I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Tấm Ảnh
iều bác sĩ vừa nói khiến chúng tôi ai nấy đều sửng sốt.
Nằm đây là người đàn ông bị đâm bằng con dao mà chúng tôi biết rằng mới bị đánh cắp hai mươi bốn tiếng trước, vậy mà bác sĩ Durand khẳng định chắc chắn là ông ta đã chết được ít nhất bốn mươi tám tiếng đồng hồ! Thật quá sức tưởng tượng.
Chúng tôi vẫn còn đang cố trấn tĩnh lại sau khi giật mình nghe thông báo của bác sĩ thì tôi nhận được một bức điện. Nó được gửi từ khách sạn tới biệt thự. Tôi xé phong bì. Là Poirot gửi, thông báo anh sẽ trở lại bằng tàu và sẽ tới Merlinville lúc mười hai giờ hai tám phút.
Tôi nhìn đồng hồ, tôi có vừa đủ thời gian để tới ga đón anh. Tôi thấy việc cần kíp nhất bây giờ là anh phải biết về những tiến triển mới mẻ và đáng kinh ngạc của vụ án.
Theo tôi suy đoán, rõ ràng là Poirot đã không gặp khó khăn gì trong việc tìm kiếm điều anh muốn ở Paris. Việc anh nhanh chóng trở về chứng tỏ điều đó. Anh cần quá ít thời gian để làm việc ấy. Không biết anh sẽ tiếp nhận những thông tin thú vị mà tôi sẽ truyền đạt thế nào đây.
Tàu trễ mấy phút, tôi sốt ruột đi lang thang khắp sân ga, rồi chợt nghĩ ra rằng mình có thể giết thời gian bằng cách hỏi vài câu về những người rời khỏi Merlinville trên chuyến tàu cuối cùng vào đêm xảy ra án mạng.
Lại gần ông trưởng đội phu khuân vác, người này nom có vẻ thông minh, tôi dễ dàng thuyết phục ông ta nói chuyện về chủ đề này. Ông ta hăng hái nhận định: “Thật là hổ thẹn nếu lực lượng cảnh sát để cho những kẻ cướp hay sát nhân đó thoát tội.” Tôi nói bóng gió rằng có thể có khả năng chúng đã rời khỏi đây trên chuyến tàu lúc nửa đêm, nhưng ông ta cực lực phản đối ý tưởng này. Ông ta tin chắc nếu thấy hai người ngoại quốc thì ông ta đã để ý. Chỉ có khoảng hai mươi người trên chuyến tàu đó, và chắc chắn ông không thể không nhìn thấy chúng.
Tôi không biết điều gì khiến ý nghĩ này nảy ra trong đầu mình – có thể là sự lo lắng ẩn bên dưới giọng nói của Marthe Daubreuil – nhưng đột nhiên tôi hỏi:
“Cậu Renauld không đi chuyến tàu đó chứ?”
“À, không, thưa ngài. Ai lại đến rồi đi ngay trong vòng nửa giờ, như thế thì buồn cười quá!”
Tôi nhìn người phu khuôn vác trân trối, suýt chút nữa thì tôi bỏ qua mất tầm quan trọng của những gì ông ta vừa nói ra. Rồi tôi nhận ra.
“Ý ông là,” tôi nói, tim đập nhanh hơn một chút, “rằng cậu Jack Renauld đến Merlinville tối hôm đó?”
“Đúng vậy, thưa ngài. Cậu ấy đến trên chuyến tàu cuối cùng của chiều đằng kia lại, chuyến mười giờ bốn mươi phút.”
Đầu óc tôi quay cuồng. Hèn gì, đó chính là lý do Marthe lo lắng cồn cào đến thế. Jack Renauld đã có mặt ở Merlinville vào đêm xảy ra án mạng. Nhưng vì sao anh ta lại không nói ra chuyện đó? Tại sao, ngược lại, anh ta lại khiến chúng tôi tin là anh ta đã ở lại Cherbourg? Nhớ lại vẻ mặt non trẻ bộc trực của anh ta, tôi khó lòng khiến mình tin được rằng anh ta có can hệ gì tới vụ án. Thế mà vì sao sự im lặng này ở anh ta lại có vẻ hệ trọng đến thế? Có một điều chắc chắn, Marthe đã biết từ lâu. Vì thế mà cô ta lo lắng, và nóng ruột dò hỏi Poirot xem liệu có ai đang bị tình nghi không.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang, tàu vừa tới, một lát sau, tôi đón được Poirot. Ông bạn nhỏ bé của tôi trông thật rạng rỡ. Anh ta cười nói sảng khoái và, quên mất phong cách giữ kẽ kiểu Anh của tôi, anh nồng nhiệt ôm chầm lấy tôi.
“Anh bạn yêu quý của tôi, tôi đã thành công – thành công rực rỡ!”
“Thật sao? Nghe anh nói vậy tôi rất mừng. Anh đã nghe tin mới nhất ở đây chưa?”
“Làm sao tôi nghe được chuyện gì? Mới có tiến triển gì à? Giraud dũng cảm, ông ta đã bắt được thủ phạm sao? Hay thậm chí tóm được vài tên cũng nên? À, nhưng tôi sẽ khiến cho cái anh chàng đó tẽn tò! Mà anh đưa tôi đi đâu thế này, anh bạn? Chúng ta không tới khách sạn à? Tôi cần phải chăm sóc bộ ria mép – nó rũ rượi cả ra vì đi nhiều quá. Vả lại, chắc chắn là áo khoác của tôi có dính bụi. Còn cà vạt nữa, tôi phải chỉnh trang lại.”
Tôi cắt ngang tràng than phiền của anh.
“Poirot thân mến – bỏ qua tất cả những cái đó đi. Chúng ta phải tới biệt thự ngay. Có một vụ án mạng khác!”
Chưa bao giờ tôi thấy anh sửng sốt như thế. Anh há hốc miệng. Phong thái thoải mái biến mất. Anh nhìn tôi chằm chằm, miệng vẫn há hốc.
“Anh nói sao? Một vụ giết người khác? A, thế thì tôi sai to rồi. Tôi thất bại rồi. Giraud sẽ chế nhạo tôi cho mà xem - và ông ta sẽ có lý do hẳn hoi!”
“Anh không ngờ có chuyện đó?”
“Tôi ư? Không một chút nào. Chuyện đó đập đổ giả thiết của tôi – nó phá hủy mọi thứ – ôi cái chuyện đó. À, không!” Anh ngưng bặt, tự đấm ngực. “Không thể thế được. Tôi không thể sai được! Các tình tiết, khi được suy luận có phương pháp, theo trật tự phù hợp, chỉ đưa ra đúng một cách lý giải. Tôi phải đúng! Tôi đúng!”
“Nhưng thế thì…”
Anh ngắt lời tôi.
“Khoan đã, bạn tôi. Tôi phải đúng, vì thế không thể có vụ án mạng mới này được, trừ khi… trừ khi… ồ, đợi đã nào, tôi xin anh. Đừng nói gì nữa.”
Anh im lặng một lúc, rồi trở lại phong cách mọi ngày, anh khẽ nói chắc nịch:
“Nạn nhân là một người đàn ông trung niên. Xác được tìm thấy trong kho gần hiện trường vụ án và đã chết ít nhất bốn mươi tám giờ. Rất có thể ông ta bị đâm giống như cách đâm ông Renauld, nhưng không nhất thiết là phải vào lưng.”
Đến lượt tôi há hốc miệng – và không thể ngậm lại nổi. Bao nhiêu lâu nay quen biết Poirot, tôi chưa bao giờ thấy anh làm điều gì đáng kinh ngạc như thế này. Và, tôi không thể không thấy nghi ngờ.
“Poirot,” tôi kêu lên, “anh đang lừa tôi. Anh đã nghe hết về chuyện này rồi.”
Anh nhìn tôi trách móc. “Tôi có làm những chuyện như thế không? Tôi đảm bảo với anh tôi chưa nghe được chuyện gì hết. Anh không thấy tôi choáng váng thế nào khi biết tin sao?”
“Nhưng làm thế quái nào mà anh biết được những điều đó?”
“Tức là tôi đúng phải không? Nhưng tôi biết. Chất xám, bạn tôi ạ, chất xám! Chúng đã nói cho tôi. Do đó, cái chết thứ hai chỉ có thể xảy ra theo cách đó, không còn cách nào khác. Giờ hãy kể hết cho tôi đi. Nếu chúng ta đi vòng sang trái ở đây, ta có thể đi đường tắt qua sân golf, như thế chúng ta sẽ trở lại biệt thự Geneviève nhanh hơn.”
Trong lúc chúng tôi rảo bước trên con đường anh vừa vạch ra, tôi thuật lại tất cả những điều mình biết. Poirot chăm chú lắng nghe.
“Con dao vẫn còn trong vết thương à? Lạ thật. Anh có chắc đúng là con dao đó không?”
“Tuyệt đối chắc. Điều đó khiến cho chuyện ấy thành bất khả.”
“Không có gì là không thể. Có thể có tới hai con dao.”
Tôi nhướn mày.
“Chắc chắn đó là điều khó xảy ra nhất. Tình cờ đến thế thì quá sức kỳ lạ.”
“Anh lúc nào cũng nói mà chưa nghĩ cho kỹ, Hastings ạ. Trong những vụ khác, hai hung khí giống hệt nhau có thể khó xảy ra. Nhưng không phải trong vụ này. Hung khí này là một kỷ vật thời chiến, làm theo yêu cầu đặt hàng của Jack Renauld. Nếu nghĩ về chuyện đó, anh sẽ thấy rất ít khả năng là anh ta chỉ đặt làm một cái. Rất có thể anh ta đã giữ lại một cái để dùng.”
“Nhưng có ai nhắc tới chuyện đó đâu,” tôi phản đối.
Giọng Poirot pha chút thuyết giảng:
“Bạn tôi ơi, khi điều tra một vụ án, người ta không chỉ tính đến những điều ‘được nhắc tới’. Chẳng có lý do gì để nhắc tới những việc có thể là quan trọng cả. Tương tự, thường sẽ có một lý do vô cùng hợp lý để không nhắc tới chúng. Anh có thể chọn một trong hai động lực đó.”
Tôi im lặng, không nén được lòng thán phục. Vài phút sau, chúng tôi có mặt tại cái nhà kho nổi tiếng. Chúng tôi thấy tất cả bạn bè mình ở đó, và sau khi lịch sự chào hỏi lẫn nhau, Poirot bắt tay vào việc.
Đã quan sát Giraud làm việc, tôi thấy cực kỳ thích thú. Poirot chỉ liếc nhanh qua quang cảnh xung quanh. Điều duy nhất anh xem xét kỹ lưỡng là chiếc áo khoác và cái quần rách nát gần cửa. Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi Giraud, và, như thể để ý thấy điều đó, Poirot ném mớ quần áo lại xuống đất.
“Quần áo cũ của người làm vườn à?” anh hỏi.
“Chính xác.” Giraud đáp.
Poirot quỳ xuống bên cạnh cái xác. Các ngón tay anh chuyển động nhanh nhẹn và khéo léo. Anh kiểm tra chất vải của bộ đồ, và hài lòng khi không thấy dấu vết nào trên đó. Anh đặc biệt quan tâm tới đôi ủng, cùng với những cái móng tay gãy bẩn thỉu. Khi xem xét mấy cái móng tay, anh liếc mắt hỏi Giraud.
“Ông có thấy chúng không?”
“Có, tôi thấy,” người kia trả lời, không thể hiện thái độ gì.
Đột nhiên Poirot khựng lại. “Bác sĩ Durand!”
“Vâng?” bác sĩ tiến lại.
“Trên miệng có bọt mép. Ông đã thấy chưa?”
“Phải thú thật là tôi không để ý.”
“Nhưng giờ ông sẽ kiểm tra chứ?”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Poirot lại hỏi Giraud: “Chắc chắn là ông để ý thấy rồi phải không?”
Ông kia không nói gì. Poirot tiếp tục. Con dao đã được rút ra khỏi vết đâm. Nó được đặt trong chiếc bình thủy tinh cạnh thi thể. Poirot xem xét con dao, rồi tỉ mẩn nghiên cứu vết đâm. Khi nhìn lên, mắt anh lấp lánh ánh sáng xanh phấn khích mà tôi đã quá quen thuộc.
“Đây là một vết thương rất lạ! Nó không chảy máu. Không có vết máu trên quần áo, lưỡi dao bị xỉn màu một chút, chỉ có thế. Ông nghĩ sao hả monsieur le docteurông bác sĩ?”
“Tôi chỉ có thể nói rằng chuyện đó cực kỳ bất thường.”
“Chẳng bất thường chút nào. Cực kỳ đơn giản. người này đã bị đâm sau khi chết.” Và, vẫy tay ngăn mọi người lên tiếng, Poirot quay về phía Giraud, nói thêm: “Ông Giraud đồng ý với tôi, phải không?”
Dù thực sự Giraud tin vào điều gì, thì ông ta cũng chấp nhận quan điểm đó mà không hề nhúc nhích. Bình thản và khinh miệt, ông ta đáp:
“Chắc chắn là tôi đồng ý.”
Những tiếng xì xào kinh ngạc và thích thú lại ồ lên.
“Nhưng thật là một ý tưởng kỳ quái!” Hautet kêu lên. “Đâm một người đã chết! Tàn bạo! Chưa từng thấy! Do căm hận quá độ chăng?”
“Không,” Poirot nói. “Tôi cho rằng việc này được thực hiện rất lạnh lùng – để tạo ra một ấn tượng nào đó.”
“Ấn tượng nào?”
“Ấn tượng mà nó vừa tạo ra ấy,” Poirot bí hiểm đáp.
Bex ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Thế thì người này bị giết thế nào?”
“Ông ta không bị giết mà tự chết. Nếu tôi không nhầm thì ông ta chết do động kinh!”
Tuyên bố này của Poirot một lần nữa khiến những người xung quanh hào hứng. Bác sĩ Durand lại quỳ xuống khám nghiệm. Cuối cùng, ông ta đứng lên.
“Ngài Poirot, tôi nghiêng về hướng tin là ông đã nói đúng. Ngay từ đầu tôi đã đi sai hướng. Sự thật hiển nhiên là người này bị đâm đã đánh lạc hướng sự chú ý của tôi khỏi những dấu hiệu khác.”
Poirot trở thành anh hùng. Thẩm phán điều tra không ngớt lời khen ngợi. Poirot duyên dáng đáp lại, rồi viện cớ rằng cả hai chúng tôi đều chưa ăn trưa, và anh muốn chỉnh đốn lại bản thân sau chuyến đi dài. Khi chúng tôi chuẩn bị rời nhà kho, Giraud lại gần.
“Còn một điều nữa, ngài Poirot,” ông ta nói, giọng mỉa mai ngọt nào. “Chúng tôi tìm thấy cái này quấn quanh cán dao – một sợi tóc của nữ.”
“A!” Poirot nói. “Tóc của phụ nữ à? Không biết là tóc ai?”
“Tôi cũng thắc mắc,” Giraud nói. Rồi anh ta cúi đầu chào chúng tôi và bỏ đi.
“Cái ông Giraud tốt bụng này thật ngoan cố,” Poirot trầm ngâm nói khi chúng tôi đi về phía khách sạn. “Không biết ông ta muốn đánh lạc hướng tôi theo hướng nào? Một sợi tóc phụ nữ à – hừm!”
Chúng tôi ăn trưa ngon lành, nhưng Poirot có vẻ lơ đễnh. Sau đó, khi đã lên phòng khách, tôi nài nỉ anh kể cho tôi chút gì đó về chuyến đi Paris bí ẩn của anh.
“Sẵn lòng thôi, bạn tôi. Tôi tới Paris để tìm cái này.” Anh lấy từ trong túi ra một mẩu báo bạc màu. Đó là bản sao tấm ảnh của một phụ nữ. Anh đưa nó cho tôi. Tôi lập tức thốt lên.
“Anh nhận ra, phải không anh bạn?”
Tôi gật đầu. Dù rõ ràng là bức ảnh đã được chụp nhiều năm về trước, và mái tóc được vấn theo kiểu khác, nhưng sự tương đồng thì không thể nhầm lẫn được.
“Bà Daubreuil!” tôi kêu lên.
Poirot mỉm cười lắc đầu.
“Không đúng đâu, anh bạn. Hồi ấy bà ấy không dùng cái tên đó. Đây là bức ảnh của phu nhân Beroldy khét tiếng!”
Phu nhân Beroldy! Toàn bộ câu chuyện lóe lên trong óc tôi. Một vụ án mạng khiến cả thế giới phải quan tâm.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf