You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27 - Câu Chuyện Của Jack Renauld
in chúc mừng, anh Jack,” Poirot nói, nắm tay anh chàng thật chặt.
Chàng trai trẻ Renauld đến gặp chúng tôi ngay khi được tha – trước khi khởi hành tới Merlinville để đoàn tụ với Marthe và mẹ mình. Stonor đi cùng với anh ta. Sự hớn hở của ông trái ngược hẳn với vẻ nhợt nhạt của chàng trai, đơn giản là vì anh chàng vừa mới ở bên bờ vực suy sụp tinh thần. Anh ta rầu rầu mỉm cười với Poirot, rồi nói khẽ:
“Tôi chịu đựng chuyện đó để bảo vệ cô ấy, giờ thì chẳng ích gì nữa rồi.”
“Cậu khó mà mong cô gái ấy chấp nhận trả giá bằng mạng sống của cậu,” Stonor nhận xét. “Cô ấy buộc phải xuất đầu lộ diện khi thấy cậu lao thẳng đến máy chém như vậy.”
“Lạy Chúa tôi! Cũng đúng là anh lao đầu tới chỗ đó thật!” Poirot nháy mắt hùa vào. “Nếu lúc đó anh vẫn cứ tiếp tục, luật sư Grosier khéo mà tức đến chết mất, và lương tâm anh sẽ cắn rứt hết đời vì cái chết của ông ta.”
“Ông ấy thật khó chịu, nhưng với ý định tốt,” Jack nói. “Ông ấy vô cùng lo lắng cho tôi. Ông thấy đấy, tôi không thể giãi bày với ông ấy được. Mà, lạy Chúa! Chuyện gì sẽ xảy ra cho Bella?”
“Nếu tôi là anh,” Poirot nói thẳng, “Tôi sẽ không bận lòng quá đáng đến thế. Tòa án Pháp rất khoan dung với tuổi trẻ và cái đẹp, và crime passionnelphạm tội vì tình ái! Một luật sư thông minh sẽ biết cách tạo nên những tình tiết giảm tội. Anh sẽ chẳng thấy dễ chịu gì…”
“Tôi không quan tâm tới chuyện đó. Ông thấy đấy, ông Poirot, ở khía cạnh nào đó, tôi thực sự cảm thấy có tội đối với cái chết của cha mình. Nếu không phải vì tôi, và mối quan hệ lằng nhằng của tôi với cô gái ấy, thì hôm nay cha tôi vẫn còn sống khỏe mạnh. Rồi lại cả sự cẩu thả đáng nguyền rủa của tôi khi lấy nhầm áo khoác. Tôi không thể không cảm thấy có trách nhiệm trong cái chết của ông ấy. Chuyện này sẽ ám ảnh tôi cả đời!”
“Không, không đâu,” tôi xoa dịu.
“Tất nhiên tôi thấy thật kinh hoàng khi nghĩ rằng Bella đã sát hại cha mình,” Jack nói tiếp. “Nhưng tôi đã cư xử thật hèn hạ với cô ấy. Sau khi gặp Marthe, và nhận ra mình đã mắc sai lầm, đáng lẽ tôi phải viết thư thẳng thắn nói chuyện với cô ấy. Nhưng tôi lại quá sợ hãi khi phải làm việc đó, và sợ chuyện đó sẽ tới tai Marthe, sợ cô ấy sẽ nghĩ chuyện to tát hơn so với thực tế – thế đấy, tôi đúng là một thằng hèn, hy vọng chuyện sẽ tự lắng xuống. Tôi cứ để mặc chuyện như vậy, mà không nhận ra là mình đang đẩy cô bé ấy đến chỗ tuyệt vọng. Nếu cô ấy có đâm trúng tôi, đúng như ý định của cô ấy, thì tôi cũng xứng đáng nhận nhát đâm ấy thôi. Và giờ đây, cái cách mà cô ấy ra mặt mới dũng cảm làm sao. Tôi đã định giữ vững lời khai tới cùng.”
Anh ta im lặng một lát, rồi lại tuôn ra một tràng:
“Điều khiến tôi nghĩ ngợi là tại sao cha lại lang thang trong trang phục như thế vào giờ đó trong đêm. Tôi đoán chắc ông ấy chạy trốn hai kẻ lạ mặt kia, và chắc mẹ tôi đã nhầm là chúng xuất hiện lúc hai giờ sáng. Hay… hay là… nó không hoàn toàn là một vụ mưu hại, phải không? Ý tôi là, mẹ tôi không nghĩ rằng… không thể nghĩ rằng… rằng… thủ phạm là tôi chứ?”
Poirot nhanh chóng trấn an anh ta.
“Không, không, Jack Renauld. Đừng lo sợ gì về điều ấy. Về những chuyện khác, tôi sẽ giải thích cho anh một ngày gần đây. Chuyện đó tương đối ly kỳ. Nhưng anh sẽ kể chính xác cho chúng tôi chuyện xảy ra trong đêm kinh hoàng đó chứ?”
“Chẳng có gì nhiều mà kể. Như tôi đã kể với các ngài, tôi từ Cherbourg về để gặp Marthe trước khi lên đường tới nửa bên kia trái đất. Chuyến tàu bị trễ, và tôi quyết định đi đường tắt qua sân golf. Từ đó, tôi có thể dễ dàng sang sân khu biệt thự Marguerite. Tôi gần tới nơi thì…”
Anh dừng lại, nuốt nước bọt.
“Sao?”
“Tôi nghe thấy một tiếng kêu rợn người. Không to lắm – nghe như một tiếng nấc nghẹn – nhưng nó làm tôi thấy sợ. Mất một lúc, tôi đứng như trời trồng tại chỗ. Rồi tôi vòng ra góc một bụi cây. Đêm đó sáng trăng. Tôi nhìn thấy cái huyệt, một dáng người nằm úp với con dao cắm trên lưng. Và rồi… và rồi… tôi nhìn lên và thấy cô ấy. Cô ấy đang nhìn tôi như thể nhìn thấy ma – chắc ban đầu cô ấy nghĩ thế thật. Nét mặt cô ấy cứng đờ vì kinh hãi. Và rồi cô ấy òa khóc, quay đầu, chạy mất.”
Anh ta dừng lại, cố gắng làm chủ cảm xúc.
“Sau đó thì sao?” Poirot nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi thực sự không biết. Tôi đứng ở đó một lúc, sửng sốt. Và rồi nhận ra rằng tốt nhất là tôi nên tránh đi càng nhanh càng tốt. Lúc đó tôi không nghĩ ra rằng người ta sẽ nghi ngờ tôi, mà tôi sợ bị triệu lên để đưa ra bằng chứng chống lại cô ấy. Tôi đi bộ tới St. Beauvais như tôi đã kể với ông, đi ô tô từ đó trở về lại Cherbourg.”
Có tiếng gõ cửa, người phục vụ khách sạn bước vào, trao cho Stonor một bức điện, ông ta mở nó ra, rồi đứng lên khỏi ghế.
“Bà Renauld đã hồi tỉnh,” ông ta nói.
“A!” Poirot đứng bật dậy. “Chúng ta hãy tới Merlinville ngay lập tức!”
Chúng tôi lập tức lên đường. Stonor, theo sự nài nỉ của Jack, đã đồng ý ở lại và làm tất cả những gì có thể cho Bella Duveen. Poirot, Jack Renauld và tôi khởi hành trong xe của Renauld.
Chuyến đi chỉ mất khoảng hơn bốn mươi phút. Khi chúng tôi tới gần đường dẫn của biệt thự Marguerite, Jack Renauld liếc sang Poirot dò hỏi:
“Ông nghĩ sao nếu ông vào trước… để báo tin cho mẹ tôi rằng tôi đã được trả tự do…?”
“Trong khi anh đích thân báo tin đó cho tiểu thư Marthe phải không?” Poirot nháy mắt tiếp lời. “Dù sao chăng nữa, tôi cũng đang định đề nghị như thế.”
Jack Renauld không đợi thêm nữa. Dừng xe, anh ta lao ra ngoài và chạy lên con đường dẫn tới cửa chính. Chúng tôi tiếp tục đi xe tới biệt thự Geneviève.
“Poirot,” tôi nói, “anh có nhớ chúng ta tới đây như thế nào trong cái ngày đầu tiên đó không? Và gặp ngay tin ông Renauld đã bị giết ấy?”
“À, có chứ. Cũng vừa mới đây thôi. Nhưng từ đó tới nay đã xảy ra thật nhiều chuyện – nhất là với anh, mon amibạn thân mến?”
“Phải, quả đúng vậy,” tôi thở dài.
“Anh đang nhìn nhận nhận định của tôi ở khía cạnh tình cảm mất rồi, Hastings. Ý tôi không phải vậy. Chúng ta hy vọng rằng tiểu thư Bella sẽ được hưởng lượng khoan hồng, và rốt cuộc thì Jack Renauld không thể cưới cả hai cô! Tôi nói trên phương diện chuyên môn đấy nhé. Đây không phải là một tội ác được lên kế hoạch và tổ chức cẩn thận theo kiểu một thám tử thấy thú vị. Mise en scèneKịch bản do Georges Conneau thiết kế thì quả thật là hoàn hảo, nhưng dénouementcái kết thì – ôi, thôi! Một người vô tình bị một cô gái trong cơn tức giận giết chết – a, quả thật, ở đó có gì là phương pháp hay trật tự chứ?”
Và giữa lúc tôi đang cười sảng khoái trước những nhận xét khôi hài của Poirot thì Françoise mở cửa.
Poirot giải thích rằng anh cần phải gặp bà Renauld ngay, và bà lão dẫn anh lên cầu thang. Tôi ở lại phòng khách. Một lát sau, Poirot trở ra. Trông anh rầu rĩ khác thường.
“Vous voilàAnh đây rồi, Hastings! Sacré tonnerre!Trời đất quỷ thần ơi! còn nhiều giông bão nữa đây!”
“Ý anh là sao?” tôi thốt lên.
“Tôi không mấy tin vào điều đó,” Poirot trầm tư nói, “nhưng phụ nữ đúng là không thể đoán được.”
“Jack và Marthe Daubreuil tới đây rồi,” tôi nhìn ra cửa sổ, kêu lên.
Poirot lao ra khỏi phòng, gặp đôi tình nhân trẻ ngoài bậc thềm.
“Đừng có vào. Tốt hơn là đừng vào. Mẹ anh đang rất buồn.”
“Tôi biết, tôi biết,” Jack Renauld nói. “Tôi phải lên đó gặp mẹ ngay.”
“Nhưng đừng, hãy nghe tôi. Tốt hơn là không nên.”
“Nhưng Marthe và tôi…”
“Dù thế nào đi nữa cũng đừng dẫn tiểu thư đây theo anh. Cứ lên nếu anh muốn, nhưng sẽ khôn ngoan hơn nếu anh làm theo lời tôi.”
Một tiếng nói từ phía sau vọng từ trên lầu xuống khiến chúng tôi giật mình.
“Cảm ơn vì thịnh tình của ngài, ngài Poirot, nhưng tôi sẽ tự nói rõ mong muốn của mình.”
Chúng tôi sững nhìn sửng sốt. Bà Renauld đang đi xuống cầu thang, dựa vào tay Léonie, đầu vẫn quấn băng. Cô gái người Pháp đang sụt sịt khóc và năn nỉ bà chủ quay lại giường.
“Bà chủ sẽ chết mất. Như thế này là trái với lệnh của bác sĩ rồi!”
Nhưng bà Renauld vẫn tiếp tục bước.
“Mẹ,” Jack kêu lên, định tiến lên phía trước.
Nhưng bà ra dấu bắt anh con trai lùi lại.
“Tôi không phải là mẹ anh! Anh không phải con trai tôi! Kể từ giờ phút này, tôi từ anh.”
“Mẹ!” chàng trai sững người thốt lên.
Trong một thoáng, bà mẹ dường như dao động, chùn bước trước tiếng nói thống khổ của con trai. Poirot phác một cử chỉ giảng hòa. Nhưng ngay lập tức, bà mẹ lấy lại được sự tự chủ.
“Tay anh đã vấy máu cha mình. Anh phải chịu trách nhiệm đạo đức trong cái chết của ông ấy. Anh cãi lại và coi thường cha mình vì cô gái này, và vì đối xử nhẫn tâm với một cô gái khác, anh gây ra cái chết cho cha anh. Ra khỏi nhà tôi ngay. Ngày mai, tôi sẽ làm mọi việc cần thiết để đảm bảo rằng anh sẽ không động được vào một xu nào của ông ấy hết. Anh cứ việc tự đi mà vùng vẫy trong cái thế giới này với sự giúp đỡ của con gái kẻ thù của cha anh!”
Rồi chậm chạp, đau đớn, bà lần tay bước trở lên cầu thang. Chúng tôi đều sững sờ. Jack Renauld, kiệt sức vì những gì vừa trải qua, lảo đảo suýt ngã.
Poirot và tôi nhanh chóng chạy lại đỡ anh ta.
“Anh ấy quá sức rồi,” Poirot thì thầm với Marthe. “Có chỗ nào để anh ấy nghỉ ngơi không?”
“Nhà tôi! Hãy sang biệt thự Marguerite. Mẹ con tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy. Jack tội nghiệp của tôi!”
Chúng tôi đưa chàng trai sang khu biệt thự, anh chàng lờ đờ sụp xuống chiếc ghế trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Poirot sờ đầu và tay anh ta.
“Anh ấy đang sốt. Tình trạng căng thẳng kéo dài bắt đầu tác động đây mà. Hơn hết, anh ấy lại còn chịu cú sốc này nữa. Hãy đưa anh ấy vào giường, tôi và Hastings sẽ gọi bác sĩ.”
Bác sĩ nhanh chóng được mời tới. Sau khi khám cho bệnh nhân, ông ta nhận định chỉ là một ca căng thẳng thần kinh. Nếu được nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, chàng trai có thể hồi phục ngay ngày mai, nhưng nếu bị kích động thì sẽ có nguy cơ bị viêm não. Nên có người ngồi bên cạnh anh ta suốt đêm.
Cuối cùng, sau khi làm tất cả những gì có thể, chúng tôi để cho Marthe và mẹ của cô chăm sóc anh ta và lên đường về thị trấn. Đã qua giờ ăn hằng ngày, và hai chúng tôi đều đã đói lả. Nhà hàng đầu tiên chúng tôi bước vào xoa dịu cơn đói bằng hai suất trứng ốp ngon tuyệt vời, tiếp sau đó là món bít tết ngon không kém.
“Còn bây giờ, để kiếm chỗ nghỉ đêm,” Poirot nói sau khi nhấm nháp xong ly cà phê đen cuối bữa. “Chúng ta thử tới chỗ cũ, khách sạn Bains nhé?”
Chúng tôi nhanh chóng cùng nhau tới đó.
“Vâng, các ngài có thể nghỉ trong hai căn phòng tốt nhìn ra biển.”
Rồi Poirot hỏi một câu khiến tôi kinh ngạc:
“Một cô gái người Anh, cô Robinson, đã tới đây chưa?”
“Rồi thưa ngài. Cô ấy đang ở trong phòng khách nhỏ.”
“A!”
“Poirot,” tôi kêu lên, cố bắt kịp khi anh đi dọc hành lang, “cô Robinson là ai thế?”
Poirot nhìn tôi tươi cười ân cần:
“Là tôi xếp đặt cho anh một đám cưới đấy, Hastings.”
“Nhưng tôi nói…”
“Trật tự nào!” Poirot nói, rồi âu yếm đẩy tôi qua ngưỡng cửa. “Anh nghĩ là tôi muốn thông báo ầm ĩ lên ở Merlinville này cái tên Duveen hay sao?”
Quả thật, Cinderella là người đứng dậy chào chúng tôi. Tôi nắm chặt lấy tay nàng. Mắt tôi nói lên tất cả.
Poirot hắng giọng: “Các bạn thân mến,” anh nói, “ngay lúc này thì chúng ta không có thì giờ bày tỏ tình cảm đâu. Công việc đang chờ chúng ta. Tiểu thư, cô có làm được việc tôi bảo không?”
Để đáp lại, Cinderella lấy từ trong túi ra một vật bọc trong giấy và lặng lẽ trao nó cho Poirot. Poirot mở nó ra. Tôi há hốc miệng – vì đó là con dao từ vỏ máy bay mà theo tôi biết thì nàng đã ném xuống biển. Thật kỳ lạ, lúc nào cũng vậy, phụ nữ luôn ngần ngừ khi phải thủ tiêu những vật chứng hay tài liệu quan trọng nhất!
“Tốt rồi, cô bé,” Poirot nói. “Tôi rất hài lòng với cô. Giờ hãy đi nghỉ đi. Anh Hastings đây và tôi có việc phải làm. Sáng mai cô sẽ gặp lại anh ấy.”
“Các ông đi đâu vậy?” nàng hỏi, mắt mở to.
“Cô sẽ được nghe kể vào sáng mai.”
“Các ông đi đâu, tôi cũng đi đấy.”
“Nhưng thưa cô…”
“Tôi cũng đi cùng, tôi quyết rồi.”
Poirot nhận ra rằng tranh cãi cũng vô ích. Anh đầu hàng. “Vậy thì đi thôi. Nhưng sẽ không thích thú gì đâu. Rất có thể sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Cinderella không nói gì.
Hai mươi phút sau chúng tôi lên đường. Trời đã khá tối, một đêm ngột ngạt. Poirot dẫn đường ra khỏi thị trấn, về phía biệt thự Geneviève. Nhưng khi tới biệt thự Marguerite, anh dừng lại.
“Tôi muốn đảm bảo là Jack Renauld không gặp vấn đề gì. Đi với tôi nào, Hastings. Có lẽ cô đây nên ở lại ngoài này. Bà Daubreuil có thể sẽ nói điều gì đó làm cô ấy đau lòng.”
Chúng tôi mở chốt cửa và đi lên con đường mòn. Khi đi vòng sang mé bên của ngôi nhà, tôi chỉ cho Poirot cửa sổ tầng hai. Bóng Marthe Daubreuil in rõ nét trên tấm rèm che.
“A!” Poirot nói. “Tôi đoán là chúng ta sẽ tìm thấy Jack Renauld ở căn phòng đó.”
Bà Daubreuil ra mở cửa cho chúng tôi. Bà ta cho biết Jack hầu như không có tiến triển gì, nhưng có lẽ chúng tôi sẽ muốn thấy tận mắt. Bà dẫn chúng tôi lên cầu thang, vào phòng ngủ. Marthe Daubreuil đang ngồi làm việc bên cạnh bàn, trên bàn là một cây đèn. Cô đặt một ngón tay lên môi khi chúng tôi bước vào.
Jack Renauld đang ngủ, giấc ngủ có vẻ khó khăn và chập chờn, đầu anh lắc qua lắc lại, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
“Bác sĩ sẽ tới nữa chứ?” Poirot thì thầm hỏi khẽ.
“Không, trừ khi chúng ta gọi. Anh ấy đang ngủ – như thế là rất tốt. Mẹ đã sắc thuốc cho anh ấy.”
Chúng tôi ra khỏi phòng, cô lại ngồi xuống và tiếp tục thêu. Bà Daubreuil theo chúng tôi xuống nhà. Từ khi biết về quá khứ của bà ta, trong mắt tôi, bà ta càng lúc càng đáng chú ý. Bà ta đứng đó, mắt nhìn xuống, vẫn nụ cười bí ẩn mơ hồ mà tôi còn nhớ. Rồi đột nhiên, tôi thấy sợ bà ta, giống như người ta sợ một con rắn độc xinh đẹp.
“Tôi hy vọng chúng tôi không làm bà phải bận tâm, thưa bà,” Poirot lịch thiệp nói khi bà ta mở cửa cho chúng tôi đi ra.
“Không hề, thưa ngài.”
“Tiện thể, cho phép tôi hỏi,” Poirot nói, như vừa chợt nghĩ ra điều gì, “ông Stonor hôm nay không có ở Merlinville thì phải?”
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi mục đích của câu hỏi đó, vì theo tôi biết thì với Poirot, nó hoàn toàn vô nghĩa.
Bà Daubreuil điềm tĩnh đáp: “Theo tôi biết thì không.”
“Ông ấy không nói chuyện với bà Renauld sao?”
“Làm sao mà tôi biết được, thưa ông?”
“Đúng vậy,” Poirot nói. “Tôi tưởng bà có thấy ông ấy đến hay đi, vậy thôi. Chúc bà ngủ ngon.”
“Tại sao…?” tôi mở lời.
“Không trăng sao gì hết, Hastings. Chuyện đó để nói sau đi.”
Chúng tôi trở lại với Cinderella và đi nhanh về phía biệt thự Geneviève. Poirot ngoái nhìn lại một lần về phía cửa sổ sáng đèn và bóng của Marthe khi cô đang cắm cúi làm việc.
“Anh ta đang được canh chừng mọi lúc,” anh lẩm bẩm.
Tới biệt thự Genevieve, Poirot chọn một chỗ đứng đằng sau bụi cây bên trái đường dẫn. Ở đó, chúng tôi có tầm nhìn tốt, và không ai trông thấy chúng tôi cả. Cả ngôi biệt thự chìm trong bóng tối, mọi người chắc chắn đã lên giường đi ngủ. Chúng tôi gần như ở ngay dưới cửa sổ phòng ngủ bà Renauld. Tôi để ý thấy cửa sổ phòng đó đang mở. Hình như Poirot đang nhìn chăm chú vào chỗ đó.
“Chúng ta đang làm gì đây?” tôi thì thầm.
“Quan sát.”
“Nhưng…”
“Tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra trong ít nhất là một tiếng nữa, có thể là hai tiếng, nhưng…”
Câu nói của anh bị cắt ngang bởi một tiếng kêu yếu ớt, kéo dài:
“Cứu với!”
Ánh đèn chớp lên ở một phòng trên tầng hai, phía bên phải cửa chính. Tiếng kêu phát ra từ đó. Và chúng tôi trông thấy hai cái bóng của hai người đang vật lộn hắt lên rèm.
“Trời đất ơi!” Poirot kêu lên. “Chắc bà ấy đã đổi phòng.”
Phóng tới trước, anh đập liên hồi vào cửa chính. Rồi lao về phía cái cây ở luống hoa, anh trèo lên, nhanh nhẹn như một con mèo. Tôi theo sau anh, còn anh thì bật nhảy vào phòng qua cửa sổ để mở. Ngoái lại, tôi thấy Dulcie đang với lên cành cây phía sau mình.
“Cẩn thận đấy,” tôi thốt lên.
“Cứ lo cho bà ngoại ông đi!” nàng vặn lại. “Với em thì đây chỉ là trò trẻ con.”
Poirot lao qua căn phòng trống và đập cửa thình thình.
“Khóa và chốt ngoài rồi,” anh gầm lên. “Phá cửa thì mất thời gian lắm.”
Tiếng kêu cứu yếu đi rõ rệt. Tôi thấy sự tuyệt vọng ánh lên trong mắt Poirot. Chúng tôi cùng nhau dùng vai đẩy cánh cửa.
Tiếng Cinderella bình tĩnh và lạnh lùng vọng lại từ phía cửa sổ:
“Chờ các ông thì sẽ quá trễ mất rồi. Tôi là người duy nhất có thể làm được gì đó.”
Trước khi tôi kịp ra tay ngăn lại, nàng phóng người từ cửa sổ vào không trung. Tôi hối hả nhìn ra ngoài. Trước con mắt kinh hoàng của tôi, nàng đang treo mình lủng lẳng trên mái nhà, đẩy người tới trước bằng cách lẳng người theo hướng khung cửa sổ có ánh đèn.
“Trời đất thánh thần ơi! Cô ấy chết mất,” tôi kêu lên.
“Anh quên sao. Cô ấy là diễn viên nhào lộn chuyên nghiệp đấy, Hastings. Đúng là ý trời đã khiến cô ấy khăng khăng đòi đi cùng chúng ta tối nay. Chỉ mong là cô ấy sẽ can thiệp kịp thời.
“A!” Một tiếng kêu kinh hoàng vang lên trong bóng tối khi cô gái biến mất vào khung cửa sổ, và rồi tiếng Cinderella vang lên rành rọt:
“Không, dừng lại! Ta tóm được mi rồi – và tay ta thì rắn như thép.”
Cùng lúc đó, Françoise thận trọng mở cửa căn phòng mà chúng tôi bị nhốt bên trong. Poirot vội vã gạt bà lão sang một bên, không cần để ý gì đến phép lịch sự, lao xuống hành lang tới chỗ những người hầu khác đang tụ tập quanh một cánh cửa phía xa.
“Khóa trái rồi, thưa ngài.”
Có một tiếng rơi nặng nề bên trong. Một chốc sau, có tiếng chìa khóa xoay và cánh cửa từ từ mở ra. Cinderella mặt tái mét, vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi vào.
“Bà ấy không sao chứ?” Poirot hỏi.
“Vâng, tôi vào vừa đúng lúc. Bà ấy kiệt sức rồi.”
Bà Renauld nửa ngồi, nửa nằm trên giường, thở hổn hển.
“Suýt nữa nó bóp chết tôi rồi,” bà lầm bầm đau đớn.
Cinderella nhặt cái gì đó từ dưới sàn lên và đưa cho Poirot. Một cái thang cuộn bằng thừng lụa, rất mỏng manh nhưng chắc chắn.
“Phương tiện trốn thoát đây mà,” Poirot nói. “Đi bằng lối cửa sổ, trong khi chúng ta còn đang đập cửa. Còn người đâu?”
Cinderella đứng dịch sang bên một chút, chỉ tay. Dưới đất là một dáng người cuốn trong một tấm vải sẫm màu, nếp gấp che mất khuôn mặt.
“Chết rồi sao?”
Cô gật đầu. “Tôi nghĩ vậy. Chắc là đập đầu vào thanh chắn bằng đá hoa cương.”
“Nhưng là ai vậy?” tôi kêu lên.
“Kẻ đã giết ông Renauld, Hastings ạ. Và suýt nữa giết cả bà Renauld.”
Hoang mang và bối rối, tôi quỳ xuống, nhấc nếp gấp tấm vải lên, và nhìn thấy khuôn mặt chết chóc xinh đẹp của Marthe Daubreuil!
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf