Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Agatha Christie
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 457 / 48
Cập nhật: 2020-04-04 20:30:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Người Bạn Đường
ó một giai thoại kể rằng, một nhà văn trẻ quyết tâm làm cho câu chuyện của mình thật độc đáo nhằm thu hút sự chú ý của ngay cả những biên tập viên hờ hững nhất, đã mở đầu bằng câu: “Kệ thây! nữ công tước thốt lên.”
Thật lạ đời, câu chuyện của tôi cũng bắt đầu gần đúng như thế. Chỉ có điều cô nàng thốt lên cái câu ấy chẳng phải nữ công tước.
Đó là một ngày đầu tháng Sáu. Tôi vừa giải quyết xong vài việc ở Paris và bắt chuyến tàu sớm trở về London, nơi tôi vẫn đang sống cùng người bạn lâu năm là cựu thám tử người Bỉ – Hercule Poirot.
Hôm ấy chuyến tàu tốc hành Calais trống vắng khác thường, cả khoang tàu này chỉ có tôi và một người nữa. Do rời khách sạn tương đối vội vã nên lúc tàu khởi hành, tôi còn bận kiểm tra mớ đồ đạc xem có quên gì không. Cho tới lúc đó, tôi gần như không để ý tới người đồng hành, nhưng bây giờ thì tôi buộc phải nhận ra sự có mặt của cô ta. Bởi vì cô ta vừa nhảy dựng lên khỏi ghế, hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra ngoài rồi lập tức lại thụt vào và kêu lên: “Kệ thây!”
Là tuýp người cổ điển nên với tôi, phụ nữ là phải thùy mị. Tôi chẳng ưa nổi những cô gái hiện đại loạn thần kinh cứ nhảy nhót suốt từ sáng đến tối, hút thuốc như ống bễ, còn nói năng thì đến cả mấy bà hàng cá ở Billingsgate cũng phải đỏ mặt.
Tôi khẽ cau mày ngước lên. Trước mắt tôi là gương mặt vừa xinh xắn vừa xấc xược của một cô gái đội chiếc mũ đỏ ngang tàng, với những lọn tóc đen dày che khuất hai tai. Tôi đoán chừng cô ta chỉ mới hơn mười bảy tuổi, nhưng mặt thì đầy phấn còn môi thì đỏ chót.
Cô gái đón nhận cái nhìn của tôi chẳng chút thẹn thùng, lại còn nhăn mặt tình tứ.
“Cưng ơi, tụi mình làm quý ngài đây choáng rồi!” cô ta vờ như đang nói với một người khác. “Tôi xin lỗi vì cách ăn nói của mình. Chẳng đoan trang gì cả, nhưng… thật tình… tôi có lý do mà. Ngài có biết rằng tôi vừa lạc mất người em gái duy nhất của mình không?”
“Vậy sao?” tôi nhã nhặn đáp. “Bất hạnh thật.”
“Ông ấy mỉa mai cơ đấy!” cô nàng nhấm nhẳng. “Ông ấy mỉa mai, cả tôi lẫn em tôi. Mà thế thì thật bất công bởi vì ông ấy thậm chí còn chưa gặp con bé!”
Tôi toan cất tiếng nhưng cô gái chặn ngay: “Đừng nói nữa! Chẳng ai thương tôi cả! Tôi sẽ ra vườn mà mổ sâu thôi! Hu hu. Đời tôi thế là tiêu rồi!”
Nói đoạn cô ta núp luôn sau tờ báo biếm họa tiếng Pháp khổ lớn. Mấy phút sau, tôi thấy ánh mắt len lén nhìn mình qua tờ báo, khiến tôi chẳng thể nhịn cười. Và thế là cô gái lập tức đặt tờ báo xuống, bật cười giòn tan.
“Tôi biết ngài không ngốc như vẻ bề ngoài mà!”
Tiếng cười của cô nàng dễ lây tới nỗi tôi liền bị cuốn theo, dù chẳng bận tâm lắm tới từ ngốc.
“Đấy! Giờ chúng ta là bạn rồi nhé!” cô gái ranh mãnh tuyên bố. “Hãy nói là ông rất tiếc vì chuyện em gái tôi đi…”
“Tôi quả rất buồn lòng!”
“Thế mới ngoan chứ!”
“Để tôi nói nốt đã. Tôi đang định thêm rằng, dù rất buồn lòng, tôi sẵn sàng chịu đựng sự vắng mặt của cô đấy.” Tôi khẽ cúi đầu.
Nhưng cái cô nàng kỳ quặc nhất trên đời ấy nổi giận và lắc đầu lia lịa.
“Thôi ngay đi. Tôi thích cái trò ‘chê bai cao quý’ hơn đấy. Ôi trời, trông mặt ông kìa! Tỏ đúng cái thái độ ‘Không thuộc tầng lớp chúng ta’. Và chuyện đó thì ông đúng đấy - nhưng, xin nhắc ông rằng, ngày nay thì cũng khó mà nói được lắm. Không phải ai cũng phân biệt được một cô ả với một nữ bá tước đâu. Đấy, chắc tôi lại làm ông choáng nữa! Chắc người ta vừa mới khai quật được ông ở một chốn xa xôi hẻo lánh nào đấy, chắc chắn thế. Tôi thì chẳng để ý chuyện đó. Loại các ông có nhiều thêm một tí thì chúng tôi vẫn chịu được. Tôi chỉ không ưa nổi mấy gã thô bỉ bẩn thỉu thôi. Cái tính đó khiến tôi phát điên.”
Cô lắc đầu quầy quậy.
“Lúc phát điên thì cô sẽ thế nào?” tôi mỉm cười hỏi.
“Một con quỷ nhỏ điển hình! Không quan tâm mình nói gì, hay làm gì! Có lần suýt nữa tôi đã xử luôn một gã. Vâng, thật đấy. Gã cũng đáng bị thế lắm.”
“Chà chà,” tôi năn nỉ, “đừng điên lên với tôi.”
“Không đâu. Tôi mến ông – ngay lúc nhìn thấy ông kìa. Nhưng trông ông có vẻ cao ngạo đến nỗi tôi không bao giờ nghĩ chúng ta lại kết bạn được với nhau.”
“Chà, chúng ta thành bạn rồi đấy. Kể cho tôi đôi điều về cô đi.”
“Tôi là một diễn viên. Không – không phải kiểu ông đang nghĩ đâu. Tôi đã đứng trên ván từ khi còn là con nhóc sáu tuổi – nhào lộn.”
“Xin lỗi, gì cơ?” tôi bối rối hỏi lại.
“Ông chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ nhào lộn à?”
“Ồ, tôi hiểu rồi!”
“Tôi sinh ra ở Mỹ, nhưng sống chủ yếu ở Anh. Bọn tôi vừa bắt đầu một chương trình biểu diễn mới…”
“Bọn tôi?”
“Em gái tôi và tôi. Dạng vừa hát vừa nhảy, dăm ba câu mào đầu, rồi chút đỉnh tiết mục cũ xen vào. Đó là ý tưởng khá mới, lần nào cũng làm khán giả thích thú. Sẽ kiếm được kha khá tiền…”
Cô bạn mới nhoài tới trước và liến thoắng trình bày, đa số các thuật ngữ của cô khiến tôi không hiểu nổi. Thế nhưng, tôi vẫn càng lúc càng thấy cô thú vị. Cô có cái vẻ gây tò mò nhờ sự pha trộn giữa một thiếu nữ với một phụ nữ trưởng thành. Dù tỏ ra là người ăn nói khôn ngoan, và có thừa sức tự lo cho mình, vẫn có điều gì đó ngây thơ đến kỳ lạ ở thái độ kiên định khi nhìn nhận cuộc sống và quyết tâm mãnh liệt phải làm cho ra trò của cô.
Tàu đi qua Amiens. Cái tên ấy đánh thức thật nhiều ký ức. Người bạn đồng hành của tôi có vẻ như cảm nhận được suy nghĩ của tôi.
“Ông đang nghĩ về cuộc chiến đấy à?”
Tôi gật.
“Tôi đoán chắc ông cũng nếm trải nó rồi?”
“Tương đối. Tôi bị thương một lần, và sau trận Somme, người ta cho tôi giải ngũ luôn. Giờ tôi là thư ký riêng cho một nghị sĩ.”
“Ái chà! Nghe đã thấy thông minh!”
“Không, không hề. Chẳng có mấy việc mà làm. Thường thì chỉ vài tiếng đồng hồ là xong. Công việc cũng tẻ ngắt. Thực ra, tôi chẳng biết làm gì nếu không có mối quan tâm nào khác.”
“Đừng nói là ông sưu tầm côn trùng nhé!”
“Không. Tôi sống cùng với một người rất thú vị. Ông ta là người Bỉ – một cựu thám tử. Ông ta làm thám tử tư ở London và đang cực kỳ thành công. Cái gã nhỏ con đó đúng là phi thường. Hết lần này đến lần khác, ông ta thể hiện tài năng ở những chỗ cảnh sát đã phải bó tay.”
Cô bạn đồng hành tròn mắt lắng nghe.
“Chuyện đó chẳng phải rất thú vị sao? Tôi rất mê mấy vụ phạm tội. Tôi xem tất tần tật các bộ phim trinh thám. Và cứ có tin về vụ ám sát nào là tôi ngấu nghiến ngay mấy tờ báo.”
“Cô có nhớ vụ Styles không?” tôi hỏi.
“Để xem nào, có phải là vụ một bà già bị đầu độc không? Đâu đó phía dưới Essex thì phải?”
Tôi gật đầu: “Đó là vụ lớn đầu tiên của Poirot. Không nghi ngờ gì nữa, không có anh ấy thì tên giết người đã thoát tội. Đó là điều tuyệt vời nhất trong nghề thám tử.”
Cao hứng, tôi cứ thế thao thao bất tuyệt, kể đến tận đoạn giành thắng lợi và cái kết không ai ngờ tới.
Cô gái mê mải lắng nghe. Kỳ thực, chúng tôi bị cuốn vào câu chuyện đến nỗi tàu đã vào ga Calais mà cả hai đều không nhận ra.
Tôi tìm được hai người khuân vác, và chúng tôi bước xuống sân ga. Cô bạn đồng hành chìa tay.
“Tạm biệt, và sau này tôi sẽ để ý lời ăn tiếng nói hơn.”
“Ồ, nhưng chắc là cô sẽ cho tôi vinh hạnh được chăm sóc cô trên tàu thủy chứ?”
“Chưa chắc tôi đã lên tàu thủy. Tôi phải xem liệu cô em gái tôi có buồn lên tàu ở đâu không đã. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông nhiều.”
“Ôi, nhưng chúng ta sẽ còn gặp lại, đúng không? Chẳng phải cô sẽ cho tôi biết tên cô sao?” tôi hét lên khi cô quay gót.
Cô ngoái đầu nhìn lại.
“Cinderella,”* cô nói và bật cười.
Cinderella là tên của nhân vật chính trong chuyện cổ tích Cô bé Lọ Lem.
Nhưng tôi không chắc mình sẽ gặp lại Cinderella ở đâu và khi nào.
Án Mạng Trên Sân Golf Án Mạng Trên Sân Golf - Agatha Christie Án Mạng Trên Sân Golf