It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 189
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ERCULE POIROT đang chùi bọt xà phòng khỏi gương mặt vừa mới cạo thì có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Đại tá Race xồng xộc bước vào. Rồi ông đại tá sập lại cánh cửa sau lưng.
Ông lên tiếng: “Bản năng của anh thật chính xác. Việc đó đã xảy ra.”
Poirot đứng thẳng người lên và hỏi liền: “Chuyện gì?”
“Linnet Doyle đã chết – bị bắn thẳng vào đầu tối hôm qua.”
Poirot lặng người, hai ký ức trỗi dậy sống động ngay trước mắt ông – một cô gái trong vườn ở Assuan nói với một giọng khó nhọc, ‘Tôi muốn dí khẩu súng lục bé nhỏ này vào đầu cô ấy – và siết cò…’ và một ký ức gần đây, cũng giọng nói ấy vang lên, ‘Đây là ngày mà mọi thứ – vỡ lở! Đổ vỡ! Khi một người không thể tiếp tục…’ và việc thoáng qua ký ức lạ lùng nơi đôi mắt đầy ẩn ý của cô. vấn đề của ông là đã không có phản ứng gì cho sự ẩn ý đó? ông đã bị mù, điếc, và ngu ngốc với cơn buồn ngủ của mình…
Race tiếp tục: “Tôi đã có lệnh dừng không chính thức… được gởi tới tận tay cho tôi. Tàu sẽ khởi hành trong nửa giờ nữa, nhưng nó sẽ hoãn lại chừng nào tôi cho phép. Dĩ nhiên có một khả năng là tên giết người từ trên bờ lên.”
Poirot lắc đầu.
Race ngầm hiểu ý tứ trong biểu hiện đó.
“Tôi đồng ý. Có một người có thể làm việc này lắm. Được thôi, anh bạn, tùy vào anh. Đây là công việc của anh mà.”
Trong chớp mắt, Poirot đã thay quần áo xong, ông nhẹ nhàng chỉnh lại: “Theo sự sắp xếp của anh.”
Hai người đàn ông bước ra boong tàu.
Race nói: “Bessner sẽ có mặt ở đây ngay thôi. Tôi đã nhờ người phục vụ đến chỗ ông ấy.”
Ở trên tàu có bốn ca-bin hạng sang có phòng tắm. Ở phía mạn trái là chỗ ở của bác sĩ Bessner, còn lại là của Andrew Pennington. Ở bên mạn phải, ca-bin đầu tiên là của bà Van Schuyler, tiếp theo là của Linnet Doyle. Phòng thay quần áo của chồng cô ở ngay kế bên.
Người phục vụ đứng bên ngoài cửa ca-bin của Linnet Doyle – mặt trắng bệch. Anh mở cửa cho họ bước vào. Bác sĩ Bessner lúi cúi xem xét trên giường, ông đang tìm kiếm và lầm bầm gì đó khi hai người kia đang bước vào.
“Bác sĩ, ông có gì để nói về vụ này không?” Race đặt câu hỏi.
Bessner trầm tư xoa nắn cái cằm còn chởm chởm râu của mình.
“À! Cô ấy bị bắn… bắn ngay ở cự li gần. Nhìn đây – ngay mé trên tai – là chỗ viên đạn găm vào. Một viên đạn rất nhỏ – cỡ hai mươi hai. Khẩu súng được để sát đầu, xem đây, có chỗ bị cháy đen ở đây, và da bị cháy xém.”
Một lần nữa trong làn sóng ký ức, Poirot nghĩ đến những lời lẽ được nói ở Assuan.
Bessner tiếp tục: “Cô ấy đang ngủ; không có sự kháng cự nào, kẻ sát nhân mò vào trong đêm tối và ra tay khi cô đang nằm đó.”
Poirot la lên: “Á! Không thể nào!” Sự phán đoán về tâm lý của ông bị bẻ gãy. Jacqueline de Bellefort mò vào ca-bin không ánh đèn, với khẩu súng trong tay – không, giả thiết ấy không ‘hợp lý’ chút nào.
Bessner nhìn ông chăm chăm qua cặp kiếng dày cộm.
“Tôi nói cho anh biết, đó là những gì xảy ra đấy.”
“Vâng, vâng. Tôi không có ý đề cập đến điều anh nói. Tôi không nói ngược lại với anh.”
Bessner lầm bầm hài lòng.
Poirot đứng dậy và đứng cạnh vị bác sĩ. Linnet đang nằm ở đấy. Trông cô thật tự nhiên và yên bình. Nhưng ngay trên thái dương là một lỗ tròn nhỏ với máu khô đóng quanh.
Poirot lắc đầu chán nản.
Rồi ông dừng lại ở bức tường sơn trắng ngay trước mặt và hít vào một hơi. Màu trắng hoàn hảo của nó bị vấy bẩn bởi một chữ cái J nguệch ngoạc được viết bằng một thứ chất lỏng có màu đỏ nâu.
Poirot chú mục vào nét chữ đó, rồi ông nhoài người qua xác cô gái và thận trọng nhấc tay phải của cô lên – một ngón tay dính màu đỏ nâu.
Hercule Poirot tuôn luôn một tràng: “Không phải là tên từ một cái tên đâu!”
“Ơ? Cái gì đó?”
Bác sĩ Bessner tìm kiếm.
“Á! Đó đó.”
Race thốt lên: “Ồ, khốn nạn thật. Poirot, anh cho đó là gì vậy?”
Poirot hí hoáy ngón chân.
“Anh hỏi tôi đó là gì à. Được thôi, rất đơn giản, phải không nào? Trong lúc cô Doyle dần lịm đi, cô ấy muốn chỉ ra tên giết người, và cô ấy đã chấm ngón tay vào máu để viết chữ cái đầu tiên của tên kẻ giết người ấy. Ồ, thế đấy, đơn giản một cách đáng ngạc nhiên.”
“Ớ, nhưng mà…”
Bác sĩ Bessner gần như sững người, nhưng hành động quả quyết của Race khiến ông im lặng.
Ông từ tốn hỏi: “Vậy điều đó làm anh nhận ra à?”
Poirot quay lại gật đầu.
“Vâng, đúng thế. Như tôi nói đấy, thật sự quá đơn giản đến không ngờ! Mô-típ rất quen thuộc, phải không? Điều này thường được mô tả trong những trang sách viết về sự hớ hênh của tội ác! Thật vậy đó, trò này bây giờ cũ rồi! Nó cốt để người ta nghi ngờ rằng kẻ giết người của chúng ta… tuân theo trường phái cũ ấy!”
Poirot đồng ý: “Đúng là trò con nít.”
Race thêm vào: “Nhưng được thực hiện có mục đích.”
“Điều đó… dễ hiểu thôi.” Poirot đồng tình, sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng.
Race hỏi: “Chữ J đại diện cho tên gì thế?”
Poirot nhanh chóng trả lời: “J đại diện cho tên Jacqueline de Bellefort, một cô gái trẻ đã tuyên bố với tôi cách đây khoảng một tuần, rằng cô ấy không muốn chuyện gì khác ngoài…” Viên thám tử ngừng một chút rồi lập lại nguyên văn – ‘“dí khẩu súng lục bé nhỏ này vào đầu cô ấy… và siết cò…’”
“Gott im Himmel!” bác sĩ Bessner thét ré.
Rồi không khí trở nên im lặng. Sau đó Race hít vào một hơi thật sâu, thắc mắc: “Liệu có phải điều đó vừa mới xảy ra ở đây không?”
Bessner gật đầu.
“Vâng, là thế đấy. Tôi có thể nói đó là một khẩu súng cỡ nhỏ, khoảng hai mươi hai. Viên đạn phải được gọt giũa lại, dĩ nhiên, chúng ta có thể chắc chắn điều đó.”
Race nhanh ý gật đầu, và rồi ông hỏi: “Cô ấy chết trong khoảng thời gian nào?”
Bessner lại áp tay vào quai hàm, các ngón tay được bẻ ngược ra sau, kêu tanh tách.
“Tôi không quan tâm đến việc quá chính xác. Bây giờ là tám giờ. Tôi sẽ nói là, với điều kiện nhiệt độ tối hôm qua, cô ấy đã chết được khoảng sáu tiếng đồng hồ, và có thể là không quá tám tiếng.”
“Điều đó có nghĩa là trong khoảng từ giữa đêm đến hai giờ sáng.”
“Đúng vậy.”
Ai nấy đều im lặng. Rồi Race nhìn xung quanh.
“Thế còn chồng cô ấy thì sao? Tôi cho rằng anh ấy đang ngủ ở ca-bin bên cạnh.”
Bác sĩ Bessner cho hay: “Ở thời điểm hiện tại, anh ấy đang ngủ trong ca-bin của tôi.”
Cả hai người còn lại đều tỏ ra ngạc nhiên.
Bessner gật đầu vài lần.
“À, là vầy. Tôi thấy các anh chưa được nghe kể vụ này. Tối hôm qua anh Doyle bị bắn ở trong phòng lớn.”
“Bị bắn ư? Ai bắn?”
“Một cô gái trẻ tên là Jacqueline de Bellefort.”
Race lập tức hỏi: “Anh ta có bị thương nặng không?”
“Có, vỡ xương. Mấy anh hiểu đó, lúc đó tôi đã làm tất cả những gì cần thiết nhất, chỗ gãy cần phải được chụp X-quang càng sớm càng tốt, và việc điều trị thích hợp như thế không thể thực hiện trên con tàu này được.”
Poirot lẩm bẩm: “Jacqueline de Bellefort.”
Mắt ông lại nhìn về chữ J ở trên tường.
Race đột nhiên nói: “Nếu ở đây, chúng ta không có việc gì nữa, hãy đi xuống dưới đi. Người quản lý đã sắp xếp phòng hút thuốc theo yêu cầu của chúng ta rồi. Chúng ta phải tìm ra được chi tiết những gì đã xảy ra tối hôm qua.”
Họ rời ca-bin. Race đóng cửa lại và mang theo chìa khóa. Ông nói: “Chúng ta có thể quay lại sau. Việc đầu tiên phải thực hiện là làm rõ các sự kiện đã.”
Họ đi xuống khoang phía dưới, nơi người quản lý con tàu Karnak đang nhấp nhổm đợi ở cửa phòng hút thuốc. Người đàn ông tội nghiệp đang buồn rầu và lo lắng về mọi chuyện, ông ta sẵn lòng để lại mọi thứ cho Đại tá Race.
“Tôi cảm thấy mình không thể làm tốt hơn được, chi bằng cứ để lại mọi thứ cho ông, dù sao tôi cũng đã rõ vị trí của ông rồi. Tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp của ông trong… ơ… các vấn đề khác. Nếu ông tiếp nhận, tôi cho rằng mọi việc sẽ ổn thỏa như ông mong đợi.”
“Tốt lắm! Để bắt đầu, tôi muốn phòng này phải được giữ sạch sẽ cho tôi và ông Poirot.”
“Tuân lệnh, thưa ông.”
“Bây giờ thì là như vậy. Anh có thể đi làm việc khác của mình. Tôi biết kiếm anh ở đâu rồi.”
Người quản lý rời khỏi phòng với vẻ nhẹ nhõm.
Race đề nghị: “Ngồi xuống đi, Bessner, hãy kể toàn bộ chuyện xảy ra vào tối qua cho chúng tôi nghe nào.”
Họ lắng nghe giọng kể ồm ồm của vị bác sĩ trong im lặng.
“Thế là rõ,” Race thốt lên khi vị bác sĩ kết thúc. “Cô gái này đã tự lên kế hoạch cho mình, và được sự giúp sức của vài ly rượu, cuối cùng cô ta đã bắn anh chàng với khẩu súng hai mươi li. Rồi sau đó cô ta đi thẳng đến ca-bin của Linnet Doyle và bắn vào cô ấy.”
Nhưng bác sĩ Bessner lắc đầu.
“Không, không, tôi không cho rằng sự thể như vậy đâu. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như thế. Thứ nhất cô ấy không thể tự viết lên trên tường; điều đó thật lố bịch, không đúng với thực tế phải không?”
Race tuyên bố: “Cũng có thể là như thế, một khi cô ta hoàn toàn mất trí và ghen tuông như cô ta tự nhận; cô ta cũng có thể muốn… à… ghi lại dấu ấn cho tội ác đó.”
Poirot lắc đầu. “Không, không, tôi không cho ràng cô ấy lại trơ lì đến thế đâu.”
“Thế thì chỉ có một lý do cho chữ J đó. Một người nào đó cố ý để lại đó để chuyển nghi vấn sang cho Jacqueline.”
Bessner gật đầu. “Vâng, và tên tội phạm đã không may mắn, bởi vì, ông biết đấy, cô gái xinh đẹp ấy không thể thực hiện được vụ giết người; hoàn toàn không thể thực hiện được. “
“Sao lại thế?”
Bessner giải thích cơn kích động của Jacqueline và tình huống dẫn đến việc cô Bowers phụ trách trông chừng cô.
“Và tôi nghĩ… tôi chắc là… cô Bowers đã ở bên cô ấy suốt đêm.”
Race nói: “Nếu như thế, mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Poirot hỏi: “Ai là người phát hiện ra vụ việc?”
“Người hầu gái của cô Doyle – cô Louise Bourget. Cô đi gọi cô chủ như thường lệ thì phát hiện cô ấy đã chết, cô Bourget đã bỏ chạy ra ngoài và ngất xỉu trong tay người phục vụ. Anh đó đến chỗ người quản lý, rồi sau đó người quản lí đã đến chỗ tôi. Tôi gọi Bessner rồi đến chỗ anh.”
Poirot gật đầu.
Race nói: “Doyle phải biết chuyện này. Anh nói anh ấy vẫn còn ngủ hả?”
Bessner gật đầu: “Đúng, anh ấy còn ngủ ở chỗ ca-bin của tôi. Tối qua tôi đã cho anh ấy một liều thuốc ngủ mạnh.”
Race quay sang Poirot.
Ông nói: “Thế thì, tôi không nghĩ rằng chúng ta không cần giữ vị bác sĩ nữa? Cám ơn bác sĩ nhé.”
Bessner đứng dậy. “Vâng, tôi đi dùng bữa sáng đây. Sau đó tôi sẽ quay về lại ca-bin của mình và xem anh Doyle sẵn sàng thức giấc chưa.”
“Cám ơn.”
Bessner ra ngoài. Hai người còn lại nhìn nhau.
“Poirot, bây giờ thì sao?” Race hỏi. “Anh là người phụ trách vụ này. Tôi sẽ nghe theo lệnh của anh. Anh cứ nói việc gì cần làm nhé.”
Poirot cung kính trả lời: “Tốt thôi! Chúng ta phải giữ nguyên hiện trường. Việc đầu tiên tôi nghĩ chúng ta phải xác minh lại câu chuyện tối hôm qua. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải thẩm vấn anh Fanthorp và cô Robson, những người chứng kiến toàn bộ sự việc.”
Race gọi chuông và đưa tin cho người phục vụ.
Poirot thở dài và lắc đầu. “Chuyện này… thật tệ,” ông lẩm bẩm. “Chuyện này thật tệ.”
Race tò mò hỏi: “Anh có ý kiến gì không?”
“Các ý nghĩ của tôi mâu thuẫn nhau, chúng không được sắp xếp ổn thỏa; không có trật tự một chút nào. Anh thấy đấy, sự thật là cô gái này ghét Linnet Doyle và muốn giết cô ấy.”
“Anh nghĩ cô ta có khả năng làm điều đó, phải không?”
“Đúng… tôi nghĩ vậy.” Poirot có vẻ nghi ngờ.
“Nhưng không phải theo cách này? Đó là điều làm anh lo nghĩ? Không phải là mò vào ca-bin của cô Doyle trong đêm tối và bắn khi cô ấy đang ngủ. Thủ đoạn tàn nhẫn này làm ông nghĩ đây không phải là sự thật.”
“Đúng, nếu xét về mặt đó.”
“Anh nghĩ rằng cô gái này, Jacqueline de Bellefort ấy, không thể là kẻ giết người lạnh lùng có tính toán sao?”
Poirot chậm rãi nói: “Tôi không chắc, anh thấy đấy. Cô ấy thông minh… đúng. Nhưng tôi nghi ngờ liệu cô ấy có thể tự thân thực hiện…”
Race gật đầu. “Vâng, tôi hiểu… Theo như lời kể của Bessner, điều này hoàn toàn không khả thi.”
“Nếu như vậy thì mọi việc sẽ rõ ràng. Chúng ta hãy hi vọng sự thật là như thế.” Poirot ngừng và rồi tiếp. “Tôi sẽ rất vui, vì tôi rất thông cảm cho cô gái bé nhỏ ấy.”
Cửa mở, Fanthorp và Cornelia bước vào. Bessner đi sau họ. Cornelia lắp bắp: “Chẳng phải chuyện này khủng khiếp quá sao? Tội nghiệp, tội nghiệp cô Doyle! Cô ấy cũng rất dễ thương. Kẻ làm tổn thương cô ấy ắt hẳn là quỷ dữ. Tội nghiệp anh Doyle làm sao; anh ấy gần như phát điên khi biết chuyện! Ôi chao, tối hôm qua anh ấy còn lo sợ cô ấy biết tai nạn của mình.”
“Đó đúng là điều chúng tôi muốn cô kể đấy, cô Robson,” Race trả lời. “Chúng tôi muốn biết chính xác điều gì đã xảy ra tối qua.”
Cornelia bắt đầu một cách lúng túng, nhưng một, hai câu hỏi từ Poirot làm cô yên tâm hơn.
“À, vâng, tôi hiểu rồi. Sau khi chơi bài, cô Doyle về ca-bin của mình. Nhưng tôi nghi ngờ, không biết cô ấy có thật sự về ca-bin của mình không?”
Race đáp: “Cô ấy có về. Thật ra tôi đã thấy cô ấy. Tôi chúc cô ấy ngủ ngon ở ngay cửa.”
“Còn về thời gian?”
“À, tôi không nhớ,” Cornelia trả lời.
Race nói: “Mười một giờ hai mươi.”
“Tốt. Vậy lúc mười một giờ hai mươi, cô Doyle còn sống. Thời điểm đó có những ai ở trong phòng lớn?”
Fanthorp trả lời: “Có Doyle, cô de Bellefort, tôi và cô Robson.”
Cornelia tán thành: “Đúng thế. Ông Pennington uống một ly rồi về đi ngủ.”
“Sau khoảng bao nhiêu phút?”
“Ồ, khoảng ba hay bốn phút thôi.”
“Thế thì trước mười một giờ rưỡi phải không?”
“Vâng.”
“Vậy ở lại phòng lớn có cô – Robson, cô de Bellefort, anh Doyle và anh Fanthorp. Mọi người lúc đó đang làm gì?”
“Anh Fanthorp đọc sách. Tôi thêu thùa. Cô de Bellefort thì… thì…”
Fanthorp liền lên tiếng ứng cứu: “Cô ấy uống say mèm.”
Cornelia xác nhận: “Vâng. Cô de Bellefort nói chuyện với tôi và hỏi tôi nhiều chuyện ở nhà. Cô ấy cứ nói – chủ yếu là với tôi, nhưng tôi nghĩ là ám chỉ anh Doyle. Anh Doyle có vẻ phát cáu với cô ấy, nhưng anh ấy không nói gì cả. Tôi nghĩ anh Doyle cho rằng nếu anh ấy giữ im lặng thì cô ấy sẽ dịu bớt.”
“Nhưng cô ấy không bớt?”
Cornelia lắc đầu.
“Tôi cố thoát ra ngoài một hay hai lần gì đó, nhưng cô ấy cứ bắt tôi ở lại, và tôi cảm thấy rất, rất khó chịu. Và rồi anh Fanthorp đứng dậy và đi ra…”
Fanthorp tiếp: “Tôi thấy ngại. Tôi nghĩ tôi đi ra sẽ không làm phiền đến ai. Nhưng cô de Bellefort rõ ràng đã gây sự.”
“Và rồi cô ấy rút khẩu súng ra,” Cornelia tiếp. “Anh Doyle nhảy dựng lên giật súng ra khỏi tay cô ấy, và khẩu súng rơi xuống bắn trúng chân anh; sau đó cô de Bellefort bắt đầu khóc lóc – tôi sợ phát khiếp nên chạy ra chỗ anh Fanthorp, anh ấy đã quay lại cùng tôi, rồi anh Doyle yêu cầu chúng tôi đừng làm ầm ĩ. Một chú nhóc Nubia nghe thấy tiếng nổ đã chạy tới, nhưng anh Fanthorp nói với cậu bé rằng mọi việc đều ổn; rồi chúng tôi đưa cô de Bellefort về ca-bin của cô ấy, và trong lúc anh Fanthorp ở cùng với cô ấy, tôi đã đi gọi cô Bowers.” Cornelia ngừng lời.
Race hỏi: “Lúc đó là mấy giờ?”
Cornelia lại trả lời: “Xin lỗi, tôi không biết.”
Nhưng Fanthorp nhanh miệng trả lời: “Chắc khoảng mười hai giờ hai mươi. Tôi biết là tôi về đến ca-bin của mình lúc mười hai rưỡi.”
“Bây giờ hãy để tôi làm rõ một, hai điểm,” Poirot nói. “Sau khi cô Doyle rời khỏi phòng lớn, có ai trong bốn người đi ra khỏi phòng không?”
“Không.”
“Anh chắc là cô de Bellefort không rời phòng chứ?”
Fanthorp tức thì trả lời: “Đúng thế. Cả anh Doyle, cô de Bellefort, cô Robson, và bản thân tôi đều không có ai rời khỏi phòng.”
“Tốt. Điều đó khẳng định một sự thật là cô de Bellefort không thể nào bắn cô Doyle trước mười hai giờ hai mươi – cứ cho là thế. Bây giờ, cô Robson, khi cô đi gọi cô Bowers, cô de Bellefort có ở một mình trong ca-bin của cô ấy trong khoảng thời gian đó không?”
“Không. Anh Fanthorp ở cùng với cô ấy.”
“Tốt! Từ nãy đến giờ cô de Bellefort có một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Tiếp theo ta sẽ thẩm vấn cô Bowers, nhưng trước khi gọi cô ấy, tôi muốn biết ý kiến của anh về những điểm sau. Như anh nói, anh Doyle rất sợ cô de Bellefort bị bỏ lại một mình. Anh có nghĩ rằng phải chăng anh ấy sợ cô ấy làm gì đó liều lĩnh?”
Fanthorp đáp: “Đó là ý kiến của tôi thôi.”
“Có phải anh ấy sợ cô ấy tấn công cô Doyle?”
“Không.” Fanthorp lắc đầu. “Tôi không nghĩ đó là ý định của anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy sợ cô ấy có thể… ơ… làm điều gì đó dại dột cho bản thân mình.”
“Tự tử à?”
“Vâng. Ông biết không, cô ấy rất đau khổ vì những gì đã làm. Cô ấy rất hổ thẹn với bản thân mình. Cô ấy cứ luôn miệng nói cô ấy nên chết thì hơn.”
Cornelia rụt rè thêm vào: “Tôi nghĩ anh Doyle buồn cho cô ấy. Anh Doyle nói… khá nhẹ nhàng. Anh ấy nói tất cả là lỗi của anh ấy… rằng anh ấy đã đối xử tệ bạc với cô de Bellefort. Anh ấy… anh ấy thật sự rất dễ thương.”
Hercule Poirot gật gù suy nghĩ. “Bây giờ nói về khẩu súng.” Viên thám tử tiếp tục. “Chuyện gì đã xảy ra với nó?”
Cornelia đáp: “Cô ấy làm rớt khẩu súng.”
“Và sau đó?”
Fanthorp giải thích việc anh quay lại để tìm nó như thế nào, nhưng cuối cùng không kiếm ra.
Poirot nói: “À há! Bây giờ chúng ta bắt đầu đến đầu mút của vấn đề. Tôi mong anh hãy cho chúng tôi biết thật chính xác nhé. Hãy kể cho tôi chính xác điều gì đã xảy ra.”
“Cô de Bellefort đã làm rơi nó. Rồi cô ấy dùng chân đá nó đi.”
Cornelia giải thích thêm: “Cô ấy có vẻ ghét khẩu súng. Tôi hiểu những gì cô ấy nghĩ.”
“Anh nói là khẩu súng văng vào gầm ghế trường kỷ. Bây giờ phải cẩn thận đây. Cô de Bellefort không nhặt khẩu súng lên trước khi rời khỏi phòng sao?”
Cả Fanthorp và Cornelia đều khẳng định điều đó.
“Chính xác. Hai bạn hiểu đấy, tôi đang tìm kiếm sự chính xác. Giờ thì chúng ta đi đến một điểm. Khi cô de Bellefort rời khỏi phòng, khẩu súng vẫn nằm dưới ghế, và, vì cô de Bellefort không ở một mình – anh Fanthorp, cô Robson hay cô Bowers ở cùng cô ấy – cô ấy không có cơ hội để quay lại lấy khẩu súng sau khi đã rời phòng. Anh Fanthorp, lúc đó là mấy giờ, khi anh quay lại tìm khẩu súng?”
“Chắc hẳn là trước mười hai giờ rưỡi.”
“Và mất bao nhiêu thời gian khi anh và bác sĩ Bessner khiêng anh Doyle ra khỏi phòng cho tới lúc anh quay lại tìm khẩu súng?”
“Khoảng năm phút… hoặc hơn một chút.”
“Vậy thì trong khoảng năm phút đó, có người đã lấy khẩu súng nằm khuất tầm mắt ra khỏi gầm ghế. Người đó không phải là cô de Bellefort. Ai đây nhỉ? Rất có khả năng người lấy khẩu súng chính là kẻ đã giết cô Doyle. Ta cũng có thể giả định rằng, người này đã nghe trộm hay nhìn thấy những việc đã xảy ra trước đó.”
Fanthorp phản đối: “Tôi không hiểu bằng cách nào ông lại kết luận như thế.”
Hercule Poirot đáp: “Bởi vì anh vừa mới kể rằng khẩu súng nằm khuất tầm mắt ở dưới ghế dài. Do đó rất khó tin là nó được phát hiện một cách tình cờ. Nó phải được lấy đi bởi một người biết rõ vị trí của nó. Như vậy, người này phải có vai trò gì đó trong chuyện này.”
Fanthorp lắc đầu: “Tôi không thấy ai cả khi tôi đi ra ngoài boong tàu, trước lúc tiếng súng nổ.”
“À, nhưng anh đi ra cửa ở bên mạn phải.”
“Vâng. Cùng phía với ca-bin của tôi.”
“Thế thì nếu có ai đó ở bên mạn trái nhìn qua kính thì anh sẽ không thấy người đó.”
“Vâng.” Fanthorp thừa nhận.
“Ngoài cậu bé người Nubia còn có ai nghe tiếng nổ nữa không?”
“Theo tôi biết thì không.”
Fanthorp tiếp tục: “Ông thấy đấy, các cửa sổ ở đây đều đóng. Vì hồi chập tối, bà Van Schuyler cảm thấy gió lùa. Cánh cửa xoay cũng đóng. Tôi không tin người ta có thể nghe thấy tiếng nổ. Nó chỉ giống như một tiếng bật nắp chai mà thôi.”
Race nhìn nhận: “Nãy giờ theo tôi biết, dường như không có ai nghe thấy tiếng nổ còn lại – tiếng súng giết chết cô Doyle.”
“Đó là điều chúng ta sẽ xem xét ngay bây giờ,” Poirot nói. “Đến lúc này chúng ta vẫn còn bận tâm về cô de Bellefort. Chúng ta phải nói chuyện với cô Bowers. Nhưng trước khi mọi người đi,” viên thám tử ra hiệu cho Fanthorp và Cornelia lại gần, “các bạn vui lòng cho tôi ít thông tin về bản thân, sau đó sẽ không cần thiết gọi mọi người lại nữa. Đầu tiên, anh đi – họ tên đầy đủ của anh.”
“James Lechdale Fanthorp.”
“Địa chỉ?”
“Nhà Glasmore, Market Donnington, Northamptonshire.”
“Nghề nghiệp?”
“Tôi là luật sư.”
“Và lý do anh đến đất nước này?”
Một khoảng lặng. Lần đầu tiên anh Fanthorp nhanh nhẹn lại tỏ ra ngập ngừng. Cuối cùng anh nói, nhưng lại lắp bắp từng từ: “Ơ… vì vui.”
Poirot thốt lên: “À há! Anh đi nghỉ mát; có phải vậy không?”
“Ơ… đúng.”
“Rất tốt, anh Fanthorp. Anh cho tôi biết sơ lược các hoạt động của anh tối qua sau những việc vừa nói trên được không?”
“Tôi đi ngủ liền.”
“Đó là lúc…?”
“Chỉ ngay sau mười hai giờ rưỡi.”
“Ca-bin của anh số hai mươi hai ở bên mạn phải – gần với phòng lớn nhất.”
“Đúng.”
“Tôi sẽ hỏi anh thêm một câu nữa thôi. Anh có nghe bất kì thứ gì – bất kể điều gì – sau khi anh quay về ca-bin rồi không?”
Fanthorp suy nghĩ.
“Tôi đi vào rất nhanh. Tôi nghĩ tôi nghe thấy một tiếng như tiếng nước văng ngay khi tôi vừa chợp mắt. Ngoài ra không có gì khác.”
“Anh nghe một tiếng nước tóe ra à? Gần không?”
Fanthorp lắc đầu.
“Thật sự tôi không rõ. Lúc ấy tôi đã ngủ mê rồi.”
“Và lúc ấy khoảng mấy giờ?”
“Chắc khoảng gần một giờ. Tôi không nhớ rõ lắm.”
“Cám ơn, anh Fanthorp. Thế là xong rồi.”
Poirot chuyển điểm nhìn qua Cornelia.
“Và bây giờ, cô Robson. Tên đầy đủ của cô?”
“Cornelia Ruth. Và địa chỉ của tôi là The Red House, Bellfield, Connecticut.”
“Sao cô lại đến Ai Cập?”
“Dì Marie, bà Van Schuyler, đưa tôi theo chuyến đi này.”
“Cô đã từng gặp cô Doyle trước chuyến đi này chưa?”
“Dạ chưa, chưa bao giờ.”
“Và cô đã làm gì tối qua?”
“Tôi đi ngủ ngay sau khi giúp bác sĩ Bessner lo cho anh Doyle.”
“Ca-bin của cô là…?”
“Số bốn mươi ba ở phía bên trái – ngay bên cạnh phòng cô de Bellefort.”
“Và cô có nghe thấy gì không?”
Cornelia lắc đầu. “Tôi không nghe thấy gì cả.”
“Không có tiếng nước văng sao?”
“Không, tôi không nghe, bởi vì con tàu mé bên tôi cập với bờ sông.”
Poirot gật đầu: “Cám ơn, cô Robson. Bây giờ nhờ cô mời giúp cô Bowers đến đây nhé.”
Fanthorp và Cornelia bước ra ngoài.
Race nhận xét: “Có vẻ mọi chuyện đã rõ ràng. Trừ khi ba nhân chứng độc lập nói dối thôi, chứ Jacqueline de Bellefort không thể mang theo khẩu súng được. Có người đã lấy nó. Có người đã nghe lỏm được câu chuyện. Và có người đủ khốn nạn để viết chữ J to tướng ngay trên tường.”
Ngoài cửa chợt có tiếng gõ và cô Bowers bước vào. Người y tá ngồi xuống theo cách điềm tĩnh thường thấy. Trả lời Poirot, cô cho biết tên, địa chỉ, và nghề nghiệp, rồi thêm vào: “Tôi chăm sóc cho bà Van Schuyler hơn hai năm nay.”
“Có phải sức khỏe bà Van Schuyler rất kém không?”
“Sao, không, tôi không nói thế,” cô Bowers trả lời. “Bà ấy không còn trẻ nữa, nên hay lo lắng cho bản thân mình và thích có một y tá ở bên cạnh cho tiện. Không có vấn đề gì nghiêm trọng về bà Van Schuyler đâu. Bà ấy muốn được quan tâm, và sẵn lòng trả tiền cho điều đó mà thôi.”
Poirot gật đầu hiểu chuyện. Rồi ông nói: “Tôi biết rằng cô Robson đã gọi cho cô tối hôm qua?”
“Sao ạ, vâng, đúng thế.”
“Cô có thể kể cho tôi nghe chính xác chuyện gì đã xảy ra không?”
“Vâng, cô Robson chỉ cho tôi biết vắn tắt những việc xảy ra, và tôi đi theo cô ấy. Tôi thấy cô de Bellefort ở trong trạng thái rất kích động.”
“Thế cô ấy có nói gì đe dọa cô Doyle không?”
“Không, không có chuyện đó. Cô gái đó chỉ tự xỉ vả mình thôi. Cô ấy đã nốc khá nhiều rượu, tôi có thể khẳng định như vậy, và cô ấy phải chịu sự tác động từ đó. Tôi không nghĩ là cô de Bellefort nên ở một mình. Và tôi đã cho cô ấy một mũi thuốc ngủ và ở cùng với cô ấy.”
“Bây giờ, cô Bowers, tôi muốn cô trả lời điều này. Cô de Bellefort có rời khỏi ca-bin của mình lúc nào không?”
“Thưa không.”
“Còn cô thì sao?”
“Tôi ở với cô ấy đến sáng sớm hôm nay.”
“Cô có chắc chắn điều đó không?”
“Hoàn toàn chắc chắn.”
“Cám ơn, cô Bowers.”
Người y tá bước ra ngoài. Hai người đàn ông lại nhìn nhau. Jacqueline de Bellefort hoàn toàn không dính đến vụ giết người. Vậy thì ai đã bắn Linnet Doyle?
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile