lý do – một lý do vô tội.”
“Vô tội?” Cô gái đanh giọng lặp lại.
“Phải. Cô thấy đấy, một vật gì đó đã được ném xuống nước tối qua – một vật gì đó có tội.”
Race im lặng lôi ra gói khăn choàng tím loang lổ, mở ra để lộ vật bẽn trong.
Rosalie Otterbourne co người lại về phía sau. “Có phải đó… là thứ… đã giết cô ấy?”
“Đúng thế, thưa cô.”
“Và ông nghĩ rằng tôi – tôi đã làm điều đó? Hoàn toàn vô lý! Tại sao tôi phải giết Linnet Doyle chứ? Tôi thậm chí còn không biết cô ấy!”
Cô cười vang và đứng dậy một cách khinh miệt. “Toàn bộ chuyện này thật lố bịch.”
Race nói: “Hãy nhớ, thưa cô Otterbourne, bà Van Schuyler đã sẵn sàng thề là thấy rõ ràng gương mặt cô dưới ánh trăng đấy.”
Rosalie lại cười phá lên. “Mụ già đó hả? Có thể bà ấy đã bị mờ mắt. Người bà ấy thấy không phải là tôi.” Cô ngừng lại một thoáng. “Tôi có thể đi được chưa?”
Race gật đầu và Rosalie Otterbourne lập tức ròi khỏi phòng.
Hai người lại nhìn nhau. Rồi Race đốt một điếu thuốc.
“Như thế đấy. Hoàn toàn trái ngược nhau. Chúng ta có thể tin ai trong số họ đây?”
Poirot lắc đầu. “Tôi có một ý kiến nhỏ là không ai trong số họ hoàn toàn thành thật.”
Race liền đáp tuyệt vọng: “Thế thì tệ quá. Nhiều người giữ rịt lấy sự thật vì những lý do vô nghĩa. Thế bước tiếp theo của chúng ta là gì? Tiếp tục thẩm vấn các hành khách trên tàu?”
“Tôi nghĩ vậy. Điều đó luôn tốt khi ta tiến hành có trình tự và phương pháp.”
Race gật đầu.
Bà Otterbourne, trong bộ đồ batik nhẹ nhàng, nối bước theo sau cô con gái của mình. Bà làm chứng cho lời khẳng định của Rosalie rằng cả hai mẹ con cùng đi ngủ trước mười một giờ. Bản thân bà không nghe thấy điều gì khác lạ trong đêm. Bà không thể nói rằng Rosalie có rời ca-bin của họ hay không, về vụ giết người, bà đứng về phía đông.
Bà thốt lên,: “Một đam mê tội lỗi! Một bản năng nguyên thủy – được giết người! Đồng hành với bản năng tình dục. Cô gái đó, Jacqueline, mang nửa dòng máu Latin, nóng tính, nghe theo những băn năng sâu thẳm nhất của con người, đeo bám, rồi thì rút súng ra…”
“Nhưng Jacqueline de Bellefort không bắn cô Doyle. Chúng tôi biết chắc điều đó. Việc này đã được chứng thực,” Poirot giải thích.
Bà Allerton nói liền sau khi đã lấy hơi: “Thế thì là chồng cô ấy. Sự khát máu và bản năng tình dục – một tội ác thuộc về tình dục. Có nhiều ví dụ nổi tiếng lắm.”
“Anh Doyle bị bắn ở chân và anh ấy gần như không thể di chuyển được – xương bị vỡ,” đại tá Race giải thích. “Anh ấy đã ở cùng với bác sĩ Bessner cả đêm.”
Bà Allerton thậm chí còn thất vọng hơn. Bà lùng sục trong đầu óc mình một cách hi vọng và nói.
“Dĩ nhiên rồi. Tôi thật ngốc! Cô Bowers!”
“Cô Bowers?”
“Đúng. Lẽ thường mà. về mặt tâm lý thì hoàn toàn rõ ràng. Sự ức chế! Một cô gái trinh trắng bị ức chế! Bị mất trí bởi hình ảnh của hai người này – một anh chồng và cô vợ trẻ yêu nhau đắm say. Dĩ nhiên là cô ấy rồi! Cô ấy thuộc dạng – bẩm sinh không có nét gì hấp dẫn, đáng trân trọng. Trong quyển sách của tôi, Cây nho khô cằn…”
Đại tá Race khéo léo ngắt lời: “Những gợi ý của bà thật hữu ích, bà Otterbourne. Chúng tôi phải tiếp tục công việc của mình. Cám ơn bà rất nhiều.”
Ông lịch sự tiễn bà ra cửa và quay lại day trán.
“Thật là người đàn bà độc địa! Phù! Sao không ai giết bà ấy đi nhỉ!”
“Cũng dám lắm,” Poirot an ủi ông bạn.
“Có điều gì đó trong chuyện này. Chúng ta còn sót ai không? Pennington – chúng ta sẽ giữ ông ấy cuối cùng, tôi nghĩ vậy. Richetti… Ferguson.”
Ngài Richetti rất nhanh miệng, và cũng rất lo lắng.
“Thật là đáng sợ, thật là ti tiện – một người phụ nữ trẻ đẹp thế kia – thật là một tội ác phi nhân tính!”
Ngài Richetti huơ tay lên.
Ông trả lời nhanh chóng, rằng ông đi ngủ từ sớm – rất sớm, thật ra ngay sau bửa tối. Ông đọc sách một lúc – một quyển sách luận vừa xuất bản – Prähistorische Forschung in Kleinasien – cho một cái nhìn hoàn toàn mới về gốm ở chân đồi Anatoli, một thành phố cổ ở Hy Lạp.
Ánh tắt đèn trước mười một giờ. Không, ông không nghe thấy tiếng nổ súng. Cũng không có tiếng bật nắp chai. Thứ duy nhất ông nghe được – nhưng là lúc sau này, vào lúc giữa đêm – là tiếng nước văng, một tiếng rơi xuống nước rất lớn, ngay gần lỗ thông hơi.
“Ca-bin của ông ở tầng dưới, mạn phải phải không?”
“Đúng, đúng thế. Và tôi đã nghe tiếng nước văng rõ to.” Ông lại khoa tay lên một lần nữa để mô tả cột nước tóe lên lớn như thế nào.
“Ông có thể cho tôi biết lúc đó khoảng mấy giờ không?”
Ngài Richetti suy nghĩ. “Khoảng một, hai, ba tiếng sau khi tôi đi ngủ. Có thể khoảng hai tiếng.”
“Ví dụ, khoảng một giờ mười phút?”
“Đúng, có thể là lúc đó. À! Nhưng đúng là một tội ác khủng khiếp – thật phi nhân tính… Cô ấy thật quyến rũ…”
Ngài Richetti đi ra, vẫn còn bày tỏ thái độ một cách thoải mái.
Race nhìn Poirot. Poirot nhướng mày rồi nhún vai. Họ tiếp tục với Ferguson.
Ferguson thì khó nuốt hơn. Anh cứ nhấp nhổm trên ghế một cách láo xược.
Anh cười nhạo: “Coi bộ là một vụ phải-làm-cho-ra-nhẽ rồi! Mà quan trọng khỉ gì? Trên thế giới này toàn những phụ nữ vô dụng!”
Race lạnh lùng hỏi: “Chúng tôi có thể biết anh đã làm những gì tối qua không, anh Ferguson?”
“Chả hiểu tại sao ông phải như vậy, nhưng tôi không phiền đâu. Tôi đi quanh quẩn đây đó, lên bờ với cô Robson. Khi cô ấy lên tàu, tôi tự lang thang một hồi rồi trở lại khoảng giữa đêm.”
“Ca-bin của anh ở tầng dưới, mạn phải đúng không?”
“Đúng. Tôi cũng thuộc tầng lớp quý tộc mà.”
“Anh có nghe thấy tiếng súng nổ không? Nó có thể giống như tiếng bật nắp chai thôi.”
Ferguson suy nghĩ: ‘Có, hình như tôi có nghe tiếng gì đó như tiếng bật nắp chai… Không thể nhớ là lúc nào – trước khi tôi đi ngủ. Nhưng vẫn còn nhiều người… huyên náo ồn ào đi lại ở tầng trên.’
“Đó có thể là tiếng súng của cô de Bellefort. Ông không nghe tiếng nổ súng nào khác sao?”
Ferguson lắc đầu.
“Cũng không nghe tiếng nước văng?”
“Tiếng nước văng ư? Có, tôi tin là tôi có nghe, nhưng có nhiều tiếng động xung quanh nên tôi không chắc chắn lắm.”
“Tối qua anh có rời khỏi ca-bin không?”
Ferguson cười. “Không có. Và tôi cũng không tham gia vào vụ việc tốt, nhưng xui rủi kia.”
“Kìa, kìa, anh Ferguson, đừng cư xử như con nít chứ.”
Chàng thanh niên phản ứng giận dữ. “Tại sao tôi không nên nói những gì tôi nghĩ? Tôi tin vào bạo lực.”
Poirot lầm bầm: “Nhưng anh không thực hiện những gì anh nói? Tôi lấy làm thắc mắc.”
Anh nhoài người về phía trước.
“Có phải anh Fleetwood không, chẳng phải anh ta đã kể cho anh nghe Linnet Dolye là một trong những người phụ nữ giàu nhất nước Anh sao?”
“Fleetwood thì liên quan gì đến chuyện này chứ?”
“Anh bạn của tôi ơi, Fleetwood có động cơ hoàn hảo để giết Linnet Doyle đấy. Anh ta có mối ác cảm với cô ấy.”
Ferguson bật dậy như lò xo. “Hóa ra đây là trò bẩn thỉu của các ông à?” Anh nổi cơn thịnh nộ. “Đổ tội cho tên quỷ tội nghiệp như Fleetwood, người không thể tự bảo vệ mình, người không có tiền để thuê luật sư. Nhưng tôi phải nói điều này với các ông – nếu các ông muốn gắn Fleetwood vào vụ này, các ông sẽ phải đối phó với tôi đấy.”
Poirot hỏi một cách nhẹ nhàng: “Thế thì chính xác anh là ai?”
Ferguson đỏ mặt tía tai.
“Dù gì thì tôi cũng sẽ sát cánh bên bạn của mình,” anh đáp cộc cằn.
“Tốt, anh Ferguson, tôi nghĩ bây giờ thế là đủ rồi,” Race nói.
Ngay khi cánh cửa đóng sau lưng Ferguson, ông bất ngờ nhận xét: “Kì thực anh ta giống như một đứa trẻ mới vào nghề.”
“Anh không nghĩ anh ta chính là người mà anh đang theo dõi sao?” Poirot hỏi.
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi cho rằng kẻ đó đang ở trên tàu. Thông tin rất chính xác. Ô, thôi, mỗi lần một việc thôi. Hãy đến lượt Pennington.”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile