To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Dịch giả: Lan Phương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 189
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
HÁM TỬ Hercule Poirot kìa.” Bà Allerton thốt lên.
Bà và con trai đang ngồi trên chiếc ghế bành màu đỏ tươi bên ngoài khách sạn Cataract ở Assuan. Họ đang trông theo hai cái bóng đang dần xa – một của người đàn ông trong bộ quần áo bằng vải siu trắng và một của một cô gái cao, ốm. Tim Allerton ngồi bật dậy trong tư thế cảnh báo bất thường. “Người đàn ông nhỏ thó đó hả mẹ?” Anh hỏi một cách châm chọc.
“Đúng là người đàn ông nhỏ thó đó!”
“Ông ta làm cái quái gì ở đây vậy nhỉ?” Tim thắc mắc. Mẹ anh cười. “Con yêu, trông con có vẻ phấn khích nhỉ. Đàn ông tại sao luôn khoái những chuyện về tội phạm thế? Mẹ ghét truyện trinh thám và không bao giờ đọc chúng cả. Nhưng mẹ không nghĩ ông Poirot lại ở đây vì lý do sâu xa nào hơn. Ông ấy đã có nhiều tiền rồi và giờ là lúc hưởng thụ cuộc sống, mẹ thật sự ngưỡng mộ.”
“Thế thì phải xem xét cô gái xinh đẹp kia rồi.”
Bà Allerton hơi nghiêng đầu về một bên nhìn bóng hình phía xa của ông Poirot và người đi cùng.
Người thiếu nữ cao hơn Poirot khoảng bảy phân. Cô bước đi chậm rãi, không quá nhanh hay vung vẩy.
“Mẹ nghĩ cô ta trông được đấy chứ.” Bà Allerton nhận xét rồi liếc qua Tim, cảm nhận được sự đồng tình của Tim, bà tiếp: “Còn hơn được nữa ấy chứ. Nhưng tiếc quá, trông có vẻ cô ấy là người nóng tính và u sầu.”
“Có thể đó chỉ là điệu bộ bên ngoài thôi mẹ.”
“Mẹ nghĩ đây là một cô gái trẻ ghê gớm. Nhưng trông cũng có nhan sắc đấy.”
Chủ đề của câu chuyện chuyển dần sang ông Poirot. Rosalie Otterbourne đang xoay vặn chiếc dù chưa mở, và những điệu bộ của cô càng khẳng định những điều Tim vừa nói. Cô vừa có vẻ u sầu vừa có vẻ nóng nảy. Hai hàng lông mày chau lại trông thật khó tính và vành môi của cô thì lại trễ xuống.
Họ rẽ trái ra khỏi cửa khách sạn và đi vào vùng bóng mát của khu vườn công cộng.
Hercule Poirot đang trò chuyện một cách lịch sự nhưng vẫn không quên thể hiện sự hài hước. Ông mặc một bộ vải siu trắng được ủi phẳng lì, cùng với chiếc nón kiểu panama, và mang theo một cây gậy màu mè có tay cầm giả ngọc thạch.
“… điều đó thật hấp dẫn tôi,” ông nói. “Những tảng đá đen trên đảo Elephantine, và mặt trời, và những chiếc thuyền nhỏ trên dòng sông. Thật là đáng sống để tận hưởng.”
Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô không thấy vậy sao?”
Rosalie Otterbourne trả lời ngắn gọn: “Tôi nghĩ là ổn. Nhưng Assuan là một nơi ảm đạm. Một nửa khách sạn còn trống, và mọi người thì cũng cỡ trăm tuô…” Cô bặm môi và ngừng lại.
Hercule Poirot hấp háy mắt.
“Đúng là như vậy, còn tôi thì một chân đã đặt xuống lỗ rồi.”
“Tôi… tôi không định ám chỉ ông,” người thiếu nữ nói. “Tôi xin lỗi. Nó nghe có vẻ thô lỗ phải không.”
“Không phải thế đâu. Cũng tự nhiên thôi khi cô muốn một người cùng lứa tuổi song hành cùng với mình. À, phải rồi, ít nhất cũng có một chàng thanh niên kia kìa.”
“Anh chàng luôn bám theo mẹ suốt ngày đó à? Tôi thích bà mẹ – nhưng người con thì trông chán ngấy – quá kiêu ngạo!”
Poirot mỉm cười. “Còn tôi – trông có kiêu ngạo không?”
“Ồ, không, tôi không nghĩ vậy đâu.”
Cô ấy hẳn nhiên có vẻ không mặn mà lắm – nhưng điều này cũng không làm Poirot phật ý. Ông điềm tĩnh trả lời: “Bạn thân nhất của tôi nói tôi rất tự kiêu đấy.”
“Thế à?” Rosalie mơ hồ đáp. “Tôi nghĩ hẳn ông phải có điều gì để tự hào mà. Tuy nhiên tôi lại không hứng thú với chuyện tội phạm một chút nào.”
Poirot nghiêm giọng đáp: “Tôi rất vui khi biết rằng cô không có bí mật đáng ngờ nào cả.”
Chỉ trong chốc lát, vẻ mật buồn rầu kia của người đi cùng bỗng biến sắc khi cô phóng nhanh một tia nhìn ngờ vực về phía ông. Poirot có vẻ như không nhận ra điều đó và tiếp tục: “Thưa cô, tôi không thấy mẹ cô hôm nay xuống dùng bữa trưa. Bà không khó chịu trong người chứ?”
“Nơi này không thích hợp với mẹ tôi. Tôi sẽ rất vui nếu chúng tôi rời khỏi đây.”
“Chúng ta đi cùng chuyến phải không? Cả hai chúng ta sẽ cùng đi lên Wadi Halfa và Cataract thứ hai chứ?”
“Vâng, đúng vậy.”
Họ đi ra khỏi bóng mát của con đường hoang phế ven sông. Năm người bán chuỗi hạt, hai người bán bưu thiếp, ba người bán bọ hung bằng thạch cao, hai thằng nhóc dắt lừa và một đám trẻ ranh đứng gần đó.
“Ông muốn mua các chuỗi hạt không? Rất tốt, rất rẻ…”
“Cô ơi, bọ hung thạch cao không? Nhìn này – bọ hung chúa – rất may mắn đó…”
“Ông xem nè – đá thật đấy. Rất tốt, rất rẻ…”
“Ông muốn cưỡi lừa không? Con lừa này ngon lắm. Con lừa Whiskey và Soda nè ông…”
“Ông muốn lên mỏ đá granite không? Con lừa này ngon lắm. Các con lừa khác thì í ẹ, con lừa kia hay ngã lắm…”
“Cô ơi bưu thiếp nè – rất rẻ – rất đẹp…”
“Cô ơi… chỉ có mười pi-át thôi – rất rẻ – viên đá màu ngà…”
“Cây gậy chống này rất tốt – bằng đá hổ phách…”
“Đi thuyền không ông? Tôi có thuyền tốt lắm…”
“Cô về lại khách sạn hả? Con lừa thượng hạng này…” Hercule Poirot xua tay để thoát khỏi đám đông ồn ào đó. Còn Rosalie thì lách người qua khỏi đám đông như người mộng du.
“Tốt nhất là giả vờ như người câm người điếc.” Cô nhận định.
Nhóm trẻ ranh du thủ du thực bên cạnh lầm bầm buồn rầu: “Cho tiền kẻ nghèo khó đi? Cho tiền cho kẻ khó khăn đi? Híp híp hu – ra – vậy mới tốt, vậy mới hay…”
Đám người lô nhô trước mắt họ trong những mảnh quần áo rách bươm nhiều màu. Họ đeo bám rất sát. Những kẻ khác lùi lại và tiếp tục tấn công các vị khách mới ở góc đường kế tiếp.
Và bây giờ Poirot và Rosalie chạy thục mạng giữa hai dãy cửa hàng – nơi phát ra những giọng nói đầy ngọt ngào, lôi kéo…
“Ghé hàng em anh ơi?”, “Anh xem con cá sấu màu ngà này đi?”, “Anh chưa ghé cửa hàng em lần nào phải không? Để em cho anh xem những mặt hàng rất đẹp nhé.”
Họ bước vào cửa hàng thứ năm, Rosalie mua lấy mấy cuộn phim chụp ảnh – đây là mục tiêu của chuyến đi dạo.
Sau đó họ một lần nữa lại bước ra khỏi cửa hàng và tiến về phía bờ sông.
Một chiếc tàu hơi nước vừa cập bờ. Cả Poirot và Rosalie đều thích thú ngắm nhìn đám hành khách.
“Đông người nhỉ?” Rosalie bình luận.
Và cô ngoái đầu nhìn khi Tim Allerton cũng vừa bước lên, hai ánh mắt họ chợt chạm nhau. Anh dù đang bước khá nhanh nhưng trông có vẻ hụt hơi.
Cả hai đứng lại đó trong ít phút, sau đó Tim cất tiếng.
“Đám đông vẫn kinh khủng như mọi ngày,” anh nói một cách giễu cợt, ám chỉ những hành khách đang lên bờ.
Rosalie đồng ý: “Họ vẫn thường ồn ào như thế mà.”
Cả ba người đứng đấy, ngỡ ngàng quan sát đám đông.
“Xem kìa!” Giọng Tim chợt trở nên phấn khích. “Tôi dám chắc đó là Linnet Ridgeway.”
Nếu thông tin ấy làm Poirot đứng lặng thì nó lại lay động sự tò mò của Rosalie. Cô rướn người về phía trước và bộ mặt sầu thảm của cô đã biến mất ngay lập tức khi cô cất tiếng hỏi: “Đâu, đâu? Có phải người mặc áo trắng đó không?”
“Đúng, đi cùng với người đàn ông cao to đó. Họ sẽ lên bờ ngay thôi. Tôi nghĩ anh ta là chú rể mới. Tự nhiên lại không nhớ được tên của anh ta.”
Rosalie trả lời: “Doyle, Simon Doyle. Mọi thứ đều đưa tin trên báo chí đó. Nhưng cô ấy nhẹ nhàng đi qua dư luận nhỉ?”
Tim vui vẻ trả lời: “Đơn giản vì cô ấy là cô gái giàu nhất nước Anh.”
Ba người lặng im nhìn dõi theo các hành khách bước lên bờ. Poirot thích thú nhìn nhân vật chính của đoạn đối thoại vừa rồi và lầm bầm: “Cô ấy đẹp thật.”
Rosalie cay đắng đáp: “Một số người có tất cả mọi thứ.”
Khi cô nhìn người con gái kia bước lên cầu tàu, khuôn mặt cô chợt hiện lên một sự đố kị khó tả.
Linnet Doyle sở hữu dáng vẻ của người đang bước vào trung tâm sân khấu đương đại. Cô có một cái gì đó của một diễn viên nổi tiếng. Cô bị soi mới, được ngưỡng mộ, và là trung tâm của mọi sự chú ý bất kể nơi đâu cô đặt chân đến.
Linnet cảm nhận được những ánh mắt đang nhắm chằm chặp vào cô – đồng thời cũng vờ như không biết gì về chúng: những điều đó là một phần của cuộc đời cô.
Linnet bước lên bờ như thể đang diễn một vai nào đó mà thậm chí ngay cả cô cũng không biết. Một cô dâu nổi tiếng, xinh đẹp, giàu có đang đi nghỉ kì trăng mật. Cô quay sang người đàn ông bên cạnh mỉm cười và nhẹ nhàng nói gì đó. Anh trả lời, và giọng nói ấy đã làm Hercule Poirot chú ý. Ông nhướng mắt lên và nhíu mày lại.
Cặp đôi đi ngang qua gần ông. Ông nghe Simon Doyle nói: “Em yêu, chúng ta sẽ thử và dành thời gian cho nó. Nếu em muốn, chúng ta có thể ở lại đây một hoặc hai tuần cũng được.”
Anh quay mặt lại nhìn cô một cách vui vẻ, trìu mến, và có phần hơi khúm núm.
Poirot lướt mắt nhìn khắp một lượt người thanh niên – vai rộng bè, gương mặt rám nắng, đôi mắt xanh thẫm, và nụ cười như trẻ con.
Sau khi đôi kia đi ngang qua, Tim liền nói: “Tên khốn may mắn đó. Tự nhiên ngon lành vớ được một người vợ có tài sản thừa kế kếch xù!”
“Trông họ thật hạnh phúc,” Rosalie thốt lên với giọng đầy ganh tị. Đột nhiên cô nói thêm, nhưng quá nhỏ đến nỗi Tim không nghe thấy. “Thật không công bằng chút nào.” Nhưng Poirot lại nghe được. Ông cau mày khó hiểu, và chỉ liếc nhanh qua người thiếu nữ.
Tim nói: “Tôi phải đi gom vài thứ cho mẹ tôi đây.” Và anh nhấc mũ lên rồi rời gót.
Poirot và Rosalie chầm chậm quay lại con đường cũ trở về khách sạn và liên tục khoa tay từ chối những lời mời mọc của đám người cho thuê lừa.
“Thế là không công bằng hả cô?” Poirot hỏi nhẹ nhàng.
Cô gái đỏ mặt tức giận. “Tôi không hiểu ý ông.”
“Tôi chỉ lặp lại những gì cô vừa mới nói thật nhỏ thôi. Đúng thế, cô đã nói như vậy.”
Rosalie Otterbourne nhún vai.
“Dường như có quá nhiều thứ chỉ dành cho một người. Tiền bạc, sắc đẹp, vóc dáng tuyệt vời và…”
Cô ngừng lại và Poirot tiếp lời: “Và tình yêu phải không? Ừ? Và tình yêu? Nhưng cô không biết là có thể cô ấy kết hôn được là nhờ tiền thì sao!”
“Thế ông không thấy cách nhìn mà anh ta dành cho cô ấy ư?”
“Ồ, vâng, thưa quý cô. Tôi thấy hết tất cả – nhưng tôi còn thấy những thứ mà cô không thấy nữa cơ.”
“Cái gì vậy?”
Poirot từ tốn trả lời: “Thưa cô, tôi thấy những đường lằn đen dưới mắt của một người phụ nữ. Tôi thấy một bàn tay xiết mạnh cây dù đến nỗi nó trắng bệch ra…”
Rosalie chằm chằm nhìn ông.
“Ý ông là gì đây?”
“Ý tôi là không phải vàng nào cũng lấp lánh đâu. Có nghĩa là, mặc dù cô gái kia giàu có, đẹp và dễ thương, nhưng có điều gì đó không ổn. Và tôi còn biết một vài điều khác nữa.”
“Vâng?”
Poirot trả lời một cách nghiêm nghị: “Tôi biết, tôi đã nghe giọng nói đó ở đâu đó rồi, ở một thời điểm nào đó – giọng nói của ông Doyle – và ước gì tôi có thể nhớ ra là đã nghe nó ở đâu.”
Nhưng Rosalie không nghe thấy. Cô đang đứng lặng xem xét các hình thù vằn vện trên cát mềm được tạo ra bởi mũi dù. Bất thần cô thốt lên một cách giận dữ: “Tôi thật đáng ghét, thật đáng ghê tởm. Tôi đúng là một con quái vật. Tôi chỉ muốn xé toác quần áo và chà nát gương mặt xinh xắn, kiêu ngạo và tự tin của cô ta thôi. Tôi chỉ là một con mèo đầy sự ghen tị – nhưng đó chính là những gì tôi cảm nhận được. Cô ta thật thành công, đĩnh đạc, và tự tin.”
Hercule Poirot có phần kinh ngạc trước sự bùng nổ đó. Ông cầm lấy tay cô và lắc nhẹ.
“Tiếp đi – cô sẽ thấy khá hơn khi nói ra được những điều đó!”
“Tôi ghét cô ta! Tôi chưa bao giờ ghét ai dữ như thế ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Tuyệt vời!”
Rosalie nhìn ông nghi hoặc. Rồi miệng cô chúm lại và cười phá lên.
Poirot đáp: “Tốt!” và cũng phá lên cười.
Sau đó họ vui vẻ quay về khách sạn.
“Tôi phải đi kiếm mẹ đây.” Rosalie cho hay khi họ bước vào cái sảnh mát lạnh của khách sạn.
Poirot nhìn qua phía bên kia của khu vườn hướng ra sông Nile. Ở đấy có những bộ bàn uống trà nhưng bây giờ hẵng còn sớm. Ông đứng ngắm sông một lát, rồi bước xuống khu vườn.
Một vài người đang chơi quần vợt dưới ánh nắng chói chang. Ông nhìn họ một lúc, rồi thả bộ xuống con đường dốc. Khi ngồi trên băng ghế nhìn ra sông Nile, chính nơi đây ông đã nhìn thấy người thiếu nữ ở Chez Ma Tante. Ngay lập tức ông nhận ra cô. Gương mặt cô, như ông đã nhìn thấy đêm hôm đó, đã khắc sâu vào trong trí nhớ của ông. Nhưng hôm nay trông cô hơi khác một chút: xanh xao hơn, ốm hơn, và những nếp nhăn trên khuôn mặt cho biết có sự lo lắng và đau khổ tột cùng.
Rồi ông bước lùi lại. Cô không nhận ra ông, và ông quan sát cô một lúc mà không gây cho cô nghi ngờ nào về sự hiện diện của mình. Đôi chân nhỏ nhắn của cô bước đi một cách vô hồn. Đôi mắt cô, chất chứa một ngọn lửa cháy âm ỉ, hiện ra một sự chịu đựng thảm hại kì quặc. Cô đang nhìn những con thuyền màu trắng giăng buồm xuôi dòng sông Nile.
Một gương mặt – và một giọng nói. Ông đã nhớ ra gương mặt của cô gái và giọng nói vừa mới nghe lúc nãy, giọng nói của tân giai lang…
Và ngay lúc ông đứng đó quan sát người thiếu nữ thất thần kia, cảnh tiếp theo của tấn thảm kịch đã diễn ra.
Những giọng nói vang lên. Người thiếu nữ trên băng ghế đứng dậy và câu chuyện bắt đầu. Linnet Doyle và chồng đang đi xuống con đường. Giọng Linnet thật hạnh phúc và tự tin. Vẻ căng thẳng và cứng nhắc đã biến mất, Linnet đang say sưa với hạnh phúc.
Cô gái đứng ở đấy tiến lên phía trước. Và hai người kia chợt khựng lại.
Jacqueline de Bellefort cất tiếng: “Chào Linnet. Ô, cậu cũng ở đây à. Dường như chúng ta không ngừng đụng độ nhau nhỉ. Chào Simon, anh khỏe không?”
Linnet Doyle lùi lại, dựa vào hòn đá và bật khóc. Gương mặt điển trai của Simon Doyle bỗng chốc nổi cơn thịnh nộ. Anh bước tới như thể muốn tấn công người con gái mảnh khảnh kia.
Bằng một động tác lắc đầu nhanh như cắt, cô ra hiệu sự có mặt của người lạ. Simon quay người lại và thấy Poirot. Anh lúng túng: “Xin chào, Jacqueline; chúng tôi không nghĩ lại gặp em ở đây.”
Câu ấy được thốt ra thật không thuyết phục.
Cô gái gầy ốm kia mím môi hỏi: “Thật là một sự ngạc nhiên phải không?” Rồi cô đi lên.
Poirot tế nhị đi về hướng ngược lại. Khi vừa rời bước, ông nghe thấy Linnet Doyle thốt lên: “Chúa ơi, Simon! Simon, chúng ta sẽ làm gì đây?”
Án Mạng Trên Sông Nile Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie Án Mạng Trên Sông Nile