I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26 - Tôi Nhận Được Một Lá Thư
ửi ông thân mến,
Ông sẽ biết tất cả khi nhận được lá thư này. Em có nói gì cũng không làm Bella thay đổi được. Con bé đã đi đầu thú. Em đã cố gắng đến kiệt sức.
Bây giờ, ông sẽ biết rằng em đã lừa dối ông, rằng ở chính cái nơi ông trao cho em sự tin tưởng, em lại đáp lại bằng dối trá. Có lẽ, chẳng thể nào biện hộ được với ông, nhưng, trước khi biến mất khỏi cuộc đời ông mãi mãi, em vẫn muốn được nói cho ông biết mọi chuyện xảy ra thế nào. Nếu em biết rằng ông tha thứ cho em, em sẽ được sống thanh thản hơn. Em không làm thế vì bản thân mình – đó là lý lẽ tự bào chữa duy nhất của em.
Em sẽ bắt đầu từ ngày em gặp ông trên chuyến tàu từ Paris. Lúc đó em đang rất khó chịu với Bella. Con bé tuyệt vọng vì Jack Renauld, nó đã phục tùng anh ta hết nhẽ. Rồi khi anh ta bắt đầu thay đổi, không còn thư từ thường xuyên nữa, thì nó cũng bắt đầu lo lắng. Nó tự tưởng tượng ra rằng anh ta đang để ý tới một người con gái khác – và tất nhiên, như mọi chuyện diễn ra về sau, quả thật là con bé đúng. Con bé quyết định tới nhà họ ở Merlinville, cố gắng gặp mặt Jack. Con bé biết em phản đối chuyện đó, và định trốn khỏi em. Em phát hiện ra nó không có mặt trên tàu Calais và quyết định sẽ không đi tiếp tới Anh mà không có nó. Em có linh cảm xấu rằng có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra nếu em không ngăn chặn được nó.
Em bắt chuyến tàu tiếp theo đi Paris. Con bé ở trên tàu, quyết tâm tới Merlinville. Em tranh cãi với con bé hết nước hết cái, nhưng chẳng ăn thua gì. Con bé hoàn toàn bị kích động và khăng khăng làm theo cách của mình. Em buông tay. Em đã làm tất cả những gì có thể. Lúc đó bắt đầu muộn rồi. Em tới khách sạn, còn Bella đi ngay tới Merlinville. Em vẫn không thể dứt được cái linh cảm về điều mà sách vở vẫn gọi là ‘thảm họa treo lơ lửng.’
Ngày hôm sau, không thấy Bella đâu. Con bé đã hẹn gặp em ở khách sạn, nhưng lại không giữ lời hứa. Cả ngày không thấy bóng con bé đâu. Em càng lúc càng lo lắng. Rồi em đọc được tin trên báo buổi chiều.
Thật kinh khủng. Em không thể chắc chắn, tất nhiên rồi – nhưng em sợ hãi khủng khiếp. Em suy ra rằng Bella đã gặp Renauld bố và nói cho ông ấy về mối quan hệ của con bé với Jack, và rằng ông ta đã sỉ nhục con bé, hoặc đại loại như thế. Hai chị em em đều rất dễ nổi nóng.
Rồi chuyện về mấy gã ngoại quốc đeo mặt nạ lan ra, và em bắt đầu thấy an tâm hơn. Nhưng em vẫn lo lắng vì Bella không giữ lời hẹn với mình.
Sáng hôm sau, vì quá sức bồn chồn, em nhất định phải đi xem có tìm hiểu được gì không. Đầu tiên, em gặp đúng phải ông. Ông biết chuyện đó rồi… Rồi em thấy người chết, trông hết sức giống Jack, lại đang mặc tấm áo khoác thời trang của anh ta, em nhận ra ngay! Lại còn con dao rọc giấy – cái thứ đồ xấu xa đó! – nó giống hệt con dao Jack tặng cho Bella! Rất có thể có dấu vân tay của con bé trên đó. Em không thể tả nổi cho ông cảm giác kinh hoàng bất lực vào lúc đó. Em chỉ nhìn thấy rõ ràng một điều – em phải lấy được con dao, và biến đi ngay trước khi người ta phát hiện ra nó đã biến mất. Em giả vờ ngất, và khi ông đi lấy nước, em lấy con dao rồi giấu vào trong váy.
Em đã nói với ông rằng em ở khách sạn Phare, nhưng tất nhiên, thật ra em đã đi thẳng về Calais, rồi tiếp tục về Anh trên chuyến tàu thủy đầu tiên. Em đã ném con dao quỷ quái đó xuống biển. Lúc đó, em thấy như mình thở được trở lại.
Bella đã về nhà ở London. Con bé trông không còn ra hồn người nữa. Em kể cho nó việc em đã làm, và rằng trong lúc này, nó sẽ được an toàn. Con bé nhìn em chằm chằm, rồi bắt đầu cười… cười… cười mãi… nghe nó cười mới đáng sợ làm sao! Em cảm thấy điều tốt nhất có thể làm bây giờ là liên tục bận rộn. Con bé sẽ hóa điên nếu có thời gian mà ngồi nghiền ngẫm về những chuyện nó đã làm. May mắn là bọn em có buổi diễn ngay sau đó.
Thế rồi, em thấy ông và bạn ông xem chúng em biểu diễn đêm hôm đó… Em phát hoảng. Chắc ông đã nghi ngờ, nếu không ông đã chẳng lần ra chúng em. Em phải biết điều tồi tệ nhất, thế nên em đi theo ông. Em tuyệt vọng. Và rồi, trước khi em kịp nói bất cứ điều gì, em đoán rằng người ông nghi ngờ là em, chứ không phải Bella! Hoặc ít nhất thì ông cũng nghĩ em chính là Bella, bởi vì em đã lấy cắp con dao!
Ông yêu dấu, giá như ông hiểu được những gì diễn ra trong em lúc đó… biết đâu ông tha thứ được cho em… Em đã rất sợ hãi, và rối bời, và tuyệt vọng…
Tất cả những gì em có thể biết rõ là ông sẽ cố gắng cứu em – em không biết liệu ông có sẵn sàng cứu con bé hay không… em nghĩ chắc là không… Hai việc đó không giống nhau! Và em không thể liều lĩnh được! Bella là chị em sinh đôi của em – em phải làm những điều tốt nhất cho con bé. Thế là em tiếp tục nói dối. Em thấy mình xấu xa – bây giờ em vẫn thấy thế… Chỉ có vậy thôi. Em đoán chắc ông sẽ nói: vậy cũng đủ rồi. Đáng lẽ ra em nên tin tưởng ông… Nếu thế…
Ngay khi báo chí đưa tin Jack Renauld bị bắt, mọi chuyện rối tung lên. Bella thậm chí không buồn chờ xem mọi việc tiến triển ra sao…
Em rất mệt mỏi. Em không thể viết được nữa.
Ban đầu nàng ký tên Cinderella, nhưng lại gạch đi và thay vào đó viết Dulcie Duveen. Đó là một lá thư viết vội, nhòe nhoẹt, nhưng tôi vẫn giữ cho tới tận bây giờ.
Poirot cũng có mặt khi tôi đọc thư. Tôi đặt mấy tờ giấy xuống và nhìn sang anh.
“Có phải ngay từ đầu anh đã biết… đó là người em không?”
“Đúng, bạn tôi ạ.”
“Vì sao anh không nói với tôi?”
“Trước hết, tôi không thể tin nổi anh có thể mắc phải một sai lầm trầm trọng như thế. Anh đã nhìn thấy tấm ảnh. Chị em họ giống nhau, nhưng không phải là không thể phân biệt nổi.”
“Thế còn mái tóc vàng nhạt?”
“Tóc giả, đội để tạo sự tương phản thu hút trên sân khấu. Hai chị em sinh đôi thì thường là một người tóc nhạt, một người tóc sẫm, điều đó khó hiểu lắm sao?”
“Vì sao anh không nói với tôi ngay đêm đó tại khách sạn khi còn ở Coventry?”
“Anh còn đang mê mải với những suy luận của anh, mon amibạn thân mến.” Poirot lạnh lùng nói. “Anh đâu có cho tôi cơ hội nào.”
“Nhưng còn sau đó?”
“À, sau đó! Chà, trước hết, tôi rất đau lòng vì anh thiếu lòng tin ở tôi. Hơn nữa, tôi muốn xem liệu tình cảm của anh có chiến thắng được thử thách của thời gian hay không. Thực ra với anh đó đúng là tình yêu hay chỉ là một thoáng qua. Đáng lẽ tôi không nên để anh nhầm lẫn lâu như vậy.”
Tôi gật đầu. Anh nói trìu mến tới mức tôi không thể giận dỗi được nữa. Tôi nhìn xuống mấy trang thư. Bất chợt, tôi nhặt mấy tờ giấy lên, đẩy sang cho anh.
“Đọc đi,” tôi nói. “Tôi muốn anh đọc.”
Anh lặng lẽ đọc lá thư rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Điều gì khiến anh lo lắng vậy, Hastings?”
Tôi chưa thấy Poirot thể hiện tâm trạng này bao giờ. Thái độ giễu cợt dường như biến mất. Tôi không thấy quá khó để nói ra điều mình muốn.
“Cô ấy không nói… cô ấy không nói…, chà, không nói ra liệu cô ấy có quan tâm tới tôi hay không.”
Poirot lật lại mấy trang giấy.
“Tôi nghĩ là anh nhầm đấy, Hastings.”
“Ở chỗ nào?” tôi thốt lên, hấp tấp cúi người về phía trước.
Poirot mỉm cười: “Mỗi câu viết ra đều thể hiện điều đó, mon amibạn thân mến.”
“Nhưng tôi sẽ tìm cô ấy ở đâu? Không có địa chỉ đề trên thư. Chỉ có con tem của Pháp.”
“Đừng kích động thế! Cứ để đó cho Bố già Poirot này. Tôi có thể tìm được cô ấy cho anh ngay khi tôi có năm phút rảnh rỗi!”

Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf