There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
HƯƠNG 59: CƠ HỘI
“Ra ngoài đi!”
Bồ Đào chỉ ra ngoài cửa, nói với Hồng Dạ “Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không nên nghe.”
Hồng Dạ bĩu môi “Hừ!” một tiếng, dậm chân ầm ầm đi thẳng ra ngoài một nước.
Vừa ra khỏi cửa lập tức dán hai lỗ tai lên cửa sổ nghe lén.
Quý Tử Thiến từ khi ôm nàng lúc vừa rồi đến sau này vẫn chưa mở miệng nói một câu nào, giờ cả sảnh đường rộng lớn chỉ còn lại có hai người, Quý Tử Thiến ngồi một bên, Bồ Đào ngồi một bên, mặt đối mặt, chính giữa là một cái bàn và tách trà nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Quý Tử Thiến bị hơi nóng từ chén trà bốc lên làm hắn phải nheo cặp mắt lại, một năm không gặp, mái tóc của hắn càng diễm lệ hơn, diện mạo giống Quý Tử Phong như đúc, tóc hai bên mái vấn cao lên cài trâm, mặc y phục màu tím đặc trưng của Ma giáo, dung mạo nhìn không khác gì một con khổng tước lớn!
“Ngươi thay đổi.”
Quý Tử Thiến nói.
“Ừ? Ngươi cũng thay đổi.”
Bồ Đào mỉm cười, nói “Trở nên rất tuấn mỹ, nam tính hơn, tuy khá giống một con khổng tước lớn, nhưng rất có cá tính, rất có phong phạm của một giáo chủ.”
Ngừng một chút lại nói “Thực nhớ đến ngày xưa, mỗi ngày ngươi đều thay đổi một bộ dáng khác nhau, vô ưu vô lo, rong chơi cả ngày.”
Quý Tử Thiến nhíu mi “Bồ Đào, ngươi……”
“Sao?”
“Ngươi hung dữ hơn.”
“……” Bồ Đào bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi dằn mạnh lên bàn một tiếng vang thật lớn.
Quý Tử Thiến sợ tới mức giật cả mình, nhất thời nhũn cả người, cầu xin tha thứ “Đừng, ta sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ ngươi biến mất.”
Bồ Đào giận “Ta không chết đâu.”
Quý Tử Thiến uống ngụm trà, mắt lơ đãng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ phát hiện ra Hồng Dạ đang ngóng cổ lên nghe lén.
“Thật ra cũng không phải mỗi ngày ta đều nhớ đến ngươi.”
Bồ Đào mỉm cười nói “Ừ.”
Quý Tử Thiến lại nói “Lúc đó, ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện, nhưng tìm không được thi thể của ngươi, ta liền ôm hy vọng là ngươi còn sống. Sau đó Vực Tuyết thúc thúc đổ giáo vụ xuống đầu của ta, ta lại không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể tìm Hồng Dạ hỗ trợ, mãi nửa năm sau, Ma giáo mới dần dần ổn định. Dù sao tất cả mọi người đều thấy, dung mạo ta giống cha ta, võ công cũng giống nhau, đổi hay không đổi giáo chủ cũng vậy.”
Còn không giống sao?! Quý Tử Thiến, ngươi và Hồng Dạ thật đúng là giống nhau.
Nói đông nói tây, cuối cùng cũng chỉ muốn nói, ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi……
Bồ Đào im lặng nghe.
Tên tiểu quỷ của ngày xưa, hiện giờ đã thật sự trở thành một nam tử hán.
“Quả nhiên là một tổ chức khổng lồ, cần cả đám người để duy trì, trong Ma giáo này, mỗi người đều có trách nhiệm riêng. Bồ Đào, ta nói xong rồi.”
“Ừ.”
“Vậy……”
“Hả?”
Quý Tử Thiến huơ huơ chén trà, nói “Hồng Dạ cũng không còn nhỏ nữa, ngươi đừng khi dễ hắn, kêu hắn vào đây đi. Đã qua cả canh giờ rồi, ta còn cảm thấy khó chịu nữa là hắn.”
Bồ Đào ngẩn ra, đảo mắt nhìn về phía cửa, quả nhiên Hồng Dạ lập tức đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa xoa xoa cái cổ.
“Người lớn nói chuyện tiểu hài tử không nên nghe lén? Hử? Đề tài người lớn các ngươi nói chính là lặp lại chuyện nhàm chán một năm qua hay sao?
Hồng Dạ cả giận nói, vậy chuyện các ngươi nói với nhau cũng đâu có khác gì chuyện ta đã nói a!
Bồ Đào đứng dậy, lấy thêm một cái ghế, ba người vây quanh cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ trong đại sảnh.
Quý Tử Thiến gọi người vào châm thêm ỗi người một tách trà.
Bồ Đào vẫn không biết phải mở miệng nói chuyện của Thượng Quan Khâm như thế nào.
Quý Tử Thiến lẳng lặng nhìn Bồ Đào.
Trầm mặc một hồi, rốt cục hắn có chút không vui nói “Trời đã tối rồi, bản cung cũng cảm thấy mệt, Bồ Đào ngươi không có gì để nói thì mạnh ai về phòng người đó đi.”
Bồ Đào nghe được hai chữ bản cung, theo bản năng khẽ run lên. Hồng Dạ đã nghe quen tai nên chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ mặt xem thường.
“Có.”
“Sao?” Quý Tử Thiến cười “Ta đã nói rất nhiều chuyện, dọc đường đi lên núi ngươi và Hồng Dạ cũng đã tán gẫu không ít. Xem bộ dáng Hồng Dạ ốp tai lên tường nghe lén cũng đã biết, trên đường đi cũng chỉ có hắn nói, ngươi nghe mà thôi. Hiện giờ bản cung nói xong, Hồng Dạ cũng nói xong, ta và Hồng Dạ có rất nhiều chuyện muốn biết, đang chờ ngươi nói đây. Trời cũng đã tối đen rồi, nếu Bồ Đào ngươi không muốn nói, bản cung cũng không ép, cho nên bản cung muốn đi ngủ……”
Bồ Đào vội vàng nói “Ta nói!”
“Sao?”
“Để ta nói……ngươi có thể đừng tự xưng là bản cung hay không…… nghe biến thái lắm……”
Mặt Quý Tử Thiến vẫn không thay đổi chút nào, Hồng Dạ nhỏ giọng bĩu môi “Thật ra hắn đang giận lẫy đó, cả đời hắn cũng chưa từng giận như lúc này, thực là……”
“Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không được xen miệng vào!”
Quý Tử Thiến cả giận nói.
Hồng Dạ lập tức câm miệng, liếc mắt nhìn đầy vẻ ủy khuất.
Bồ Đào bẻ mười đầu ngón tay, cúi đầu thấp xuống nói “Có thể……cho ta một chút thời gian hay không…… hoãn Binh Khí Phổ bài danh lại một chút……”
Hồng Dạ nhìn nhìn Bồ Đào, lại nhìn nhìn Quý Tử Thiến.
Quý Tử Thiến nhìn Bồ Đào, Bồ Đào nhìn mấy đầu ngón tay của mình.
Hồng Dạ há miệng thở dốc, tính mở miệng nói, Quý Tử Thiến lại ngắt lời “Không cần, ngươi đã trở lại, cũng không cần tiếp tục nữa. Ngày mai ta sẽ tuyên bố, không đứng ra tổ chức Binh Khí Phổ bài danh nữa, còn về phần ai khác muốn đứng ra tổ chức, đó là chuyện của Hồng Dạ ngươi.”
“Được.”
Hồng Dạ gật đầu, Bồ Đào không nghĩ hắn đáp ứng dễ dàng như vậy, không khỏi tâm phiền ý loạn, lén ngắm Quý Tử Thiến, lại thấy Quý Tử Thiến che miệng ngáp một cái, không khỏi lên tiếng hỏi “Đại mỹ nhân? Thực mệt nhọc lắm sao?”
“Ngươi không ở bên cạnh ta, hàng đêm ta xoay đi trở lại không ngủ được……”
Quý Tử Thiến lại ngáp một cái nữa, Hồng Dạ nghe vậy quay đầu đi làm điệu bộ như muốn nôn mửa, Bồ Đào có chút đau đầu, thuận miệng nói “Ai dạy ngươi nói như vậy?”
Quý Tử Thiến theo bản năng quen miệng trả lời “Trước kia Gia gia dạy….. Á……”
Nói lỡ lời…… Quý Tử Thiến xấu hổ đứng dậy, phất phất tay “Tất cả trở về ngủ đi. Bồ Đào, ngươi vừa mới về, ngủ trong phòng của ta đi.”
“Vậy cái gì gọi là tất cả trở về ngủ, ý ngươi muốn đuổi ta đi thì có.”
Hồng Dạ tức giận than thở, dậm chân đùng đùng đi ra, vừa ra khỏi cửa lại lập tức dán hai lỗ tai lên cửa nghe lén.
“Thật ra đứng ra tổ chức Binh Khí Phổ bài danh chỉ là hạ sách mà thôi, vì ta thật sự tìm không được ngươi……”
Bồ Đào lẳng lặng cúi đầu, yên lặng nghe Quý Tử Thiến nói.
“Ngươi đoán đúng đó, ta chỉ vì tìm ngươi, kể từ sau khi Hồng Dạ náo loạn Đại hội võ lâm, giang hồ không lúc nào yên. Các danh môn chính phái tồn tại hàng trăm năm nay như Thiếu Lâm, Võ Đang cũng bắt đầu vì Tuyết Nguyệt Phiêu Linh mà xảy ra nội chiến, càng không ngừng tìm đến Thiên Sơn Tam môn đặt giao dịch ám sát lẫn nhau. Vốn các đại môn phái có nghiệt duyên cùng Ma giáo, ta cũng không muốn Ma giáo giương cờ gióng trống tham gia tỷ võ dưới tình hình hỗn loạn này……”
“Tử Thiến, đừng đi, đi như vậy rất nguy hiểm. Ngày đó tại đại hội võ lâm, chỉ vì ta lỡ tay tiết lộ chiêu thức Thủy Nguyệt Phiêu Linh mà bị trục xuất khỏi Thượng Quan gia. Có thể thấy các đại môn phái hận Ma giáo đến đỏ cả mắt, nếu ngươi là vì ta mà phải mạo hiểm, vậy giờ…… ta đã trở lại rồi……”
“Vốn…… Ma giáo chỉ chấp chưởng các môn phái ở Tây Vực thôi, phụ thân ta mặc kệ không quan tâm đến võ lâm trung nguyên, nhưng hiện nay…… Thuấn Ảnh Giáo đã bành trướng thế lực đến vùng phụ cận của Ma giáo, rất hiếm có hai môn phái nào tọa lạc gần nhau như thế, nếu nói Thuấn Ảnh Giáo không có ý đồ xâm lấn Ma giáo, ta sẽ không tin.”
Quý Tử Thiến thành khẩn nói “Tuy ta rất muốn biết chuyện của ngươi, nhưng trước khi hỏi ngươi, Bồ Đào, ta muốn ngươi biết ba điều này.”
“Thứ nhất, có người đồn người tóc bạc kia chính là Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo, hắn là người có được Huyết Y Phiêu Linh. Thiên Sơn Tam Môn phóng ra tin tức, Hồng Dạ mang theo Tuyết Nguyệt Phiêu Linh bỏ trốn khỏi Thiên Sơn, hiện tại làm Hộ pháp của Ma giáo, mà Ma giáo lại dựa vào Thủy Nguyệt Phiêu Linh để giương danh giang hồ cả trăm năm nay. Hiện giờ có thể nói ba môn bí tịch chí bảo của võ lâm đều tập trung xuất hiện tại ranh giới Mặc Trúc thành này, do đó ta cũng đã lợi dụng “thuận thủy thôi chu”, mượn nước đẩy thuyền mà đứng ra tổ chức Binh Khí Phổ Bài Danh tại Mặc Trúc thành này.”
Bồ Đào gật gật đầu, Quý Tử Thiến tiếp tục nói.
“Thứ nhì, Thiên Sơn Tam môn có mưu đồ đen tối trong cuộc tỷ võ lần này. Bọn họ lợi dụng lúc võ lâm hỗn loạn thu lợi không ít. Nhưng có người có thể bỏ tiền ra mua mạng của Thượng Quan gia tộc, có người có thể bỏ tiền ra mua mạng của Quý Tử Thiến ta, tất nhiên cũng sẽ có người có thể bỏ tiền ra mua mạng của Ma giáo. Ta cho rằng, hiện nay Ma giáo đang bị Thiên Sơn Tam môn dòm ngó, sẽ không còn những tháng ngày bình yên như xưa.”
Bồ Đào lo lắng gật đầu, người tìm tư lợi này nhất định không phải là sư phụ.
“Thứ ba, ta là người mà chỉ cần còn một chút hy vọng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Tại đại hội võ lâm người hiển lộ công phu Thủy Nguyệt Phiêu Linh chính là ngươi – công tử Thượng Quan Kinh Hồng, cho nên ngươi đã bị tất cả các thế lực trên giang hồ âm thầm truy đuổi. Nhưng thế lực của Ma giáo không chỉ đơn giản như ngươi tưởng, một năm nay, ngươi và sư phụ của ngươi bặt vô âm tín, ta biết, ngoại trừ Thuấn Ảnh Giáo, không còn chỗ nào khác các ngươi có thể ẩn thân được.”
Bồ Đào chấn động, há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, Quý Tử Thiến buông chén trà xuống, sầm mặt lại nói “Nói đến mức này rồi, ngươi còn muốn giấu diếm ta chuyện gì nữa?”
Bồ Đào cúi đầu, xoay xoay chén trà trong tay.
Sau cùng ngước mắt lên, thản nhiên nói “Ta sinh ra một đôi long phượng thai, ta gọi Mặc Lâm là tiểu Quý, gọi Mặc Tuyết là tiểu Bảo.”
“Quả nhiên ngươi đã ở chung một chỗ với hắn?”
Quý Tử Thiến chuyển mấy tách trà trên bàn đến từng vị trí của mỗi người.
Bồ Đào gật gật đầu “Ta không muốn dối ngươi, Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo chính là Thượng Quan Khâm.”
Quý Tử Thiến nghe vậy ngẩn ra, cười nói “Chuyện này ta lại thật sự không ngờ tới…… Vậy người tóc bạc kia……”
“Là sư phụ.”
Bồ Đào cắn cắn môi “Hắn chính là người tóc bạc thần bí đó, hắn luyện Huyết Y Phiêu Linh nên tóc mới trở nên bạc trắng như tuyết, hắn bị công lực Huyết Y Phiêu Linh hút máu sắp chết, ta không thể để cho hai oa nhi mới chào đời mất cha được. Tử Thiến, chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn.”
“Vì chuyện này ngươi mới đến tìm ta?”
Quý Tử Thiến nhíu mi, có chút ảm đạm “Nếu hắn không chết, không phải ngươi tính cả đời không rời khỏi Thuấn Ảnh Giáo hay sao?”
“Không……” Bồ Đào bẻ ngón tay “Tháng trước ta mới biết tất cả mọi chuyện……vào đêm rằm……”
Quý Tử Thiến ngừng một lát rồi nhẹ giọng nói “Ta không biết…… Vừa rồi trong lòng……có chút giận ngươi……”
“Cho dù ngươi không giận ta, trong lòng ta cũng không được thoải mái.”
Bồ Đào vừa nói xong, Quý Tử Thiến bóp chặt tách trà trong tay vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, gây ra âm thanh lớn đến nỗi khiến Bồ Đào giật mình đến nhảy dựng.
“Thì ra Thuấn Ảnh Giáo là do sư phụ ngươi sáng lập? Tốt lắm! Ta phải đi tìm hắn! Ta phải đánh hắn! Ngươi không được ngăn cản ta!”
“A!?” Bồ Đào cuống quít đứng dậy, vừa mới giữ chặt được Quý Tử Thiến, chợt tên tiểu hài tử trong bộ y phục màu hồng chói lọi đáng lẽ ra đã phải sớm biến mất từ lâu, lúc này đá cửa xông vào, cả giận nói “Tất nhiên là phải tìm rồi! Ta nằm mơ cũng muốn đánh hắn a! Tử Thiến! Ta đi với ngươi! Hai người bọn ta liên thủ đánh cho Thượng Quan Khâm hủy dung luôn, sau đó hai ta chia nhau Bồ Đào!”
“Cái gì!?”
Bồ Đào nghe vậy vô cùng giận dữ!
Quý Tử Thiến sờ sờ mũi, dùng ánh mắt “ngươi muốn chết hả” liếc Hồng Dạ.
Hồng Dạ lập tức che miệng lại, lắc lắc đầu, hàm hồ nói “Vừa rồi coi như ta chưa nói gì hết.”
Bồ Đào giương mi định lên tiếng, Hồng Dạ vội nói trước “Đây là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, nữ nhân tránh sang một bên đi!”
Bồ Đào bẻ bẻ ngón tay kêu răng rắc.
Hồng Dạ rùng mình quay đầu bỏ chạy.
Quý Tử Thiến đang muốn đứng dậy, bị Bồ Đào xoay người níu lấy.
“Tại sao ngươi dạy hư tiểu hài tử như vậy?” Bồ Đào nói.
“Hồng Dạ vốn đã là một tên tiểu quỷ ranh ma, ngươi nhìn bản Xuân Cung họa đồ kia thì biết…… Á……”
Quý Tử Thiến bị Bồ Đào liếc sợ tới mức run rẩy, nói “Ngươi tự soi gương xem ánh mắt ngươi kìa, giống như sắp ăn thịt người vậy, thật sự là hung dữ quá đi, ta nghĩ…… Á……cũng không cần tìm đánh hắn, Thượng Quan Khâm chắc cũng bị ngươi ăn hiếp không ít à nha.”
“Như vậy đi. Ngươi cứu mạng hắn, ta cho phép ngươi đánh lên mặt của hắn……”
“Được! Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”
Bồ Đào thầm nghĩ trong lòng, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh của hắn chính là khắc tinh của ngươi, đánh được hắn mới là lạ.
Màn đêm yên tĩnh như nước.
Trời rất nhanh đã sắp sáng.
Bồ Đào thấy chuyện của sư phụ rốt cuộc cũng đã có cách giải quyết.
Tâm tình buông lỏng, vừa đặt đầu lên gối liền ngủ thiếp đi.
Quý Tử Thiến vẫn chưa ngủ, ôm tách trà Bồ Đào đã uống qua, ngồi ngẩn người ra trong viện.
Hồng Dạ như một con mèo nhỏ, đột nhiên từ nóc nhà phóng xuống dưới, đi được vài bước đột nhiên lấy tay đặt lên trán của Quý Tử Thiến.
“Cứ vậy mà giúp nàng hả? Sao không lập điều kiện đòi nàng gả cho ngươi? Như thế này thật không giống ngươi nha!”
Quý Tử Thiến khe khẽ thở dài, đại mỹ nhân lim dim cặp mắt lại “Tiểu hài tử thì biết cái gì, đây là chuyện tình cảm giữa người lớn với nhau.”
“Ngươi!”
Hồng Dạ xù lông lên, huơ huơ móng vuốt nghiến răng nói “Hừ! Không phải ngươi là yêu tinh trẻ mãi không già sao? Qua vài năm sau, đợi bổn thiếu gia chân dài cao to, có tư vị nam nhân, đến lúc đó nhất định bắt Bồ Đào vào tay mà ăn sạch bách cho biết, ngay cả vỏ cũng không chừa lại cho ngươi!”
“A a, cố lên, ráng mà trở thành phong lưu anh tuấn thiên hạ vô song!”
Quý Tử Thiến tà mị híp mắt lại nói.
“A, ngươi dám coi thường ta!” Hồng Dạ giận dữ “Để ta xem sau này ngươi thủ thân như ngọc sống cô độc cả đời vì Bồ Đào ra sao!”
“Ta không phải là nữ nhân, sao phải thủ thân như ngọc sống cô độc cả đời….”
Quý Tử Thiến nhíu mi lại, Hồng Dạ tự giác nín bặt, Quý Tử Thiến đột nhiên cười nói “Tiểu Hồng Dạ, ngươi nói xem, nếu ta có tình nhân, Bồ Đào có ăn dấm chua hay không?”
“Chuyện này……nếu không thử xem thì ta làm sao mà biết được?”
Quý Tử Thiến xoay người lại, nâng cằm Hồng Dạ lên “Vực Tuyết thúc thúc cả ngày cứ nhắc nhở ta phải thu ngươi làm thê nô ấm giường…… chi bằng……”
“Ghê tởm!” Hồng Dạ vội vàng lui lại phía sau từng bước. Quý Tử Thiến cười phá lên “Ta còn nhiều chiêu ghê tởm hơn kìa. Vực Tuyết thúc thúc nói, một năm nay ngươi ở Ma giáo này càng ngày càng hoang dã, giống một tên tiểu quỷ lưu manh, đối phó với ngươi, phải ghê tởm một chút mới được!”
“Rút lời lại đi! Đợi ta lớn lên, ngay cả xác Bồ Đào cũng sẽ không chừa lại cho ngươi đâu!”
Hồng Dạ tức giận bay lên nóc nhà về phòng, thân ảnh lập tức biến mất.
Quý Tử Thiến giật mình nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên thở dài “Tiểu Hồng Dạ, ngươi nói đúng…… Đợi ngươi lớn lên…… A a……”
Nói xong mân mê chén trà trong tay “Bồ Đào, ta biết ngươi có cảm giác như thế nào đối với ta, ta sẽ không vì chậm hơn Thượng Quan Khâm một bước mà không khắc sâu vào tim ngươi, ta không thua…… muốn nói rõ ràng mọi chuyện với ta? Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó…… A aiz……”
Mái tóc khổng tước của hắn lấp lánh như tỏa sáng dưới ánh trăng, Quý Tử Thiến gỡ trâm cài tóc xuống, xõa mái tóc ra sau lưng.
“Ta và ngươi, không cần thiết phải vạch rõ quan hệ như vậy, chúng ta……có thể mờ ám dây dưa cả đời……”
Ăn bồ đào không phun bì Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh