A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 186
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
NG Poirot.”
Tiếng gọi làm Poirot giật mình, ông đang ngồi một mình ở ngoài sân, sau khi mọi người đã đi hết. Ông giật mình thoát khỏi sự tĩnh lặng khi đang chú mục vào những hòn đá đen láng lưỡng bên sông.
Đó là một giọng nói tử tế, tự tin, một giọng nói cuốn hút nhưng có phần kiêu hãnh.
Hercule Poirot đứng dậy, nhìn vào đôi mắt khẩn nài của Linnet Doyle. Cô quấn chiếc khăn nhung tím đắt tiền quanh chiếc đầm sa-tanh trắng; trông Linnet bội phần dễ thương và lộng lẫy hơn những gì Poirot mường tượng.
Linnet hỏi nhưng cũng tự trả lời: “Ông là Hercule Poirot?”
“Có tôi đây, thưa cô.”
“Có lẽ ông đã biết tôi là ai rồi?”
“Vâng, thưa cô. Tôi có nghe tên cô. Và tôi biết rõ cô là ai.”
Linnet gật đầu, đó chính là điều cô mong đợi. Linnet tiếp tục nói với giọng yêu cầu: “Ông đi với tôi đến phòng chơi bài được không, ông Poirot? Tôi rất muốn nói chuyện với ông.”
“Rất sẵn lòng, thưa cô.”
Cô đi trước vào khách sạn và ông theo sau. Cô dẫn ông đến một phòng chơi bài không có người rồi yêu cầu ông đóng cửa lại. Sau đó cô ngồi xuống một chiếc bàn và ông ngồi phía đối diện cô.
Cô trực tiếp đi vào vấn đề một cách không do dự. Giọng cô tuôn chảy.
“Tôi đã nghe rất nhiều về ông, ông Poirot, và tôi biết ông là một người rất thông minh. Cũng thật tình cờ là hiện giờ tôi rất cần một người giúp đỡ mình – và tôi nghĩ ông có thể làm được việc này.”
“Cám ơn ý tốt của cô, nhưng cô thấy đấy, tôi đang đi nghỉ, và khi tôi đi nghỉ thì tôi không nhận làm vụ nào cả.”
“Nhưng ông có thể sắp xếp được mà.”
Câu nói ấy thật sự không ý ra lệnh – chỉ mang sự im lặng tự tin của người thiếu nữ trẻ luôn biết cách sắp xếp mọi việc theo ý mình.
Linnet Doyle tiếp tục: “Thưa ông Poirot, tôi hiện là mục tiêu của một vụ khủng bố không thể chịu đựng nổi nữa. Việc khủng bố này phải chấm dứt ngay! Tôi muốn đi báo cảnh sát, nhưng chồng tôi lại nghĩ cảnh sát không thể giúp gì được trong vụ này.”
“Có thể – cô có thể giải thích rõ thêm được không?” Poirot lịch sự đáp lại.
“Ô, tất nhiên là thế rồi. vấn đề hết sức đơn giản.”
Vẫn không ngập ngừng, Linnet Doyle đúng là một người có đầu óc rõ ràng. Cô chỉ ngừng trong giây lát rồi tiếp tục trình bày sụ việc một cách cô đọng nhất trong khả năng cho phép.
“Trước khi tôi gặp chồng tôi, anh ấy đã đính hôn với de Bellefort, một người bạn của tôi. Chồng tôi sau đó đã bỏ đính ước với cô ấy – dù gì đi nữa thì họ cũng không hợp nhau. Rất tiếc phải nói là cô ấy đã quá nặng nề về chuyện này… Tôi rất tiếc về điều này – nhưng những việc như thế cũng không giúp được gì cả. De Bellefort đã đưa ra – vâng, những lời đe dọa – mà tôi cũng không chú ý lắm, tôi cho rằng cô ấy không cố tình làm như vậy. Rồi sau đó, cô ấy đã làm những trò bất thường là đi theo chúng tôi đến bất cứ nơi đâu chúng tôi tới.”
Poirot nhướng mày.
“À – giống một vụ trả thù không bình thường nhỉ.”
“Thật không bình thường chút nào – rất lố bịch! Và cũng rất phiền phức.”
Cô bặm môi lại. Còn Poirot gật đầu đồng ý.
“Vâng, tôi có thể hình dung ra được. Cô đang đi hưởng tuần trăng mật phải không?”
“Đúng như vậy. Chuyện này xảy ra – lần đầu tiên – tại Venice. Cô ấy cũng ở đó – tại cửa hàng Danielli. Tôi nghĩ đó chỉ là sự tình cờ. Tôi có hơi bối rối một chút, nhưng tất cả chỉ có thế. Rồi sau đó chúng tôi lại thấy cô ấy trên thuyền tại Brindisi. Vợ chồng tôi hiểu là de Bellefort đang đi Palestine. Và chúng tôi đã nghĩ rằng cô ấy ở lại trên thuyền. Nhưng… nhưng khi chúng tôi đến Mena House thì cô ấy cũng ở đó… đang đợi chúng tôi.”
Poirot gật đầu và hỏi tiếp: “Và bây giờ thì sao?”
“Chúng tôi đi thuyền lên thượng nguồn sông Nile. Tôi cứ đinh ninh rằng sẽ gặp cô ấy ở trên thuyền, nhưng rồi không thấy và tôi nghĩ rằng de Bellefort đã chấm dứt cái trò trẻ con của mình. Ai dè khi chúng tôi vừa tới đây – cô ấy – cô ấy đã ở đây chờ.”
Poirot nhìn Linnet thật kỹ. Cô vẫn điềm tĩnh, song những khớp trên mu bàn tay lại trắng bệch ra vì bàn tay cô siết mạnh vào cạnh bàn.
Ông cất tiếng hỏi: “Và cô sợ những việc như thế lại tiếp diễn?”
“Vâng.” Cô ngưng lại một chút rồi nói tiếp. “Dĩ nhiên là chuyện này thật nhảm nhí! Jacqueline tự làm bản thân mình trở nên lố bịch. Tôi thật ngạc nhiên khi cô ấy lại không có lòng tự trọng như thế.”
Poirot phác một cử chỉ nhẹ nhàng.
“Thưa cô, có những lúc lòng tự trọng và kiêu hãnh rồi cũng lên đường! Có những cảm xúc khác mãnh liệt hơn.”
Linnet trở nên nóng nảy: “Vâng, có thể. Nhưng cô ấy hi vọng sẽ được gì từ những tất cả điều này chứ?”
“Thưa cô, không phải lúc nào cũng là câu hỏi sẽ được gì đâu.”
Trong âm điệu của viên thám tử có chút gì đó khiến Linnet không đồng tình. Cô đỏ mặt và đáp nhanh: “Ông nói đúng. Ngoài điểm này cần phải tìm hiểu xem động cơ là gì nữa. Điểm mấu chốt của vấn đề là phải dừng lại được việc này.”
“Thế cô đề nghị xử lý việc này như thế nào?” Poirot hỏi.
“Vâng – theo lẽ thì tôi cùng chồng không muốn tiếp tục bị làm phiền nữa. Phải có sự can thiệp của pháp luật về chuyện này,” cô nóng nảy trả lời.
Poirot quan sát cô thật kỹ và hỏi lại: “Thế cô ấy có đe dọa cô bằng lời nói trước mặt mọi người không? Có sử dụng những lời lẽ xúc phạm không? Hay có cố làm hại đến thân thể cô không?”
“Không.”
“Thế thì, thưa cô, thật lòng tôi không thấy cô có thể làm gì hơn được. Nếu nó là niềm vui đi du lịch đó đây của một thiếu nữ trẻ, và những nơi đó cũng là nơi mà cô và chồng đi tới – tốt thôi – đó là gì vậy? Không khí là của chung mọi người mà! Không có vấn đề cô ấy xâm phạm sự riêng tư của cô phải không? Chuyện như thế này cũng thường xảy ra mà?”
“Ý ông là tôi không thể làm được gì sao?” Linnet vẫn còn hoài nghi.
Poirot từ tốn đáp: “Không thể làm được gì, như những gì tôi thấy. Cô de Bellefort vẫn ở trong giới hạn của cô ấy.”
“Nhưng – nhưng vậy thật là mất trí! Thật không thể chịu được khi tôi phải bỏ qua chuyện này!”
Poirot đáp lại khô khốc: “Thưa cô, tôi rất thông cảm – đặc biệt khi tôi hình dung ra là cô hiếm khi nào phải bỏ qua chuyện gì.”
Linnet cau mày.
“Chắc chắn phải có cách nào để ngăn việc này lại chứ,” cô lầm bầm.
Poirot nhún vai và đề nghị: “Cô có thể rời khỏi đây và đi đến nơi nào đó.”
“Cô ấy lại theo chân thôi!”
“Đúng – rất có thể.”
“Thật là vô lý!”
“Chính xác.”
“Dù thế nào đi nữa, tại sao tôi – chúng tôi – phải chạy trốn chứ? Cho dù có như thế nào…”
Cô ấy ngừng lại.
“Chính xác, thưa cô. Cho dù thế nào…! Mọi thứ đều như thế, phải không?”
Linnet ngẩng đầu lên nhìn ông.
“Ý ông là sao?”
Poirot đổi giọng, đổ người về phía trước, giọng rất tự tin và dễ thương, ông lịch sự trả lời: “Sao cô phải bận tâm nhiều vậy, thưa cô?”
“Tại sao ư? Vì chuyện này thật vô lối! Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng! Tôi đã nói với ông tại sao rồi mà!”
Poirot lắc đầu.
“Cô không nói hết tất cả mọi việc.”
Linnet hỏi lại lần nữa: “Ý ông là sao?”
Poirot ngả người về phía sau, khoanh tay lại và nói một cách lãnh đạm.
“Cô hãy nghe tôi nói đây, thưa cô. Tôi sẽ quay lại quá khứ một chút nhé. Cách đây khoảng một hoặc hai tháng, tôi đã dùng bữa tối tại một nhà hàng Ở London. Ngay cạnh bàn của tôi có một cặp thanh niên nam nữ. Họ trông rất vui vẻ, và hình như đang yêu nhau. Họ rất tự tin khi nói về tương lai. Thật ra thì những gì tôi nghe thấy không có ý nghĩa gì với tôi cả; họ có vẻ không bận tâm xem những ai nghe thấy họ và những ai không nghe thấy. Tấm lưng của chàng trai hướng về phía tôi, nhưng tôi thấy được gương mặt của cô gái. Khuôn mặt ấy trông thật mãnh liệt. Cô ấy đang yêu – bằng cả trái tim, linh hồn, và thể xác của mình – cô ấy không phải là típ người yêu hời hợt và yêu nhiều lần đâu. Đối với cô gái ấy, mọi chuyện thật rõ ràng, hoặc là yêu, hoặc là không yêu. Hai người họ đã đính hôn và chuẩn bị cưới; đó là những gì tôi nghe được; và họ cũng thảo luận những nơi họ sẽ đến trong kỳ trăng mật. Họ dự định đi Ai Cập.”
Ông dừng lại. Linnet liền hỏi dồn: “Rồi sao?”
Poirot tiếp tục: “Đó là một, hai tháng về trước, nhưng gương mặt của cô gái đó thì tôi không thể quên được. Chắc chắn rằng tôi sẽ nhận ra gương ngay mặt ấy khi tôi gặp lại. Và tôi cũng nhớ cả giọng nói của anh chàng đó nữa. Giờ thì có lẽ cô cũng đã đoán ra thời khắc tôi lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt đó và nghe giọng nói ấy. Ngay tại đây, ở Ai Cập này. Chàng trai đang đi kì trăng mật, đúng, nhưng lại là với một người phụ nữ khác.”
Linnet hỏi tới: “Vậy là sao? Tôi đã nói là chỉ những sự thật thôi mà.”
“Sự thật – đúng đấy.”
“Rồi tiếp sau đó như thế nào?”
Poirot chậm rãi nói tiếp: “Trong nhà hàng, cô gái đã đề cập đến một người bạn – một người bạn mà cô ấy rất tin tưởng rằng sẽ không làm cho mình thất vọng. Tôi nghĩ người bạn đó chính là cô.”
“Vâng. Tôi đã kể với ông rằng chúng tôi từng là bạn kia mà.” Linnet đỏ mặt.
“Và cô ấy tin tưởng cô?”
“Đúng vậy.”
Linnet cắn môi ngập ngừng trong giây lát; có vẻ như Poirot không muốn nói tiếp, rốt cuộc, chính cô gái là người đã phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Hiển nhiên mọi thứ đã không như ý muốn. Nhưng thưa ông Poirot, những sự việc như thế vẫn diễn ra đấy thôi.”
“À! Vâng, nó xảy ra chứ, thưa cô.” Ông ngưng một lát rồi tiếp. “Cô có đi lễ nhà thờ không?”
“Có.” Linnet có vẻ hoang mang.
“Thế hẳn cô đã nghe những đoạn Kinh thánh được đọc trong nhà thờ rồi. Cô có nghe đoạn nói về vua David, một người giàu có với nhiều gia súc, cùng một người nghèo khó chỉ có một con cừu gầy nhom chưa – và người giàu có đã cướp con cừu ốm yếu của người nghèo. Đó là điều đã xảy ra, thưa cô.” Linnet đứng phắt dậy với ánh mắt giận dữ.
“Tôi đã hiểu điều ông muốn nói tới, ông Poirot! Nói một cách đơn giản, ông nghĩ là tôi đã cướp người yêu của bạn mình. Nếu nhìn sự việc dưới góc độ tình cảm – mà tôi cho rằng đó là cách mà thế hệ của ông thường xem xét – thì điều đó có thể đúng. Nhưng sự thật thì hoàn toàn khác. Tôi không phủ nhận việc Jackie yêu Simon say đắm, nhưng tôi không nghĩ rằng ông đã tính đến chuyện chồng tôi không hoàn toàn say mê cô ấy. Simon đã từng thích cô ấy, nhưng thậm chí trước khi gặp tôi, anh ấy đã mang cảm giác rằng mình phạm sai lầm. Ông Poirot, xin hãy nhìn sự việc kỹ càng. Simon nhận ra chính tôi là người anh ấy yêu, chứ không phải Jackie. Anh ấy sẽ làm gì chứ? Sẽ cao thượng và cưới người phụ nữ mà anh ấy không còn quan tâm sao – và rồi có thể phá hỏng cuộc đời của cả ba người ư – vì thật mơ hồ là anh ấy có thể làm cho Jackie hạnh phúc trong những trường hợp như thế? Nếu thật sự anh ấy phải kết hôn với Jackie khi anh ấy gặp tôi thì tôi đồng ý đó là nghĩa vụ mà anh ấy phải gắn bó với cô ấy – dù tôi cũng không thật sự chắc chắn về điều này. Nếu một người không hạnh phúc thì người còn lại cũng phải chịu đựng điều tương tự thôi. Nhưng đính hôn vẫn chưa thật sự là một điều ràng buộc. Nếu phạm phải sai lầm, tốt hơn hết là đối diện với nó trước khi quá trễ. Tôi phải thú nhận là điều này rất khó khăn đối với Jackie, và tôi rất lấy làm tiếc – nhưng nó đã như thế rồi. Không thể thay đổi được!”
“Tôi nghi ngờ lắm.”
Cô trừng mắt nhìn ông.
“Ông nói như vậy là sao?”
“Tất cả những gì cô nói rất hợp lý. Nhưng có một điều không giải thích được.”
“Điều gì?”
“Thái độ của chính cô. Trông thấy cô, cũng như những rắc rối cô đang gặp, thì cô có thể nhìn nó theo hai chiều hướng. Hoặc nó có thể gây cho cô phiền phức – mà đúng thật như vậy, hoặc nó làm khơi dậy sự thương cảm nơi cô – rằng người bạn của cô chắc hẳn đã bị tổn thương nhiều để có thể gạt bỏ mọi luân thường đạo lý sang một bên. Nhưng đó không phải là cách mà cô phản ứng. Không, đối với cô, sự đeo bám này là không thể chịu nổi – và tại sao lại như thế? Chỉ có một lý do thôi – đó là cô cảm thấy tội lỗi.”
Linnet liền nhảy dựng lên.
“Sao ông lại dám nói như thế? Thưa ông Poirot, thật sự là ông đã đi quá xa rồi đấy.”
“Nhưng tôi dám như thế đấy, thưa cô! Tôi sẽ nói rất chân thành với cô. Mặc dù cô cố gắng che đậy sự thật, nhưng tôi cho rằng cô đã tính toán thận trọng để đưa chồng mình ra xa khỏi người bạn của cô. Tôi cũng cho rằng cô đã bị cuốn hút ngay trong lần gặp đầu tiên. Nhưng tôi biết có một giây phút nào đó, cô cũng đã phân vân, khi cô biết có một lựa chọn – mà cô có thể rút lui hoặc tiến tới. Tôi biết ý nghĩ đó đọng lại trong cô – chứ không phải với anh Doyle. Cô xinh đẹp; cô giàu có; cô thông minh – và cô quyến rũ nữa. Cô có thể dùng sự quyến rũ của mình hay cô có thể giữ nó lại. Cô có tất cả mọi thứ mà cuộc đời có thể ban cho, thưa cô. Cuộc đời của bạn cô chỉ giới hạn trong một kiếp người. Cô biết điều đó, nhưng mặc dù cô đã do dự, nhưng cô vẫn không giữ tay lại. Ngược lại cô đã dang tay ra, như người giàu có trong Kinh thánh vậy, cô đã lấy con cừu gầy ốm của người nghèo khó.”
Sự im lặng bao trùm trong không gian. Linnet cố gắng giữ bình tĩnh, cô lạnh lùng đáp: “Tất cả đều không đúng chủ đề!”
“Không, không chệch chủ đề chút nào đâu. Tôi chỉ đang giải thích cho cô hiểu tại sao sự xuất hiện không trông đợi của cô de Bellefort lại làm cô buồn rầu đến thế. Đó là vì dù cô ấy có thể không nhu mì và không tự trọng trong những việc mình làm, nhưng trong thâm tâm, cô cũng thừa nhận rằng cô ấy cũng có phần đúng.”
“Điều đó không đúng.”
Poirot nhún vai.
“Cô đã từ chối việc thành thật với chính bản thân mình.”
“Không phải như thế mà.”
Poirot nhẹ nhàng tiếp tục: “Thưa cô, tôi có thể nói rằng cô có một cuộc sống hạnh phúc, cô phóng khoáng và tử tế với những người khác.”
Linnet đáp lại – gần như với chính mình: “Tôi đã cố như vậy.” Và nét giận dữ trên gương mặt cô dần biến mất.
“Và đó cũng là lý do tại sao việc cô cố ý làm người khác tổn thương lại làm cô buồn lòng đến thế, và tại sao cô lại chần chừ thừa nhận sự thật. Thứ lỗi cho tôi nếu tôi không đúng, nhưng tâm lý chính là chứng cứ quan trọng nhất trong một vụ án.”
Linnet thẫn thờ đáp: “Ngay cả khi những điều ông nói là đúng – và tôi không thừa nhận nó, thì chúng ta có thể làm gì bây giờ? Người ta không thể thay đổi được quá khứ; người ta phải xử lý những việc hiện có.”
Poirot gật đầu.
“Cô rất rõ ràng. Đúng, người ta không thể quay ngược lại quá khứ. Người ta phải chấp nhận thực trạng của sự việc. Và đôi khi, thưa cô, đó là tất cả những gì người ta có thể làm – đó là chấp nhận những hệ quả của việc làm trong quá khứ.”
Linnet vẫn còn thắc mắc: “Ý ông là tôi không thể làm được gì sao – làm không được việc gì sao?”
“Cô phải dũng cảm lên; đó là những gì tôi thấy cô có thể làm được.”
Linnet chậm rãi nói: “Ông có thể nói chuyện với Jackie – cô de Bellefort? Lý giải cho cô ấy được không?”
“Vâng, tôi có thể làm được. Tôi sẽ làm nếu cô muốn thế. Nhưng đừng kì vọng nhiều nhé. Tôi cho rằng cô de Bellefort đã có kế hoạch mà không có thứ gì có thể lay chuyển được cô ấy.”
“Nhưng chắc chắc chúng tôi có thể làm được gì đó để tự giải thoát chứ?”
“Dĩ nhiên là cô có thể quay về Anh, và ổn định cuộc sống ngay trong ngôi nhà của mình.”
“Thậm chí sau đó, tôi cho rằng Jacqueline cũng có thể đến đó và tôi sẽ lại thấy cô ấy mỗi khi tôi bước ra khỏi nhà.”
“Đúng.”
Linnet tiếp tục với sự chậm rãi: “Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng Simon sẽ đồng ý chạy trốn đâu.”
“Thế thái độ của cậu ấy trong trường hợp này như thế nào?”
“Anh ấy giận dữ – đơn giản chỉ giận dữ thôi.”
Poirot đồng ý.
Rồi Linnet cầu khẩn: “Ông sẽ nói với cô ấy chứ?”
“Vâng, tôi sẽ làm. Nhưng theo ý của tôi thì tôi sẽ không thể hoàn thành mọi việc đâu.”
Linnet mạnh mẽ tiếp: “Jackie rất đặc biệt! Người ta không thể đoán được việc cô ấy sẽ làm.”
“Cô đề cập đến những đe dọa mà cô ấy đã đưa ra phải không. Cô có thể cho tôi biết những đe dọa đó là gì không?”
Linnet nhún vai. “Cô ấy đe dọa sẽ – phải – giết cả hai chúng tôi. Jackie có thể đôi lúc hơi man rợ một chút.”
“Tôi hiểu.” Giọng Poirot trở nên nghiêm trọng.
Linnet tiếp tục khẩn nài: “Ông sẽ làm vì tôi chứ?”
“Không, thưa cô.” Giọng Poirot trở nên cứng rắn. “Tôi sẽ không chấp nhận sự ủy thác của cô. Tôi sẽ làm những gì có thể vì tình người. Đúng như vậy. Tình huống ở đây rất khó khăn và nguy hiểm. Tôi sẽ làm để giúp sáng tỏ mọi việc – nhưng tôi cũng không lạc quan về khả năng thành công lắm đâu.”
Linnet từ tốn hỏi: “Nhưng ông sẽ không làm vì tôi phải không?”
“Phải, thưa cô,” Hercule Poirot trả lời.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile