Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Cái Kết Bất Ngờ
áng hôm sau chúng tôi có mặt tại buổi thẩm vấn Jack Renauld. Chỉ mới qua một thời gian ngắn mà chàng trai trẻ thay đổi nhiều tới mức khiến tôi kinh ngạc. Hai má anh ta hóp lại, đôi mắt thâm quầng. Anh ta trông hốc hác đờ đẫn, giống như một người vừa mất ngủ mấy đêm liền. Khi thấy chúng tôi, anh ta không thể hiện cảm xúc gì.
“Renauld,” thẩm phán bắt đầu buổi làm việc, “anh có phủ nhận việc anh đã có mặt ở Merlinville đêm xảy ra án mạng không?”
Jack không trả lời ngay, sau đó, anh ta nói với vẻ ngập ngừng đáng thương:
“Tôi… tôi… đã nói với ông rồi, rằng tôi ở Cherbourg.”
Thẩm phán đổi giọng gay gắt:
“Gọi nhân chứng ở ga vào.”
Một lát sau, cửa mở ra, một người bước vào, tôi nhận ra người phu khuân vác ở ga Merlinville.
“Anh có ca làm việc tối ngày 7 tháng Sáu đúng không?”
“Vâng thưa ngài.”
“Anh có mặt khi chuyến tàu mười giờ bốn mươi tới ga đúng không?”
“Vâng thưa ngài.”
“Hãy nhìn người tù nhân kia. Anh có nhận ra anh ta trong số hành khách xuống tàu không?”
“Có, thưa ngài.”
“Không có khả năng anh nhầm lẫn chứ?”
“Không, thưa ngài. Tôi biết rất rõ cậu Jack Renauld.”
“Hay anh nhầm ngày tháng?”
“Không, thưa ngài. Bởi vì sáng hôm sau, ngày 8 tháng Sáu, chúng tôi nghe tin về vụ giết người.”
Một nhân viên đường sắt khác được dẫn vào và xác nhận lời khai của người thứ nhất. Thẩm phán nhìn Jack Renauld.
“Những người này đã quả quyết là có nhận ra anh. Anh có gì để nói không?”
Jack nhún vai: “Không.”
“Renauld,” thẩm phán tiếp tục, “anh có nhận ra cái này không?”
Ông ta lấy ra cái gì đó từ trong ngăn bàn bên cạnh và giơ nó ra trước mặt tù nhân. Tôi run lên khi nhận ra con dao làm từ vỏ máy bay.
“Xin lỗi,” luật sư của Jack, Grosier, nói to. “Tôi yêu cầu được nói chuyện với thân chủ của mình trước khi anh ấy trả lời câu hỏi này.”
Nhưng Jack Renauld không bận tâm tới cảm giác của Grosier khốn khổ. Anh ta gạt ông này sang một bên và lặng lẽ đáp:
“Đương nhiên là tôi có nhận ra. Đó là món quà tôi tặng mẹ, một vật kỷ niệm trong cuộc chiến.”
“Theo như anh biết, có bản sao nào của con dao này không?”
Luật sư Grosier lại chen vào, và Jack lại phớt lờ.
“Theo tôi biết thì không. Họa tiết là do chính tôi thiết kế.”
Ngay cả thẩm phán cũng gần như há hốc miệng trước sự cứng cỏi của câu trả lời. Có vẻ như Jack đang đẩy nhanh định mệnh của mình. Dĩ nhiên, tôi ý thức được tình thế sống còn của anh ta, vì Bella, anh ta đang che giấu sự thật rằng còn một bản sao nữa của con dao. Miễn là chỉ có một hung khí, sẽ không có mối nghi ngờ nào liên quan tới người con gái sở hữu con dao rọc giấy thứ hai. Anh ta đang dũng cảm bao che cho người phụ nữ mình từng yêu – nhưng phải trả cái giá quá đắt! Tôi bắt đầu nhận ra rằng mình đã quá vô tư mà đặt lên vai Poirot một nhiệm vụ nặng nề tới mức nào. Sẽ không dễ dàng gì mà bào chữa được cho sự vô tội của Jack Renauld nếu không nói ra sự thật.
Hautet lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng cay nghiệt:
“Bà Renauld có nói với chúng tôi rằng con dao này được đặt trên bàn trang điểm của bà ấy đêm xảy ra án mạng. Nhưng bà Renauld là một người mẹ! Chắc chắn điều này sẽ khiến anh ngạc nhiên, nhưng tôi cho rằng rất có thể bà Renauld đã nhầm lẫn, và rằng, có lẽ do sơ suất, anh đã mang theo con dao đi Paris. Chắc chắn là anh sẽ phủ nhận điều đó…”
Tôi thấy hai bàn tay bị còng của chàng trai trẻ siết chặt lại. Mồ hôi tuôn ra thành giọt trên trán khi anh ta, bằng một nỗ lực phi thường, ngắt lời Hautet với giọng khàn khàn:
“Tôi sẽ không phủ nhận. Có thể là như thế.”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Luật sư Grosier đứng bật dậy, phản đối:
“Thân chủ của tôi đang trải qua trạng thái căng thẳng thần kinh khá nghiêm trọng. Tôi đề nghị ghi lại trong hồ sơ rằng theo tôi, anh ấy không đủ khả năng để trả lời.”
Thẩm phán giận dữ ngắt lời luật sư. Trong một thoáng, dường như chính ông cũng thấy nghi ngờ. Jack Renauld gần như đã làm hơi quá. Ông nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn tù nhân vẻ dò hỏi:
“Anh Renauld, anh có hoàn toàn hiểu rằng, với những câu trả lời vừa rồi, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài đưa anh ra tòa không?”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Jack ửng lên, nét mặt kiên định trở lại. “Thưa ngài, tôi thề là tôi không giết cha mình.”
Nhưng khoảnh khắc nghi ngờ của thẩm phán đã trôi qua. Ông ta cười một tràng ngắn khó nghe.
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi – chúng lúc nào chẳng vô tội, lũ tù nhân của tôi! Chính miệng anh đã tố giác anh. Anh không đưa ra được lời bào chữa nào, không có bằng chứng ngoại phạm nào – chỉ có một lời khẳng định đơn thuần thậm chí không lừa nổi một đứa trẻ! – rằng anh vô tội. Anh đã giết cha mình, Renauld – một tội ác ghê tởm và hèn hạ – vì số tiền mà anh tưởng sẽ được thừa hưởng khi ông ấy chết. Theo đó thì mẹ anh cũng là kẻ đồng lõa. Rất có thể, khi nhìn từ khía cạnh bà ấy đã hành động như một người mẹ, tòa sẽ mở lượng khoan hồng với bà ấy, còn anh thì sẽ không được hưởng điều đó đâu. Và như thế là công bằng! Tội ác của anh thật khủng khiếp – cả Chúa trời và con người đều phải ghê tởm!”
Màn hùng biện của Hautet bị cắt ngang. Cánh cửa mở ra.
“Ngài thẩm phán, ngài thẩm phán,” người chạy việc ngắc ngứ, “có một cô nói rằng… nói rằng…”
“Ai nói cái gì?” thẩm phán giận dữ quát. “Thế này thì chẳng có nề nếp gì hết. Tôi cấm – tôi cấm tuyệt đối.”
Nhưng một bóng người mảnh dẻ đã đẩy viên cảnh sát sang một bên. Bận bộ đồ đen từ trên xuống dưới, với một tấm mạng dài che mặt, cô gái bước vào phòng.
Tim tôi đập điên cuồng. Thế là nàng đã tới! Mọi nỗ lực của tôi vậy là công cốc! Dù sao tôi cũng không thể không khâm phục sự can đảm đã khiến nàng hành động một cách kiên định đến thế.
Cô gái nâng tấm mạng lên – tôi há hốc miệng. Vì, dù giống nàng như hai hạt đậu, cô gái ấy không phải Cinderella! Mặt khác, giờ đây, khi nhìn thấy cô không mang tóc giả như trên sân khấu, tôi nhận ra cô chính là cô gái trong tấm ảnh trong phòng Jack Renauld.
“Ông là thẩm phám chịu trách nhiệm điều tra phải không, ông Hautet?” cô gái hỏi.
“Phải, nhưng tôi không cho phép…”
“Tên tôi là Bella Duveen. Tôi muốn ra đầu thú vì đã giết ông Renauld.”
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf