Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Poirot Lý Giải Một Số Vấn Đề
ao anh lại đo cái áo khoác đó?” tôi tò mò hỏi khi chúng tôi thong thả bước xuống con đường trắng oi ả.
“Parbleu!Trời ơi! Để xem nó dài bao nhiêu chứ sao!” anh bạn tôi thản nhiên đáp.
Tôi bực mình. Cái thói quen biến tất cả mọi việc thành ra bí ẩn của Poirot lúc nào cũng làm tôi khó chịu. Tôi lại im lặng, và trầm ngâm theo đuổi chuỗi ý nghĩ của mình. Mặc dù ngay lúc đó tôi không để ý, nhưng những lời bà Renauld nói với con trai giờ đây lại hiện ra trong đầu tôi, với một ý nghĩa mới. Bà ta nói: “Vậy thì tại sao con lại không đi?” rồi thêm: “Rốt cuộc, giờ có gì quan trọng nữa đâu.”
Bà ta có ý gì khi nói như vậy? Những lời đó thật bí ẩn và đáng chú ý. Liệu có thể nào bà ấy biết nhiều hơn chúng tôi tưởng? Bà ấy đã khẳng định mình không biết gì về nhiệm vụ bí ẩn mà ông chồng giao cho anh con trai. Nhưng liệu bà ấy có thực sự mù mờ như thế không? Liệu nếu muốn, bà ấy có thể tiết lộ thêm điều gì cho chúng tôi không, và liệu sự im lặng của bà ấy có phải là một phần của một kế hoạch được cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng hay không?
Càng nghĩ về chuyện đó, tôi càng tin là mình đúng. Bà Renauld biết nhiều hơn những gì bà ta quyết định nói ra. Chính sự ngạc nhiên của bà ta khi thấy anh con trai đã tố cáo điều đó. Tôi tin chắc rằng ít nhất thì bà ấy cũng biết động cơ của vụ ám sát, nếu không phải là biết cả bọn sát thủ. Nhưng chắc chắn phải có điều gì đó vô cùng trăn trở khiến bà giữ im lặng.
“Anh tư duy sâu sắc đấy, bạn tôi ạ,” Poirot nhận xét, cắt ngang luồng suy luận của tôi. “Điều gì khơi gợi nên suy nghĩ đó trong anh vậy?”
Tôi nói với anh, tự tin với căn cứ của mình, dù vẫn có cảm giác đón chờ anh chế nhạo mối nghi ngờ của mình. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, anh gật đầu tư lự.
“Anh đúng đấy, Hastings. Ngay từ đầu tôi đã tin chắc là bà ấy có giữ lại điều gì đó. Ban đầu tôi nghi ngờ bà ấy nếu không phải là chủ mưu thì cũng là tạo điều kiện cho tội ác này xảy ra.”
“Anh nghi ngờ bà ấy ư?” tôi thốt lên.
“Tất nhiên rồi. Bà ta có được mối lợi khổng lồ – thực ra, nhờ di chúc mới này, bà ta là người duy nhất được hưởng lợi. Vì thế, ngay từ đầu, bà ta đã là người đáng chú ý nhất rồi. Chắc anh có để ý là tôi đã tranh thủ ngay cơ hội đầu tiên xem xét cổ tay bà ta. Tôi muốn xem liệu có thể có khả năng bà ấy tự trói tay và bịt miệng mình không. Eh bien!Thôi được rồi! Tôi thấy ngay rằng dấu vết đó không phải là giả, sợi dây thực sự đã bị siết chặt đến mức cắt cả vào thịt. Điều đó loại trừ khả năng bà ta thực hiện tội ác một mình. Nhưng vẫn có thể có trường hợp bà ấy để mặc cho tội ác xảy ra, hoặc là kẻ chủ mưu cùng một tên đồng bọn. Hơn nữa, tôi thấy câu chuyện bà ấy kể đặc biệt quen thuộc – những người đeo mặt nạ mà bà ấy không thể nhận ra, việc nhắc tới điều bí mật – tôi đã từng nghe, hay đọc được tất cả những chuyện ấy rồi. Có một chi tiết khác cũng củng cố cho niềm tin của tôi rằng bà ta không nói đúng sự thật. Đó là chiếc đồng hồ đeo tay, Hastings, chiếc đồng hồ đeo tay!”
Lại là cái đồng hồ đeo tay đó!
Poirot nhìn tôi vẻ tò mò. “Anh có thấy không, mon amibạn thân mến. Anh có hiểu không?”
“Không,” tôi đáp lại, có phần mỉa mai. “Tôi không thấy mà cũng chẳng hiểu. Anh khiến cho tất cả những điều này thần bí gấp bội, và thật vô ích nếu yêu cầu anh giải thích. Anh luôn thích giữ bí kíp trong tay áo cho tới tận phút cuối cùng.”
“Đừng nổi nóng với tôi, anh bạn,” Poirot mỉm cười, nói. “Tôi sẽ giải thích nếu anh muốn. Nhưng không được nói lời nào với Giraud, c’est entenduđược không? Ông ta đối xử với tôi như một lão già ngớ ngẩn! Để rồi xem. Vì lợi ích chung, tôi đã gợi ý cho ông ta. Nếu ông ta không muốn nghe theo, thì đó cách nhìn của riêng ông ta.”
Tôi cam đoan với Poirot rằng mình sẽ tuyệt đối giữ bí mật.
“C’est entendu!Được rồi! Thế thì chúng ta hãy vận dụng chút ít chất xám nào. Hãy nói cho tôi biết, bạn tôi, theo anh thì thảm kịch này xảy ra lúc mấy giờ?”
“Sao chứ, lúc hai giờ hoặc tầm đó,” tôi kinh ngạc trả lời. “Anh có nhớ chứ, bà Renauld đã nói với chúng ta là bà ấy nghe thấy đồng hồ điểm hai tiếng khi mấy gã kia vào phòng.”
“Chính xác, căn cứ vào thông tin đó, anh, thẩm phán điều tra, Bex và những người khác, đều chấp nhận thời điểm đó mà không nghi vấn gì hết. Nhưng tôi, Hercule Poirot, lại khẳng định rằng bà Renauld đã nói dối. Tội ác đã diễn ra ít nhất trước đó hai tiếng đồng hồ.”
“Nhưng các bác sĩ…”
“Sau khi khám nghiệm tử thi, họ đã tuyên bố rằng cái chết diễn ra khoảng hai tới bảy tiếng đồng hồ trước. Mon amiBạn thân mến, vì một số lý do, tội ác bắt buộc cần phải có vẻ xảy ra muộn hơn thực tế. Anh đã xem chiếc đồng hồ bị đập nát có ghi nhận chính xác thời gian xảy ra tội ác đúng không? Để cho thời điểm đó không chỉ được xác nhận dựa trên lời khai của bà Renauld, có người đã vặn kim đồng hồ tới hai giờ, rồi đập thật mạnh xuống sàn. Nhưng, đúng như thường xảy ra, chúng không đạt được mục đích. Kính đồng hồ nát vụn, nhưng máy móc lại không bị ảnh hưởng. Đó là sai lầm nghiêm trọng nhất trong kế hoạch của chúng, bởi vì nó ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tôi tới hai điểm – thứ nhất, bà Renauld đó đang nói dối; thứ hai, phải có lý do hệ trọng nào đó đằng sau hành động trì hoãn thời gian này.”
“Nhưng có thể là lý do gì được?”
“À, đó chính là câu hỏi đấy! Toàn bộ bí ẩn nằm ở chỗ đó. Đến giờ tôi vẫn chưa lý giải được. Chỉ có một ý tưởng duy nhất hiện ra trong đầu tôi có thể có liên hệ tới chuyện này.”
“Và đó là…?”
“Chuyến tàu cuối cùng rời Merlinville lúc mười hai giờ mười bảy phút.”
Tôi chậm rãi tư duy theo: “Vì thế, nếu tội ác có vẻ như diễn ra khoảng hai tiếng sau thì bất cứ người nào lên chuyến tàu đó đều sẽ có bằng chứng ngoại phạm vững chắc.”
“Hoàn hảo, Hastings! Anh nắm được vấn đề rồi đấy!”
Tôi bật dậy: “Nhưng chúng ta phải tìm hiểu thông tin ở ga! Chắc chắn họ không thể không để ý hai người nước ngoài lên chuyến tàu đó! Chúng ta phải tới đó ngay!”
“Anh nghĩ thế sao, Hastings?”
“Tất nhiên rồi. Ta tới đó ngay thôi.”
Poirot chạm nhẹ vào cánh tay tôi, xoa dịu ngọn lửa hăng hái của tôi.
“Cứ đi nếu anh muốn, mon amibạn thân mến – nhưng nếu là anh, tôi sẽ không hỏi về hai người nước ngoài nào đó đâu.”
Tôi tròn mắt và anh nói, có phần sốt ruột:
“Ô là la, anh không tin vào tất cả những chuyện huyên thuyên đó chứ? Mấy gã đeo mặt nạ và những phần khác của cette histoire – làcâu chuyện đó?”
Câu nói của anh khiến tôi chưng hửng, gần như không biết nên phản ứng thế nào. Anh bình thản nói tiếp:
“Anh có nghe tôi nói với Giraud là tôi thấy tất cả những tình tiết phạm tội này quen quen, phải không? Eh bienTốt rồi, từ đó có thể phán đoán được một trong hai khả năng, hoặc bộ não đã lên kế hoạch cho tội ác trước cũng vạch kế hoạch cho tội ác này, hoặc nếu không, kẻ phạm tội đã từng đọc được thông tin về một cause célèbrevụ án nổi tiếng và điều đó đã hằn lại một cách vô thức trong ký ức hắn, từ đó mà hình thành các tình tiết. Tôi sẽ có thể nói rõ về điều đó sau khi…,” anh dừng lại.
Tôi còn đang mải xử lý những vấn đề vụn vặt trong đầu.
“Thế còn lá thư của ông Renauld thì sao? Rõ ràng là nó có đề cập đến một bí mật và Santiago!”
“Chắc chắn đó là một bí mật của cuộc đời ông Renauld – chuyện đó không có gì phải nghi ngờ cả. Mặt khác, trong đầu tôi, từ Santiago là một điểm đỏ đánh lạc hướng, liên tục được kéo lê theo dọc đường để khiến chúng ta mất tập trung. Rất có thể nó cũng đã được sử dụng tương tự với ông Renauld, để ông ta không nghi ngờ gì những điều ở ngay gần ông ta. Ồ, tôi dám chắc đấy, Hastings, mối nguy hiểm đe dọa ông ta không ở Santiago mà ở ngay đây, trên đất Pháp này.”
Anh nói năng nghiêm trang và rất chắc chắn, đến nỗi tôi không thể không bị thuyết phục. Nhưng tôi vẫn cố phản đối thêm một lần: “Thế còn diêm và đầu thuốc lá được tìm thấy gần thi thể thì sao?”
Nét mặt Poirot ánh lên vẻ khoái chí. “Được sắp xếp! Cố ý được bố trí ở đó để Giraud hay ai đó kiểu như ông ta tìm thấy! A, Giraud thông minh đấy, rất biết các chiêu trò! Lũ chó săn cũng vậy. Ông ta vào việc vô cùng tự đắc. Ông ta bò rạp hàng giờ, rồi nói: ‘Xem tôi tìm được gì này.’ Và rồi lại bảo tôi: ‘Ông thấy gì ở đây?’ Còn tôi, tôi trả lời bằng một sự thật vô cùng thâm thúy và sâu sắc: ‘Chẳng gì cả.’ Và Giraud, Giraud vĩ đại, hắn cười, hắn tự nhủ: ‘Ồ, lão ta thật kém cỏi.’ Nhưng để rồi xem.”
Nhưng đầu óc tôi đã trở về với những vấn đề chính. “Thế thì toàn bộ câu chuyện về những gã đeo mặt nạ ấy…?”
‘‘Là giả.”
“Thực ra đã xảy ra chuyện gì?”
Poirot nhún vai.
“Có một người có thể nói cho chúng ta – bà Renauld. Nhưng bà ta sẽ không nói đâu. Đe dọa hay van nài cũng không lay chuyển được bà ta. Đó quả là một người phụ nữ đáng nể, Hastings ạ. Ngay khi nhìn thấy bà ta, tôi đã nhận ra mình phải đối phó với một người phụ nữ với cá tính khác thường. Ban đầu, như tôi đã nói với anh, tôi nghi ngờ bà ta có liên quan tới vụ phạm tội. Sau đó tôi thay đổi ý kiến.”
“Điều gì khiến anh đổi ý?”
“Nỗi đau buồn bộc phát và chân thành khi nhìn thấy xác chồng. Tôi dám thề rằng sự đau đớn cùng cực trong tiếng khóc của bà ấy là chân thành.”
“Phải,” tôi trầm ngâm, “không ai nhầm được điều đó.”
“Xin lỗi, bạn tôi – người ta vẫn luôn có thể nhầm. Cứ nghĩ tới một diễn viên cừ khôi mà xem, chẳng phải diễn xuất thể hiện sự đau khổ của cô ta cuốn anh đi và khiến anh ấn tượng vì nó quá giống thật hay sao? Không, dù ấn tượng và niềm tin của tôi có mạnh mẽ tới đâu, tôi cũng vẫn cần có bằng chứng khác trước khi cho phép mình thỏa mãn. Một tên tội phạm xuất sắc có thể là một diễn viên tài ba. Cơ sở của tôi trong vụ án này không dựa trên ấn tượng, mà dựa trên thực tế. Không thể phủ nhận là bà Renauld quả thật đã bất tỉnh. Tôi đã lật mí mắt bà ấy lên, bắt mạch cho bà ấy. Không có một sự giả tạo nào hết – bà ấy thực sự bất tỉnh. Bởi thế, tôi công nhận rằng nỗi thống khổ của bà ấy là có thật, không phải giả bộ. Bên cạnh đó, có một điểm bổ sung nho nhỏ chưa được quan tâm, bà Renauld không cần thiết phải tỏ ra đau buồn quá mức. Bà ấy đã trải qua một cơn chấn động khi biết tin về cái chết của chồng mình, và sẽ không cần phải giả vờ thêm một lần dữ dội như thế nữa khi tận mắt nhìn thấy thi thể chồng. Không, bà Renauld không phải là người sát hại chồng mình. Nhưng vì sao bà ấy lại nói dối? Bà ấy nói dối về chiếc đồng hồ đeo tay, về những kẻ đeo mặt nạ, và bà ta nói dối cả về một điều nữa. Hastings, nói cho tôi biết, anh giải thích thế nào về cánh cửa để mở?”
“À,” tôi nói, hơi ngượng ngập, “tôi đoán là do sơ suất. Chúng đã quên không đóng cửa.”
Poirot lắc đầu, thở dài.
“Đó là cách giải thích của Giraud. Và cách đó không làm tôi thỏa mãn. Đằng sau cánh cửa đó có một ý nghĩa gì đó mà lúc này tôi chưa hiểu được. Có một điều mà tôi khá chắc chắn – chúng không rời khỏi nhà qua cửa đó. Chúng ra bằng đường cửa sổ.”
“Sao?”
“Chính xác.”
“Nhưng không hề có dấu chân trong luống hoa bên dưới.”
“Không, nhưng chắc chắn là trước đó phải có. Nghe này, Hastings, người làm vườn, lão Auguste, như anh đã nghe chính ông ta nói, buổi chiều trước đó đã trồng cả hai luống hoa. Trong một luống có rất nhiều dấu vết đôi ủng đế đinh của ông lão ấy – bồn bên kia, không hề có gì! Anh thấy không? Đã có người đi qua lối ấy, người đó đã xoá dấu chân của mình, san phẳng bề mặt luống đất bằng một cái cào.”
“Chúng lấy đâu ra cào?”
“Ở nơi chúng lấy chiếc thuổng và đôi găng tay làm vườn,” Poirot sốt ruột trả lời. “Chuyện đó chẳng khó khăn gì.”
“Tuy thế, điều gì khiến anh nghĩ chúng ra bằng lối đó? Chắc chắn là khả năng chúng vào bằng cửa sổ và ra bằng cửa chính sẽ cao hơn chứ?”
“Có thể là thế, tất nhiên. Nhưng tôi vẫn thiên về ý tưởng chúng ra bằng cửa sổ.”
“Tôi nghĩ là anh sai rồi.”
“Có lẽ thế, mon amibạn thân mến.”
Tôi im lặng, trầm ngâm suy nghĩ về trường phỏng đoán mới mà những suy diễn của Poirot đã mở ra cho tôi. Tôi nhớ lại sự băn khoăn của mình trước những lời ám chỉ kỳ quặc của anh về luống hoa và chiếc đồng hồ đeo tay. Khi đó những nhận xét ấy của anh đều có vẻ thật vô nghĩa. Còn bây giờ, lần đầu tôi nhận ra, từ một vài những biến cố thoáng qua, anh đã vén được không ít những bí ẩn xung quanh vụ án một cách ấn tượng đến thế nào. Tôi thực lòng khâm phục bạn mình, dù có hơi muộn mằn.
“Trong lúc đó,” tôi phân vân nói, “mặc dù những gì chúng ta biết đã nhiều hơn kha khá so với lúc trước, chúng ta vẫn chưa tiến gần được đến khả năng vén tấm màn bí mật ai là người giết ông Renauld.”
“Không hề,” Poirot vui vẻ nói. “Thực ra chúng ta đã tiến rất xa rồi đấy.”
Sự thật đó dường như khiến anh đặc biệt hài lòng, đến nỗi tôi cứ dán mắt vào anh kinh ngạc. Anh gặp ánh mắt tôi và mỉm cười. Đột nhiên trong đầu tôi loé lên: “Poirot! Bà Renauld! Giờ tôi hiểu rồi. Bà ta hẳn đang bao che cho ai đó.”
Căn cứ vào sự im lặng của Poirot khi đón nhận nhận xét của tôi, tôi có thể thấy rằng anh vốn đã nghĩ ra chuyện ấy rồi.
“Đúng,” anh trầm ngâm nói. “Bà ấy đang bao che hoặc giấu giếm cho ai đó.”
Sau đó, khi chúng tôi bước vào khách sạn, anh ra hiệu cho tôi giữ im lặng.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf