Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ÁNG HÔM SAU, khi Hercule Poirot đang bước ra khỏi khách sạn để xuống phố thì gặp Simon Doyle đi theo.
“Chào buổi sáng, ông Poirot.”
“Xin chào, anh Doyle.”
“Ông xuống phố à? Tôi đi chung với ông được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi rất sẵn lòng.”
Hai người đàn ông bước đi bên cạnh nhau, bước qua cánh cổng và quẹo vào khu vườn mát rượi. Rồi Simon rút ống điếu ra và cất tiếng: “Ông Poirot, tôi biết là vợ tôi đã nói chuyện với ông tối qua?”
“Vâng, đúng như vậy.”
Simon Doyle hơi cau mày. Anh thuộc dạng người hành động, khó diễn đạt ý nghĩ bằng ngôn từ và là người gặp vấn đề trong việc bày tỏ bản thân mình một cách rõ ràng.
Anh nói tiếp: “Tôi mừng một điều là ông đã làm cho vợ tôi nhận ra là chúng tôi không thể làm gì hơn trong vấn đề này.”
Poirot đồng ý: “Rõ ràng vấn đề này không nhờ đến pháp luật được.”
“Chính xác. Linnet dường như vẫn chưa hiểu.” Simon cười gượng gạo. “Linnet được dạy là phải lập tức nhờ đến cảnh sát khi có phiền toái.”
Poirot đáp: “Nếu thế thì tốt quá rồi.”
Một khoảng lặng diễn ra. Rồi đột nhiên Simon thốt lên, đồng thời mặt anh ta đỏ bừng: “Thật – thật là tai tiếng khi cô ấy phải bị như thế này! Cô ấy không làm gì cả! Nếu ai đó muốn xỉ vả tôi đã hành xử như một kẻ đê tiện thì họ cứ tự nhiên! Tôi cho rằng tôi đã làm thế! Nhưng tôi sẽ không để việc này đụng đến Linnet đâu. Cô ấy không có liên quan gì.”
Poirot gật đầu nhưng không nói gì.
“Ông đã – ơ – ông đã – nói chuyện với Jackie – cô de Bellefort chưa?”
“Tôi đã nói chuyện với cô ấy rồi.”
“Thế ông có làm cho cô ấy hiểu ra vấn đề không?”
“Tôi e rằng không.”
Simon bực tức: “Không lẽ cô ấy không ý thức được là cô ấy đang làm cái quái gì sao? Cô ấy không nhận ra được rằng một người phụ nữ lịch thiệp thì không hành động giống như cô ấy đang làm à? Cô ấy không có lòng tự trọng hay sao nhỉ?”
Poirot nhún vai.
“Chúng ta có thể nói, cô ấy chỉ có một cảm giác duy nhất – tổn thương thì phải?” ông đáp.
“Đúng, nhưng chết tiệt thật, những cô gái đàng hoàng không bao giờ hành xử như thế. Tôi thú nhận là mình thật đáng trách. Tôi đã đối xử tệ bạc với cô ấy. Tôi cũng hiểu được rằng cô ấy đã cố gắng giúp đỡ tôi và không bao giờ muốn trông thấy tôi nữa. Nhưng cứ đi theo tôi suốt thế này – thật – thật là không hay ho chút nào! Cô ấy chỉ tự bôi nhọ mình thôi! Mà cô ấy muốn gì trong vụ này chứ?”
“Có thể là… trả thù!”
“Ngớ ngẩn! Có lẽ nếu cô ấy ra tay làm một cái gì đó tàn khốc – như bắn tôi một phát chẳng hạn, thì tôi còn hiểu được.”
“Anh nghĩ điều đó hợp với cô ấy hơn sao?”
“Thật tình là như thế. Cô ấy là người có máu nóng – và cô ấy có cơn nóng giận không thể nào kiểm soát được. Tôi sẽ không ngạc nhiên về bất kì việc gì cô ấy làm khi cô ấy nổi cơn lên. Nhưng cái việc đeo bám này…” Anh lắc đầu.
“Đúng – nó có vẻ hơi mơ hồ! Nhưng thông minh đấy chứ!”
Doyle chằm chằm nhìn ông.
“Ông không hiểu rồi. Nó đang làm Linnet điên tiết.”
“Và cả anh nữa?”
Simon nhìn viên thám tử với đôi chút ngạc nhiên.
“Tôi đó hả? Tôi chỉ muốn vặn cổ con quỷ cái kia thôi.”
“Thế anh không còn chút tình cảm cũ nào đọng lại?”
“Ông Poirot thân mến – tôi có thể làm gì được? Nó giống như mặt trăng lúc bị mặt trời che khuất. Ông không biết rằng đã không còn gì nữa rồi. Ngay khi tôi gặp Linnet – Jackie đã không còn tồn tại nữa.”
“Thế à, thật là buồn cười!” Poirot lẩm bẩm.
“Ông nói gì thế ạ?”
“À, sự so sánh của anh khiến tôi lấy làm thú vị, thế thôi.”
Simon lại đỏ mặt và nói tiếp: “Tôi nghĩ Jackie đã nói với ông rằng tôi cưới Linnet chỉ vì tiền của cô ấy ư? Thật là một sự dối trá bẩn thỉu! Tôi không bao giờ cưới một ai vì tiền cả! Điều mà Jackie không hiểu là sự khó khăn của một người đàn ông khi có một người phụ nữ quan tâm đến mình như cô ấy đã làm đối với tôi.”
“Á?”
Poirot nhìn người đồng hành sắc lẹm.
Simon tiếp tục nói về điều tồi tệ của mình: “Có vẻ… có vẻ… thật hèn khi nói điều này, nhưng Jackie quá si mê tôi!”
“Một người thì yêu còn một người thì được yêu,” Poirot lầm bầm.
“Ơ? Ông nói gì thế đấy? Ông thấy đấy, một người đàn ông không muốn người phụ nữ quan tâm tới mình hơn mức mình quan tâm đến cô ấy.” Giọng anh trở nên ấm hơn khi anh nói tiếp. “Anh ta không muốn bị sở hữu, cả thể xác lẫn linh hồn. Đó chính là thái độ chiếm hữu chết tiệt! Người đàn ông này là của tôi – anh ta thuộc về tôi! Đó là việc tôi không thể chịu được… không người đàn ông nào có thể chịu được cả! Anh ta sẽ muốn chạy thoát… để được tự do. Anh ta muốn có người phụ nữ của riêng mình; anh ta không muốn cô ấy sở hữu mình.”
Anh ngừng lại, các ngón tay run rẩy châm điếu thuốc.
Poirot nói: ‘Và đó là cảm xúc của anh dành cho cô Jacqueline?”
“Ơ?” Simon nhìn và rồi thú nhận: “Ơ… vâng… đúng, sự thật đúng là vậy. Và dĩ nhiên cô ấy không nhận ra điều đó. Đó là việc mà tôi chưa từng nói với cô ấy. Nhưng tôi đã từng cảm thấy bức bối – rồi sau đó tôi gặp Linnet, và cô ấy đã hớp hồn tôi! Tôi chưa từng bao giờ thấy một ai dễ thương đến lạ lùng như vậy. Thật là tuyệt vời. Mọi người đều xúm quanh, tôn thờ cô ấy – và cô ấy đã tin tưởng một kẻ nghèo hèn như tôi.”
Giọng anh đầy sự sợ hãi trẻ con và ngạc nhiên.
“Tôi hiểu,” Poirot đáp lại. Ông gật đầu hiểu chuyện. “Vâng… tôi hiểu chứ.”
Simon phẫn uất nói tiếp: “Tại sao Jackie lại không chịu hiểu trên phương diện của một người đàn ông nhỉ?”
Poirot nhếch môi cười.
“Vâng, anh thấy đấy, anh Doyle, ngay từ đầu cô ấy không phải là một người đàn ông mà.”
“Không, không – ý của tôi là xem nó như chuyện bình thường! Ông sẽ phải uống thuốc nếu ông có bệnh. Tôi thú nhận đây là lỗi của tôi. Nhưng nó là như thế đấy! Nếu ông không còn quan tâm gì nữa đến một người con gái, thật là điên khùng khi đi cưới cô ấy. Và thật sự bây giờ tôi đã nhìn thấy rõ bản chất của Jackie và những gì cô ấy sẽ làm, tôi cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi cô ấy.”
“Những gì cô ấy sẽ làm ư.” Poirot lặp lại một cách vẩn vơ. “Anh Doyle, anh biết những chuyện đó là chuyện gì à?”
Simon nhìn ông hơi ngạc nhiên.
“Không – ý ông là sao?”
“Anh có biết là cô ấy mang theo một khẩu súng lục không?”
Simon nhíu mày rồi lắc đầu.
“Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ dùng nó… ngay lúc này đâu. Cô ấy hẳn muốn làm nó từ sớm rồi. Nhưng tôi nghĩ thời khắc đó đã trôi qua. Giờ cô ấy chỉ hằn học thôi – và cô gắng trút lên cả hai chúng tôi.”
Poirot nhún vai và nghi ngờ nói: “Cũng có thể vậy.”
“Điều mà tôi lo lắng chính là Linnet,” Simon nói, có vẻ không cần thiết lắm.
Poirot đáp: “Tôi cũng thấy điều đó.”
“Tôi thật sự không sợ Jackie làm cái việc bắn chác đó đâu, nhưng cái chuyện cứ đeo bám như thế này đã làm Linnet hoàn toàn mệt mỏi. Để tôi kể cho ông kế hoạch tôi vạch ra, và có thể ông góp ý thêm. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc thông báo công khai rằng chúng tôi sẽ ở đây mười ngày. Nhưng ngày mai tàu hơi nước Karnak sẽ khởi hành từ Shellal đi Wadi Halfa. Tôi định đặt vé đi dưới một cái tên giả. Chúng tôi sẽ khỏi hành đi Philae vào ngày mai. Người hầu gái của Linnet sẽ mang theo hành lý. Rồi chúng tôi sẽ nhập đoàn với tàu Karnak tại Shellal. Khi Jackie phát hiện ra chúng tôi không quay về thì đã quá trễ – chúng tôi sẽ thoải mái trên chuyến đi của mình. Jackie sẽ cho rằng chúng tôi đã thoát khỏi cô ấy về Cairo. Mà thực ra tôi thậm chí sẽ mua chuộc cả người xách hành lý ở khách sạn để nói điều đó. Hỏi thăm ở các trạm du lịch cũng không giúp được gì cho cô ấy, vì tên của chúng tôi không có ở đấy. Ông nghĩ sao?”
“Vâng, cũng được đấy. Anh cho rằng cô ấy sẽ đợi ở đây cho đến khi anh quay lại?”
“Chúng tôi có thể không quay lại. Chúng tôi sẽ đi Khartoum và sau đó có thể bay sang Kenya. Jackie không thể theo mãi chúng tôi đi khắp thế giới được.”
“Vâng, rồi cũng đến một lúc nào đó, vấn đề tài chính sẽ không cho phép nữa. Theo tôi biết thì cô ấy cũng chỉ có ít tiền thôi.”
Simon ngưỡng mộ nhìn ông.
“Ông thật là thông minh. Ông biết không, tôi còn chưa nghĩ ra điều đó. Jackie đúng là nghèo rớt mồng tơi.”
“Nhưng cô ấy vẫn có thể xoay xở để đi theo anh từ hồi đó đến giờ đấy thôi?”
Simon tỏ ra nghi ngờ: “Đúng là thu nhập cô ấy thấp. Chưa tới hai trăm một năm, hình như thế. Tôi nghĩ rằng, đúng, tôi cho rằng cô ấy đã bán hết tài sản để làm những việc kia.”
“Rồi sẽ đến lúc cô ấy cạn kiệt hết mọi thứ và không còn đồng nào?”
“Đúng thế…”
Simon vặn vẹo người một cách khó khăn. Ý nghĩ đó làm anh thấy không thoải mái. Poirot chăm chú quan sát anh.
“Không,” ông trả lời. “Không, đó không phải là một ý nghĩ hay…”
Simon nói có phần giận dữ, “Vâng, tôi không thể làm gì được!” Rồi anh tiếp lời. “Ông nghĩ sao về kế hoạch của tôi?”
“Vâng, có lẽ nó sẽ có tác dụng. Nhưng dĩ nhiên, đó chỉ là sự chạy trốn mà thôi.”
Simon đỏ mặt.
“Ý ông là chúng tôi tháo chạy ư? Đúng, đó là sự thật… Nhưng Linnet…”
Poirot nhìn anh, rồi gật đầu.
“Như anh nói, đó có thể là cách hay nhất. Nhưng nên nhớ, cô de Bellefort thông minh đấy.”
Simon sa sầm nét mặt: “Tôi nghĩ một ngày nào đó, chúng tôi phải đứng lên và chiến đấu. Thái độ của cô ấy thật vô lý hết sức.”
“Hợp lý đấy, thưa anh!” Poirot la lớn.
“Không có lý do gì phụ nữ lại không chịu ứng xử như những người bình thường!” Anh điềm tĩnh nói tiếp.
Poirot trả lời khô khốc: “Họ thường như thế lắm. Điều này thậm chí còn buồn hơn!” Ông nói tiếp. “Tôi cũng sẽ đi Karnak. Nó nằm trong lịch trình của tôi.”
“Ồ!” Simon do dự, rồi trở nên bối rối: “Không phải… phải… ơ… cùng chuyến với chúng tôi đấy chứ? Ý tôi là tôi không muốn nghĩ…”
Poirot nhanh chóng cắt ngang lời: “Không phải thế đâu. Mọi thứ được sắp xếp trước khi tôi rời London lận. Tôi luôn lên kế hoạch trước một cách kĩ càng.”
“Thế ông không đi từ nơi này sang nơi khác theo ý thích sao? Chẳng phải như thế thú vị hơn sao?”
“Có thể. Nhưng để có thể thành công trong cuộc sống mọi chi tiết phải được sắp đặt tốt từ trước.”
Simon cười: “Tôi cho rằng đó là cách mà một tên giết người chuyên nghiệp hành xử.”
“Đúng – dù tôi phải công nhận rằng vụ án huy hoàng nhất mà tôi nhớ và một trong những vụ khó phá án nhất lại diễn ra theo cách không ngờ tới.”
Simon nói một cách ngờ nghệch: “Thế thì ông phải kể cho chúng tôi về những vụ phá án của ông lúc trên tàu Karnak nhé.”
“Không, không; cái đó chỉ đáng gọi là… là gì nhỉ?… Chuyện vặt thôi.”
“Vâng, nhưng chuyện vặt của ông thật ly kỳ đấy. Bà Allerton nghĩ vậy. Bà ấy vẫn mong có dịp để hỏi ông.”
“Bà Allerton ư? Có phải là người phụ nữ có mái tóc nâu quyến rũ cùng với đứa con trai luôn lo lắng cho mẹ đúng không?”
“Đúng vậy. Bà ấy cũng sẽ đi trên chuyến Karnak.”
“Thế bà ấy có biết anh cũng…?”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Simon khẳng định. “Không ai biết hết. Tôi có một nguyên tắc là tốt hơn hết không nên tin tưởng ai.”
“Thật là một ý hay, tôi cũng luôn theo phương châm ấy. À tiện thể, thành viên thứ ba trong đoàn của anh, người đàn ông cao với mái tóc nâu…”
“Pennington đó hả?”
“Đúng đấy. Ông ta cũng đi du lịch cùng anh sao?”
Simon trả lời khó chịu: “Ông có nghĩ điều đó bình thường trong một chuyến trăng mật không? Pennington là người quản lý tài sản người Mỹ của Linnet. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp ông ấy ở Cairo.”
“À, thế sao! Anh cho phép tôi hỏi một câu được không? Vợ anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Simon trông có vẻ kinh ngạc.
“Cô ấy sắp hai mươi mốt tuổi… nhưng vợ tôi không phải hỏi ý kiến ai trước khi kết hôn với tôi. Đó là điều ngạc nhiên lớn nhất đối với Pennington. Ông ấy rời khỏi New York trên con tàu Carmanic hai ngày trước khi lá thư của Linnet thông báo việc kết hôn của chúng tôi đến tay ông ấy, nên ông ấy không biết gì về nó cả.”
“Carmanic…” Poirot lầm bầm.
“Khi chúng tôi tình cờ gặp ông ấy tại Shepheard ở Cairo, ông ấy vô cùng ngạc nhiên.”
“Đúng là một sự tình cờ!”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile