Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ACE NGHIÊN CỨU CẨN THẬN sơ đồ tầng hạng sang của con tàu Karnak.
“Anh Fanthorp, anh Allerton, bà Allerton. Kế tiếp là một ca-bin trống… của Simon Doyle. Vậy ai ở bên phía còn lại của cô Doyle nhỉ? Bà già người Mỹ. Không biết bà già có ghi nhận được gì ở chỗ cô Doyle không. Nếu bà ấy đang thức, chúng ta cứ mời đến coi sao.”
Bà Van Schuyler bước vào phòng. Sáng nay, bà trông có vẻ già hơn và vàng vọt hon bình thường. Trong đôi mắt nhỏ đen của bà ánh lên sự không vui ác độc.
Race đứng dậy chào.
“Chúng tôi xin lỗi đã làm phiền bà, bà Van Schuyler. Bà thật tốt. Mời bà ngồi.”
Bà Van Schuyler nói xẵng: “Tôi không thích bị vướng vào vụ này. Thấy phát bực. Tôi không muốn có bất kì liên quan gì đến vụ… ơ… rất buồn này.”
“Đúng… đúng. Tôi vừa nói với ông Poirot là chúng tôi muốn có lời khai của bà càng sớm càng tốt, như thế bà sẽ không bị làm phiền nữa.”
Bà Van Schuyler nhìn Poirot với cái nhìn thiện cảm.
“Tôi rất vui khi hai anh nhận ra cảm giác của tôi. Tôi không quen với mấy chuyện này.”
Poirot an ủi: “Chính xác, thưa bà. Đó cũng là lí do chúng tôi muốn giải phóng bà khỏi việc không vui vẻ này càng sớm càng tốt. Bây giờ thì bà đi ngủ tối hôm qua lúc mấy giờ?”
“Thường là mười giờ. Tối qua có trễ hơn một chút, vì Cornelia Robson, nó chẳng ý tứ gì, cứ để tôi đợi suốt.”
“Tốt lắm, thưa bà. Thế trong lúc ngủ bà đã nghe thấy gì?”
Bà Van Schuyler đáp: “Tôi ngủ chập chờn lắm.”
“Thật tuyệt vời! Thật may mắn cho chúng tôi.”
“Tôi bị đánh thức là tại cái cô gái trẻ lòe loẹt, người hầu gái của cô Doyle, cô ấy nói ‘Chúc cô ngủ ngon’ theo tôi là hơi lớn tiếng một cách không cần thiết.”
“Và sau đó?”
“Tôi ngủ trở lại. Rồi tôi thức giấc vì nghĩ có ai đó đang trong ca-bin của mình, nhưng tôi nhận ra có người trong ca-bin bên cạnh.”
“Trong ca-bin của cô Doyle?”
“Đúng thế. Sau đó tôi nghe có ai đó ngoài khoang tàu và rồi tiếng nước văng lên.”
“Bà có nhớ lúc đó là mấy giờ không?”
“Tôi có thể nói giờ chính xác cho anh. Lúc đó là một giờ mười phút.”
“Bà có chắc chắn không?”
“Chắc chắn. Tôi đã liếc qua chiếc đồng hồ nhỏ để ở cạnh giường.”
“Bà không nghe thấy tiếng nổ súng nào sao?”
“Không, không có tiếng nào như vậy.”
“Nhưng cũng có thể là tiếng súng đã làm bà thức giấc?” Bà Van Schuyler ngẫm nghĩ một lúc, bà nghiêng đầu sang một bên trông không khác nào một con ếch.
Rồi bà thừa nhận, không lấy gì làm vui vẻ: “Cũng có thể.”
“Và bà không biết cái gì đã gây ra tiếng nước văng?”
“Không phải thế… tôi biết rõ.”
Đại tá Race nhổm dậy cảnh giác. “Bà biết sao?”
“Chắc chắn. Tôi không thích cái tiếng động của sự rình mò. Tôi thức dậy và đi đến cửa ca-bin. Cô Otterbourne đang dựa vào thành tàu. Cô ấy vừa thả cái gì đó xuống nước.”
Race kêu lên ngạc nhiên: “Cô Otterbourne ư?”
“Đúng.”
“Bà có chắc đó là cô Otterbourne?”
“Tôi thấy rõ mặt cô ấy mà.”
“Cô ấy không thấy bà sao?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Poirot ngả người về phía trước. “Và lúc ấy trông mặt cô Otterbourne như thế nào, thưa bà?”
“Cô ấy đang trong trạng thái đầy cảm xúc.”
Race và Poirot thoáng nhìn nhau.
Race tiếp: “Và sau đó?”
“Cô Otterbourne đi về phía cuối tàu và tôi quay lại ngủ.”
Có tiếng gõ cửa và người quản lý bước vào. Anh cầm trên tay một cái gói đang nhỏ nước.
“Thưa đại tá, chúng ta đã lấy được nó.”
Race cầm lấy, ông mở từng lớp từng lớp của tấm vải nhung sũng nước. Hóa ra bên trong là một chiếc khăn tay màu hồng rẻ tiền đang bao bọc một khẩu súng nhỏ được khảm ngọc trai. Race đưa cho Poirot với một tia nhìn đắc thắng.
Ông nói: “Anh thấy đấy, tôi đã phán đoán chính xác. Nó được ném khỏi tàu.”
Rồi ông cầm lấy khẩu súng.
“Poirot, anh có nói gì không? Đây có phải là khẩu súng mà anh đã thấy tối hôm đó ở khách sạn Cataract?”
Sau khi xem kỹ lưỡng, viên thám tử đáp một cách yếu ớt: “Đúng, chính xác là nó. Có vết khắc trên đó… với chữ viết tắt J.B. Đây là hàng cao cấp, mang dấu ấn của phụ nữ, nhưng không vì thế mà nó không phải là vũ khí giết người.”
Race lầm bầm: “Cỡ hai mươi hai.” Ông lấy đồ nạp đạn ra. “Đã bắn hai viên. Đúng thế, không còn nghi ngờ gì về nó nữa.”
Bà Van Schuyler ho sù sụ.
“Thế còn khăn choàng của tôi thì sao?” bà hỏi.
“Khăn của bà?”
“Đúng, cái ông đang cầm là khăn choàng tím của tôi.”
Race giơ ra tấm khăn trùm sũng nước. “Của bà đây sao, thưa bà Van Schuyler?”
“Dĩ nhiên là của tôi rồi!” người phụ nữ già nua gắt gỏng. “Tôi để quên nó tối hôm qua. Tôi đã hỏi mọi người xem có ai thấy nó không.”
Poirot đưa mắt hỏi Race, và Race gật đầu nhẹ xác nhận. “Lần cuối cùng bà thấy nó là ở đâu, bà Van Schuyler?”
“Tôi vẫn còn thấy nó ở trong phòng lớn tối hôm qua. Nhưng khi tôi đi ngủ thì tôi không tìm thấy nó ở đâu cả.”
Race nói nhanh: “Bà có phát hiện ra nó được sử dụng với mục đích gì không?”
Ông trải tấm khăn ra, dùng ngón tay chỉ chỗ cháy xém và một vài lỗ nhỏ. “Tên giết người đã dùng nó quấn quanh khẩu súng để giảm âm thanh tiếng súng nổ.”
“Thật xấc láo!” Bà Van Schuyler đáp ngay. Đôi má nhăn nheo của bà ửng đỏ.
Race tiếp: “Thưa bà Van Schuyler, tôi rất vui nếu bà có thể kể việc bà quen với cô Doyle trước đây.”
“Không có việc quen biết từ trước.”
“Nhưng bà biết cô ấy mà?”
“Dĩ nhiên là tôi biết cô ấy là ai.”
“Nhưng hai gia đình có biết nhau không?”
“Về phương diện gia đình, chúng tôi luôn tự hào mình là độc nhất, Đại tá Race. Người mẹ kính yêu của tôi không bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu một ai đó trong gia đình Hartz, họ chẳng là gì cả, ngoại trừ sự giàu có.”
“Đó là tất cả những gì bà muốn nói, bà Van Schuyler?”
“Tôi không thêm thắt gì vào những cái đã nói. Linnet Ridgeway sinh trưởng tại Anh và tôi chưa bao giờ gặp cô ấy cho tới khi đi trên con tàu này.”
Bà già đứng dậy. Poirot mở cửa và tiễn bà đi ra.
Ánh mắt của hai ông gập nhau.
Race lên tiếng: “Đó là câu chuyện của bà Van Schuyler, và bà ấy sẽ trung thành với nó! Có thể đó là sự thật. Tôi không biết. Nhưng… Rosalie Otterboume? Tôi không ngờ lại như thế.”
Poirot lắc đầu với tâm trạng rối bời. Rồi bất thình lình ông đập tay xuống bàn. “Không lý nào lại như vậy,” ông la lên. “Lại là tên từ một cái tên ư! Không có lý nào lại như vậy.”
Race nhìn ông. “Anh muốn nói sao?”
“Ý tôi là ở một điểm nào đó đã rõ ràng. Có người muốn giết Linnet Doyle. Có người đã nghe lỏm được câu chuyện trong phòng lớn tối hôm qua. Có người đã lẻn vào lấy khẩu súng – hãy nhớ là khẩu súng của Jacqueline de Bellefort. Người nào đó đã bắn Linnet Doyle bằng khẩu súng đó và viết chữ J lên tường… Mọi thứ quá rõ, phải không? Mọi thứ đều nhắm vào Jacqueline de Bellefort là hung thủ. Rồi sau đó tên hung thủ đã làm gì? Bỏ lại khẩu súng – cái khẩu súng chết tiệt – cái khẩu súng của Jacqueline de Bellefort, cho mọi người tìm thấy? Không, hắn ta – hay cô ta – ném khẩu súng, cái bằng chứng chết tiệt đặc biệt, xuống nước. Tại sao, anh bạn của tôi, tại sao?”
Race lắc đầu. “Thật kì lạ.”
“Nó còn hơn cả lạ nữa – điều đó là không thể.”
“Không đời nào không thể được, vì nó đã xảy ra!”
“Tôi không có ý như vậy. Ý tôi là trình tự của sự việc không thể nào như thế được. Có gì đó không ổn.”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile