Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Hiện Trường Vụ Án
ác sĩ và thẩm phán Hautet đưa bà Renauld đang bất tỉnh vào nhà. Cảnh sát trưởng nhìn theo họ, lắc đầu. “Pauvre femme,Tội nghiệp bà ấy,” ông khẽ nói một mình. “Cú sốc quá lớn đối với bà ấy. Chậc, chúng ta chẳng thể làm gì được. Giờ, ngài Poirot, chúng ta ghé qua nơi xảy ra vụ án chứ?”
“Xin theo ý ngài, ngài Bex.”
Chúng tôi đi xuyên qua ngôi nhà, ra cửa trước. Poirot nhìn lên cầu thang lúc đi ngang qua, và lắc đầu ra chiều không hài lòng.
“Tôi thấy thật kỳ lạ là người hầu lại không nghe thấy gì. Tiếng cọt kẹt của cái cầu thang đó, với ba người cùng đi xuống, có thể đánh thức cả người chết chứ chẳng chơi!”
“Xin hãy nhớ lúc đó là nửa đêm. Họ ngủ say cả rồi.”
Nhưng Poirot vẫn tiếp tục lắc đầu như thể anh không hoàn toàn chấp nhận cách giải thích đó. Đến chỗ lượn của đường dẫn vào nhà, anh dừng lại, nhìn lên ngôi nhà.
“Điều gì khiến chúng ngay từ đầu đã thử xem cửa trước có mở hay không? Đó là điều khó có khả năng xảy ra nhất. Đáng lẽ ra chúng phải lập tức thử đẩy cửa sổ trước chứ.”
“Nhưng tất cả các cửa sổ tầng trệt đều được chắn bằng khung sắt,” cảnh sát trưởng phản đối.
Poirot chỉ vào một ô cửa sổ ở tầng hai. “Đó là cửa sổ của phòng ngủ mà chúng ta vừa ra khỏi đúng không? Và xem này – ngay bên cạnh là một cái cây cực kỳ dễ trèo.”
Cảnh sát trưởng thừa nhận: “Cũng có thể. Nhưng chúng không thể làm theo cách đó mà không để lại dấu chân trên luống hoa.”
Tôi thấy lời ông ấy nói cũng có lý. Có hai luống hoa lớn hình trái xoan trồng hoa phong lữ đỏ rực ở hai bên bậc thềm dẫn lên cửa trước. Cái cây đang trong diện nghi vấn mọc ở phía sau luống hoa, và không thể tới gần cái cây mà không giẫm lên luống hoa.
“Ngài thấy đấy,” cảnh sát trưởng tiếp tục, “vì thời tiết khô ráo, không có dấu vết nào lưu lại trên đường dẫn vào nhà hay các lối đi; nhưng, với đất ẩm trồng hoa thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.”
Poirot lại gần luống đất và chăm chú xem xét nó. Đúng như Bex nói, chỗ đất đó hoàn toàn không có dấu vết gì. Không hề có vết lõm nào hết.
Poirot gật đầu, như thể đã được thuyết phục, và chúng tôi quay gót, nhưng bỗng nhiên anh lao ra xem xét luống hoa còn lại.
“Ngài Bex!” anh gọi. “Xem ở đây này. Ở đây có rất nhiều dấu vết cho ngài đây.”
Cảnh sát trưởng lại chỗ anh và mỉm cười.
“Ngài Poirot thân mến, đó chắc chắn là dấu đôi ủng lớn đế đinh của người làm vườn. Dù thế nào đi nữa, nó cũng không có gì quan trọng, bởi vì phía bên này làm gì có cái cây nào, và do đó không có cách nào tiếp cận được với tầng trên.”
“Đúng vậy,” Poirot nói, hiện rõ vẻ chán nản. “Vậy ngài nghĩ những dấu chân này không quan trọng?”
“Không một chút xíu nào.”
Rồi, trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi, Poirot nói rành rẽ những lời sau:
“Tôi không đồng ý với ngài. Thiển ý của tôi là cho tới lúc này, những dấu chân này là những dấu vết quan trọng nhất chúng ta thấy.”
Ông Bex lặng thinh, chỉ nhún vai. Ông ta quá lịch sự, tránh nói thẳng ra quan điểm thực sự của mình. Thay vào đó, ông ta hỏi:
“Chúng ta tiếp tục chứ?”
“Hẳn rồi. Tôi có thể điều tra vấn đề dấu chân sau.” Poirot vui vẻ đáp.
Thay vì theo đường dẫn ra phía cổng, cảnh sát trưởng Bex lại trở lên con đường nhỏ rẽ nhánh sang góc phải. Con đường hơi dốc lên, vòng qua hông phải của ngôi nhà, hai bên là hàng rào cây bụi. Con đường đột ngột dẫn tới một khoảng đất rộng trông ra biển. Người ta đặt ở đây có một băng ghế, cách đó không xa là một nhà kho xiêu vẹo. Thêm vài bước nữa, một rào cây nhỏ đánh dấu ranh giới phần đất của khu biệt thự. Ông Bex dấn bước đi qua, mở ra trước mắt chúng tôi là một khoảng đất trống rộng mênh mông. Tôi nhìn quanh, và có điều gì đó khiến tôi sửng sốt.
“Sao kia, đây là một sân golf,” tôi kêu lên.
Bex gật.
“Các bãi chơi vẫn chưa được hoàn thành,” ông giải thích. “Dự tính là tháng sau nó sẽ được khai trương. Một trong những người đang thi công ở đây phát hiện ra thi thể sáng sớm nay.”
Tôi há hốc miệng. Cách tôi một chút xíu về bên trái, ban đầu tôi không để ý tới chỗ này, là một cái hố dài, hẹp, bên cạnh nó là một thân người, úp mặt xuống đất! Tôi chết sững, và lập tức tưởng tượng ra rằng màn bi kịch đã lặp lại. Nhưng cảnh sát trưởng đã xua tan những ảo tưởng đó bằng cách tiến lại và nói bằng giọng khó chịu, giận dữ:
“Quân của tôi làm gì thế không biết? Họ đã được lệnh cấm tuyệt đối không cho những người không có phận sự lại gần nơi này cơ mà!”
Người đàn ông nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên.
“Nhưng tôi có phận sự đàng hoàng,” ông ta từ từ đứng dậy.
“Ôi, ngài Giraud thân mến,” cảnh sát trưởng thốt lên. “Tôi không hề được biết là ngài đã tới. Thẩm phán điều tra đang rất sốt ruột chờ ngài đấy.”
Trong lúc cảnh sát trưởng nói, tôi tò mò quan sát người mới tới. Tôi biết rất rõ tên tuổi của vị thám tử nổi tiếng của cơ quan an ninh Paris, và vô cùng hứng thú khi được gặp ông ta bằng xương bằng thịt. Ông ta rất cao, có lẽ khoảng ba mươi tuổi, tóc và ria mép màu nâu vàng, có dáng điệu của người trong quân đội. Cách hành xử của ông ta có một vẻ kiêu ngạo cho thấy ông ta hoàn toàn ý thức được tầm quan trọng của mình. Bex giới thiệu chúng tôi, trong đó có Poirot là một người đồng nghiệp. Một thoáng thích thú ánh lên trong mắt vị thám tử.
“Tôi đã được nghe danh ngài, ngài Poirot,” ông ta nói. “Ngày trước ngài đã tạo ấn tượng thật sâu sắc, phải không ạ? Nhưng bây giờ thì các thủ đoạn đã khác lắm rồi.”
“Dù vậy, thì tội ác vẫn không khác mấy,” Poirot nhẹ nhàng đáp lời.
Ngay lập tức, tôi nhận ra Giraud đã có sẵn tâm thế đối chọi. Ông ta khó chịu với người đang hợp tác với mình, và tôi cảm thấy rằng nếu có gặp được đầu mối quan trọng nào thì rất có thể ông ta sẽ giữ cho riêng mình.
“Thẩm phán điều tra…” Bex lên tiếng.
Nhưng Giraud thô lỗ cắt ngang:
“Tôi không cần biết đến ông ta! Ánh sáng là điều quan trọng. Và chỉ chừng nửa tiếng nữa là tắt nắng. Tôi biết rất rõ vụ án, và những người trong nhà ngày mai sẽ vẫn trả lời được tốt; nhưng nếu có thấy được đầu mối nào dẫn tới bọn giết người, thì đây là chỗ chúng ta phải tìm. Có phải chính là nhân viên cảnh sát của anh đã giẫm nát chỗ này ra không? Tôi cứ tưởng bây giờ thì người ta phải hiểu biết hơn cơ đấy.”
“Chắc chắn là họ biết. Những dấu vết mà ngài than phiền đó là của những người phát hiện ra cái xác.”
Người kia gằn giọng vẻ khinh miệt.
“Tôi có thể nhận ra những dấu vết ba người bọn họ đi qua hàng rào – nhưng chúng rất khôn khéo, ông có thể nhận thấy những dấu chân ở giữa, có vẻ là của ngài Renauld, nhưng dấu chân ở hai bên thì được xoá rất cẩn thận. Dù rằng trên nền đất cứng thế này thì thực sự cũng không còn lại gì nhiều để mà xem xét, nhưng chúng đã không mạo hiểm chút nào.”
“Cái ngài tìm là dấu hiệu bên ngoài, phải không?” Poirot hỏi.
Vị thám tử kia nhìn chăm chú: “Tất nhiên rồi.”
Một thoáng cười lướt qua trên môi Poirot. Có vẻ như anh định nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh cúi xuống chỗ cái thuổng đào đất.
“Đó chắc chắn là dụng cụ đào hố rồi,” Giraud nói. “Nhưng ông sẽ không tìm được gì ở nó đâu. Nó là của Renauld, và người dùng nó thì đeo găng tay. Chúng đây.” Ông ta khoát chân về phía mấy chiếc găng lấm bẩn. “Và mấy cái găng đó cũng là của Renauld nốt – hay ít nhất cũng là của người làm vườn nhà ông ấy. Xin nói với ngài, những kẻ thực hiện tội ác này đã không chấp nhận chút mạo hiểm nào. Nạn nhân bị đâm bằng con dao của chính mình, rồi được chôn bằng chính cái thuổng của mình. Chúng đã tính toán để không để lại dấu vết nào! Nhưng tôi sẽ đánh bại chúng. Luôn luôn có điều gì đó! Và tôi quyết tìm ra điều đó.”
Nhưng lúc này Poirot lại đang quan tâm tới một thứ khác, một đoạn ống bằng chì ngắn, bạc màu, nằm bên cạnh chiếc thuổng. Anh thận trọng chạm mấy ngón tay vào nó.
“Thế còn cái này, cũng của người bị giết chứ?” anh hỏi, và hình như tôi bắt được một chút vị châm biếm tinh tế trong câu hỏi của anh.
Giraud nhún vai, tỏ ý rằng ông ta không biết mà cũng chẳng quan tâm.
“Có khi đã nằm đây cả tuần rồi. Dù sao thì, nó cũng không làm tôi quan tâm.”
“Tôi thì ngược lại, thấy nó rất đáng quan tâm,” Poirot ngọt ngào nói.
Tôi đoán là anh chỉ định trêu ngươi anh chàng thám tử Paris mà thôi, và nếu thế, thì anh đã thành công, ông kia thô lỗ quay đi, tỏ ý rằng mình không có thời gian để lãng phí, rồi cúi xuống, tiếp tục công cuộc tìm kiếm dưới đất của mình.
Trong khi đó, Poirot dường như bất chợt nảy ra một ý tưởng, bước về phía ranh giới, và lay thử cánh cửa nhà kho.
“Cửa đó khóa rồi,” Giraud nói qua vai anh. “Nhưng đó chỉ là nơi người làm vườn để những đồ không dùng tới. Cái thuổng không được lấy từ đó mà từ kho để dụng cụ bên cạnh nhà.”
“Siêu quá,” Bex ngây ngất nói với tôi. “Ông ta mới tới đây chưa tới nửa tiếng đồng hồ và đã biết tất cả mọi chuyện! Đúng là một con người tài năng! Không nghi ngờ gì nữa, Giraud chính là thám tử vĩ đại nhất thời nay.”
Mặc dù tôi hoàn toàn không ưa vị thám tử này, nhưng trong thâm tâm lại thấy rất ấn tượng. Từ con người ấy dường như tỏa ra một vẻ hiệu quả chói ngời. Tôi không thể không cảm thấy rằng cho tới giờ, Poirot chưa thể hiện được gì nổi trội, và điều đó khiến tôi phát bực. Có vẻ như anh cứ hướng sự chú ý tới những điểm vặt vãnh ngớ ngẩn không liên quan gì tới vụ án. Y như rằng, ngay lúc này, anh đột nhiên hỏi:
“Ngài Bex, xin ngài nói cho tôi biết ý nghĩa của đường sơn trắng bao quanh lỗ huyệt này. Nó có phải một công cụ của cảnh sát không?”
“Không, thưa ngài Poirot, nó là một phần của sân golf. Nó thể hiện rằng chỗ này về sau sẽ là một cái ‘hố cát’, như cách gọi của các ngài.”
“Hố cát à?” Poirot quay sang tôi hỏi. “Có phải là cái hố đầy cát có đắp bờ ở một phía không?”
Tôi xác nhận.
“Chắc chắn là ông Renauld có chơi golf phải không?”
“Vâng, ông ấy là một golf thủ cừ khôi. Chính nhờ có ông ấy, và số tiền lớn mà ông ấy góp vào, công trình này mới tiến triển được, ông ấy đóng góp cả ý tưởng thiết kế nó nữa.”
Poirot trầm ngâm gật đầu. Rồi anh nhận xét:
“Chúng đã lựa chọn không tốt lắm – về vị trí chôn cái xác. Khi người ta bắt đầu đào cái sân lên, mọi chuyện sẽ bại lộ.”
“Chính xác,” Giraud kêu lên đắc thắng. “Và điều đó chứng tỏ rằng chúng không quen thuộc với nơi này. Đó là một bằng chứng gián tiếp tuyệt vời.”
“Phải,” Poirot ngập ngừng. “Không ai hiểu rõ lại đi chôn xác ở đó – trừ khi họ muốn cái xác được phát hiện. Và như thế thì kỳ cục quá, phải không?”
Giraud không buồn đáp lại.
“Phải,” Poirot nói, giọng có phần không hài lòng. “Đúng, chắc chắn rồi – thật kỳ cục.”
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf