Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Jack Renauld
hó mà nói được cuộc trò chuyện đó đáng lẽ đã dẫn tới đâu, bởi vì đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột bật mở, và một chàng trai cao lớn sải bước vào phòng.
Trong một thoáng, tôi rùng mình vì cảm thấy như người chết vừa sống lại. Rồi tôi nhận ra rằng mái tóc đen đó chưa có đốm bạc, và rằng, thực tế thì đó chỉ là một cậu nhóc ào vào giữa chúng tôi, không để ý gì đến phép tắc, lễ độ. Anh ta xông thẳng tới chỗ bà Renauld, không màng tới sự có mặt của những người khác.
“Mẹ!”
“Jack!” vừa khóc, bà vừa vòng tay ôm lấy Jack. “Con yêu nhất đời của mẹ! Nhưng sao con lại ở đây? Hai hôm trước con đã lên tàu Anzora từ Cherbourg rồi cơ mà?” Rồi, đột nhiên, nhớ tới sự có mặt của những người khác, bà trịnh trọng quay ra: “Thưa các ngài, đây là con trai tôi.”
“A ha!” Hautet nói, nhận lấy cái cúi chào của chàng trai trẻ. “Vậy là cậu không lên tàu Anzora?”
“Không, thưa ngài. Như tôi sắp giải thích đây, tàu Anzora bị trễ hai mươi bốn giờ do trục trặc động cơ. Đáng nhẽ tôi ra khơi đêm qua thay vì đêm hôm kia, nhưng, tình cờ khi mua một tờ báo buổi tối, tôi thấy một bài báo nói về… về bi kịch kinh hoàng giáng xuống chúng tôi…” Giọng anh vỡ oà ra và mắt dâng đầy nước. “Người cha khốn khổ của tôi – tội nghiệp, tội nghiệp cho cha quá!”
Nhìn chăm chú vào con trai như thể đang trong một giấc mơ, bà Renauld nhắc lại:
“Thế vì sao con lại không lên tàu?” Và rồi, với một cử chỉ vô cùng yếu ớt, bà tự thì thào: “Rốt cuộc, giờ cũng có gì quan trọng nữa đâu…”
“Cậu ngồi xuống đi, cậu Renauld,” Hautet chỉ về phía chiếc ghế. “Tôi vô cùng thông cảm với cậu. Biết tin theo cách đó chắc hẳn là cậu đã rất choáng váng. Tuy nhiên, thật là may mắn vì cậu không khởi hành được. Tôi đã hy vọng là cậu có thể cho chúng tôi những thông tin cần thiết để làm rõ bí ẩn này.”
“Tôi sẵn sàng theo ý ngài. Cứ hỏi tôi những gì ngài muốn.”
“Trước hết, theo tôi hiểu thì chuyến đi này được thực hiện do yêu cầu của cha cậu?”
“Đúng như vậy, thưa ngài. Tôi nhận được một bức điện lệnh cho tôi đi ngay tới Buenos Aires, không chậm trễ, rồi từ đó qua Andes tới Valparaiso, và tiếp tục tới Santiago.”
“À, vậy mục đích của chuyến đi này là…?”
“Tôi không biết.”
“Sao cơ?”
“Không. Mời ngài xem, nội dung bức điện đây.”
Viên thẩm phán cầm bức điện và đọc to: “Lập tức tới Cherbourg, lên tàu biển Anzora đi Buenos Aires trong tối nay. Đích đến cuối cùng là Santiago. Chỉ dẫn tiếp theo đợi con ở Buenos Aires. Đừng làm hỏng việc. Vô cùng hệ trọng. Renauld. Trước đó không có giấy tờ nào khác liên quan tới việc này?”
Jack Renauld lắc đầu.
“Đó là thông báo duy nhất. Tất nhiên tôi biết cha tôi đã sống rất lâu ở đó, nhất định là ông quan tâm rất nhiều tới Nam Mỹ. Nhưng ông chưa bao giờ bàn đến việc cử tôi tới đó.”
“Hẳn là cậu đã ở Nam Mỹ một thời gian dài, phải không cậu Renauld?”
“Tôi ở đó hồi còn nhỏ. Nhưng tôi học ở Anh và dành phần lớn các kỳ nghỉ của mình ở đó, vì thế tôi biết về Nam Mỹ ít hơn người ta tưởng, ông biết đấy, chiến tranh nổ ra khi tôi mới 17 tuổi.”
“Cậu đã phục vụ trong Không quân Anh đúng không?”
“Đúng thế thưa ngài.”
Hautet gật đầu và tiếp tục cuộc thẩm vấn với những câu hỏi mà tới giờ ai cũng đã thuộc. Đáp lại, Jack Renauld khẳng định chắc chắn là anh không biết gì về bất cứ mối cừu thù nào mà cha anh có thể đã chuốc lấy ở thành phố Santiago hay nơi nào khác trên lục địa Nam Mỹ, rằng anh không nhận ra sự thay đổi nào trong cách cư xử gần đây của cha mình, và rằng anh chưa bao giờ nghe thấy ông nhắc tới bí mật nào. Anh cho rằng nhiệm vụ tới Nam Mỹ lần này liên quan tới việc làm ăn.
Khi ông Hautet ngừng lại một chút, giọng nói điềm nhiên của Giraud cất lên:
“Tôi xin phép được đặt mấy câu hỏi, ngài thẩm phán.”
“Mời ông cứ tự nhiên, ông Giraud,” thẩm phán lạnh lùng nói.
Giraud đẩy ghế của mình lại gần bàn hơn một chút. “Quan hệ của anh với cha mình, ông Renauld, có tốt đẹp không?”
“Đương nhiên rồi,” chàng trai ngạo nghễ đáp.
“Anh khẳng định chắc chắn?”
“Phải.”
“Không có những mâu thuẫn nho nhỏ sao?”
Jack nhún vai. “Ai mà chẳng có lúc bất đồng ý kiến.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng, nếu có người khẳng định là anh đã có một vụ cãi cọ to tiếng với cha mình vào buổi tối anh đi Paris, thì chắc chắn là người đó nói dối phải không?”
Tôi không thể không khâm phục sự tài tình khéo léo của Giraud. Lời khoe khoang Tôi biết mọi thứ của ông ta không phải là vô căn cứ. Rõ ràng, Jack Renauld bị câu hỏi làm cho nao núng.
“Cha con tôi… chúng tôi có tranh luận,” anh ta thừa nhận.
“À, một vụ tranh luận! Trong lúc tranh luận anh có nói câu này không: ‘Khi nào ông chết thì tôi sẽ được làm theo ý mình’.”
“Có thể là có,” anh kia nói khẽ. “Tôi không biết.”
“Đáp lại câu đó, cha anh nói: ‘Nhưng tao chưa chết đâu!’ Phải không? Còn anh thì đáp lại là: ‘Giá ông chết đi cho rồi!’”
Chàng trai không trả lời. Tay anh nghịch mấy thứ trên bàn một cách căng thẳng.
“Tôi phải có câu trả lời, anh Renauld,” Giraud nói gay gắt.
Trong cơn giận dữ bộc phát, anh chàng gạt một con dao rọc giấy rơi xuống sàn.
“Chuyện đó thì quan trọng gì? Ông cũng phải biết thế chứ. Phải, đúng là tôi có cãi nhau với cha. Tôi dám nói là tôi đã nói tất cả những điều đó – lúc ấy tôi quá tức giận, tôi không thể nhớ nổi mình nói gì nữa! Tôi đã rất giận dữ - lúc đó tôi gần như có thể giết quách luôn ông ấy – đấy, cứ khai thác thoải mái đi!” Anh tựa người vào ghế, mặt đỏ bừng vẻ thách thức.
Giraud mỉm cười rồi dịch ghế ra phía sau một chút, nói:
“Chỉ vậy thôi. Chắc hẳn là ông muốn tiếp tục cuộc thẩm vấn, phải không ông Hautet?”
“À, phải, chính thế,” Hautet nói. “Thế chủ đề cuộc cãi cọ là gì?”
“Tôi từ chối kể lại việc đó.”
Hautet ngồi thẳng dậy.
“Cậu Renauld, đừng coi thường pháp luật,” ông ta quát lên ầm ầm. “Chủ đề của cuộc cãi vã là gì?”
Cậu Renauld trẻ tuổi giữ im lặng, khuôn mặt non nớt của cậu sưng sỉa, xầm lại. Nhưng một tiếng nói khác cất lên, đĩnh đạc và điềm tĩnh, là giọng của Hercule Poirot:
“Tôi sẽ cho ngài biết, nếu ngài muốn.”
“Ông biết sao?”
“Chắc chắn là tôi biết. Chủ đề cuộc cãi vã là tiểu thư Marthe Daubreuil.”
Renauld quay phắt lại, giật nảy mình. Thẩm phán cúi người về phía trước.
“Có phải vậy không?”
Jack Renauld cúi đầu.
“Phải,” anh ta thừa nhận. “Tôi yêu tiểu thư Daubreuil, và tôi muốn kết hôn với cô ấy. Khi tôi nói với cha về chuyện đó, ông ấy lập tức nổi trận lôi đình. Đương nhiên là tôi không thể cam chịu nghe người con gái mình yêu bị lăng mạ, và tôi cũng mất tự chủ nốt.”
Hautet nhìn sang bà Renauld.
“Bà biết về… mối gắn bó này chứ, thưa bà?”
“Tôi sợ điều đó,” bà trả lời đơn giản.
“Mẹ,” anh chàng kêu lên. “Cả mẹ nữa! Marthe tốt đẹp như chính nhan sắc của cô ấy. Mẹ có điều gì không hài lòng ở cô ấy?”
“Mẹ chẳng có gì không hài lòng ở tiểu thư Daubreuil cả. Nhưng mẹ muốn con kết hôn với một cô gái người Anh hơn, hoặc nếu là với một cô gái Pháp, thì không phải là người có một bà mẹ lai lịch không rõ ràng!”
Hiềm khích của bà đối với bà Daubreuil thể hiện rõ rệt qua giọng nói, và tôi có thể hoàn toàn hiểu được rằng, hẳn bà đã rất cay đắng khi con trai mình tỏ ra đã phải lòng con gái kẻ kình địch với bà.
Bà Renauld nói tiếp, hướng tới thẩm phán: “Có lẽ, đáng ra tôi nên nói chuyện với chồng mình về việc này, nhưng tôi đã hy vọng rằng đó chỉ là chuyện tán tỉnh trai gái, sẽ sớm qua đi nếu không ai chú ý tới. Giờ thì tôi trách mình đã im lặng, nhưng chồng tôi, như tôi đã nói với ngài, vốn đã có vẻ bồn chồn và vô cùng lo lắng, hoàn toàn khác với con người bình thường của ông ấy, thế nên tôi không muốn làm cho ông ấy phải lo lắng thêm nữa.”
Hautet gật đầu.
“Khi cậu nói chuyện với cha mình về ý định với tiểu thư Daubreuil,” ông ta tiếp tục, “ông ấy có ngạc nhiên không?”
“Có vẻ như ông ấy hoàn toàn choáng váng. Rồi vô cùng độc đoán, cha ra lệnh cho tôi phải loại bỏ bất cứ ý nghĩ nào như thế khỏi đầu tôi. Cha sẽ không bao giờ chấp thuận một đám cưới như thế. Điên tiết, tôi hỏi điều gì khiến ông ấy phản đối tiểu thư Daubreuil. Đáp lại câu hỏi đó, ông ấy không thể đưa ra được câu trả lời thỏa đáng nào, nhưng lại nói về cuộc đời còn nhiều bí ẩn của hai mẹ con họ bằng một giọng khinh thường. Tôi trả lời rằng tôi cưới Marthe chứ không phải là lai lịch của nàng, nhưng cha tôi mắng mỏ tôi dữ dội, dứt khoát từ chối bàn về vấn đề này. Toàn bộ chuyện này phải chấm dứt. Sự bất công và độc đoán quá mức ấy khiến tôi phát điên – nhất là khi ông ấy lúc nào cũng tỏ ra quan tâm tới mẹ con nhà Daubreuil và thường xuyên gợi ý rằng nên mời họ qua chơi nhà. Tôi mất bình tĩnh, và chúng tôi cãi nhau kịch liệt. Cha tôi nhắc tôi nhớ rằng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào ông ấy, và hẳn là để đáp lại câu đó, tôi đã nói về việc làm theo ý mình sau khi ông ấy chết…”
Poirot cắt ngang bằng một câu hỏi nhanh:
“Vậy cậu có biết gì về di chúc của cha mình không?”
“Tôi biết rằng ông để lại một nửa gia sản cho tôi, nửa còn lại ủy thác cho mẹ tôi, sẽ thuộc về tôi sau khi mẹ mất,” anh chàng trả lời.
“Mời cậu kể tiếp câu chuyện,” thẩm phán nói.
“Sau đó chúng tôi điên cuồng hét vào mặt nhau, cho tới khi tôi đột ngột nhận ra rằng mình đang có nguy cơ lỡ tàu tới Paris. Tôi đã chạy tới ga, vẫn hừng hực lửa giận dữ. Tuy nhiên, khi đã đi xa rồi, tôi bình tĩnh lại. Tôi viết thư cho Marthe, kể lại với cô ấy chuyện vừa xảy ra, và thư trả lời của cô ấy càng khiến tôi an lòng. Cô ấy nói với tôi rằng chỉ cần chúng tôi vững vàng thì bất cứ trở ngại nào rồi cũng sẽ bị đẩy lùi. Tình cảm chúng tôi dành cho nhau phải bị thử thách và được chứng minh, và khi cha mẹ tôi nhận ra rằng về phần tôi, đó không phải là sự đam mê nhất thời, họ chắc chắn sẽ bớt gay gắt với chúng tôi. Tất nhiên, tôi đã không nói sâu với cô ấy về lý do chính mà cha tôi phản đối cuộc hôn nhân này. Tôi sớm nhận thấy rằng cư xử hung hăng sẽ chẳng có lợi gì cho mục đích của mình.”
“Chuyển sang vấn đề khác, cậu quen thuộc với cái tên Duveen không?”
“Duveen?” Jack nói. “Duveen à?” Anh cúi xuống chậm rãi nhặt con dao rọc giấy vừa gạt khỏi bàn lên. Khi ngẩng đầu lên, mắt anh bắt gặp ánh mắt chăm chú của Giraud. “Duveen? Không, tôi không thể nói là mình biết.”
“Mời cậu đọc lá thư này, cậu Renauld. Và hãy nói cho tôi biết liệu cậu có bất cứ ý tưởng nào về người gửi nó cho cha mình không.”
Jack Renauld cầm lá thư, đọc cẩn thận, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ.
“Gửi cho cha tôi?” Cảm xúc và sự phẫn nộ hiện rõ trong giọng nói của anh.
“Phải. Chúng tôi tìm thấy nó trong túi áo khoác của ông ấy.”
“Thế…” anh ngập ngừng, kín đáo nhìn rất nhanh về phía mẹ mình.
Thẩm phán hiểu ý. “Chưa. Cậu có thể cho chúng tôi chút đầu mối nào về người viết không?”
“Tôi không biết gì hết.”
Hautet thở dài.
“Vụ này đúng là quá bí ẩn. À, được rồi, tôi đoán là giờ chúng ta có thể để bức thư qua một bên. Xem nào, chúng ta đến đâu rồi nhỉ? Ồ, hung khí. Tôi e rằng chuyện này sẽ làm cậu đau lòng, cậu Renauld. Tôi biết rằng nó là món quà mà cậu tặng cho mẹ. Thật đáng buồn… rất đau lòng…”
Jack cúi người về phía trước. Khuôn mặt anh, vừa đỏ bừng khi nghiền ngẫm lá thư, giờ đây trở nên trắng bệch.
“Ý ông là – chính bằng con dao rọc giấy từ khung máy bay đó mà cha tôi bị… bị giết? Nhưng không thể thế được! Một vật nhỏ bé như thế!”
“Than ôi, cậu Renauld, đó lại là sự thật! Một thứ công cụ nhỏ bé hoàn hảo, tôi e là vậy. Sắc ngọt và dễ sử dụng.”
“Nó đâu rồi? Tôi xem nó được không? Nó vẫn cắm trong… trong người à?”
“Ồ không, nó đã được lấy ra rồi. Cậu muốn nhìn thấy nó? Để chắc chắn? Cũng được thôi, mặc dù mẹ cậu đã nhận dạng nó rồi. Tuy nhiên… ngài Bex, xin phiền ngài.”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ mang về đây ngay.”
“Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu dẫn anh Renauld đây tới nhà kho sao?” Giraud nhẹ nhàng gợi ý. “Chắc chắn là anh ấy sẽ muốn nhìn thấy thi thể của cha mình.”
Anh chàng rùng mình, thể hiện điều ngược lại, và vị thẩm phán, vốn luôn chờ thời cơ để qua mặt Giraud bất cứ khi nào có thể, đáp lại:
“Nhưng không… không phải ngay lúc này. Ngài Bex cũng sẽ sẵn lòng mang nó lại đây cho chúng ta.”
Cảnh sát trưởng rời khỏi phòng. Stonor bước tới chỗ Jack và siết lấy tay anh. Poirot đã đứng lên, chỉnh lại đôi nến mà trong đôi mắt lão luyện của anh hơi lệch một chút. Thẩm phán đang đọc bức thư tình bí ẩn lần cuối, bám víu một cách tuyệt vọng vào giả thuyết đầu tiên của mình về thói ghen tuông và nhát đâm sau lưng.
Đột nhiên, cửa bật mở và cảnh sát trưởng vội vã đi vào. “Ngài thẩm phán! Ngài thẩm phán!”
“Vâng, có chuyện gì vậy?”
“Con dao! Nó biến mất rồi!”
“Cái gì… biến mất?”
“Mất tiêu. Không tăm tích. Chiếc bình thủy tinh đựng nó trống không!”
“Cái gì?” Tôi kêu lên. “Không thể thế được. Sao lại thế, mới sáng nay tôi còn thấy…” tôi cứng lưỡi.
Nhưng cả phòng đã xoay sự chú ý về phía tôi.
“Ông nói sao?” cảnh sát trưởng thốt lên. “Sáng nay?”
“Sáng nay tôi còn thấy nó ở đó,” tôi chậm rãi nói. “Chính xác là cách đây khoảng một tiếng rưỡi.”
“Lúc đó ông tới nhà kho à? Làm sao mà ông có được chìa khóa?”
“Tôi hỏi mượn viên cảnh sát.”
“Rồi ông tới đó? Vì sao?”
Tôi ngập ngừng, nhưng cuối cùng, tôi quyết định rằng điều duy nhất có thể làm là thú nhận việc đó.
“Ngài Hautet,” tôi nói. “Tôi phải thú nhận một lỗi lầm nghiêm trọng, vì đó mà tôi phải mong ngài bỏ quá cho.”
“Xin ngài cứ nói.”
“Vấn đề là,” tôi nói, thầm ước mình được biến đi chỗ khác chứ không phải đứng ở đây, “tôi gặp một cô gái, một người quen. Cô ấy rất muốn được xem mọi thứ, và tôi… chà, tóm lại, tôi đã lấy chìa khóa để cho cô ấy xem cái xác.”
“Hả!” thẩm phán kêu lên giận dữ. “Nhưng ông đã phạm phải một lỗi quá nghiêm trọng, Đại úy Hastings. Thật quá sức tùy tiện. Đáng lý ra ông không được cho phép mình làm cái việc ngu ngốc ấy chứ.”
“Tôi biết,” tôi ngoan ngoãn nhận lỗi. “Ngài có nặng lời đến mấy thì cũng là hợp lý thôi, thưa ngài.”
“Không phải là ông mời cô gái ấy tới đây chứ?”
“Chắc chắn là không. Tôi gặp cô ấy khá tình cờ. Đó là cô gái người Anh, tình cờ lại đang ở Merlinville, dù tôi không biết gì về chuyện đó cho tới khi bất ngờ gặp cô ấy.”
“Chà, chà,” thẩm phán dịu giọng. “Như thế là quá sức tùy tiện, nhưng cô gái đó chắc chắn là trẻ trung xinh đẹp rồi. Tuổi trẻ là thế đấy!” Và ông ta thở dài thông cảm.
Nhưng cảnh sát trưởng, không mấy lãng mạn, và thực tế hơn, tiếp tục câu chuyện:
“Nhưng ông không đóng và khóa cửa lại khi ra về sao?”
“Chính là như thế,” tôi nói chầm chậm. “Đó là lý do vì sao tôi tự trách mình ghê gớm. Bạn tôi đã quá choáng váng trước cảnh tượng ấy. Cô ấy gần như ngất đi. Tôi mang cho cô ấy một ly rượu brandy và nước, sau đó nhất định đòi hộ tống cô ấy trở lại thị trấn. Trong lúc bối rối, tôi đã quên không khóa cửa lại. Lúc quay trở lại biệt thự tôi mới khóa cửa.”
“Như vậy ít nhất là hai mươi phút…” cảnh sát trưởng chậm rãi. Ông ta dừng lại.
“Chính xác.” Tôi nói.
“Hai mươi phút,” cảnh sát trưởng đăm chiêu.
“Thật là đáng trách,” Hautet lên tiếng, trở lại phong thái nghiêm nghị. “Chưa từng có tiền lệ nào…”
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên:
“Ông thấy như thế là đáng trách à?” Giraud hỏi.
“Đương nhiên.”
“Tôi lại thấy việc đó đáng ngưỡng mộ!” Giraud điềm nhiên nói.
Người đồng minh ngoài dự đoán này khiến tôi bối rối.
“Đáng ngưỡng mộ sao, ngài Giraud?” thẩm phán hỏi, thận trọng liếc nhìn ông kia qua khóe mắt.
“Chính xác.”
“Vì sao?”
“Bởi vì giờ thì chúng ta biết rằng mới khoảng một giờ trước, tên sát nhân, hoặc đồng phạm của hắn, đã ở gần khu biệt thự này. Sẽ thật lạ lùng nếu khi đã biết được điều ấy, chúng ta lại không nhanh chóng tóm được hắn.” Trong giọng nói của ông ta có pha chút đe dọa. Ông ta tiếp tục: “Hắn đã cực kỳ liều lĩnh để lấy được con dao đó. Có lẽ hắn sợ người ta sẽ phát hiện ra dấu vân tay trên đó.”
Poirot quay sang Bex: “Ông đã nói là không có dấu vân tay đúng không?”
Giraud nhún vai. “Có thể là hắn không dám chắc.”
Poirot nhìn ông ta. “Ông sai rồi, ông Giraud. Tên sát nhân đeo găng tay. Nên đương nhiên hắn phải chắc chắn rồi.”
“Tôi không nói đó chính là tên sát nhân. Đó có thể là đồng bọn của hắn, và người này không biết chuyện đó.”
Thư ký của viên thẩm phán đang dọn dẹp đống giấy tờ trên bàn. Hautet nói với chúng tôi:
“Công việc của chúng ta ở đây xong rồi. Có lẽ, cậu Renauld, cậu sẽ được nghe đọc lời khai của mình. Tôi đã cố ý giữ cho tất cả các công việc được tiến hành chính thức hết sức có thể. Người ta vẫn gọi tôi là người có phương pháp độc đáo, nhưng tôi vẫn nghĩ còn phải nói nhiều về sự độc đáo. Giờ đây vụ án đã nằm trong đôi tay mẫn tiệp của ngài Giraud nổi tiếng đây. Ngài ấy chắc chắn sẽ rất nổi trội. Quả thật, tôi băn khoăn không biết có đúng là ngài ấy chưa tìm ra bọn giết người hay không! Thưa bà, một lần nữa, cho tôi được phép bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc. Thưa các ngài, chúc các ngài một ngày tốt lành.” Rồi cùng với người thư ký và cảnh sát trưởng, ông ta rời đi.
Poirot mở nắp chiếc đồng hồ của mình ra xem giờ.
“Ta trở về khách sạn ăn trưa thôi, bạn tôi,” anh nói. “Và anh sẽ kể lại đầy đủ cho tôi về sự việc thiếu suy nghĩ sáng nay. Sẽ không có ai nhìn ngó chúng ta hết. Chúng ta không cần phải chào hỏi đâu.”
Chúng tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Thẩm phán điều tra vừa lái xe rời đi. Tôi đang bước xuống mấy bậc cấp thì nghe tiếng Poirot ngăn lại:
“Chờ một chút, bạn tôi ơi.” Anh khéo léo kéo cái thước đo của mình ra và khá trịnh trọng, đo một chiếc áo khoác treo ngoài hành lang, từ cổ áo cho tới gấu áo. Lúc trước tôi không thấy nó được treo ở đó, và đoán rằng nó là của Stonor hoặc Jack Renauld.
Rồi, với một tiếng gằn vẻ hài lòng, Poirot bỏ cái thước lại vào túi và theo tôi ra ngoài.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf