Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 189
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ÀO SÁNG THỨ HAI, nhiều cảm xúc vui tươi và biết ơn được nghe khắp con tàu Karnak. Con tàu hơi nước được neo đậu bên bờ sông và ở đằng xa kia, mặt trời đang soi tỏa ánh sáng khắp con tàu, hình bóng của nó không khác nào một ngôi đền thờ vĩ đại in trên mặt đá. Bốn pho tượng khổng lồ được tạc nổi trên vách đá hướng nhìn ra sông Nile và hứng trọn ánh mặt trời đang lên.
Cornelia Robson nói một cách nhát gừng: “Ồ, ông Poirot, chẳng phải là đẹp hay sao? Trông chúng lớn và yên bình biết mấy – nhìn thấy chúng khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé – giống như một con côn trùng vậy – và không có thứ gì đáng phải vấn vương, phải không?”
Fanthorp đang đứng cạnh bên ấp úng: “Rất… ơ… ấn tượng.”
Lúc ấy Simon Doyle đang bước về phía trước liền cất tiếng: “Vĩ đại quá nhỉ?” Rồi anh tiếp tục nói nhỏ với Poirot: “Ông biết không, tôi không phải dạng thích đền thờ hay đi ngắm cảnh gì cả, nhưng đây là nơi có thể hút hồn mình, hi vọng ông hiểu ý tôi. Hẳn những vị Pharaoh phải là những người rất tuyệt.”
Fanthorp lập tức đi khỏi. Và Simon liền hạ giọng.
“Thật là vui không thể tả khi chúng ta đi chuyến này. Mọi thứ… vâng, mọi thứ đã rõ ràng. Thật ngạc nhiên tại sao nó lại như thế… nhưng nó là vậy mà. Linnet đã bình tĩnh trở lại. Cô ấy nói cuối cùng mình phải đối diện thẳng thắn với chuyện đó.”
Poirot trả lời: “Tôi nghĩ nó phải thế thôi.”
“Vợ tôi kể rằng khi cô ấy nhìn thấy Jackie trên con tàu, cô ấy cảm thấy rất tệ – và rồi sau đó bỗng nhiên cảm giác phiền phức không còn nữa. Cá hai chúng tôi đều quyết định sẽ không tránh né cô ta nữa. Chúng tôi sẽ đến gập trực tiếp Jackie để nói rõ rằng hành động lố bịch của cô ta không làm chúng tôi lo lắng tẹo nào. Đó chỉ là một cách thức rất tồi tệ – chỉ vậy thôi. Cô ta nghĩ đã làm chúng tôi sợ hãi, nhưng bây giờ thì chúng tôi hết sợ rồi. Phải cho cô ta biết mới được.”
“Đúng thế,” Poirot trả lời chắc chắn.
“Điều đó thật là hay, phải không?”
“Ồ, đúng thế, đúng thế.”
Linnet, trong bộ đầm lanh rũ màu mơ, bước tới. Cô mỉm cười và lơ đãng chào Poirot, chỉ gật đầu một cái lấy lệ và rồi kéo chồng mình đi ngay.
Trong chớp mắt của sự hứng khởi, Poirot nhận ra rằng chính thái độ nghiêm nghị của ông đã khiến ông không giành được mấy thiện cảm từ mọi người. Linnet thường không được thán phục cho tất cả những gì cô ấy có và những việc cô ấy đã làm. Hercule Poirot rõ ràng đã phạm phải điều này.
Bà Allerton lầm bầm bước theo ông: “Cô gái đó giờ thật khác! Lúc ở Assuan trông cô ấy lo lắng và không vui vẻ chút nào. Còn hôm nay trông cô ấy thật tươi tỉnh làm người ta sợ cô ấy gần chết.”
Trước khi Poirot kịp trả lời, cả đoàn khách đã được tập hợp lại. Người thông ngôn chính thức bắt đầu công việc và cả đoàn khách được hướng dẫn lên bờ để tham quan Abu Simbel. Poirot bước cùng với Andrew Pennington và hỏi: “Đây là chuyến đầu tiên của ông đến Ai Cập phải không?”
“Sao, không, tôi đã ở đây vào năm 1923. Tức là tôi đã từng ở Ai Cập rồi. Trước đây thì tôi chưa bao giờ đi chuyến lên sông Nile như thế này.”
“Ông đến bằng chuyến tàu Carmanic phải không – ít nhất cô Doyle đã cho tôi biết điều ấy.”
Pennington phát ra một tia nhìn lạnh lẽo hướng về Poirot.
“Sao, vâng, như thế đấy.” Ông thú nhận.
“Tôi không biết là ông có tình cờ gặp một số người bạn của tôi cũng ở trên tàu đó không – nhà Rushington Smith ấy.”
“Tôi không nhớ ai có tên như vậy cả. Con tàu đầy người và chúng tôi đã gặp thời tiết rất xấu. Nhiều người khó có mặt, và dù gì đi nữa thì đây cũng là chuyến đi ngắn nên không thể biết ai đã lên tàu và ai không.”
“Vâng, đúng như vậy. Thật là ngạc nhiên khi tình cờ ông gặp vợ chồng cô Doyle. Ông không biết là họ đã kết hôn sao?”
“Không. Cô Doyle có viết thư cho tôi, nhưng lá thư được chuyển tiếp và tôi chỉ nhận được nó vài ngày sau khi chúng tôi bất ngờ gặp nhau ở Cairo.”
“Theo tôi hiểu thì ông biết cô ấy nhiều năm rồi thì phải?”
“Sao, tôi muốn nói đúng là như thế, ông Poirot. Tôi biết Linnet Ridgeway từ khi cô ấy còn là một cô bé nhỏ xíu đáng yêu…” Rồi ông đưa tay làm hành động mô tả. “Cha cô ấy và tôi là bạn lâu năm. Melhuish Ridgeway là một người đàn ông đáng kính và một người rất thành đạt.”
“Theo tôi biết thì con gái ông ấy có một số tài sản đáng kể đấy… À, xin lỗi – những gì tôi nói không được tế nhị lắm.”
Andrew Pennington dường như vui lên được một chút.
“Ồ, đó là điều hiển nhiên mà. Vâng, Linnet là một người phụ nữ rất giàu có.”
“Dù vậy tôi cho rằng đợt sụt giảm vừa rồi đã ảnh hưởng đến mọi mã chứng khoán, đúng không?”
Pennington suy nghĩ một hồi để trả lời. Rồi ông đáp: “Vâng, dĩ nhiên, điều đó đúng ở một khía cạnh nào đấy. Hiện nay tình hình đang rất khó khăn.”
Poirot nói tiếp: “Tuy vậy, tôi lại hình dung cô Doyle là một người có đầu óc kinh doanh rất quyết đoán.”
“Đúng thế. Vâng, đúng vậy đó. Linnet là một cô gái thực tế và thông minh.”
Họ ngừng lời trong giây lát. Người hướng dẫn bắt đầu giới thiệu về ngôi đền được xây dựng bởi vị vua Rameses vĩ đại. Bốn pho tượng của chính vị vua này, ở mỗi bên lối vào có hai bức tượng được tạc nổi trên vách đá sống động, nhìn xuống đoàn khách du lịch đang đi tham quan lộn xộn phía dưới.
Còn ngài Richetti, không thèm đếm xỉa tới những lời của người thông dịch viên, đang mải xem xét những chạm nổi của những tù nhân da đen và Syria trên bục đế của các pho tượng ở hai bên cổng.
Khi đoàn người bước vào đền, một cảm giác yên bình mờ ảo chiếm lấy họ. Những chạm trổ đầy màu sắc trên tường dần hiện ra, nhưng đoàn khách lại có hướng muốn tách thành nhiều nhóm nhỏ.
Bác sĩ Bessner đọc oang oang bằng tiếng Đức từ quyển sách hướng dẫn, rồi lại dừng giữa chừng để dịch cho Cornelia đang đi một cách ngoan ngoãn bên cạnh ông. Nhưng việc này không tiếp diễn lâu. Bà Van Schuyler bước ngay cạnh bên cô Bowers lạnh lùng, gằn từng tiếng ra lệnh: “Cornelia, lại đây”, và việc hướng dẫn kia bất đắc dĩ phải dừng lại. Bác sĩ Bessner nghi ngờ nhìn bà sau cặp kiếng của mình.
Ông nói với Poirot: “Một người đầy tớ ngoan ngoãn. Cô ấy nhìn không đến nỗi ốm đói như một số người phụ nữ trẻ ở đây. Không, cô gái ấy có những đường cong tuyệt mĩ. Cô ấy lắng nghe một cách rất hiểu biết; và thật là vui khi hướng dẫn cho cô ấy.”
Chợt Poirot nghĩ thoáng qua trong đầu, dường như số phận của Cornelia là phải làm đầy tớ. Dù gì đi nữa, cô ấy cũng luôn là người biết nghe lời, không phải là người hay cãi.
Cô Bowers, nhất thời được tự do bởi việc triệu tập Cornelia của bà Van Schuyler, đang đứng giữa ngôi đền nhìn ngắm mọi thứ bằng ánh mắt hờ hững, lạnh băng. Thái độ của cô dành cho các kỳ quan quá khứ đã bị ngăn dòng từ lâu.
“Người hướng dẫn nói rằng tên của một vị thần là Mut. Anh có ý kiến gì không?”
Trong bóng tối mờ ảo, bốn bức tượng hiện ra thật trang nghiêm, cả khung cảnh bên trong nó cũng mang một sắc màu huyễn hoặc.
Đứng trước tượng là Linnet và chồng cô. Tay cô đan trong tay anh, mặt cô ngẩng lên – một gương mặt tiêu biểu của thế hệ công dân mới, thông minh, hiếu kì, và không vương bụi quá khứ.
Đột nhiên Simon cất tiếng: “Chúng ta hãy ra khỏi đây đi. Anh không thích bốn vị này chút nào cả – nhất là vị có cái nón cao đó.”
“Em nghĩ đó là Amon. Còn vị kia là Rameses. Tại sao anh lại không thích họ? Em nghĩ họ rất ấn tượng.”
“Họ đúng là rất ấn tượng; nhưng ở họ có vẻ gì đó rất kì quái. Mình hãy bước ra ngoài có ánh sáng mặt trời đi.”
Linnet vừa cười vừa ngáp.
Đôi vợ chồng trẻ bước ra khỏi ngôi đền dưới ánh nắng mặt trời cùng bãi cát vàng và sự ấm áp dưới chân. Linnet bắt đầu cười vang. Ngay dưới chân họ hiện ra một cảnh tượng rợn tóc gáy – một hàng thẳng tắp những đầu người như thể đã bị cắt ra từ cơ thể sống, đó là những cái đầu của sáu thằng nhóc người Nubia. Nhưng con mắt láo liên, những cái đầu đung đưa qua lại theo nhịp, miệng mấp máy một bản nhạc tự chế: “Híp híp hoan hô! Híp híp hoan hô! Rất tốt, rất hay. Cám ơn cô chú rất nhiều.”
“Lạ thật! Làm sao chúng làm được như vậy? Thật sự chúng có bị chôn sâu dưới đất không?”
Simon hát nhại và sửa lại đôi chút.
“Rất tốt, rất hay, và rất mắc,” anh lặp lại.
Hai thằng nhóc phụ trách ‘sô diễn’ nhanh chóng nhặt những đồng xu.
Rồi Linnet và Simon bỏ đi. Họ không muốn quay lại con tàu, và đã mệt mỏi với việc ngắm cảnh. Họ ngồi xuống tựa lưng vào vách đá và để mặt trời ấm áp sưởi nắng họ.
‘Mặt trời thật đẹp biết bao,’ Linnet thầm nghĩ. ‘Thật ấm áp… thật an toàn… Thật vui khi hạnh phúc… Thật hạnh phúc khi là mình… chính mình… là mình… Linnet…’
Cô nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê, trôi bồng bềnh theo suy nghĩ như cát cuốn theo gió.
Simon thì đang mở to mắt nhìn. Họ hoàn toàn hài lòng với hiện tại. Anh thật ngốc nghếch khi lo lắng trong cái đêm đầu tiên ấy… Không có gì phải lo sợ cả… Mọi thứ sẽ ổn… Cuối cùng, có thể tin tưởng Jackie được…
Rồi bỗng có một tiếng thét – mọi người chạy về phía anh và vẫy tay – hét vang trời…
Simon nghệt mặt một thoáng rồi anh lập tức co giò và kéo Linnet theo. Chưa đầy một phút sau, một tảng đá to lăn xuống vách đá và lướt ngang qua chỗ họ vừa ngồi. Nếu Linnet vẫn ngồi tại chỗ cũ thì chắc hẳn đã bị nghiền vụn.
Đôi vợ chồng trẻ ôm chầm lấy nhau, mặt trắng bệch. Hercule Poirot và Tim Allerton liền chạy lên chỗ họ.
“Lạy Chúa tôi, cô ơi, thật xém chút nữa…”
Cả bốn người đồng loạt ngước lên nhìn vách đá. Không thấy gì cả, chỉ có một con đường đi lên đỉnh núi. Poirot nhớ ra đã thấy một vài người địa phương đi con đường đó khi họ mới vừa lên bờ.
Ông nhìn cặp vợ chồng, Linnet trông vẫn còn choáng váng, hoang mang, nhưng Simon lại im lặng cùng cơn giận dữ đang bốc ngùn ngụt.
Anh vọt ra tiếng chửi rủa: “Chết tiệt, cô ta!”
Rồi anh kiểm tra cơ thể mình và liếc nhanh về phía Tim Allerton.
Người ở phía sau chợt thốt lên: “Phù, xém chết nhỉ! Không biết có thằng ngốc nào đem quẳng nó xuống không, hay là nó tự rơi xuống?”
Linnet mặt mày tái mét khó nhọc, nói: “Em nghĩ hẳn có tên khùng nào đó làm việc này.”
“Nó có thể nghiền cô nát như tương. Cô có chắc mình không có kẻ thù nào không, Linnet?”
Linnet nuốt nước bọt hai lần và cảm thấy khó khăn khi trả lời câu hỏi bông đùa đó.
Poirot nói nhanh: “Mau về lại tàu đi, thưa cô. Cô cần phải lấy lại tinh thần.”
Họ bước đi nhanh, Simon vẫn còn mang đầy vẻ bực dọc, Tim thì cố gắng pha trò để Linnet giải khuây trước nguy hiểm vừa qua, còn Poirot thì mang gương mặt nghiêm trọng.
Rồi sau đó, ngay khi họ đặt chân lên ván cầu, Simon đứng khựng lại. Sự thích thú hiển hiện trên gương mặt anh.
Jacqueline de Bellefort vừa bước lên bờ. Trông cô sáng nay thật trẻ trung trong bộ vải dù màu xanh da trời.
“Chúa lòng lành!” Simon thều thào. “Hóa ra nó chỉ là một tai nạn.”
Trên gương mặt anh, sự giận dữ đã hoàn toàn biến mất. Một sự trút bỏ gánh nặng được thể hiện rõ ràng làm cho Jacqueline cảm nhận được có điều gì đó không hay.
Cô lên tiếng: “Xin chào. Tôi e rằng mình có vẻ hơi trễ nhỉ.”
Gật đầu chào tất cả mọi người, Jacqueline bước lên bờ và thẳng tiến về phía ngôi đền. Simon nắm chặt tay Poirot khi hai người kia đã rời khỏi.
“Lạy Chúa tôi, thật là nhẹ nhõm. Tôi nghĩ… tôi đã nghĩ…”
Poirot gật đầu: “Vâng, vâng, tôi biết anh đã nghĩ gì.”
Nhưng bản thân ông trông vẫn còn thấy nghiêm trọng và lo lắng. Ông quay đầu lại và quan sát kỹ lưỡng những gì đang diễn ra với các hành khách còn lại.
Bà Van Schuyler đang bám lấy tay cô Bowers, chậm chạp quay về.
Xa hơn chút nữa là bà Allerton đang đứng cười đùa với hàng đầu của lũ trẻ Nubia cùng với bà Otterbourne.
Những người khác nữa thì không thấy đâu.
Poirot lắc đầu khi cùng Simon bước chầm chậm về phía con tàu.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile