Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Gabriel Stonor
gười đàn ông vừa bước vào phòng là một nhân vật thật ấn tượng. Rất cao, thân hình cân đối, khỏe mạnh, da mặt và cổ rám nắng, ông ta nổi bật lên giữa căn phòng. Ngay cả Giraud cũng có vẻ xanh xao khi đứng cạnh ông ta. Khi biết rõ hơn về người này, tôi nhận ra rằng Gabriel Stonor là một con người tương đối khác lạ. Sinh ra ở Anh, ông ta đã chu du khắp thế giới, từng tham gia mùa săn thú dữ ở Châu Phi, du lịch ở Triều Tiên, làm trại chăn nuôi ở California, và buôn bán trên các hòn đảo ở vùng biển phía nam Thái Bình Dưong.
Con mắt tinh tường của ông ta nhìn đúng vào Hautet. “Ngài thẩm phán điều tra chịu trách nhiệm về vụ này? Hân hạnh được gặp ngài. Đây quả là một sự việc khủng khiếp. Bà Renauld thế nào rồi? Bà ấy chống chịu có ổn không? Thật là một cú sốc quá lớn đối với bà ấy.”
“Kinh khủng, rất kinh khủng,” Hautet đáp. “Cho phép tôi giới thiệu ngài Bex, cảnh sát trưởng, ngài Giraud, thám tử. Quý ông đây là ngài Hercule Poirot, ông Renauld đã cầu cứu ông ấy, nhưng ông ấy tới quá muộn nên không ngăn được tấn thảm kịch. Còn đây là bạn của ngài Poirot, đại úy Hastings.”
Stonor nhìn Poirot có phần thích thú. “Cầu cứu ông, đúng không?”
“Vậy chắc ông chưa biết rằng ngài Renauld đã nghĩ đến chuyện gọi thám tử?” ông Bex chen vào.
“Không, tôi không biết. Nhưng chuyện đó cũng không khiến tôi ngạc nhiên chút nào.”
“Vì sao?”
“Vì ông già ấy lo sợ cuống cuồng. Tôi không biết là có chuyện gì. Ông ấy không nói với tôi. Chúng tôi không nhắc gì tới những chuyện như thế. Nhưng ông ấy đã rất lo sợ – cực kỳ lo sợ.”
“Hừm!” Hautet nói. “Nhưng ông không biết chút nào về nguyên nhân sao?”
“Đúng, tôi đã nói như thế, thưa ngài.”
“Xin ngài bỏ quá cho, ngài Stonor, nhưng chúng ta phải bắt đầu bằng một số thủ tục. Xin ngài cho biết tên?”
“Gabriel Stonor.”
“Ông bắt đầu làm thư ký cho ông Renauld cách đây bao lâu?”
“Khoảng hai năm trước, khi ông ấy mới tới Nam Mỹ lần đầu. Tôi gặp ông ấy qua một người bạn chung, và ông ấy đề nghị tôi nhận công việc này. Ông ấy cũng là một ông chủ cực kỳ tốt.”
“Ông ấy có kể nhiều cho ông về cuộc sống ở Nam Mỹ không?”
“Có, khá nhiều.”
“Theo ông biết thì ông ấy đã từng ở Santiago bao giờ chưa?”
“Tôi tin là có vài lần.”
“Ông ấy không bao giờ đề cập tới bất cứ sự vụ đặc biệt nào xảy ra ở đó sao – bất cứ việc gì có thể gây thù chuốc oán cho ông ấy?”
“Không bao giờ.”
“Ông ấy có nhắc tới bất cứ bí mật nào mà ông ấy biết được khi ở đó không?”
“Theo tôi nhớ thì không. Nhưng, về tất cả những chuyện đó thì, ở ông ấy có điều gì đó rất bí ẩn. Tôi chưa bao giờ nghe thấy ông ấy nhắc tới thời niên thiếu, hay bất cứ biến cố nào trước khi ông ấy tới Nam Mỹ. Theo như tôi biết thì ông ấy người Canada gốc Pháp, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy ông ấy nói về cuộc sống ở Canada. Khi muốn, ông ấy câm như hến.”
“Vậy là, theo những gì ông biết, ông ấy không có kẻ thù, và ông không cung cấp được cho chúng tôi đầu mối nào liên quan tới điều bí mật rất có thể là ông ấy bị sát hại vì nó?”
“Đúng vậy.”
“Ông Stonor, ông đã bao giờ nghe thấy cái tên Duveen nào có liên quan tới ông Renauld chưa?”
“Duveen. Duveen à.” Ông trầm ngâm nhắc đi nhắc lại cái tên. “Tôi không nghĩ là đã từng nghe. Nhưng có vẻ hơi quen quen.”
“Ông có biết một quý bà, bạn của ông Renauld, tên là Bella không?”
Ông Stonor lại lắc đầu.
“Bella Duveen? Đó là tên đầy đủ à? Tò mò thật. Tôi chắc chắn là tôi biết cái tên này. Nhưng ngay lúc này tôi lại không nhớ ra được mối liên hệ nào với nó.”
Thẩm phán hắng giọng.
“Xin ông hiểu cho, ông Stonor – tình hình là như thế này. Không được phép có sự e dè nào hết. Ông có thể, có lẽ, qua sự quan tâm đối với bà Renauld – qua bà, tôi rút ra được rằng, ông rất kính trọng và mến mộ – ông có thể - thực ra…” Hautet ấp úng, diễn đạt một cách khó nhọc, “không được phép có một chút e dè do dự nào hết.”
Stonor chăm chú nhìn ông ta, dần dần hiểu được vấn đề.
“Tôi không hiểu ý ngài lắm,” ông nói nhẹ nhàng. “Sao lại có bà Renauld ở đây? Tôi vô cùng tôn trọng và quý mến bà ấy, đó là một con người tuyệt vời và phi thường, nhưng tôi không thấy vì sao việc tôi có do dự hay không lại có ảnh hưởng tới bà ấy.”
“Nếu cô Bella Duveen nào đó này hóa ra lại không chỉ là một người bạn đơn thuần của chồng bà ấy thì sao?”
“À!” Stonor đáp. “Giờ thì tôi hiểu rồi. Nhưng tôi dám cược đến đồng xu cuối cùng của tôi rằng ông đã nhầm. Ông già đó không để mắt đến đàn bà con gái đâu. Ông ấy chỉ ngưỡng mộ vợ mình thôi. Họ là cặp vợ chồng khăng khít nhất tôi từng biết.”
Hautet lắc đầu nhẹ.
“Ông Stonor, chúng tôi có bằng chứng xác thực đây – một lá thư tình mà cô Bella đó viết cho ông Renauld, kết tội ông ấy đã chán cô ta. Hơn nữa, chúng tôi có thêm cả bằng chứng rằng, lúc chết, ông ấy đang gian díu với một người phụ nữ Pháp, bà Daubreuil, người đang thuê khu biệt thự kế bên.”
Ông thư ký nheo mắt.
“Khoan đã, thưa ngài. Ngài đang phạm sai lầm đấy. Tôi biết Paul Renauld. Điều ngài vừa nói hoàn toàn không thể có được. Phải có một cách giải thích nào đó khác.”
Thẩm phán nhún vai. “Còn lời giải thích nào khác được nữa?”
“Điều gì khiến ông nghĩ đó là một vụ ngoại tình?”
“Bà Daubreuil có thói quen ghé thăm ông ta tại đây vào các buổi tối. Thêm nữa, từ khi ông Renauld tới biệt thự Geneviève, bà Daubreuil đã được nhận một khoản tiền lớn vào tài khoản ngân hàng. Gộp lại, tổng số tiền lên tới bốn nghìn bảng Anh.”
“Tôi đoán điều đó đúng,” Stonor điềm tĩnh. “Tôi đã chuyển số tiền đó theo yêu cầu của ông ấy. Nhưng đó không phải là một vụ lăng nhăng.”
“Nó còn là việc gì được nữa?”
“Tống tiền.” Stonor trả lời sắc lẹm, đập mạnh tay xuống bàn. “Là như thế đấy.”
“A!” thẩm phán thốt lên, không nén được một cơn rùng mình.
“Tống tiền,” Stonor nhắc lại. “Ông già ấy đang bị hút máu – với tốc độ chóng mặt nữa là khác. Bốn nghìn chỉ trong có một vài tháng. Phù! Tôi chả vừa nói với ông rằng có điều gì đó bí ẩn ở ông Renauld đó sao. Rõ ràng là cái bà Daubreuil biết đủ rõ về chuyện đó để gây sức ép với ông ấy.”
“Cũng có thể,” cảnh sát trưởng hào hứng nói to. “Chắc chắn là có thể.”
“Có thể ấy à?” Stonor gầm lên. “Đó là điều chắc chắn. Nào, nói tôi nghe xem, ông đã hỏi bà Renauld về chuyện ngoại tình giật gân của ông chưa?”
“Chưa thưa ngài. Chúng tôi không muốn gây ra cho bà ấy thêm bất kỳ nỗi đau buồn nào nếu không buộc phải làm thế.”
“Đau buồn à? Vì sao chứ, bà ấy lại chẳng cười vào mặt ông. Nói cho ông biết, bà ấy và ông Renauld là một cặp đôi hiếm có đấy.”
“A, việc đó lại nhắc tôi nhớ tới một điểm khác,” Hautet nói. “Ông Renauld có tin tưởng tiết lộ cho ông chút nào về việc lên kế hoạch di chúc không?”
“Tôi biết tất cả về di chúc – tôi đã mang nó tới cho luật sư sau khi ông ấy soạn xong. Tôi có thể cho ông tên các luật sư cố vấn của ông ấy nếu ông muốn. Họ đang giữ di chúc đó. Khá đơn giản. Một nửa được ủy thác cho vợ ông ấy, nửa kia cho con trai. Một vài món thừa kế. Tôi nghĩ là ông ấy để lại cho tôi một nghìn.”
“Bản di chúc này được lập khi nào?”
“Khoảng một năm rưỡi trước.”
“Liệu ông có ngạc nhiên không, ông Stonor, nếu nghe được rằng ông Renauld đã lập một bản di chúc khác, cách đây chưa đầy nửa tháng.”
Stonor lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Tôi không hề biết đến chuyện đó. Nó như thế nào?”
“Toàn bộ gia sản khổng lồ của ông ấy được để lại cho người vợ. Không thấy nhắc gì tới con trai.”
Stonor tức tối xả ra một tràng dài:
“Tôi thấy như thế là hơi nhẫn tâm với cậu trẻ. Đương nhiên là mẹ cậu rất yêu mến cậu, nhưng cả thế giới bên ngoài nhìn vào thì chuyện đó khác gì là cậu thiếu sự tin tưởng của cha. Việc này chắc sẽ làm tổn thương lòng tự hào của cậu ấy. Tuy thế, tất cả đều chứng tỏ điều tôi đã nói với ông, rằng quan hệ giữa Renauld và vợ rất tốt.”
“Có vẻ như thế, có vẻ như thế,” Hautet nói. “Có thể là chúng tôi sẽ phải xem xét lại nhận định của mình ở một số vấn đề. Tất nhiên, chúng tôi cũng đã đánh điện tới Santiago, và đang chờ đầu bên đó hồi đáp. Dù có thế nào đi nữa thì khi đó mọi chuyện cũng sẽ hoàn toàn được làm sáng tỏ và rõ ràng. Mặt khác, nếu gợi ý của ông về vụ tống tiền là đúng, thì bà Daubreuil chắc chắn phải cung cấp được cho chúng tôi thông tin giá trị.”
“Ông Stonor, thế tài xế người Anh, Masters, ông ta đã làm cho ông Renauld lâu chưa?”
“Hơn một năm.”
“Ông có biết ông ta đã từng tới Nam Mỹ hay chưa không?”
“Tôi khá chắc là chưa. Trước khi tới làm việc cho ông Renauld, ông ta đã làm mấy năm cho một người ở Gloucestershire, một người mà tôi biết rất rõ.”
“Thực tế, ông có thể khẳng định rằng ông ta không thuộc diện nghi vấn?”
“Chính xác.”
Poirot có vẻ hơi chán nản.
Trong khi đó, thẩm phán gọi Marchaud vào. “Gửi lời hỏi thăm của tôi tới bà Renauld, tôi muốn nói chuyện với bà ấy ít phút. Hãy nói bà ấy đừng lo lắng gì cả. Tôi sẽ đợi bà ấy trên tầng.”
Marchaud chào và đi mất.
Chúng tôi đợi vài phút, và rồi, trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, bà Renauld, nhợt nhạt không sức sống trong bộ đồ tang u uất, bước vào phòng.
Ông Hautet mang tới một chiếc ghế, thốt lên mấy lời chào đón, bà mỉm cười cảm ơn. Stonor nắm lấy một tay của bà, bày tỏ sự cảm thông sâu sắc. Rõ ràng ông không nói được nên lời.
Bà Renauld quay về phía Hautet. “Ông muốn hỏi tôi chuyện gì đó đúng không?”
“Khi được bà cho phép, thưa bà. Tôi hiểu rằng chồng bà là người Canada gốc Pháp. Bà có thể kể cho tôi điều gì đó về thời trẻ của ông nhà không?”
Bà lắc đầu.
“Chồng tôi lúc nào cũng rất ít nói về bản thân, thưa ngài. Ông ấy xuất thân ở phía Tây Bắc, tôi biết, nhưng tôi đồ rằng ông ấy đã có một thời thơ ấu bất hạnh, vì ông ấy không bao giờ muốn nói tới quãng thời gian đó. Chúng tôi luôn sống ở hiện tại và tương lai.”
“Có điều gì bí ẩn trong cuộc sống trước đây của ông ấy không?”
Bà Renauld cười nhẹ và lắc đầu. “Không có gì lãng mạn như thế đâu, tôi cam đoan đấy, thưa ngài.”
Ông Hautet cũng mỉm cười.
“Quả thật, chúng ta cũng không nên thi vị hóa vấn đề làm gì. Còn một điều nữa…” Hautet ngập ngừng.
Stonor nóng ruột chen vào:
“Họ lấy đâu ra một ý tưởng rất bất thường, thưa bà. Họ thực sự cho rằng ông Renauld đang có quan hệ bất chính với bà Daubreuil, bà này hình như ở bên cạnh đây.”
Má bà Renauld ửng hồng. Bà ngẩng đầu lên, cắn môi, khuôn mặt run rẩy. Stonor kinh ngạc đứng nhìn bà, nhưng Bex thì cúi xuống và dịu dàng nói:
“Chúng tôi rất tiếc đã làm bà đau lòng, thưa bà, nhưng bà có lý do nào để tin rằng bà Daubreuil là tình nhân của ông nhà không?”
Nấc lên vì đau đớn, bà Renauld vùi mặt vào giữa hai bàn tay. Vai bà rung lên bần bật. Cuối cùng, bà ngẩng mặt lên và nức nở nói:
“Rất có thể là như thế.”
Cả đời tôi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì như vẻ bàng hoàng trống rỗng trên khuôn mặt Stonor. Ông ta hoàn toàn sửng sốt.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf