Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Cuộc Gặp Bất Ngờ
áng hôm sau, chúng tôi có mặt ở biệt thự khá sớm. Lần này, người gác cổng không chặn đường chúng tôi nữa. Thay vào đó, anh ta kính cẩn chào chúng tôi, và chúng tôi tiến vào nhà. Cô hầu Léonie vừa xuống cầu thang và có vẻ như sẵn lòng có một cuộc trò chuyện nho nhỏ.
Poirot hỏi thăm sức khỏe bà Renauld. Léonie lắc đầu.
“Bà ấy buồn khổ lắm, tội nghiệp bà chủ! Bà ấy chẳng ăn gì cả – không một chút nào hết! Và bà ấy nhợt nhạt lắm. Nhìn bà ấy mà xót cả ruột. A, nếu là tôi thì tôi đã chẳng đau buồn đến thế cho một người đã lừa dối tôi với một người đàn bà khác!”
Poirot gật đầu cảm thông.
“Cô nói phải lắm, nhưng biết làm sao? Trái tim của người phụ nữ đang yêu sẽ tha thứ được cho rất nhiều cú sốc choáng váng. Tuy thế, chắc hẳn là mấy tháng vừa rồi có không ít những cuộc cãi vã buộc tội giữa hai người bọn họ phải không?”
Léonie lại lắc đầu.
“Không bao giờ, thưa ngài. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bà chủ thốt lên một lời phản kháng nào – thậm chí là nhiếc móc cũng không! Bà ấy có khả năng giữ bình tĩnh và tâm tính của một thiên thần – tương đối khác với ông chủ.”
“Ông Renauld không có tâm tính của một thiên thần sao?”
“Còn xa. Khi ông ấy nổi khùng lên thì cả nhà biết. Cái hôm ông ấy cãi nhau với cậu Jack – ma foithật đấy! Có khi ngoài chợ người ta cũng nghe thấy mất, họ la hét rất to!”
“Thực vậy,” Poirot nói. “Và cuộc cãi vã đó xảy ra lúc nào?”
“À, ngay trước khi cậu Jack đi Paris. Cậu ấy xém tí nữa là lỡ tàu. Cậu ấy ra khỏi thư viện, vớ lấy cái túi để ở hành lang, ô tô đã được chuẩn bị sẵn, và cậu ấy phải chạy thật nhanh ra ga. Tôi đang quét dọn phòng khách, và tôi nhìn thấy cậu ấy đi qua, mặt trắng bệch… trắng toát với hai chấm đỏ. Cậu ấy chắc phải giận dữ lắm!” Léonie say sưa kể.
“Thế còn vụ cãi vã là vì chuyện gì?”
“À, cái đó thì tôi không biết,” Léonie thú nhận. “Đúng là họ la lớn thật, nhưng giọng họ quá to và quá cao, họ nói rất nhanh nữa, đến nỗi chỉ người quen với tiếng Anh lắm mới có thể hiểu được. Nhưng thưa ngài, ông chủ lúc nào cũng như một đám mây giông! Thật không thể làm vừa lòng ông ấy!”
Tiếng cửa đóng trên gác cắt ngang câu chuyện sôi nổi của Léonie.
“Françoise đang đợi tôi đấy!” cô thốt lên, sực nhớ ra nhiệm vụ của mình. “Cái bà lão ấy, lúc nào cũng quát tháo.”
“Một phút thôi, thưa cô. Ông thẩm phán điều tra đang ở đâu?”
“Họ ra ngoài để xem chiếc ô tô trong ga-ra rồi. Ngài cảnh sát trưởng nghĩ rằng có thể nó đã được dùng đến trong đêm xảy ra án mạng.”
“Quelle idéeÝ tưởng hay thật,” Poirot lẩm bẩm khi cô gái đi mất.
“Anh sẽ ra đó cùng họ chứ?”
“Không, tôi sẽ đợi họ trong phòng khách. Vào một buổi sáng nóng thế này thì ở đó rất mát.”
Tôi không tán thành cái cách tiếp nhận vấn đề hiền lành như thế.
“Nếu anh không phiền thì…” tôi ngần ngừ nói.
“Không hề. Anh muốn tự mình điều tra đúng không?”
“À, tôi muốn xem Giraud đang quanh quẩn ở đâu và ông ấy đang theo đuổi điều gì.”
“Người chó săn,” Poirot lầm bầm khi ngả người xuống ghế rồi nhắm mắt lại. “Cứ thoải mái thôi, bạn tôi. Au revoir!Tạm biệt!”
Tôi đi ra cửa trước. Trời rất nóng. Tôi đi lên con đường mà hôm qua chúng tôi đã đi. Tôi định tự mình xem xét hiện trường vụ án. Tuy nhiên, tôi không đi thẳng ra đó mà rẽ ngang vào mấy bụi cây để sang sân golf cách đó khoảng tầm một trăm thước về bên phải. Bụi cây ở đây rậm hơn nhiều, và tôi phải rất cố gắng mới len qua được. Khi cuối cùng tôi cũng tới được bãi đất, bất ngờ, tôi va mạnh phải một cô gái trẻ đang đứng quay lưng về phía bụi cây.
Chẳng có gì lạ khi cô gái la lên khe khẽ, nhưng tôi cũng thốt lên kinh ngạc. Vì đó là người bạn trên tàu của tôi, Cinderella!
Cả hai đều ngạc nhiên.
“Ôi!” chúng tôi kêu lên cùng lúc.
Cô gái trẻ lấy lại bình tĩnh trước.
“Trời đất thiên địa ơi!” cô thốt lên. “Ông làm gì ở đây?”
“Về chuyện đó… thế cô thì sao?” Tôi vặn lại.
“Lần cuối cùng tôi gặp ông, ngày hôm kia, ông đang phi về nhà ở Anh như một cậu bé ngoan.”
“Lần cuối tôi gặp cô,” tôi nói, “cô đang phi về nhà với em gái, như một cô bé ngoan. À, mà em cô thế nào rồi?”
Cô cười:
“Ông thật là tử tế khi hỏi thăm! Em tôi khỏe, cảm ơn ông.”
“Cô ấy ở đây cùng cô chứ?”
“Nó ở lại thị trấn,” cô gái tinh ranh nghiêm trang trả lời.
“Tôi không tin là cô có em gái,” tôi cười. “Nếu có thì cô ấy sẽ tên là Harris!”
“Thế ông có nhớ tên tôi không?” cô cười hỏi tôi.
“Cinderella. Nhưng giờ thì cô sẽ nói cho tôi tên thật của cô chứ?”
Cô lắc đầu tinh quái.
“Cả lý do tại sao cô ở đây cũng không?”
“Ồ, chuyện đó! Tôi đoán là ông đã nghe nói tới nơi ‘an dưỡng’ của các thành viên trong giới đồng nghiệp với tôi.”
“Những chỗ đắt tiền có nước chảy qua ở Pháp?”
“Rẻ bèo nếu ông biết nên đi chỗ nào.”
Tôi nhìn cô chăm chú.
“Tuy thế, hai hôm trước, khi tôi gặp cô, cô không hề có ý định tới đây phải không?”
“Chúng ta đều có những nỗi thất vọng của mình,” Cinderella nói giọng kẻ cả. “Giờ thì, tôi đã nói khá nhiều rồi. Các cậu bé không nên quá tò mò. Ông chưa nói cho tôi biết ông đang làm gì ở đây?”
“Cô còn nhớ tôi đã kể với cô rằng tôi có người bạn thân làm thám tử chứ?”
“Vâng?”
“Và có lẽ cô đã nghe nói về vụ án mạng này – ở biệt thự Geneviève?”
Cô nhìn sững tôi. Ngực phập phồng, mắt mở to tròn.
“Không phải thế chứ – ông ở đây là vì chuyện đó?”
Tôi gật đầu. Chắc chắn là tôi đã ghi điểm rất đậm. Cảm xúc khi cô nhìn tôi chăm chú thật quá rõ ràng. Cô im lặng mất mấy giây, nhìn tôi chằm chằm. Rồi cô gật đầu dứt khoát.
“Chà, ấn tượng quá sức! Dẫn tôi đi quanh đi. Tôi muốn được thấy toàn bộ tấn thảm kịch.”
“Ý cô là gì?”
“Là điều tôi nói đấy. Chúa phù hộ cho cậu bé, chẳng phải tôi đã nói với ông là tôi mê mẩn mấy vụ án đó sao? Tôi đã thám thính quanh đây hàng tiếng đồng hồ. Thật quá là may mắn khi gặp được ông thế này. Nào, chỉ cho tôi toàn bộ chỗ này đi.”
“Nhưng – gượm đã – tôi không thể. Không ai được phép vào. Họ cực kỳ nghiêm ngặt.”
“Không phải ông và bạn ông là những người rất quan trọng sao?”
Tôi bất đắc dĩ phải từ bỏ vị trí quan trọng của mình. “Sao cô lại tha thiết đến thế?” tôi yếu ớt hỏi. “Và cô muốn xem cái gì?”
“Ôi, tất cả mọi thứ! Chỗ vụ án xảy ra này, rồi vũ khí, thi thể này, dấu vân tay này… hay bất cứ thứ gì thú vị kiểu như thế. Trước đây tôi chưa bao giờ có cơ hội được có mặt ở nơi xảy ra án mạng thế này. Tôi sẽ nhớ suốt đời luôn.”
Tôi quay mặt đi, phát ốm. Ngày nay phụ nữ đang trở thành cái gì thế này? Sự hào hứng ghê gớm của cô gái khiến tôi buồn nôn.
“Thôi đừng kiêu kỳ nữa,” đột nhiên cô gái nói. “Và cũng đừng làm bộ làm tịch nữa. Khi ông được gọi tới làm việc này, ông có hểnh mũi lên mà nói rằng đó là một việc bẩn thỉu và ông không muốn dính dáng tới nó không?”
“Không, nhưng…”
“Nếu là ông tới đây vào một kỳ nghỉ, có chắc ông sẽ không dò xét xung quanh như tôi không? Tất nhiên là ông sẽ làm thế rồi.”
“Tôi là đàn ông. Còn cô là phụ nữ.”
“Phụ nữ trong ý niệm của ông là loại nhảy lên ghế mà hét inh tai khi nhìn thấy một con chuột. Quá lỗi thời rồi! Nhưng ông sẽ dẫn tôi đi quanh, phải không? Ông thấy đấy, với tôi thì điều đó có thể tạo nên khác biệt lớn.”
“Theo cách nào?”
“Họ sẽ không cho các phóng viên vào. Tôi có thể sẽ làm nên một cái tin sốt dẻo cho một tờ báo nào đó. Ông không biết họ trả bao nhiêu tiền cho một mẩu tin nội bộ đâu.”
Tôi ngần ngại. Cô luồn bàn tay nhỏ bé mềm mại vào tay tôi. “Tôi xin đấy – làm ơn đi!”
Tôi đầu hàng. Trong thâm tâm, tôi biết rằng tốt hơn là tôi cứ vui vẻ với vai trò người chỉ dẫn.
Nơi đầu tiên chúng tôi ghé thăm là địa điểm thi thể được phát hiện. Một người đang đứng gác ở đó, anh này nghiêm trang chào khi nhận ra tôi, và không hỏi gì về người cùng đi với tôi. Có lẽ anh ta coi như tôi đã đảm bảo cho cô ấy. Tôi giải thích cho Cinderella người ta đã phát hiện cái xác như thế nào, cô lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại đặt một câu hỏi thông minh.
Rồi chúng tôi đi về phía ngôi biệt thự. Tôi bước đi có phần thận trọng, vì phải nói thật, tôi không muốn bị ai bắt gặp. Tôi đưa cô gái qua bụi cây chạy vòng ra phía sau nhà, chỗ cái nhà kho nhỏ. Tôi còn nhớ rằng tối hôm qua, sau khi khóa lại cửa, ông Bex đã để lại chìa khóa cho viên cảnh sát Marchaud: Phòng khi ngài Giraud hỏi đến nó khi chúng tôi đang ở trên gác. Tôi đoán chừng sau khi viên thám tử ở Sở cảnh sát dùng xong chìa khóa, ông ta đã trả lại cho Marchaud.
Để cô gái lại chỗ bụi cây, tránh xa tầm mắt, tôi bước vào nhà. Marchaud đang thực hiện nhiệm vụ ngoài cửa phòng khách. Từ bên trong phát ra những tiếng thì thầm.
“Ngài muốn gặp ngài Hautet? Ngài ấy ở bên trong, đang thẩm vấn lại Françoise.”
“Không,” tôi vội vã nói. “Tôi không tìm ông ấy. Nhưng tôi đang rất cần chìa khóa mở nhà kho phía bên ngoài nếu chuyện đó không trái với quy định.”
“Ồ, tất nhiên rồi, thưa ngài.” Anh ta đưa cho tôi chìa khóa. “Nó đây. Ngài Hautet đã có lệnh rằng các ngài được quyền tùy ý sử dụng tất cả mọi phương tiện cần thiết. Ngài chỉ cần trả lại cho tôi khi đã xong việc ngoài đó là được.”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi sung sướng hài lòng khi nhận ra rằng trong mắt Marchaud, ít nhất thì tầm quan trọng của tôi cũng sánh ngang với Poirot.
Cô gái đang đợi tôi ở ngoài. Cô thốt lên vui sướng khi nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay tôi. “Ông lấy được rồi sao?”
“Tất nhiên,” tôi bình thản đáp. “Tuy nhiên, cô biết đấy, việc tôi đang làm là cực kỳ sai quy định đấy.”
“Ông quả là một người vô cùng đáng mến, và tôi sẽ không quên điều đó đâu. Đi theo tôi. Từ trong nhà thì họ không thể thấy chúng ta phải không?”
“Đợi một phút.” Tôi cản bước chân hăng hái của cô lại. “Tôi sẽ không cản trở cô nếu cô thực sự muốn vào. Nhưng có đúng là như thế không? Cô đã thấy lỗ huyệt, và mấy khoảnh đất, cô đã nghe tất cả những tình tiết của sự việc. Như thế chưa đủ cho cô sao? Việc này sẽ rất khủng khiếp, cô biết đấy – và khó chịu nữa.”
Cô gái nhìn tôi một lúc với vẻ mặt mà tôi không hoàn toàn hiểu được. Rồi cô phá lên cười.
“Tôi thích những thứ khủng khiếp,” cô nói. “Đi thôi nào.”
Chúng tôi lặng lẽ tiến lại phía cửa nhà kho. Tôi mở cửa, và chúng tôi bước vào. Tôi đi về phía cái xác, nhẹ nhàng kéo tấm vải che xuống như Bex đã làm chiều hôm trước. Một tiếng thở hổn hển thốt lên từ miệng cô gái, và tôi quay lại nhìn cô. Khuôn mặt cô lộ vẻ kinh hoàng, và tất cả những niềm hứng khởi tươi vui của cô đều tắt ngúm. Cô đã quyết định không nghe theo lời khuyên của tôi, và giờ thì cô bị trừng phạt vì đã coi thường nó. Thật lạ lùng, tôi không hề thấy cảm thương. Lúc này, cô ta nên vượt qua chuyện đó. Tôi nhẹ nhàng lật cái xác lại.
“Cô nhìn này,” tôi nói. “Ông ấy bị đâm từ sau lưng.”
Cô thều thào nói không thành tiếng. “Bằng cái gì?”
Tôi hất đầu về phía cái bình thủy tinh. “Con dao đó.”
Đột nhiên, cô gái lảo đảo, rồi đổ sập xuống. Tôi lao tới đỡ.
“Cô xỉu rồi. Ra khỏi đây thôi. Như thế là quá nhiều với cô rồi.”
“Nước,” cô nói khẽ. “Nhanh. Cho tôi nước.”
Tôi để cô lại và chạy nhanh vào nhà. May mắn là không có người hầu nào ở quanh đó, và tôi có thể lấy một cốc nước mà không bị ai trông thấy, rót thêm vài giọt brandy trong bình rượu bỏ túi. Mấy phút sau, tôi trở lại. Cô gái vẫn nằm như ban nãy, nhưng vài ngụm brandy và nước đã khiến cô hồi tỉnh một cách kỳ diệu.
“Đưa tôi ra khỏi đây. Ôi, nhanh lên, nhanh lên!” cô kêu lên, người run bắn.
Tay đỡ cô gái, tôi dẫn cô ra ngoài, và cô kéo cánh cửa lại đằng sau. Rồi cô hít một hơi thật dài.
“Tốt hơn rồi đấy. Ôi, thật là khủng khiếp! Sao ông lại để cho tôi vào đó chứ?”
Chao ôi, nữ tính đến nỗi tôi không thể ngăn nổi một nụ cười. Trong thâm tâm, tôi rất hài lòng với cú té xỉu của cô. Nó chứng tỏ rằng cô không đến nỗi chai lì như tôi tưởng. Rốt cuộc thì cô cũng chỉ nhỉnh hơn đứa trẻ một chút, và tính tò mò của cô có lẽ thuộc kiểu thiếu suy nghĩ.
“Tôi đã cố hết sức để cản cô, cô biết mà,” tôi dịu dàng nói.
“Chắc là vậy rồi. Chà, xin tạm biệt.”
“Xem này, cô không thể cứ thế mà đi một mình được. Cô chưa tự đi được đâu. Tôi khẩn khoản xin phép hộ tống cô trở lại Merlinville.”
“Vớ vẩn. Giờ tôi khá ổn rồi.”
“Nhỡ cô lại xỉu nữa thì sao? Không, tôi sẽ đi cùng cô.”
Nhưng chuyện này thì cô phản đối rất quyết liệt. Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cô đồng ý cho tôi đi cùng tới rìa thị trấn. Chúng tôi bước trở lại con đường cũ, băng qua cái huyệt một lần nữa, và đi vòng để lên tới đường cái. Khi bắt đầu nhìn thấy những cửa tiệm đầu tiên, cô dừng lại và chìa tay ra.
“Tạm biệt, và vô cùng cảm ơn ông vì đã đi cùng tôi.”
“Cô có chắc là cô khỏe hẳn rồi không?”
“Cũng tương đối, cảm ơn ông. Tôi hy vọng là ông không gặp rắc rối gì vì dẫn tôi đi xem mọi thứ.”
Tôi nhẹ nhàng gạt ý tưởng ấy đi.
“Được rồi, tạm biệt.”
“Au revoirTạm biệt,” tôi chỉnh lại. “Nếu cô ở đây, thì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
Cô cười thật tươi với tôi. “Đúng thế. Vậy thì Au revoirTạm biệt.”
“Đợi chút, cô chưa nói cho tôi địa chỉ của cô.”
“Ồ, tôi ở khách sạn Phare. Nhỏ, nhưng khá tốt. Mời ông ngày mai ghé qua.”
“Nhất định rồi,” tôi nói, có lẽ hơi empressementyvồn vã. quá.
Tôi trông theo đến khi cô đi khỏi tầm mắt, rồi trở lại biệt thự. Tôi nhớ ra là mình chưa khóa lại cửa nhà kho. May mắn là không ai nhận ra sơ suất ấy, tôi vặn chìa, rút ra và trả lại cho sergent de villeviên cảnh sát. Và, trong lúc đó, tôi sực nghĩ ra rằng dù Cinderella cho tôi địa chỉ, nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf