When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 190
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ERCULE Poirot tìm thấy Jacqueline de Bellefort đang ngồi trên mỏm đá nhìn ra sông Nile. Ông có cảm giác rằng chắc chắn cô vẫn chưa đi ngủ và ông có thể tìm thấy cô ở đâu đó quanh khách sạn.
Cô đang chống cằm ngồi đó, và cũng không thèm quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân của ông đi tới.
Poirot cất tiếng hỏi: “Cô de Bellefort phải không? Cô cho phép tôi nói chuyện với cô một lát nhé?”
Jacqueline hơi ngoái đầu lại và uể oải cười đáp lại: “Vâng, hẳn ông là Hercule Poirot? Để tôi đoán xem nhé? Ông đang làm vì cô Doyle, người đã hứa trả cho ông một khoản phí rất lớn nếu ông hoàn thành nhiệm vụ này.”
Poirot ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô.
“Cô chỉ đoán đúng một phần thôi,” ông mỉm cười đáp. “Tôi mới từ chỗ cô Doyle xong, nhưng tôi không chấp nhận bất kì một khoản phí nào từ cô ấy cả, và nói cho đúng thì tôi không làm vì cô ấy.”
“Ồ!”
Jacqueline nhìn ông thật kỹ và hỏi ngược lại: “Thế ông đến đây làm gì?”
Poirot trả lời bằng một câu hỏi khác: “Thưa cô, cô đã bao giờ gặp tôi chưa?”
Jackie lắc đầu.
“Không, tôi nghĩ là chưa.”
“Nhưng tôi lại gặp cô rồi. Tôi đã ngồi cạnh cô một lần ở Chez Ma Tante. Cô đã ở đó cùng với anh Simon Doyle.”
Một cảm xúc giả tạo thật lạ thoáng qua khuôn mặt người đối diện. Rồi cô trả lời: “Tôi nhớ đêm đó…”
Poirot nói tiếp: “Nhiều chuyện đã xảy ra kể từ lúc đó.”
“Đúng, như ông nói, nhiều việc đã xảy ra.”
Giọng cô chợt đanh lại chứa đầy sự chua chát tuyệt vọng. “Thưa cô, tôi nói ở đây với tư cách là một người bạn. Cô nên quên chuyện đó đi.”
Jackie ngạc nhiên.
“Ý ông là sao?”
“Bỏ qua quá khứ! Hướng tới tương lai! Chuyện gì đã qua thì cho nó qua. Đau khổ cũng không thể thay đổi được gì.”
“Tôi nghĩ rằng điều đó hợp với Linnet đáng yêu đó.”
Poirot liền khoát tay.
“Bây giờ tôi không nghĩ cho cô ấy! Mà tôi nghĩ cho cô. Đúng là cô đã chịu nhiều khổ đau – nhưng những gì cô đang làm chỉ kéo dài thêm sự đau khổ mà thôi.”
Cô lắc đầu: “Ông sai rồi. Có những lúc tôi cảm thấy rất hả hê vui vẻ.”
“Thưa cô, đó chính là sự tồi tệ nhất của tất cả mọi thứ đấy.”
Cô ngước mặt lên và nói chậm rãi: “Ông không phải là loại người ngu ngốc. Tôi nghĩ là ông chỉ có ý tốt thôi.”
“Cô hãy về nhà. Cô còn trẻ, cô thông minh, cô có cả tương lai ở phía trước.”
Jacqueline lắc đầu.
“Ông không hiểu – hoặc ông sẽ không thể hiểu được. Simon là tất cả đối với tôi.”
Poirot nhẹ nhàng đáp: “Tình yêu không phải là tất cả. Chúng ta nghĩ nó là tất cả khi ta còn trẻ mà thôi.”
Nhưng cô vẫn lắc đầu và tiếp tục: “Ông không hiểu rồi.” Rồi cô liếc nhanh ông và nói. “Dĩ nhiên là ông biết mọi thứ về tình yêu, phải không? Ông đã nói chuyện với Linnet, phải không? Và ông cũng có mặt tại nhà hàng trong đêm đó… Simon và tôi rất yêu nhau.”
“Tôi biết rằng cô rất yêu anh ấy.”
Jacqueline chợt nhận ra ngữ điệu trong lời nói của ông và cô nhấn mạnh: “Chúng tôi yêu nhau. Và tôi quý Linnet… Tôi đã tin tưởng cô ấy. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Cả cuộc đời Linnet có thể có bất kì thứ gì mà cô ấy muốn. Cô ấy chưa bao giờ từ chối cho bản thân mình một điều gì… Khi cô ấy thấy Simon, cô ấy muốn anh ấy – và rồi cô ấy đã lấy anh ấy.”
“Và anh chàng ấy cũng chịu bị mua chuộc sao?”
Jacqueline lắc đầu chậm chạp.
“Không, không phải như thế đâu. Nếu như vậy, tôi đã không ở đây… Ông cho rằng Simon không đáng được quan tâm như thế… Nếu nói anh ấy cưới Linnet vì tiền của cô ấy thì điều này có thể đúng. Nhưng nó phức tạp hơn như thế nhiều. Có một thứ gọi là sự mê hoặc, thưa ông Poirot. Và tiền có thể góp phần. Ông thấy đấy, Linnet có được ‘ảnh hưởng’ đó. Cô ấy là nữ hoàng của một vương quốc – một cô công chúa trẻ tuổi – mọi thứ xa hoa đều vây quanh cô ấy. Điều này giống như một sân khấu đã được dựng sẵn. Mọi thứ đều nằm trong tầm tay của cô ấy, một trong những người giàu nhất và được săn đón nhất muốn cưới cô ấy. Thay vì thế, cô ấy lại chọn ngay chàng Simon Doyle có tương lai mờ mịt… Ông có nghĩ rằng anh ấy cũng biết điều đó không?”
Đột nhiên cô chỉ lên trời.
“Hãy nhìn mặt trăng trên kia. Ông có thấy rõ không? Nó rất thực. Nhưng nếu mặt trời tỏa sáng thì ông sẽ khống còn trông thấy mặt trăng đâu nữa. Chuyện này cũng giống như thế. Tôi chẳng khác nào mặt trăng… Khi mặt trời ló dạng, Simon không còn thấy được tôi nữa… Anh ấy đã bị lóa mắt. Và anh ấy không thể thấy gì khác ngoài mặt trời – đó là Linnet.”
Cô ngừng một lúc rồi tiếp tục: “Đấy, ông thấy điều đó thật huyền bí phải không. Linnet đã bước vào đời anh ấy. Đó đích xác là sự tự tin của cô ấy – thói quen của sự ra lệnh. Cô ấy tự tin rằng mình có thể làm người khác tin tưởng. Có thể Simon đã yếu đuối, nhưng anh ấy là một người đơn giản. Có lẽ anh ấy chỉ yêu mình tôi và chỉ mình tôi mà thôi, nếu Linnet đừng xuất hiện và chụp anh ấy lên chiếc xe vàng ngọc của mình. Tôi biết rõ rằng Simon sẽ không bao giờ yêu cô ấy nếu cô ấy không bắt Simon phải làm như vậy.”
“Đó là những gì cô nghĩ – đúng vậy.”
“Tôi biết rõ. Anh ấy đã yêu tôi – và anh ấy sẽ luôn như vậy.”
Poirot hỏi: “Thậm chí ngay cả lúc này sao?”
Jacqueline như muốn trả lời ngay nhưng rồi kìm nén lại. Cô nhìn Poirot và mặt cô đỏ bừng vì giận dữ. Cô quay mặt đi, đầu rủ xuống. Giọng cô như bị bóp nghẹt: “Tôi biết. Hiện anh ấy ghét tôi. Đúng, rất ghét tôi… Anh ta phải coi chừng!” Bỗng nhiên cô lục tung chiếc giỏ xách nhỏ để trên ghế. Rồi cô rút ra một khẩu súng nhỏ có báng được khảm ngọc trai – trông giống như một món đồ chơi nhỏ bé.
“Thật là một vật bé bỏng dễ thương, phải không?” Cô cất tiếng hỏi. “Trông có vẻ không giống thật lắm, nhưng nó là đồ thật đấy! Một viên đạn có thể giết chết một người đàn ông hay một người phụ nữ. Và tôi là một người bắn giỏi đó.”
Cô cười, một nụ cười xa xôi, hồi tưởng.
“Lúc còn nhỏ, tôi được đi cùng với mẹ về quê ở miền Nam Carolina, ông ngoại đã dạy cho tôi bắn súng, ông thuộc típ người cũ tin vào tài nghệ bắn súng – đặc biệt ở những nơi trọng danh dự. Cha tôi cũng thế, khi còn trẻ ông đã từng có một vài cuộc đấu súng tay đôi. Cha tôi còn là một người biết chơi kiếm và đã từng hạ gục một người vì một người phụ nữ. Ông thấy không, ông Poirot.”
Cô gái bắt gặp ánh mắt của người đối diện đang mở to.
“Tôi có sẵn máu nóng trong người! Tôi đã mua nó khi sự việc mới xảy ra. Tôi định giết một trong hai người – nhưng vấn đề nằm ở chỗ tôi chưa quyết định được sẽ giết ai. Cả hai đều sẽ không vui. Và tôi nghĩ Linnet sẽ vô cùng sợ hãi – nhưng cô ấy là một người rất kiên cường. Cô ấy sẽ đứng dậy hành động. Và rồi tôi lại nghĩ tôi sẽ – đợi! Việc này càng lúc càng thôi thúc tôi hành động. Cuối cùng, tôi có thể thực hiện bất cứ lúc nào; sẽ vui hơn trong lúc chờ đợi – và nghĩ về điều đó. Rồi bỗng nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi – là đi theo họ! Bất kể khi nào họ đi đến nơi nào cùng nhau và đang vui vẻ, họ sẽ thấy tôi. Quả là có tác dụng thật. Điều này khiến cho Linnet khó chịu – mà không ai có thể làm gì được! Nó làm cho cô ấy bực bội thực sự… Đó là lúc tôi bắt đầu thấy hả dạ… Linnet không thể làm gì được cả! Tôi vẫn luôn vui vẻ và lịch sự! Không có từ nào họ có thể bắt lấy làm chứng! Nó đang làm hỏng mọi thứ – mọi thứ giữa họ.”
Jacqueline cười phá lên, tiếng cười rõ to và lạnh lùng.
Poirot nắm lấy tay cô. “Im lặng nào. Im lặng, rồi tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Jacqueline lại nhìn ông và hỏi; “Sao?” Rồi cô cười một cách thách thức.
“Cô ơi, tôi mong cô đừng làm những gì cô đang làm.”
“Ý ông là để Linnet yên chứ gì!”
“Còn hơn thế nữa. Đừng bắt tay với quỷ dữ.”
Môi cô chùng lại; ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên.
Poirot nghiêm túc tiếp tục: “Bởi vì – nếu cô tiếp tục – ác quỷ sẽ đến… Đúng, chắc chắn ác quỷ sẽ đến… Nó sẽ đến chiếm lấy cô, và sau một thời gian ngắn, không còn ai có thể kiểm soát được nó.”
Jacqueline chăm chăm nhìn ông, ánh nhìn mang hình ảnh của ngọn sóng vô định.
Cô đáp lại: “Tôi – không biết nữa…” Rồi cô bật khóc ngon lành. “Ông không thể ngăn cản được tôi đâu.”
Hercule Poirot đáp buồn rầu: “Phải, tôi không thể ngăn cản cô được.”
“Thậm chí nếu tôi – giết cô ấy, ông cũng không thể ngăn tôi lại được.”
“Vâng – không thể ngăn được một khi cô sẵn lòng chịu trả giá.”
Jacqueline de Bellefort liền cười vang.
“Ồ, tôi không sợ chết đâu! Sau tất cả mọi thứ, tôi sống vì điều gì nữa chứ? Tôi biết ông tin rằng giết người đã làm tổn thương đến mình là điều sai lầm – thậm chí cả khi người ta cướp hết mọi thứ của ông sao?”
Poirot kiên định đáp: “Đúng, thưa cô. Tôi tin rằng giết người là điều không thể tha thứ được.”
Jacqueline lại cười vang.
“Thế thì ông phải chấp nhận kế hoạch trả thù hiện giờ của tôi thôi; bởi vì, ông thấy đấy, khi nó vẫn có tác dụng, thì tôi sẽ không phải dùng đến khẩu súng nhỏ này… Nhưng tôi e rằng – vâng, e rằng lúc nào đó – khi mọi thứ vượt quá giới hạn – tôi sẽ muốn làm tổn thương cô ấy – sẽ cho một nhát dao vào người cô ấy, dí khẩu súng lục bé nhỏ này vào đầu cô ấy – và siết cò – Ồ!”
Tiếng la làm viên thám tử ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy cô?”
Cô gái quay đầu nhìn về phía bóng tối.
“Có ai đó – đang đứng ở đằng kia. Anh ta vừa mới đi xong.”
Hercule Poirot đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi vật trông thật tĩnh lặng.
“Dường như không có ai ngoài chúng ta cả, thưa cô.” Rồi ông đứng dậy. “Dù gì đi nữa tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói. Chúc cô ngủ ngon.”
Jacqueline cũng đứng dậy và đáp lời: “Ông cũng hiểu rồi đấy – tôi không thể thực hiện theo yêu cầu của ông?”
Poirot lắc đầu.
“Không – vì cô muốn điều đó! Luôn luôn có một khoảnh khắc! Bạn cô – Linnet – cũng đã có một khoảnh khắc mà cô ấy có thể dừng tay lại… Nhưng Linnet để cho nó trôi qua. Và nếu người ta làm như vậy, thì sau đó người ta phải chấp nhận sự việc và sẽ không có cơ hội thứ hai đến nữa.”
“Không có cơ hội thứ hai…” Jacqueline de Bellefort lặp lại. Cô đứng phỗng một lúc, rồi cô ngẩng đầu lên thách thức. “Chúc ngủ ngon, ông Poirot.”
Poirot buồn bã lắc đầu và theo cô bước về khách sạn.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile