Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ACE NÓI: “Ai đó đã lấy khẩu súng. Không phải là Jacqueline de Bellefort. Ai đó biết đủ thông tin để chắc chắn rằng tội ác của hắn sẽ được đổ cho cô ấy. Nhưng kẻ đó lại không biết rằng có một cô y tá đã cho cô ấy thuốc ngủ và ngồi cạnh cô ấy suốt đêm. Còn một điều nữa. Có kẻ đã cố ý giết Linnet Doyle bằng cách đẩy đá xuống vách núi; người đó không phải là Jacqueline de Bellefort. Vậy kẻ đó là ai?”
Poirot trả lời: “Sẽ dễ dàng nói ai không phải là kẻ đó hơn. Không phải anh Doyle, bà Allerton, anh Allerton, bà Van Schuyler, và cả cô Bowers cũng không liên quan gì đến việc này. Họ đều nằm trong sự quan sát của tôi.”
Race thốt lên: “Hừm, thế là loại cũng được khá nhiều đấy. Còn về động cơ thì sao?”
“Đó là điểm hi vọng anh Doyle sẽ giúp được chúng ta. Có một vài sự ngẫu nhiên…”
Cửa mở ra và Jacqueline de Bellefort bước vào. Trông cô xanh xao và bước đi có phần loạng choạng.
Cô lên tiếng ngay: “Tôi không làm chuyện đó.” Giọng cô như của một đứa trẻ sự sệt. “Tôi không làm điều đó. Ồ, xin hãy tin tôi. Mọi người sẽ nghĩ tôi làm… nhưng tôi không có… tôi không làm. Thật… thật là khủng khiếp. Ước sao việc đó đã không xảy ra. Tối qua tôi đã suýt giết chết Simon; tôi nghĩ tôi bị mất trí rồi. Nhưng tôi không làm việc kia…”
Cô gái khốn khổ ngồi xuống và bật khóc.
Poirot vỗ nhè nhẹ vào vai cô.
“Kìa, kìa. Chúng tôi biết cô không giết cô Doyle. Điều đó đã được chứng minh – đúng, đã được xác minh, cô gái tội nghiệp của tôi. Không phải là cô đâu.”
Đột nhiên Jacqueline vùng dậy, chiếc khăn tay ướt nhẹp trong tay cô bị vò nhàu.
“Nhưng ai đã làm chứ?”
Poirot trả lời: “Đó cũng là câu chúng tôi đang hỏi đây. Cô không giúp được gì đâu, cô gái yêu quý.”
Jacqueline lắc đầu.
“Tôi không biết… Tôi không hình dung được… Không, tôi không sao nghĩ được một cái gì rõ ràng cả.” Rồi cô lả người đi. “Không.” Cuối cùng cô nói. “Tôi không thể nghĩ ra ai muốn giết cô ấy.” Giọng cô run run. “Trừ tôi.”
Race chợt xen vào: “Xin lỗi một chút nhé – tôi vừa mới nghĩ ra một điều.” Rồi ông nhanh chóng rời khỏi phòng.
Jacqueline de Bellefort ngồi gục đầu xuống, hai bàn tay đan lại một cách lo lắng. Hốt nhiên, cô bất ngờ phá vỡ bầu im lặng: “Cái chết thật khủng khiếp… thật kinh khủng! Tôi… không muốn nghĩ về nó.”
Poirot tán thành: “Đúng thế. Thật không vui vẻ gì khi nghĩ về điều đó, phải không. Bây giờ, ngay tại thời điểm này, có một kẻ đang vui vì đã thực hiện thành công kế hoạch của mình.”
“Đừng… đừng!” Jacqueline òa khóc. “Nghe đáng sợ quá, cái cách ông nói về điều đó.”
Poirot nhún vai: “Thì sự thật là vậy mà.”
Jacqueline thấp giọng nói: “Tôi… tôi đã từng muốn cô bạn ấy chết – và bây giờ thì cô ấy đã chết… Và điều tệ hại hơn nữa là… cô ấy chết… theo những gì tôi đã nói.”
“Đúng, thưa cô. Cô ấy bị bắn xuyên qua đầu.”
Cô gái khốn khổ nấc lên: “Thế thì tôi đã nói đúng rồi, đêm đó ở khách sạn Cataract, chắc có người nào đó nghe lỏm được!”
Poirot gật đầu: “À! Tôi không ngờ là cô còn có thể nhớ được. Đúng, sự việc trùng hợp một cách ngẫu nhiên – cô Doyle bị giết y như lời cô mô tả.”
Jacqueline rùng mình.
“Người đàn ông tối hôm đó… có thể là ai được nhỉ?”
Poirot im lặng trong một hay hai phút, rồi viên thám tử cất lời bằng một giọng khác hẳn: “Cô có chắc đó là một người đàn ông không, thưa cô?”
Jacqueline nhìn ông đầy ngạc nhiên.
“Vâng, dĩ nhiên. ít ra là…”
“Sao, thưa cô?”
Cô cau mày, nheo mắt nhớ lại. Rồi cô nói một cách chậm rãi: “Tôi nghĩ đó là một người đàn ông…”
“Nhưng sao bây giờ cô lại không chắc chắn?”
Jacqueline từ tốn nói tiếp: “Không, tôi không chắc chắn. Tôi chỉ giả định đó là một người đàn ông thôi… kì thực thì có một… một cái bóng… một cái bóng…”
Cô ngừng lời và sau đó, khi Poirot không nói gì, cô tiếp: “Ông nghĩ phải là một người phụ nữ sao? Nhưng rõ ràng không có người phụ nữ nào trên chiếc tàu này muốn giết Linnet mà?”
Poirot chỉ lắc đầu một cách chậm rãi.
Cửa chợt mở và Bessner xuất hiện.
“Ông Poirot, ông có thể đến nói chuyện với anh Doyle được không? Anh ấy muốn gặp ông.”
Jacqueline bật dậy. Cô bắt lấy tay của Bessner.
“Anh ấy sao rồi? Anh ấy có… ổn không?”
“Dĩ nhiên là anh ấy không ổn,” bác sĩ Bessner ngần ngại trả lời. “Cô biết đấy, xương bị vỡ mà.”
Jacqueline khóc hỏi: “Vậy là anh ấy sẽ chết sao ông?”
“Trời, có ai nói gì về chuyện chết chóc đâu? Tôi sẽ đưa anh ấy đến nơi phù hợp, có máy chụp X-quang và điều kiện điều trị thích hợp.”
“Ồ!” Hai bàn tay cô gái nắm lại chặt cứng. Rồi cô lại ngồi phịch xuống ghế.
Poirot đi ra ngoài khoang tàu với bác sĩ, Race cùng bước tới ngay lúc đó. Họ lên khoang trên cùng và đi dọc theo ca-bin của Bessner.
Simon Doyle đang được lót nằm trên các gối, cùng với một khung nẹp chân. Mặt anh thiếu sắc, thể hiện sự đau đớn của vết thương và hơn hết là cú sốc về nó. Nhưng cảm xúc rõ nhất trên mặt anh là sự thất thần… sự thất thần mệt mỏi của một đứa trẻ.
Anh lắp bắp: “Xin mời vào. Bác sĩ đã nói cho tôi… cho tôi biết… vụ Linnet… Tôi không thể tin được. Tôi thật sự không tin đó là sự thật.”
Race đáp lời: “Tôi biết. Đó là một nỗi đau nặng nề.”
Simon lắp bắp: “Mọi người biết đấy… Jackie không làm chuyện đó đâu. Tôi chắc chắn Jackie không làm! Có vẻ như mọi thứ chống lại cô ấy, nhưng tôi dám nói rằng cô ấy đã không làm việc đó. Cô ấy… cô ấy tối hôm qua hơi căng thẳng, và mọi thứ bị dồn nén, đó là lý do tại sao cô ấy lại chọn tôi. Nhưng cô ấy không thể… cô ấy không thể thực hiện vụ giết người… không phải là tên giết người máu lạnh…”
Poirot nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng quá, anh Doyle. Cho dù là ai bắn vợ anh, thì người đó cũng không phải là cô de Bellefort.”
Simon nghi ngờ nhìn ông.
“Ông nói thật chứ?”
“Nhưng bởi vì không phải là cô de Bellefort,” Poirot tiếp lời. “Anh có thể cho chúng tôi biết ai có khả năng làm chuyện này không?”
Simon lắc đầu, gương mặt càng thêm biến sắc.
“Thật là điên đầu… không thể nào. Ngoài Jackie không có ai khác muốn làm như thế với cô ấy cả.”
“Hãy nhớ lại đi, anh Doyle. Cô ấy có kẻ thù nào không? Không có ai khác có ác cảm với cô ấy à?”
Simon lại lắc đầu với vẻ thất vọng.
“Nghe có vẻ hay đây. Dĩ nhiên là có Windlesham. Dù sao cô ấy cũng bỏ Windlesham mà đi lấy tôi – nhưng tôi không thể nhận ra một dấu hiệu nào cho thấy là Windlesham giết người, và dù gì đi nữa thì anh ấy cũng ở cách xa đây. Tương tự như ông George Wode. Ông ấy suy sụp vì về vụ căn nhà mà Linnet… ông không thích việc cô ấy đập bỏ nó; nhưng ông Wode ở xa London, và dù gì thì nghĩ đến vụ án này bằng những mối liên hệ như thế thật hấp dẫn.”
“Nghe đây, anh Doyle,” Poirot nghiêm giọng. “Ngay ngày đầu tiên chúng ta lên con tàu Karnak tôi đã bị ấn tượng bởi một cuộc nói chuyện ngắn với vợ anh. Cô ấy đã rất buồn – rất rối trí. Cô ấy nói rằng – hãy nhớ kỹ điều này – rằng mọi người đều ghét cô ấy. Cô ấy cảm thấy sợ – không an toàn – như thể mọi người xung quanh đều là kẻ thù.”
“Vợ tôi đã rất buồn rầu khi nhìn thấy Jackie trên tàu. Tôi cũng thế,” Simon tán thành.
“Đúng, nhưng nó không giải thích được những từ kia. Khi cô ấy nói bị bao quanh bởi kẻ thù, cô ấy chắc chắn là có nói quá, nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô ấy ám chỉ có hơn một người.”
“Có thể ông nói đúng,” Simon thừa nhận. “Tôi nghĩ tôi có thể giải thích được. Có một cái tên trong danh sách hành khách làm cô ấy sợ.”
“Một cái tên trong danh sách hành khách ư? Tên gì?”
“À, ông biết đấy, cô ấy thực sự không kể với tôi. Mà thật ra thì tôi không nghe kỹ lắm. Lúc đó tôi đang nghĩ đến vụ Jacqueline. Theo như tôi nhớ, Linnet nói điều gì đó về việc khiến người ta thất bại trong kinh doanh, và điều đó làm cô ấy không thoải mái khi gặp bất kì ai không ưa gia đình cô ấy. Ông biết đấy, dù tôi chưa nắm được tất tần tật lịch sử gia đình, nhưng tôi biết mẹ của Linnet là con gái của một triệu phú. Cha cô ấy rất giàu có, nhưng sau khi kết hôn, ông bắt đầu bước chân vào thị trường chứng khoán hay gì đó. Và kết quả của việc đó, dĩ nhiên, là có vài người nợ ngập cổ. Ông biết đấy, lên voi ngày trước, xuống chó hôm sau mà. Vâng, tôi cũng nghe được là có người trên con tàu này có cha đã đụng độ với cha của Linnet và đã nhận phải một vố khá nặng. Tôi nhớ Linnet nói rằng, ‘Thật tệ khi có người ghét mình mà thậm chí còn không biết mình là ai.’”
Poirot đáp đầy suy tư, “Đúng. Điều đó giúp giải thích những điều cô ấy nói với tôi. Lần đầu tiên cô ấy cảm thấy gánh nặng từ sự thừa kế của mình chứ không phải từ những lợi ích của việc đó. Anh Doyle, anh có chắc là cô ấy không đề cập gì đến tên của người này không?”
Simon đau khổ lắc đầu.
“Tôi thật sự không để ý, chỉ nói rằng, ‘Ồ, ngày nay không còn ai quan tâm những gì đã xảy ra với cha của họ đâu. Cuộc sống trôi qua rất nhanh, ai hơi đâu mà nhớ những chuyện đó.’ Hay đại loại như vậy.”
Bessner nói khô khốc: “À, nhưng tôi có thể đoán được. Có một chàng trai trẻ trên con tàu này hay than trách đấy.”
Poirot hỏi: “Anh muốn nói là Ferguson hả?”
“Đúng. Anh ấy một hay hai lần gì đấy nói không hay về cô Doyle. Chính bản thân tôi cũng nghe được từ anh ấy.”
Simon hỏi: “Thế chúng ta có thể làm gì để tìm ra đây?”
Poirot đáp: “Đại tá Race và tôi phải thẩm vấn tất cả hành khách, cho đến khi có tất cả lời khai của mọi người thì không nên đặt một giả thuyết nào cả. Kế đến là cô người hầu. Chúng ta phải thẩm vấn cô ấy trước tiên. Có thể chúng ta làm luôn ở đây cũng được. Sự hiện diện của anh Doyle ở đây có thể giúp ích.”
Simon thốt lên: “Đúng, ý kiến hay đấy.”
“Cô ấy đã ở với cô Doyle lâu chưa?”
“Chỉ khoảng hai tháng thôi.”
Poirot không khỏi ngạc nhiên: “Chỉ mới hai tháng thôi sao!”
“Tại sao, ông không nghĩ rằng…”
“Cô nhà có nữ trang giá trị gì không?”
Simon đáp: “Có ngọc trai của cô ấy. Cô ấy từng nói với tôi nó trị giá khoảng bốn mươi hay năm mươi ngàn gì đó.” Anh rùng mình. “Lạy Chúa tôi, ông cho rằng những viên ngọc trai chết tiệt đó…?”
Poirot đáp: “Một động cơ có thể có là cướp. Mọi thứ nghe chừng khó tin… Được rồi, chúng ta sẽ xem xét. Hãy gọi cô hầu gái đến đây.”
Louise Bourget, vẫn là cô gái Latin vui vẻ với mái tóc hung đỏ, mà Poirot đã từng trông thấy.
Nhưng bây giờ cô gái ấy không còn vui tươi nữa. Cô khóc và tỏ ra đang vô cùng sợ sệt. Tuy nhiên, khuôn mặt đáng ngờ của cô làm hai người đàn ông thấy không mấy thiện cảm. “Cô là Louise Bourget?”
“Vâng, thưa ông.”
“Lần cuối cô thấy cô Doyle còn sống là lúc nào?”
“Tối hôm qua, thưa ông. Tôi giúp cô chủ thay quần áo trong ca-bin của cô ấy.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Thưa, khoảng sau mười một giờ. Tôi không nhớ chính xác lúc nào. Tôi giúp cô chủ thay quần áo, đưa cô ấy lên giường, rồi tôi rời khỏi phòng.”
“Thế việc đó hết khoảng bao lâu?”
“Mười phút, thưa ông. Cô Doyle bị mệt. Cô ấy bảo tôi nhớ tắt đèn khi đi ra.”
“Sau khi đi khỏi, cô đã làm gì?”
“Thưa ông, tôi trở về ca-bin của mình, ở tầng phía dưới.”
“Và cô không nghe hay thấy gì hơn có thể giúp chúng tôi phải không?”
“Thưa ông, làm sao tôi giúp được?”
“Việc ấy, thưa cô, là để cho cô nói, chứ không phải là chúng tôi,” Hercule Poirot đáp lại.
Cô liếc nhìn viên thám tử.
“Nhưng thưa ông, tôi không có ở gần… Tôi có thể thấy hay nghe được gì chứ ạ? Tôi ở tầng dưới mà. Thậm chí ca-bin của tôi còn ở phía bên kia con tàu. Tôi không thể nghe được thứ gì cả. Nếu như không thể ngủ được, nếu tôi có đi lên tầng trên, thì họa may tôi mới có thể thấy được tên ám sát, con quỷ ấy, đột nhập và rời khỏi ca-bin của cô chủ, còn đằng này…”
Cô đưa hai tay van lơn Simon, “Ông chủ, tôi xin ông chủ – ông biết chuyện này như thế nào mà? Tôi có thể nói gì đây?”
Simon nhanh miệng nói: “Cô gái tốt bụng của tôi, đừng ngốc nghếch như thế chứ. Không ai nghĩ em thấy hay nghe gì đâu. Em sẽ không sao đâu. Tôi sẽ lo cho em. Không ai có thể buộc tội em được gì đâu.”
Louise lắp bắp, “Ông chủ thật tốt,” và cụp mí mắt xuống.
“Vậy chúng tôi cho rằng cô không nghe và thấy gì cả?” Race tỏ ra không còn một chút kiên nhẫn nào cả.
“Thưa ông, đó chính là những gì tôi đã nói.”
“Và cô có biết ai không ưa cô chủ nhà cô không?”
Louise gật đầu lia lịa trong sự ngạc nhiên của những người đang nghe.
“Ồ, có. Tôi biết. Với câu hỏi này, tôi dám trả lời một cách mạnh mẽ là có.”
Poirot nói: “Cô muốn nói đến cô cô de Bellefort?”
“Chắc chắn là cô ấy ghét cô chủ tôi. Nhưng tôi không bàn đến cô ấy. Còn một người khác trên tàu này không thích cô chủ, người đó đã từng rất giận vì cô chủ đã làm tổn thương anh ấy.”
“Trời ơi!” Simon thốt lên. “Chuyện này là sao đây?”
Louise tiếp tục, vẫn gật đầu nhấn mạnh với sự hứng khởi nhất.
“Đúng, đúng, đúng, chính xác như tôi nói đấy! Chuyện này liên quan đến người phục vụ cũ của cô chủ – người làm trước tôi. Có một người đàn ông, là một trong những thợ máy trên con tàu này muốn kết hôn với cô ấy. Marie, tên của cô người làm trước tôi cũng muốn như vậy. Nhưng cô Doyle đã tìm hiểu và phát hiện ra anh Fleetwood này đã có vợ – một cô vợ da màu, các ông biết đấy, một người vợ ở đất nước này. Cô vợ ấy đã trở về nhà, nhưng anh này vẫn kết hôn với cô, các ông hiểu không. Và vì vậy, cô chủ đã kể mọi thứ với Marie, và Marie đã không vui, không muốn thấy mặt Fleetwood nữa. Thế là anh Fleetwood này tức điên lên, rồi khi phát hiện ra cô Doyle chính là cô Linnet Ridgeway trước kia, anh ta đã tiết lộ cho tôi biết là muốn giết cô ấy! Sự chen ngang của cô chủ đã phá hỏng đời anh ta, kẻ ấy đã nói như thế.”
Louise vui vẻ ngừng lời.
Race làu bàu: “Thú vị rồi đây.”
Poirot quay sang Simon.
“Anh có biết gì về vụ này không?”
“Tôi không biết một chút nào,” Simon chân thành trả lời. “Tôi ngờ là Linnet thậm chí còn không biết người đàn ông đó có mặt ở trên tàu. Có khi cô ấy còn không nhớ về việc đó.”
Ông quay phắt sang cô hầu gái.
“Cô có nói gì về chuyện này cho cô Doyle không?”
“Không, thưa ông, dĩ nhiên là không rồi.”
Poirot hỏi: “Cô có biết gì về chuỗi ngọc trai của cô chủ không?”
Louise tròn mắt hỏi: “Chuỗi ngọc trai ư? Cô ấy đeo chúng tối hôm qua.”
“Cô có thấy nó khi cô ấy đi ngủ không?”
“Có, thưa ông.”
“Cô ấy đã để nó ở đâu?”
“Ngay ở cái bàn bên cạnh như thường lệ.”
“Đó là nơi cô thấy chúng lần cuối hả?”
“Vâng, thưa ông.”
“Sáng nay cô có thấy nó ở đó không?”
Một thoáng giật mình lướt qua gương mặt của cô gái.
“Lạy Chúa tôi! Tôi thậm chí còn không liếc mắt đến nó. Tôi đến chỗ giường, thấy – thấy cô chủ; rồi tôi bật khóc và chạy ra ngoài, sau đó thì tôi xỉu.”
Hercule Poirot gật đầu.
“Cô đã không nhìn thấy. Nhưng tôi, tôi thì có con mắt quan sát, và sáng nay, không có chuỗi ngọc trai nào trên chiếc bàn kê cạnh giường cả.”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile