Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
HƯA BÀ, bà có thể giải thích dùm tôi chữ ‘xém chết’ được không?”
Bà Allerton trông hơi ngạc nhiên. Bà và Poirot đang bước một cách chậm rãi lên tảng đá nhìn ra ghềnh thác. Hầu hết những người khác đều đã lên lạc đà, nhưng Poirot lại cảm thấy sự di chuyển của lạc đà gợi nhớ về sự chuyển động của một con tàu. Bà Allerton đã chọn cách đi lại theo sở thích cá nhân.
Họ đã đến Wadi Halfa đêm hôm trước. Sáng nay đã có hai chuyến tàu thủy đưa cả đoàn đến Cataract thứ hai, ngoại trừ ngài Richetti kiên quyết tự đi theo hành trình riêng của mình đến một điểm xa xôi gọi là Semna, mà theo như ông giải thích – điểm hấp dẫn ở chỗ, đó là cánh cửa dẫn vào Nubia thời Amenemher III và là nơi ghi dấu việc người da đen phải trả phí thông quan khi vào Ai Cập. Mọi thứ làm nhụt chí chuyến hành trình đơn độc này đã không đem lại kết quả. Ngài Richetti vẫn quyết tâm và gạt bỏ các trở ngại: (1) cuộc hành trình này không đáng thực hiện, (2) không thể thực hiện được vì không thể thuê xe ở đó, (3) không có xe nào chịu nổi chuyến đi, (4) tiền xe không thể trả nổi. Ông đã nhạo báng lý do (1), thể hiện sự nghi ngờ điều (2), cho rằng sẽ tự tìm được một chiếc xe để trả lời cho nghi vấn (3), nhất định sẽ mặc cả trôi chảy bằng tiếng Ả Rập để phản bác điều (4), và cuối cùng để thoát khỏi lộ trình tham quan đã định sẵn, ngài Richetti đã khởi hành một cách bí mật và lén lút phòng trường hợp vài du khách sẽ ghi nhớ nó vào đầu.
“Xém chết ư?” Bà Allerton nghiêng đầu suy nghĩ câu trả lời. “À, thật ra đó là một xuất xứ từ Scotland. Nó có ý nghĩa như là trời yên bể lặng trước cơn dông đó mà. Ông biết đấy – đúng sự thật mà.”
Bà tiếp tục mở rộng vấn đề và Poirot lắng nghe một cách chăm chú.
“Cám ơn bà. Giờ thì tôi đã hiểu. Thật là lạ, chắc hẳn bà đã thốt ra điều này ngày hôm qua – khi mà cô Doyle thoát chết trong gang tấc.”
Bà Allerton hơi rùng mình.
“Đúng là thoát trong tích tắc. Ông có nghĩ rằng những đứa nhỏ đen đúa kia đã lăn tảng đá cho vui không? Đó là việc mà bọn trẻ thường làm trên khắp thế giới – có thể không có ý hại ai gì đâu.”
Poirot nhún vai. “Có thể, thưa bà.”
Rồi ông chuyển đề tài, nói về Majorca và hỏi vài câu để chuẩn bị cho chuyến đi có thể thực hiện lần tới.
Bà Allerton đã bắt đầu thích người đàn ông bé nhỏ này hơn – một phần có thể vì cảm xúc thể hiện trái ngược nhau. Bà cảm thấy Tim luôn tìm cách làm bà không mấy thân thiện với Hercule Poirot, người mà anh đã đúc kết lại một câu ‘người lòe loẹt tệ nhất’. Nhưng bản thân bà thì không cho rằng ông là người hoa hòe hoa sói; bà cho rằng do cách ăn mặc của ông làm con trai bà có thành kiến. Bản thân bà thấy ông là một người đồng hành thông minh và gây thích thú. Ông có sự đồng cảm. Đột nhiên bà thấy tin tưởng có thể tâm sự với ông về điều bà không thích về Joanna Southwood. Nó làm bà thấy dễ chịu khi nói ra được chuyện này. Và tại sao lại không chứ? Ông không hề biết Joanna – có thể chưa bao giờ gặp cô ấy nữa. Tại sao bà lại không mở lòng để trút gánh nặng của ý nghĩ ganh tị ấy nhỉ?
Cùng lúc ấy, Tim và Rosalie Otterbourne cũng đang nói về bà. Tim đang giễu cợt một cách thái quá về sự may mắn của mình. Sức khỏe ốm yếu của anh chưa bao giờ đủ tệ để trở nên thật sự quá lo lắng, và không đủ tốt để anh có thể sống một cuộc đời như anh mong muốn. Anh chỉ có một ít tiền, và không nghề nghiệp.
“Một sự tồn tại lãnh đạm, lạt lẽo.” Anh kết luận một cách bất mãn.
Rosalie đột nhiên nói: “Anh có một số thứ mà người khác phải ganh tị với anh đấy.”
“Cái gì thế?”
“Mẹ của anh.”
Tim lấy làm ngạc nhiên và vui sướng.
“Mẹ ư? Vâng, dĩ nhiên là bà khá đặc biệt. Cô thật tốt khi nhận ra điều này.”
“Tôi nghĩ bà ấy thật tuyệt vời. Bà trông thật dễ thương – điềm tĩnh – như thể không có gì có thể đụng đến bà, và – và bằng cách nào đó bà luôn sẵn sàng vui vẻ về mọi việc nữa…”
Rosalie hơi lắp bắp trong sự thành thật của mình.
Tim cảm thấy một chút ấm áp về cô gái. Anh muốn đưa ra lời khen tương tự để đáp lại, nhưng thật đáng thương, trong thâm tâm anh, bà Otterbourne lại là sự đe dọa lớn nhất trên thế giới này. Việc không thể đáp lại tấm chân tình kia làm anh thấy bối rối.
Phần về bà Van Schuyler, bà ở lại trên tàu. Bà không thể mạo hiểm leo lên cao trên lưng lạc đà hay đi lại bằng chính đôi chân của mình. Bà nói nhanh: “Rất tiếc khi phải yêu cầu cô ở đây với tôi, cô Bowers. Tôi định cho cô đi và Cornelia ở lại, nhưng con bé đó thật ích kỷ. Nó vội vã đi mà không nói lời nào với tôi. Và thật ra thì tôi thấy nó có nói chuyện với anh chàng trẻ tuổi Ferguson khó ưa và ít được dạy dỗ kia. Cornelia làm tôi thật thất vọng. Nó hoàn toàn không có ý thức một chút nào.”
Cô Bowers đáp lại theo cách thường thấy của mình: “Điều đó đúng thôi, thưa bà Van Schuyler. Đi bộ lên đó thật là nóng, và tôi thì không khoái lắm vẻ bề ngoài của những cái yên trên con lạc đà. Các con bọ chét nữa, càng không thể nào.” Cô sửa lại cặp kính và nhướng mắt nhìn đoàn người đang xuống dốc rồi nhận xét: “Cô Robson bây giờ không đi cùng với chàng trai trẻ kia nữa, mà đi cùng với bác sĩ Bessner.”
Bà Van Schuyler làu bàu.
Vì bà đã phát hiện ra bác sĩ Bessner có một phòng mạch lớn ở Tiệp Khắc và là một bác sĩ đang nổi tiếng ở Châu Âu, bà đã ra vẻ tử tế với ông. Bên cạnh đó, bà có thể cần đến tay nghề chuyên nghiệp của ông trước khi chuyến đi kết thúc.
Khi đoàn khách quay lại tàu Karnak, Linnet đã ngạc nhiên thốt lên: “Có điện tín cho em.”
Cô nhanh chóng chụp lấy và xé mở nó ra.
“Tại sao vậy – em không hiểu – khoai tây, củ cải đường – điều này là sao đây, Simon?”
Simon vừa bước tới nhìn qua vai cô thì có một giọng nói giận dữ cất lên: “Xin lỗi, bức điện tín đó là của tôi.” Và ngài Richetti giật mạnh nó lại từ tay cô, vừa nhìn cô đầy tức giận.
Linnet ngơ ngác một thoáng, rồi đưa lại phong thư.
“Ồ, Simon ơi, em thật là ngốc! Tên là Richetti – chứ không phải Ridgeway – và dù gì đi nữa bây giờ tên em cũng không còn là Ridgeway. Em phải xin lỗi mới được.”
Rồi cô theo sau nhà khảo cổ học về phía cuối tàu.
“Tôi thật sự xin lỗi, ông Richetti. Ông cũng biết tên tôi trước khi kết hôn là Ridgeway, nhưng tôi cưới chưa được bao lâu, và do đó…”
Cô ngừng lại, cười lúng liếng, mời mọc ông cười lại vì lỗi của cô dâu mới.
Nhưng Richetti thản nhiên ‘không vui’. Nữ hoàng Victoria ở hoàn cảnh không được chấp thuận nhất cũng không thể trông có vẻ trơ tráo hơn thế. “Phải đọc cẩn thận tên chứ. Không thể tha thứ cho sự bất cẩn trong những việc như thế này được.”
Linnet cắn môi và đỏ bừng mặt. Cô không quen với việc lời xin lỗi của mình lại bị đáp trả như thế. Cô quay đi và giận dữ nói khi đi cùng Simon: “Những người Ý này thật không đáng ủng hộ chút nào.”
“Không sao đâu, em yêu; chúng ta hãy đi xem con cá sấu to màu ngà em thích đi.”
Và họ cùng nhau lên bờ.
Poirot trong lúc nhìn đôi vợ chồng đi lên cầu tàu thì nghe thấy một tiếng thở dài hắt ra. Ông quay lại và thấy Jacqueline de Bellefort ngay bên cạnh. Tay cô đang nắm chặt lan can. Biểu hiện của cô khi cô quay về phía ông làm ông giật mình. Nó không còn vui vẻ hay oán thù nửa. Cô như bị giằng xé bởi một ngọn lửa tận sâu trong tim.
“Họ không còn quan tâm nữa.” Tiếng nói phát ra nhỏ và nhanh. “Họ đã vượt qua được mình. Mình không thể đụng được họ… Họ không quan tâm đến việc mình có mặt ở đây hay không… Mình không thể – mình không có cách nào làm tổn thương họ thêm nữa…”
Bàn tay cô run run trên thành tàu.
“Thưa cô…”
Cô lập tức ngắt lời: “Ô, bây giờ đã quá trễ… quá trễ để cảnh báo… Ông đã đúng. Tôi không nên đến đây. Không nên đi chuyến này. Ông đã gọi nó là gì nhỉ? Chuyến đi của linh hồn ư? Tôi không thể quay lại được nữa; tôi phải tiếp tục thôi. Và tôi sẽ tiếp tục. Họ sẽ không hạnh phúc bên nhau; không như thế được đâu. Tôi sẽ giết anh ta sớm thôi…”
Cô đột ngột bỏ đi. Poirot cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai khi đang nhìn theo cô.
“Cô bạn của anh có vẻ tức tối đấy, anh Poirot.” Poirot quay lại, và tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra một người quen cũ.
“Đại tá Race.”
Người đàn ông cao to rám nắng cười.
“Ngạc nhiên phải không?”
Hercule Poirot đã gặp lại Đại tá Race một năm trước ở London. Họ là những khách mời của một buổi tiệc tối lạ lùng – một buổi tiệc kết thúc bằng cái chết của chính ông chủ buổi tiệc.
Poirot biết Race là người đi và đến không ồn ào. Ông thường là người ở tuyến đầu những nơi có chiến sự.
Ông nói chân thành: “Thì ra anh ở đây, tại Wadi Halfa.”
“Tôi ở trên con tàu này.”
“Thật sao?”
“Điều đó có nghĩa là tôi sẽ cùng anh đi chuyến về Shellal.”
Hercule Poirot nhướng mày.
“Thật thú vị làm sao. Chúng ta có thể uống chút gì không?”
Hai người đi vào phòng quan sát, lúc này đang khá trống người. Ông kêu một ly whisky cho Đại tá và một ly nước cam nhiều đường cho mình.
“Vậy là anh cùng đi chuyến về với chúng tôi,” Poirot vừa nói vừa uống một ngụm. “Anh có thể đi nhanh hơn trên con tàu hơi nước của chính phủ, nó chạy cả ngày lẫn đêm mà, phải không?”
Khuôn mặt của đại tá ánh lên vẻ biết ơn.
“Poirot, anh nói đúng, như thường lệ,” ông đáp một cách vui vẻ.
“Thế thì tại các hành khách à?”
“Một hành khách thôi.”
“Bây giờ tôi tự hỏi là ai nhỉ?” Hercule Poirot ngó lên trên trần đầy hoa văn, hỏi.
“Thật tiếc là bản thân tôi cũng không biết nữa,” Race trả lời một cách buồn rầu.
Còn Poirot có vẻ hứng thú.
Race nói tiếp: “Không có gì phải giấu giếm anh cả. Tụi tôi đang có một vấn đề ở đây – bằng cách này hay cách khác. Đó không phải là kẻ dẫn đầu những tên bạo loạn mà tụi tôi đang theo dõi, mà là những kẻ châm ngòi cho thuốc nổ một cách rất thông minh. Chúng có ba người. Một đã chết. Một đang ở trong tù. Và tôi đang kiếm kẻ thứ ba – một kẻ nổi tiếng tương đương cỡ năm hay sáu sát thủ máu lạnh đấy. Hắn là một trong những tên nổi loạn thông minh nhất từng được treo thưởng… Hắn đang hiện diện trên con tàu này. Tôi biết được điều ấy từ một lá thư chuyển đến cho chúng tôi. Phần giải mã cho biết: ‘X sẽ trên chuyến Karnak từ ngày bảy đến ngày mười ba.’ Lá thư không cho biết X sẽ dùng tên nào.”
“Thế anh có nhân dạng của hắn không?”
“Không. Hắn là người gốc Mỹ, Ireland, và Pháp, là con lai. Nhưng điều đó cũng không giúp gì nhiều cho chúng tôi. Anh có ý kiến gì không?”
“Một ý kiến ư – sẽ rất tốt đây,” Poirot đáp một cách trầm tư. Đó là một sự thấu hiểu giữa hai người mà Race không thể nào ép ông hơn được nữa. Ông biết Hercule Poirot không bao giờ nói ra, trừ khi ông ấy chắc chắn.
Poirot quyệt tay lên mũi và buồn rầu nói: “Có một vài việc xảy qua chớp nháng trên chuyến tàu này làm tôi giật mình.” Race nhìn ông tò mò.
Poirot tiếp: “Hãy tưởng tượng, có một người A đã làm điều xấu, gây đau lòng cho người B. Người B muốn trả thù và đưa ra những lời đe dọa.”
“Cả hai người A và B đều ở trên con tàu này?”
Poirot gật đầu. “Chính xác.”
“Tôi đoán, người B là một phụ nữ phải không?”
“Đúng vậy.”
Race đốt một điếu thuốc.
“Tôi sẽ không lo lắng. Người ta thường hay nói về những việc người ta sẽ làm nhưng không hay thực hiện nó đâu.”
“Và đặc biệt anh sẽ hỏi đây có phải là vụ liên quan đến phụ nữ. Vâng, sự thật là vậy đấy.”
Nhưng trông ông vẫn chưa có vẻ vui lên.
Race hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Vâng, còn một vài thứ nữa. Ngày hôm qua, người A vừa thoát chết một cách ngoạn mục, một cái chết có thể được coi như là một tai nạn.”
“Được đạo diễn bởi B sao?”
“Không, đó mới là điểm mấu chốt. B chắc hẳn không liên quan gì đến vụ đó.”
“Thế thì nó là một tai nạn.”
“Tôi cho là vậy – nhưng tôi không thích kiểu tai nạn như vậy.”
“Anh có chắc là B không nhúng tay vào chuyện này không?”
“Chắc chắn.”
“Ồ, thế à, chuyện trùng hợp cũng thường xảy ra mà. Nhân tiện hỏi anh, ai là A thế? Một người đặc biệt không được chấp nhận à?”
“Trái lại. Là một cô gái trẻ quyến rũ, giàu có, và xinh đẹp.”
Race cười. “Nghe có vẻ giống tiểu thuyết nhỉ.”
“Có lẽ vậy. Nhưng tôi phải nói điều này, tôi không thấy vui, anh bạn của tôi à. Nếu như tôi đúng, và sau cùng thì tôi luôn có thói quen là mình đúng,” Race nhoẻn cười dưới hàm râu của mình về cách nói rõ ràng thường thấy này, “rồi sau đó là chuyện tai nạn suýt chết người. Và bây giờ thì, anh đến thêm vào một điều phức tạp nữa. Anh cho tôi biết có một kẻ giết người trên con tàu Karnak.”
“Hắn ta thường không giết những cô trẻ đẹp đâu.”
Poirot lắc đầu không hài lòng: “Tôi sợ, anh bạn ạ. Tôi sợ… Hôm nay tôi vừa khuyên cô ấy, cô Doyle, rằng hãy đi Khartoum với chồng cô ấy, đừng quay lại tàu nữa. Nhưng họ không đồng ý. Tôi cầu nguyện cho chúng ta sẽ đến Shellal mà không xảy ra điều tồi tệ nào.”
“Không phải là anh nhìn mọi sự với đôi mắt xám xịt đấy chứ?”
Poirot lắc đầu và đơn giản đáp lại: “Tôi sợ. Đúng, tôi, Hercule Poirot, tôi sợ…”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile