Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 186
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ỮA TỐI ĐÃ KẾT THÚC. Hiên ngoài khách sạn Cataract được thắp sáng nhẹ nhàng. Những chiếc bàn nhỏ nhắn trước khách sạn gần như được lấp đầy bởi những người khách ngụ tại khách sạn.
Simon và Linnet Doyle bước ra, một người đàn ông cao, tóc nâu, nổi bật với gương mặt nhẵn nhụi mang đậm nét Mỹ bước cạnh họ. Khi họ còn lưỡng lự đứng ở cửa ra vào, Tim Allerton đã đứng dậy và bước tới.
Anh niềm nở nói với Linnet: “Tôi chắc là cô không nhớ tôi, nhưng tôi là anh họ của Joanna Southwood.”
“Dĩ nhiên – thật thế sao! Anh là Tim Allerton. Đây là ông xã của tôi.” Một giọng nói đầy sự e thẹn, tự hào hay xấu hổ nhỉ? “Và đây là người quản lý đến từ Mỹ của tôi, ông Pennington.”
Tim đáp lời: “Cô nhất định phải gặp mẹ tôi mới được.”
Vài phút sau họ đã ngồi chung với nhau – Linnet ngồi ở một góc, Tim và Pennington ngồi ở hai bên cô, cả hai đều nói chuyện với cô, và tranh giành sự chú ý của cô. Còn bà Allerton thì nói chuyện với Simon Doyle.
Cánh cửa chợt chuyển động. Một sự căng thẳng bất ngờ đến với người thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngay góc giữa hai người đàn ông. Rồi khi một người đàn ông nhỏ thó bước ra và đi qua sân hiên, sự căng thẳng trong phút chốc được giải tỏa.
Bà Allerton bình luận: “Cháu không phải là người nổi tiếng duy nhất ở đây đâu. Người đàn ông nhỏ thó đó là Hercule Poirot đấy.”
Bà nói thật nhỏ nhẹ, vượt qua sự tế nhị thông thường để xóa khoảng im lặng kì lạ, nhưng Linnet có vẻ sững sờ trước thông tin đó.
“Hercule Poirot ư? Dĩ nhiên là cháu đã nghe qua tên ông ấy…”
Cô dường như chìm trong sự lơ đãng. Hai người đàn ông ở bên cạnh cô ngay lập tức bị cụt hứng.
Lúc này Poirot đã đi xuống đến sân hiên, nhưng ông đột nhiên chú ý đến một tiếng gọi.
“Ngồi xuống đây, ông Poirot. Thật là một buổi tối tuyệt đẹp!”
Ông gật đầu.
“Dĩ nhiên, thưa bà, đúng là tối nay đẹp thật.”
Ông cười một cách lịch sự đáp lại bà Otterbourne. Bộ đồ đen kết hợp với chiếc khăn xếp trông thật buồn cười! Bà Otterbourne tiếp tục cao giọng than vãn: “Hôm nay có nhiều người nổi tiếng đến đây nhỉ? Tôi hi vọng chúng ta sẽ thấy việc này xuất hiện sớm trên các báo. Những người đẹp, tiểu thuyết gia nổi tiếng…”
Bà ngừng lời với nụ cười khiêm tốn giả tạo.
Poirot cảm nhận, hơn là nhìn thấy, một thiếu nữ với vẻ khó chịu buồn rầu đang ngồi đối diện ông, cô gái mang dáng vẻ tần ngần, chiếc miệng trễ xuống trông còn sầu thảm hơn trước.
“Có phải bà đang sáng tác một tiểu thuyết không, thưa bà?” Ông hỏi.
Bà Otterbourne lại cười một cách tụ tin.
“Hiện giờ tôi thấy lười lắm. Tôi thật sự phải vật lộn đấy. Độc giả của tôi đang mất hết cả kiên nhẫn rồi – và cả cái nhà xuất bản của tôi nữa, trời ơi! Cứ phải gửi lần lần! Thậm chí phải gửi xuyên đại dương luôn!”
Một lần nữa ông cảm nhận người thiếu nữ kia xê dịch trong bóng tối.
“Thật tình với ông, ông Poirot, tôi ở đây để trải nghiệm thực tế. Tuyết trên Sa mạc là tên quyển tiểu thuyết mới của tôi đó. Mạnh mẽ – khêu gợi. Tuyết – trên sa mạc – sẽ lập tức tan chảy ngay trong nhịp thở đam mê đầu tiên.”
Rosalie liền đứng dậy, lầm bầm điều gì đó, và đi xuống khu vườn tối om.
Bà Otterbourne vừa ve vẩy chiếc chăn vừa nói tiếp: “Người ta phải mạnh mẽ. Những con người cá tính – đó là những gì quyển sách tôi đề cập – tất cả đều quan trọng. Thư viện ngăn cấm cũng không sao! Tôi chỉ nói sự thật thôi. Tình dục – à! Ông Poirot – tại sao mọi người lại sợ tình dục chứ? Đó là sự xoay vần của vũ trụ! Mà ông đã đọc sách của tôi chưa nhỉ?”
“Ố la la! Xin bà hiểu cho, tôi không đọc nhiều tiểu thuyết lắm. Công việc của tôi…”
Bà Otterbourne quả quyết: “Tôi sẽ đưa cho ông quyển Dưới bóng cây sung. Thể nào ông cũng sẽ thấy nó rất quan trọng, mặc dù hơi cường điệu – nhưng đó là thực tế đấy!”
“Bà thật tốt quá. Tôi sẽ hứng thú đọc nó cho mà xem.”
Bà Otterbourne im lặng một lát. Bà liên tục mân mê chuỗi hạt quanh cổ. Rồi bà lắc lư người qua lại.
“Có thể – tôi sẽ chạy đi lấy nó cho ông ngay bây giờ.”
“Ồ, thưa bà, không cần phiền bà thế đâu. Sau này…”
“Không, không. Không phiền gì đâu.” Nói rồi bà đứng dậy. “Tôi sẽ chỉ cho ông…”
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Rosalie đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà.
“Không có gì đâu, con yêu. Mẹ tính lên lấy quyển sách cho ông Poirot đây.”
“Quyển Cây sung phải không? Để con lấy cho.”
“Con không biết nó ở đâu đâu. Để mẹ đi lấy.”
“Con biết chứ.”
Nói rồi người con gái bước nhanh qua sân hiên và vào khách sạn.
“Chúc mừng bà có một cô con gái thật dễ thương,” Poirot trả lời một cách cung kính.
“Rosalie đó hả? Đúng, đúng – con bé thật dễ thương. Nhưng nó cũng rất khó chịu. Và không có sự cảm thông nào cho sự yếu đuối. Nó luôn nghĩ cái gì nó cũng biết rõ hết. Nó còn tưởng nó biết rõ về sức khỏe của tôi hơn tôi chứ…”
Poirot ra hiệu cho một người phục vụ bàn vừa mới đi ngang qua.
“Bà dùng rượu chứ? Rượu Chartreuse nhé? Hay là một ly kem bạc hà?”
Bà Otterbourne lắc đầu từ chối.
“Không, không. Tôi kiêng rượu. Ông có thể nhận thấy tôi không uống gì khác ngoài nước lọc – hoặc có thể là nước chanh. Tôi không thể chịu nổi mùi rượu.”
“Thế thì để tôi gọi cho bà một ly nước chanh nhé?”
Sau đó ông gọi một ly chanh vắt và một ly rượu ngọt.
Cánh cửa lại chuyển động. Rosalie bước vào, tiến về phía họ với một quyển sách trong tay.
“Con đây rồi.” Giọng người mẹ thể hiện thật khác thường.
“Ông Poirot vừa mới gọi cho mẹ một ly nước chanh đó.”
“Thế cô dùng gì, thưa cô?”
“Không cần đâu.” Rồi bất chợt nhận ra sự cộc lốc vô lý của mình, Rosalie bèn chữa lỗi: “Không cần đâu, cảm ơn ông.”
Poirot cầm lấy quyển sách bà Otterboume đưa. Quyển sách vẫn còn vỏ bọc bên ngoài với hình minh họa một quý bà sặc sỡ vui vẻ, với kiểu tóc ngắn và những móng tay son đỏ chót, đang ngồi trên một mảnh da hổ trong trang phục của Eva. Phía trên cô gái ấy là một cái cây, với những tán lá sồi, đang mang vác những quả táo to rực thứ màu sắc lạ lùng.
Quyển sách mang tựa Dưới bóng cây sung của tác giả Salome Otterbourne. Bên trong là lời giới thiệu của nhà xuất bản. Đó là lời tâng bốc cho sự dũng cảm và hiện thực về đòi sống tình yêu của người phụ nữ hiện đại. “Không sợ hãi, không bị bó buộc, rất hiện thực” là những tính từ miêu tả quyển sách này.
Poirot cúi đầu cung kính: “Thật là vinh hạnh cho tôi, thưa bà.”
Khi ông ngẩng đầu lên, ánh mắt ông gặp phải ánh mắt của con gái tác giả. Và ông cảm thấy không được tự nhiên. Ông ngạc nhiên và nhận ra nỗi đau thống khổ từ cặp mắt đó.
Đúng lúc ấy, thức uống được đưa lên và bầu không khí hốt nhiên trở nên vui vẻ.
Poirot mở mắt kính và nói một cách lịch sự.
“Vì sức khỏe của bà – thưa bà.”
Bà Otterbourne khuấy ly nước chanh và thốt lên: “Tỉnh cả người – ngon thật!”
Rồi sự im lặng bao trùm cả ba người. Họ nhìn xuống những tảng đá bóng loáng trên sông Nile. Ở chúng có nét gì đó thật hấp dẫn dưới ánh trăng vằng vặc. Trông chúng giống như những con quái vật thời tiền sử trồi một nửa thân mình lên mặt nước. Một làn gió nhẹ đột ngột thổi tới rồi cũng bất ngờ biến mất. Lúc này, trong không khí như có sự chờ đợi.
Hercule Poirot chuyển điểm nhìn ra phía sân hiên cùng những con người ở ngoài ấy. Không biết ông có lầm chăng, hay ở đấy cũng tồn tại sự chờ mong? Nó giống như giây phút người ta mong đợi sự xuất hiện của nữ diễn viên chính trên sân khấu vậy.
Vào đúng ngay giây phút ấy, cánh cửa lại chuyển động một lần nữa. Không khí tràn ngập sự nghiêm trang. Mọi người ngưng nói chuyện và tất thảy mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cánh cửa.
Một cô gái gầy guộc, đen nhẻm trong chiếc áo đầm màu rượu bước vào. Cô dừng lại quan sát, rồi đắn đo bước về phía sân bên ngoài, đoạn ngồi xuống một chiếc bàn trống. Không có biểu hiện gì nổi bật ở bên ngoài về cách sống của cô gái, nhưng bằng cách nào đó cũng thể hiện hơi hướm của việc trình diễn trên sân khấu.
Bà Otterbourne vấn lại chiếc khăn xếp trên đầu và nói: “Chà. Cô gái đó nghĩ mình là ai chứ!”
Poirot không trả lời mà vẫn tiếp tục chú ý. Cô nàng kia đã chọn được một chỗ ngồi mà cô có thể quan sát được Linnet Doyle. Poirot nhìn ra là Linnet Doyle đang chồm về phía trước nói gì đấy, lát sau cô đứng dậy và chuyển chỗ ngồi sang hướng đối diện khi nãy.
Poirot gật đầu một cách suy tư.
Khoảng năm phút sau, cô gái kia cũng chuyển chỗ ngồi nhìn ra ngoài sân. Cô hút thuốc và cười một mình, tỏ vẻ mãn nguyện. Nhưng, có vẻ vô ý, ánh mắt trầm tư của cô lại luôn hướng về phía vợ của Simon Doyle.
Mười lăm phút sau, đột nhiên Linnet đứng dậy và quay về khách sạn. Ngay lập tức, chồng cô tiếp bước theo sau.
Jacqueline de Bellefort mỉm cười và xoay ghế. Cô đốt thêm một điếu thuốc và nhìn ra sông Nile. Rồi cô lại tiếp tục tự cười với chính mình.
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile