A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Cô Gái Có Đôi Mắt Lo Âu
húng tôi ăn trưa rất ngon miệng. Sau một hồi ăn trong im lặng, Poirot mỉa mai lên tiếng: “Eh bien!Tốt lắm! Còn vụ sơ ý của anh nữa! Anh không định kể lại ư?”
Tôi thấy mặt mình nóng ran.
“Ồ, anh muốn nói tới chuyện sáng nay?” Tôi cố gắng lấy giọng thờ ơ.
Nhưng tôi không phải đối thủ của Poirot. Trong vòng mấy phút, anh đã khai thác được toàn bộ câu chuyện từ tôi, đôi mắt anh sáng lấp lánh.
“Tiens!Coi nào! Quả là một câu chuyện lãng mạn. Tên của cô gái duyên dáng đó là gì vậy?”
Tôi phải thú thật là mình không biết.
“Lại càng lãng mạn hơn! RencontreGặp nhau lần đầu trên tàu từ Paris, lần thứ hai là ở đây. Chẳng phải có câu rằng, hành trình nào cũng kết thúc ở nơi những kẻ si tình gặp gỡ hay sao?”
“Đừng có chọc tôi, Poirot.”
“Hôm qua thì là tiểu thư Daubreuil, hôm nay thì là tiểu thư… Cinderella! Rõ ràng anh có trái tim của người Thổ Nhĩ Kỳ, Hastings ạ! Anh nên lập một hậu cung đi thôi!”
“Cứ việc trêu tôi thoải mái. Tiểu thư Daubreuil rất xinh đẹp, và đúng là tôi vô cùng ngưỡng mộ cô ấy – tôi không ngại thừa nhận điều đó. Người kia thì chẳng có gì – tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại cô ta lần nữa.”
“Anh không đề nghị được gặp lại cô gái đó à?”
Câu nói cuối cùng của anh gần giống như một câu hỏi, và tôi nhận ra cái liếc nhìn sắc lẹm mà anh ném về phía tôi. Ngay tức thì, trước mắt tôi, dòng chữ cháy rừng rực hiện lên rành rành: ‘Khách sạn Phare,’ và tôi lại nghe thấy giọng cô gái, ‘Mời anh ghé chơi,’ rồi tiếng tôi trả lời empressementvồn vã: ‘Nhất định rồi.’
Tôi trả lời Poirot với vẻ lãnh đạm vừa đủ:
“Cô ấy bảo tôi tới tìm cô ấy, nhưng, tất nhiên, tôi sẽ không tới.”
“Vì sao lại là ‘tất nhiên’?”
“À, vì tôi không muốn.”
“Anh nói với tôi là tiểu thư Cinderella đang ở khách sạn d’Angleterre, phải không?”
“Không. Là khách sạn Phare.”
“Đúng, tôi quên mất.”
Một thoáng nghi ngờ xẹt qua óc tôi. Chắc chắn là tôi chưa bao giờ nhắc tới khách sạn nào với Poirot. Tôi nhìn sang phía anh và cảm thấy yên tâm. Anh đang tỉa râu cho vuông vức gọn gàng, hoàn toàn tập trung vào việc của mình. Chắc anh đã tưởng tượng ra rằng tôi đã nói với anh về nơi ở của cô gái.
Chúng tôi ngồi uống cà phê, mắt nhìn ra biển. Poirot hút một điếu thuốc nhỏ, rồi rút đồng hồ trong túi ra.
“Tàu từ Paris xuất phát lúc hai giờ hai lăm phút. Chúng ta nên bắt đầu thôi.”
“Paris ấy à?” tôi kêu lên.
“Chính thế, mon amibạn thân mến.”
“Anh sẽ đi Paris à? Nhưng vì sao?”
Poirot nghiêm trang đáp:
“Để tìm kẻ sát hại ông Renauld.”
“Anh nghĩ hắn đang ở Paris à?”
“Tôi khá chắc là không. Dù sao thì tôi cũng phải tìm hắn ở đó. Giờ thì anh chưa hiểu, nhưng tới lúc thích hợp, tôi sẽ giải thích tất cả cho anh. Tin tôi đi, chuyến đi Paris này là cần thiết. Tôi sẽ không đi lâu đâu. Dù thế nào đi nữa thì ngày mai tôi cũng quay lại. Tôi không định rủ anh đi cùng. Hãy ở lại đây và để mắt đến Giraud. Đồng thời, kết thân với cậu Renauld.”
“Nói tôi mới nhớ. Tôi định hỏi xem làm sao anh biết về chuyện của hai người đó?”
“Mon amiBạn thân mến – tôi biết bản chất con người. Cứ đặt một cô gái xinh đẹp như tiểu thư Marthe bên cạnh một chàng trai trẻ như cậu Renauld mà xem, kết quả quá hiển nhiên. Rồi, lại còn vụ cãi vã nữa! Chỉ có thể là tiền, hoặc đàn bà, và nhớ lại mô tả của Léonie về sự tức giận của cậu chủ, tôi xác định là vì vấn đề đàn bà. Thế là tôi đoán – và đã đoán đúng.”
“Anh cũng đã nghi ngờ rằng cô bé ấy yêu cậu Renauld?”
Poirot mỉm cười: “Dù sao thì tôi đã thấy cô ấy có đôi mắt lo âu mà. Tôi luôn nghĩ về tiểu thư Daubreuil như thế – một cô gái có đôi mắt lo âu.”
Giọng anh nghiêm trang đến mức khiến tôi thấy khó chịu.
“Anh có ý gì khi nói vậy, Poirot?”
“Bạn tôi ơi, tôi đồ rằng không lâu nữa chúng ta sẽ thấy thôi. Nhưng tôi phải bắt đầu đã.”
“Tôi sẽ tới tiễn anh,” tôi đứng dậy.
“Anh sẽ không làm như vậy. Tôi không cho phép đâu.”
Anh dứt khoát tới mức tôi kinh ngạc tròn mắt nhìn anh. Anh gật đầu cương quyết.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, mon ami. Au revoir.bạn thân mến. Tậm biệt.”
Poirot đi rồi, tôi chẳng biết làm gì. Tôi đi dạo xuống bờ biển, ngắm những người đi tắm biển và không cảm thấy đủ hào hứng để tham gia cùng họ. Tôi đã nghĩ rất có thể Cinderella đang đùa giỡn trong đám người đó với bộ trang phục thật bắt mắt, nhưng tôi không thấy dấu hiệu nào của cô. Trong lúc lang thang vô định dọc bãi cát về phía đầu bên kia của thị trấn, tôi chợt nghĩ ra rằng, rốt cuộc thì, về phần mình, việc hỏi thăm cô gái ấy đơn thuần chỉ là phép lịch sự. Như thế cuối cùng sẽ không có rắc rối gì cả. Chuyện sẽ chấm dứt ở đó. Tôi sẽ không cần phải bận lòng về cô ấy nữa. Nhưng nếu tôi không ghé qua, cô ấy rất có thể sẽ tới tìm tôi ở biệt thự.
Nghĩ vậy, tôi rời khỏi bãi biển, quay vào phía đất liền. Tôi nhanh chóng tìm thấy khách sạn Phare, một tòa nhà rất khiêm nhường. Thật khó chịu hết mức khi không biết tên của cô gái, và, để giữ thể diện, tôi quyết định thơ thẩn bên trong và nhìn quanh. Có thể tôi sẽ thấy cô ấy trong sảnh. Tôi bước vào, nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Tôi đợi một lúc, cho tới khi cảm giác sốt ruột vượt quá mức chịu đựng. Tôi kéo người gác cửa sang một bên và tuồn một đồng 5 franc vào tay ông ta.
“Tôi muốn tìm một cô gái thuê phòng ở đây. Một cô gái trẻ người Anh, nhỏ người, da sẫm màu. Tôi không biết tên cô ấy.”
Ông này lắc đầu và có vẻ như đang nén cười.
“Ở đây không có cô nào như ông miêu tả cả.”
“Nhưng cô ấy bảo tôi là cô ấy ở đây mà.”
“Chắc ngài bị nhầm rồi – hay có khi chính cô ấy nhầm cũng nên, vì cũng đã có một người khác tới đây hỏi cô ấy.”
“Ông nói sao kia?” tôi thốt lên kinh ngạc.
“Đúng vậy thưa ngài. Một ông miêu tả cô ấy đúng như ngài vừa tả.”
“Ông ta trông như thế nào?”
“Ông ấy nhỏ người, ăn vận chỉnh tề, cực kỳ gọn gàng tinh tươm, ria mép cứng, đầu có hình dáng lạ lùng và mắt thì màu xanh.”
Poirot! Thì ra đây chính là lý do anh ta không để tôi đưa ra ga. Thật quá xấc xược! Tôi sẽ biết ơn lắm nếu anh ta không can thiệp vào chuyện của tôi. Anh ta tưởng tôi cần được chăm bẵm hay sao?
Cảm ơn người gác cổng, tôi rời đi, bối rối, và vẫn giận điên anh bạn nhiều chuyện của mình.
Nhưng cô gái ở đâu được chứ? Tôi tạm gác cảm giác giận dữ sang một bên và cố gắng tìm lời giải. Rõ ràng, do sơ ý, cô ấy đã nói sai tên khách sạn. Rồi một ý nghĩ khác lóe lên. Liệu có phải do sơ ý không? Hay cô ấy cố ý giấu tên và cho tôi địa chỉ sai?
Càng nghĩ về chuyện đó, tôi càng thấy giả định sau của mình đúng. Vì lý do nào đó, cô đã không muốn để cho mối quen biết của chúng tôi chuyển thành tình bạn. Và, dù rằng mới nửa tiếng trước thôi, đây cũng chính là cách suy nghĩ của tôi, tôi vẫn không thích khi tình thế lật ngược lại như thế này. Toàn bộ chuyện này thật khó chịu hết sức, và tôi buồn bực trở lại biệt thự Geneviève. Tôi không lại chỗ ngôi nhà mà đi lên con đường dẫn tới góc quanh nhỏ cạnh nhà kho, và ngồi đó đăm chiêu.
Mấy giọng nói rất gần kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Sau vài giây, tôi nhận ra rằng tiếng nói không xuất phát từ khu vườn bên này, mà từ khu vườn sát bên của biệt thự Marguerite, và tiếng nói đó đang tiến lại ngày một gần. Người con gái đang nói, và tôi nhận ra đó là giọng của Marthe kiều diễm.
“ChériAnh yêu., có thật thế không? Tất cả rắc rối của chúng ta đã chấm dứt rồi sao?”
“Em biết mà, Marthe,” Jack Renauld đáp. “Giờ đây không gì có thể chia cách chúng ta được nữa, em yêu. Trở ngại cuối cùng đối với cuộc hôn nhân của chúng ta đã bị loại bỏ. Không gì có thể tước đoạt em khỏi anh được nữa.”
“Không có gì ư?” cô gái nói thầm. “Jack. Ôi, Jack – em sợ lắm.”
Tôi đã toan bỏ đi khi nhận ra rằng mình đang vô tình nghe lỏm chuyện người khác. Khi đứng dậy, tôi bắt gặp hình ảnh của họ qua khe hở hàng rào. Họ đứng sát bên nhau, quay mặt về phía tôi, chàng trai ôm cô gái trong tay, mắt anh đang nhìn vào mắt cô. Họ quả là một đôi tuyệt đẹp, chàng trai vóc người cân đối, nước da sẫm màu, và nữ thần trẻ tuổi xinh đẹp. Họ đứng đó, hạnh phúc lâng lâng mặc cho tấn bi kịch đang phủ bóng lên cuộc đời tươi trẻ của họ, cứ như thể họ được sinh ra là để dành cho nhau.
Nhưng gương mặt của cô gái lộ rõ vẻ lo lắng, và Jack Renauld nhận ra điều đó, ôm cô vào lòng chặt hơn, anh hỏi:
“Nhưng em sợ điều gì kia, em yêu? Giờ thì có gì để sợ hãi nào?”
Rồi tôi thấy ánh nhìn trong mắt cô gái, cái nhìn mà Poirot đã nói tới, rồi cô thì thầm rất khẽ, đến nỗi tôi gần như phải đoán những gì cô nói:
“Em lo sợ cho anh.”
Tôi không nghe thấy câu trả lời của Jack Renauld, vì phía xa hàng rào có cái gì đó xuất hiện khiến tôi mất tập trung. Ở đó có một bụi cây úa vàng, chuyện đó có vẻ hơi lạ, nhất là khi mới chớm hè thế này. Tôi tiến lại để xem xét, nhưng, khi thấy tôi tới gần, bụi cây héo vội vàng lùi lại, và một khuôn mặt ló ra, ngón tay đặt trên môi. Đó là Giraud.
Hết sức thận trọng, ông ta dẫn tôi theo con đường vòng qua nhà kho cho tới khi không còn nghe thấy tiếng nói nữa.
“Ông làm gì ở đây vậy?” tôi hỏi.
“Chính cái việc mà ông đang làm ấy – nghe ngóng.”
“Nhưng tôi không cố tình có mặt ở đó!”
“À,” Giraud nói, “tôi thì có.”
Như mọi khi, tôi vừa khâm phục vừa thấy con người này thật khó ưa. Ông ta nhìn tôi từ trên xuống hơi có vẻ khinh thường, khó chịu.
“Ông chẳng được việc gì khi xen vào như thế. Biết đâu tôi lại sắp nghe được điều gì đó hữu ích. Ông làm gì với cái ông bạn cổ lỗ sĩ của mình rồi?”
“Ông Poirot vừa đi Paris,” tôi lạnh lùng đáp.
Giraud búng ngón tay khinh miệt.
“Thế ra ông ấy đi Paris à? Chà, tốt đấy. Đi càng lâu càng tốt. Nhưng ông ta nghĩ sẽ tìm được gì ở đó?”
Tôi đọc được trong câu hỏi đó ít nhiều sự bồn chồn. Tôi đứng thẳng người lên, điềm tĩnh đáp:
“Tôi không được phép nói với ông điều đó.”
Giraud chiếu vào tôi một tia nhìn sắc lẹm.
“Ông ta chắc đủ tỉnh táo để không nói cho ông biết,” ông ta nhận xét một cách thô lỗ. “Tạm biệt. Tôi bận rồi.” Nói đoạn, ông ta quay gót, cứ thế mà bỏ đi.
Tình hình ở biệt thự Geneviève dường như không tiến triển gì. Giraud rõ ràng không muốn bầu bạn cùng tôi, và từ những gì tôi vừa chứng kiến thì rất có thể Jack Renauld cũng vậy.
Tôi trở lại thị trấn, tắm táp thoải mái rồi về khách sạn. Tôi đi ngủ sớm, băn khoăn không biết ngày mai liệu có mang lại điều gì thú vị hay không.
Tôi hoàn toàn bất ngờ với những điều tới vào ngày hôm sau. Tôi đang ăn petit déjeunerbữa sáng trong phòng ăn thì người bồi bàn, sau khi nói chuyện với ai đó bên ngoài, quay trở lại với vẻ hào hứng thấy rõ. Anh ta ngập ngừng một chút, vặn vẹo tấm khăn ăn trong tay, rồi buột miệng:
“Thưa ngài, xin thứ lỗi, nhưng ngài có liên quan tới vụ việc ở biệt thự Geneviève phải không ạ?”
“Có,” tôi trả lời ngay. “Sao thế?”
“Thế mà ngài chưa nghe tin sao?”
“Tin gì?”
“Tin đêm qua lại có một vụ giết người nữa ở đó!”
“Cái gì?”
Bỏ dở bữa sáng, tôi lấy mũ và chạy nhanh hết sức có thể. Một vụ giết người khác – mà Poirot thì đi vắng! Thật là đen đủi. Nhưng ai vừa bị giết?
Tôi lao vào cổng. Một nhóm cảnh sát đang đứng trên đường dẫn vào nhà, chuyện trò và giơ tay ra dấu. Tôi chộp được Françoise.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ôi ngài ơi! Ngài ơi! Lại một cái chết nữa! Thật khủng khiếp. Ngôi nhà này bị nguyền rủa rồi. Vâng, tôi nói thế đấy, một lời nguyền! Họ nên mời linh mục mang nước thánh tới đi thôi. Tôi sẽ không bao giờ ngủ trong ngôi nhà ấy nữa. Có khi sẽ đến lượt tôi không biết chừng.”
Rồi bà ta làm dấu thánh.
“Rồi rồi,” tôi kêu lên, “nhưng ai bị giết chứ?”
“Tôi có biết đâu. Một người đàn ông lạ. Họ tìm thấy ông ta ở đằng kia… trong nhà kho… cách chỗ họ tìm thấy ông chủ đáng thương không quá một trăm thước. Mà không chỉ có thế đâu. Ông ta bị đâm… đâm thẳng vào tim bằng chính con dao đó.”
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf