Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 186
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ERCULE POIROT ĐÃ QUAN SÁT không nhầm. Không có chuỗi ngọc trai nào ở trên bàn ngay bên cạnh giường ngủ của Linnet Doyle.
Louise Bourget được yêu cầu tìm kiếm trong đống hành lý của Linnet. Theo cô hầu gái, mọi thứ vẫn còn nguyên. Chỉ có chuỗi ngọc trai là biến mất.
Ngay khi họ cùng bước ra khỏi ca-bin, một người phục vụ đang đợi cho hay rằng bữa sáng đã được dọn ở phòng cho phép hút thuốc. Khi mọi người đi dọc theo con tàu, Race ngừng lại để nhìn ra thành tàu.
“À ha! Tôi biết chắc anh có ý tưởng gì đó, phải không anh bạn?”
“Đúng. Đột nhiên tôi nảy ra ý này, khi Fanthorp cho hay anh ấy mơ hồ nghe tiếng nước văng. Hoàn toàn có khả năng sau khi giết người xong, kẻ sát nhân đã thảy khẩu súng xuống nước.”
Poirot từ tốn đáp: “Anh thật sự nghĩ như vậy sao, anh bạn đáng quý?”
Race nhún vai.
“Chỉ là một phỏng đoán thôi mà. Rốt cuộc, khẩu súng không còn trong ca-bin nữa. Đó là thứ tôi tìm kiếm trước tiên.”
“Mọi thứ vẫn như vậy,” Poirot nhận định. “Thật không thể tin được rằng khẩu súng lại bị ném xuống sông.”
Race liền hỏi: “Thế thì nó ở đâu?”
Poirot suy nghĩ rồi đáp: “Nếu nó không có trong ca-bin của cô Doyle, thì sẽ phải ở một nơi khác.”
“Nơi nào thế?”
“Trong ca-bin của cô de Bellefort.”
Race trở nên trầm tư: “Phải rồi. Tôi thấy…”
Ông dừng lại đột ngột.
“Cô ấy đang đi ra ngoài. Chúng ta có thể đến đó và liếc qua không?”
Poirot lắc đầu. “Không, anh bạn ạ, như thế quá vội vàng. Có khả năng khẩu súng chưa được để tại đó đâu.”
“Thế còn việc lục soát ngay lập tức toàn con tàu.”
“Như thế thì phải ra mặt rồi. Chúng ta phải làm thật cẩn thận. Vì vị trí của chúng ta ở thời điểm này rất khó khăn. Hãy bàn tính chuyện này khi đi ăn đi.”
Race tán thành và cả hai người đi vào phòng cho phép hút thuốc.
“Vâng,” Race vừa nói vừa tự rót cho mình một tách cà phê, “chúng ta có hai hướng. Một là sự mất tích của chuỗi ngọc trai. Một là anh chàng Fleetwood. Về chuỗi ngọc trai, chắc nó đã bị đánh cắp, nhưng… tôi không biết anh có đồng ý với tôi…”
Poirot liền đáp: “Đúng là thời điểm lạ lùng để chọn lựa phải không?”
“Chính xác. Để lấy được chuỗi hạt vào một thời điểm như thế đòi hỏi phải khám xét thật kỹ mọi người ở trên tàu. Như thế thì làm sao tên trộm hi vọng thoát được chứ?”
“Có thể hắn ta đã lên bờ và giải quyết xong rồi cũng nên.”
“Chúng luôn có một tên quan sát tình hình.”
“Thế thì không đúng rồi. Chẳng lẽ việc giết người nhằm đánh lạc hướng vụ trộm? Không, không hợp lý chút nào; hoàn toàn vô nghĩa. Mà lỡ cô Doyle thức giấc và bắt gặp tại trận tên trộm?”
“Và do đó tên trộm bắn cô ấy sao? Nhưng cô ấy bị bắn trong lúc ngủ mà.”
“Vậy thì cũng không hợp lý nốt… Anh biết không, tôi có một ý nhỏ về chuỗi ngọc… và chưa… không… không thể nào. Vì nếu ý của tôi đúng thì chuỗi hạt vẫn chưa biến mất. Nói cho tôi biết xem anh nghĩ gì về cô hầu gái?”
Race từ tốn trả lời: “Tôi nghi ngờ cô ta biết nhiều hơn những gì cô ta nói.”
“À, anh cũng có ấn tượng đó sao?”
Race đáp: “Chắc chắn đó không phải là một người đàng hoàng.”
Hercule Poirot gật đầu. “Đúng, tôi cũng không tin tưởng cô ta.”
“Anh có nghĩ là cô ta liên quan đến vụ giết người không?”
“Không. Tôi không nói thế.”
“Thế thì với vụ trộm chuỗi ngọc trai thì sao?”
“Có thể lắm. Cô người hầu mới ở cùng cô Doyle trong thời gian rất ngắn. Cô ấy có thể là thành viên của một nhóm chuyên trộm nữ trang. Trong trường hợp như thế, thường sẽ có một người hầu được đánh giá rất cao. Nhưng thật không may, lúc này chúng ta không thể nào tìm kiếm thông tin về những điểm như thế. Và thật ra, những giải thích này chưa thật sự làm tôi hài lòng… Những viên ngọc trai đó… à, đồ quý hiếm, nhận định của tôi chắc chắn đúng. Vả lại, không ai quá ngu mà…” Ông ngắt ngang.
“Còn anh chàng Fleetwood thì sao?”
“Chúng ta phải thẩm vấn anh ta. Có lẽ chúng ta có giải pháp. Nếu lời kể của Louise Bourget đúng, anh ta chắc chắn có động cơ để trả thù. Hẳn Fleetwood nghe lỏm được chuyện giữa Jacqueline và anh Doyle, rồi khi họ rời khỏi phòng lớn, anh ta chắc đã lẻn vào lấy khẩu súng. Đúng, tình tiết có thể như thế đấy. Còn chữ J viết bằng máu nguệch ngoạc trên tường. Cái đó cũng cho biết thêm về một tính cách đơn giản nhưng có phần thô lỗ.”
“Thực tế anh ta có phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm không?”
Poirot quệt lên mũi: “Đúng… chỉ khi…” Viên thám tử nhăn mặt. “Nhìn thấy anh, tôi phát hiện ra điểm yếu của mình. Người ta thường nói tôi hay phức tạp hóa vụ án. Giải pháp này của anh… thật quá đơn giản, quá dễ. Tôi không có cảm giác là nó đã xảy ra như vậy. Cũng có thể do tôi hơi định kiến một chút.”
“Đúng, tốt hơn hết là chúng ta có người sát cánh ở đây.”
Race lắc chuông và gọi món. Rồi ông hỏi: “Có khả năng nào khác không?”
“Nhiều lắm, anh bạn ạ. Ví dụ như ông đại diện người Mỹ chẳng hạn.”
“Pennington?”
“Đúng, ông Pennington. Ngày hôm trước có một màn gây tò mò đó.” Rồi ông kể lại cho Race những việc đã diễn ra. “Anh thấy đó… chuyện này quan trọng. Cô ấy muốn đọc tất cả mọi giấy tờ trước khi ký. Nên ông ấy xin một ngày khác. Rồi sau đó thì chồng cô ấy đã đưa ra một nhận xét đáng lưu ý.”
“Nhận xét gì vậy?”
“Anh ấy nói, ‘Tôi chưa bao giờ đọc cái gì cả, tôi chỉ ký ở những chỗ người ta bảo thôi.’ Anh có nhận ra sự quan trọng của điều đó không. Pennington đã nhận ra. Tôi thấy điều đó trong mắt ông ta. Ông ta nhìn Doyle như thể đã nảy ra một ý tưởng gì hoàn toàn mới mẻ. Thử tưởng tượng xem, anh bạn của tôi, anh được ủy quyền quản lý con gái của một người đàn ông cực kỳ giàu có. Có thể anh sẽ dùng số tiền đó để đầu cơ. Tôi biết chuyện này chỉ xảy ra trong các quyển tiểu thuyết trinh thám… nhưng anh cũng bắt gặp điều này trên báo chí mà. Nó xảy ra, anh bạn của tôi, nó có xảy ra đấy.”
Race trả lời: “Tôi không tranh cãi về điều đó.”
“Có thể, vẫn còn đủ thời gian để đầu tư rộng rãi. Thời của anh vẫn chưa hết. Và rồi… cô ấy kết hôn! Việc kiểm soát chuyển từ tay anh sang tay cô ấy chỉ trong tích tắc! Thật là một thảm họa! Nhưng vẫn còn cơ hội. Cô ấy đang trong kì trăng mật. Cô ấy có thể sẽ không mấy quan tâm về công việc. Một tờ giấy thông thường được đặt giữa những đám giấy tờ khác, và được kí mà không cần đọc qua… Nhưng Linnet Doyle không phải là người như vậy. Dù có đi nghỉ tuần trăng mật hay không, cô ấy vẫn là một nhà doanh nghiệp. Sau khi chồng cô đã đưa ra một ý như thế, một ý nghĩ đã đến với người đàn ông tuyệt vọng đang tìm đường thoát khỏi đống nợ nần kia. Nếu Linnet Doyle chết đi, tài sản của cô ấy sẽ chuyển qua cho chồng – và anh Doyle dễ làm việc hơn; anh ta chỉ như đứa con nít trong tay ông bạn già đời như Andrew Pennington. Ông bạn đại tá yêu quý, tôi phải nói với anh là tôi đã thấy được ý nghĩ thoáng qua trong đầu Andrew Pennington. ‘Nếu ta chỉ phải làm việc với mỗi Doyle thôi…’ Đó là điều mà ông ta nghĩ đến.”
Race đáp khô khốc: “Tôi dám nói chắc thế đấy, nhưng anh không có chứng cớ nào.”
“Đúng, không có chứng cớ nào.”
“Thế còn anh bạn trẻ Ferguson?” Race tiếp. “Anh ta cũng nói chua chát lắm. Nhưng ý tôi không phải ở lời nói bên ngoài, vẫn có thể ông Ridgeway là nguyên nhân đã khiến cha anh ta phá sản. Coi bộ hơi xa với thực tế nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Mọi người thi thoảng vẫn ghim trong đầu những lỗi lầm đã qua.” Ông dừng một lát rồi nói tiếp, “Và bạn của tôi kia rồi.”
“Đúng, đó là ‘bạn của anh’ như anh gọi anh ta.”
Race nói tiếp: “Anh ta là một tên giết người. Chúng ta biết điều đó. Mặt khác, tôi không thể thấy đường nào anh ta có thể ưa Linnet Doyle được. Quỹ đạo của họ không giao nhau.”
Poirot từ tốn: “Trừ khi cô ấy biết nhân dạng của anh ta một cách tình cờ.”
“Có thể, nhưng lại có vẻ không đúng chút nào.” Có tiếng gõ cửa. “À, chắc là anh bạn hai vợ của chúng ta đây.”
Fleetwood là một người to lớn, dáng vẻ hung dữ. Khi bước vào phòng, anh ta liếc từ người này sang người kia một cách nghi ngờ. Poirot phát hiện ra anh ta chính là người mà ông đã thấy nói chuyện với Louise Bourget.
Fleetwood lên tiếng một cách dè chừng: “Các ông muốn gặp tôi?”
Race đáp: “Đúng. Chắc hẳn anh đã biết có vụ giết người xảy ra trên con tàu này vào tối hôm qua?”
Fleetwood gật đầu.
“Và tôi tin chắc rằng anh có lý do để nổi giận với người phụ nữ bị giết.”
Mắt Fleetwood lóe lên tia nhìn cảnh giác.
“Ai nói với ông điều đó?”
“Anh cho rằng cô Doyle đã chen ngang chuyện của anh với một người phụ nữ trẻ.”
“Tôi biết ai ton hót với ông rồi – con mụ lừa đảo người Pháp đó. Cô ta chỉ là một kẻ dối trá.”
“Nhưng câu chuyện đặc biệt này lại là sự thật.”
“Hoàn toàn bịa đặt!”
“Anh nói đấy nhé, dù anh chưa biết chuyện như thế nào.”
Bị nói trúng tim đen, người đàn ông đỏ mặt rồi nuốt nước bọt.
“Điều đó là sự thật phải không, rằng anh chuẩn bị kết hôn với một cô gái tên Marie, rồi cô ấy hủy bỏ hôn ước khi phát hiện ra anh đã có gia đình?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến cô ấy?”
“Ý anh là chuyện đó liên quan gì đến cô Doyle phải không? Vâng, anh biết đấy, hai vợ thì vẫn là hai vợ thôi.”
“Không phải như thế. Tôi đã kết hôn với một người dân bản địa ở đây. Nhưng không có kết quả. Cô ấy đã về với gia đình của mình. Sáu năm nay, tôi không hề gặp cô ấy.”
“Nhưng anh vẫn còn ràng buộc hôn nhân với cô ấy.”
Người đàn ông im lặng. Race nói tiếp: “Cô Doyle, hay là cô Ridgeway trước đây, đã biết hết mọi chuyện?”
“Đúng, cô ta đã biết, thật đáng nguyền rủa! Chõ mũi vào chuyện không ai nhờ cả. Tôi đã nâng niu Marie. Tôi đã làm mọi thứ vì cô ấy. Còn cô ấy thì không hề biết chuyện nếu như không có cô chủ láu táu kia. Đúng, tôi phải nói rằng tôi có ác cảm với cô chủ đó, và tôi cảm thấy khó chịu khi thấy cô ta ở trên tàu, dát trên người toàn ngọc trai, kim cương, và làm như ở đâu mình cũng là bà hoàng không bằng, đã thế lại chẳng hề nghĩ rằng mình đã phá hỏng cuộc đời của một người đàn ông! Tôi cảm thấy khó chịu thật sự, nhưng nếu ông nghĩ tôi là kẻ giết người bẩn thỉu – nếu ông nghĩ tôi đã bắn cô ấy, thì vâng, đó là một lời dối trá chết tiệt! Tôi chưa bao giờ đụng đến cô ấy. Và điều đó có Trời chứng dám.”
Fleetwood ngừng lời, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt. “Thế tối qua anh đã ở đâu trong khoảng thời gian từ mười hai giờ đến hai giờ?”
“Tôi ngủ trong phòng – bạn cùng phòng có thể khẳng định điều này.”
“Để xem,” Race đáp chắc nịch. Rồi ông gật đầu cho anh lui. “Sẽ tính sau.”
Ngay khi Fleetwood khuất sau cánh cửa, Poirot hỏi: “Thế thôi hả?’
Race nhún vai. “Anh ta kể khá mạch lạc. Dĩ nhiên là anh ta sợ, nhưng cũng đúng thôi. Chúng ta sẽ điều tra bằng chứng ngoại phạm của anh ta – dù tôi cho rằng nó sẽ không đưa ra kết luận gì. Bạn cùng phòng của anh ta có thể lúc đó cũng đang ngủ, và anh ta vẫn có thể lẻn đi và về nếu anh ta muốn. Điều này phụ thuộc xem còn ai khác thấy anh ta nữa không.”
“Đúng, ta phải xem xét điều đó.”
Race tiếp: “Việc kế tiếp, theo tôi là có ai đó nghe thấy điều gì có thể đưa ra được thời gian gây án hay không. Bessner vẫn cho rằng vụ án xảy ra khoảng từ giữa đêm đến hai giờ sáng. Dường như hợp lý khi ta hi vọng có ai đó trong số hành khách nghe được tiếng súng – thậm chí nếu họ không biết tiếng đó là gì. Bản thân tôi thì không nghe thấy gì cả. Còn anh thì sao?”
Poirot lắc đầu.
“Tôi ấy à, ngủ say như chết. Tôi không nghe thấy một tiếng gì cả. Có thể tôi đã bị đánh thuốc, tôi đã ngủ mê mệt.”
“Tiếc nhỉ,” Race nói. “Thế thì chúng ta hi vọng có một chút may mắn từ những người ở ca-bin bên mạn phải. Chúng ta đã xong với Fanthorp. Tiếp theo là nhà Allerton. Tôi sẽ nhờ người phục vụ gọi họ lên đây.”
Bà Allerton đã nhanh chân tới. Trong bộ váy lụa sọc xám nhẹ nhàng, gương mặt bà trông có vẻ căng thẳng.
“Khủng khiếp quá.” Bà vừa nói vừa nhận chiếc ghế Poirot đưa cho. “Tôi thật không tin nổi. Con bé dễ thương đó, với đầy đủ mọi thứ… lại chết. Thật không thể tin được.”
Poirot thông cảm nói: “Tôi biết bà cảm giác như thế nào, thưa bà.”
Bà Allerton nói đơn giản: “Tôi mừng vì có ông trên tàu. Ông sẽ tìm ra ai làm vụ này. Tôi cũng mừng không phải là cô bé đáng thương kia.”
“Ý bà là cô de Bellefort? Ai nói với bà là cô ấy không làm chuyện này?”
“Cornelia Robson,” bà Allerton đáp với nụ cười méo xệch. “Ông biết đấy, cô ấy thật sự xúc động. Đây là vụ kịch tính nhất từng xảy đến với cô ấy, cũng có thể là việc kịch tính duy nhất xảy đến với cô ấy. Nhưng Cornelia cũng lấy làm xấu hổ khi đã cảm thấy đôi chút thú vị. Cô ấy cho rằng mình thật tệ.” Bà Allerton nhìn Poirot rồi nói tiếp: “Tôi không nên nói nhiều. Ông muốn hỏi tôi mà.”
“Nếu bà sẵn lòng. Thưa bà, bà đi ngủ lúc mấy giờ?”
“Chỉ ngay sau mười giờ rưỡi thôi.”
“Và bà đã ngủ ngay lập tức?”
“Đúng. Lúc đó tôi đã buồn ngủ lắm rồi.”
“Thế bà có nghe thấy gì… bất kì thứ gì… suốt đêm không?”
Bà Allerton nhíu mày. “Có, tôi nghĩ tôi nghe tiếng nước văng và ai đó chạy… hoặc là ngược lại? Tôi hơi lờ mờ. Tôi chỉ mơ hồ cho rằng có người đã rớt xuống biển… một giấc mơ, ông biết đấy – sau đó thì tôi thức và nghe ngóng, nhưng mọi thứ khá im ắng.”
“Bà có biết lúc đó khoảng mấy giờ không?”
“Không, e rằng tôi không nhớ. Tuy nhiên tôi không nghĩ rằng sau khi tôi ngủ khá lâu đâu. Ý tôi là khoảng trong vòng một tiếng hay chừng ấy thôi.”
“Vậy là, thưa bà, không được chính xác lắm.”
“Vâng, tôi biết là không chính xác mà. Nhưng cũng không hay nếu không phỏng đoán, phải không, khi tôi thật sự không có ý niệm nào cả, dù là mơ hồ?”
“Và đó là tất cả những gì bà có thể kể cho chúng tôi?”
“Tôi e rằng vậy.”
“Trước đây, bà đã bao giờ gặp cô Doyle chưa?”
“Chưa, nhưng Tim đã gặp. Tôi đã nghe kể điều tốt về cô ấy – qua đứa cháu của mình, Joanna Southwood, nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô Doyle, cho tới khi chúng tôi gập nhau ở Assuan.”
“Tôi có thêm một thắc mắc khác, thưa bà, nếu bà cho phép tôi hỏi.”
Bà Allerton lắp bắp với nụ cười méo xẹo: “Tôi thích câu hỏi dễ thôi.”
“Đây. Bà hay gia đình có bao giờ bị thua lỗ tài chính dưới thời cha của cô Doyle, ông Melhuish Ridgeway không?”
Bà Allerton tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, không! Tài chính gia đình chưa bao giờ như thế trừ những lúc bị suy thoái chung… ông biết đấy, mọi thứ được chỉ trả thấp hơn thường lệ. Chưa bao giờ chúng tôi nói dối về cảnh khốn khó của mình. Chồng tôi đã để lại rất ít tiền, nhưng tôi vẫn còn những thứ khác nữa của ông ấy, tuy rằng nó không sinh lợi nhiều như trước đây thôi.”
“Cám ơn bà. Bà có thể gọi con trai bà đến đây.”
Tim nói nhẹ bâng khi mẹ mình về: “Thử thách qua rồi à? Bây giờ đến lượt con! Họ hỏi mẹ những chuyện gì vậy?”
“Chỉ là mẹ có nghe thấy gì tối qua không,” bà Allerton đáp. “Thật không may là mẹ không nghe thấy gì cả. Chẳng hiểu tại sao. Vì suy cho cùng, Linnet chỉ ở cách mẹ có một ca-bin. Đáng lẽ mẹ phải nghe thấy tiếng súng mới phải. Đi đi, Tim; họ đang đợi con đó.”
Poirot cũng lặp lại các câu hỏi trước đó với Tim Allerton. Tim trả lời: “Tôi đã đi ngủ sớm, khoảng mười giờ rưỡi gì đó. Tôi đọc sách một chút và tắt đèn ngay sau mười một giờ.”
“Sau đó thì anh có nghe thấy gì không?”
“Nghe giọng một đàn ông nói chúc ngủ ngon, tôi nghĩ cũng không xa lắm.”
Race trả lời: “Đó là tôi chúc cô Doyle ngủ ngon.”
“Đúng. Sau đó thì tôi đi ngủ. Rồi tôi nghe thấy có tiếng ồn ào, ai đó gọi Fanthorp, tôi nhớ là như thế.”
“Cô Robson đấy, khi cô ấy chạy ra khỏi phòng lớn.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Sau đấy thì có rất nhiều giọng khác nhau. Và rồi có người chạy dọc theo con tàu, sau đó thì có tiếng chạm nước. Rồi tôi nghe tiếng ông Bessner già la lên: ‘Cẩn thận đấy’ và ‘Không được nhanh quá.’”
“Anh nghe thấy tiếng nước văng à?”
“Vâng, cái gì đại loại như thế.”
“Anh có chắc đó không phải là tiếng súng không?”
“Vâng, tôi cho rằng như thế… Tôi có nghe thấy một tiếng động giống như tiếng bật nắp chai. Có thể đó là tiếng súng nổ. Có thể tôi đã tưởng tượng ra tiếng văng nước khi liên tưởng cái nắp chai với tiếng nước rót vào ly… Tôi thoáng nghĩ rằng người ta đang tổ chức một tiệc nào đó, và tôi ước gì họ đi ngủ hết và câm miệng lại.”
“Sau đó thì có thêm gì không?”
Tim nhún vai. “Sau đó – tôi quên rồi.”
“Anh không nghe thấy gì thêm à?”
“Không nghe thêm gì.”
“Cám ơn, anh Allerton.”
Tim đứng dậy và rời ca-bin.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile