Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Banana Yoshimoto
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Quang Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2959 / 169
Cập nhật: 2015-09-11 19:41:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 0091
rời đứng gió. Nóng và oi khủng khiếp nên tôi quyết định đi ngủ và không mặc gì cả. Đúng nửa đêm thì có điện thoại. Gọi điện cho chúng tôi ở cái thị trấn này, chắc không thể là ai khác ngoài hai vợ chồng họ. Nằm gần phía điện thoại hơn, Ryuichiro với tay nhấc máy.
- Alô!
Nghe cái giọng "Ừ! Giữ máy nhé!" và nét mặt anh trong ánh đèn ngủ, tôi nhận ra ngay đó là Eiko.
- Alô?! Tôi nói vào ống nghe.
- Thật kinh khủng...! Giọng Eiko nghe xa mãi tận đầu dây bên kia.
Cho tới tận khi ấy, lúc nào trong tôi cũng canh cánh không biết cô ấy còn sống hay không nên cái thông tin chắc chắn rằng cô ấy vẫn sống mà giọng nói kia mang lại thực sự đã làm tôi nhẹ cả người.
- Cái gì kinh khủng mới được chứ?! Cậu làm tớ ngạc nhiên đấy! Tôi nói. Tớ cứ sợ gọi điện mà gặp mẹ cậu, thế nào cũng bị truy hỏi ngọn ngành. Vả lại, từ chỗ này cũng không gọi điện được. Tớ lo quá! Tóm lại là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì thế?
"Hì hì hì..." tiếng Eiko cười, theo đường dây vượt biển, vọng đến tai tôi.
- Vậy là cậu đã nghe cô giúp việc nhà tớ kể hết rồi đúng không? Tớ... bị đâm đấy! Đang gọi điện cho cậu từ hành lang bệnh viện đây. Đúng là ớn thật! Khiếp lắm!
- Đương nhiên là khiếp rồi! Thế anh ta có sao không? Lúc ấy anh ta không có ở đó à? Tôi hỏi.
- Chuyện là thế này! Cậu nhớ căn hộ thuê chung của bọn tớ chứ?! Sau khi anh ấy đi làm, tớ đang ngồi ăn cơm một mình thì bất thình lình, chị ta mang dao tới. Nghe tiếng chuông, tớ chẳng nghi ngờ gì, cứ thế ra mở cửa. Thế là "Xin chào!" và "Phập!" Tớ bàng hoàng cả người! Cậu biết không, tớ lên xe cấp cứu mà vẫn còn quấn nguyên khăn tắm đấy. Cứ như trong phim ấy! Chắc trông gợi cảm lắm! Chị ta nhìn thấy máu thì có vẻ hốt hoảng, nghe tớ bảo "Gọi cấp cứu!" thế là gọi luôn! Nếu thế thì thà đừng có đâm người ta cho xong! Đúng là không bình thường! Eiko lại khúc khích cười.
- Nhưng cậu còn sống là may rồi! Tớ lo quá!
- Vết thương cũng không sâu lắm! May mà lúc đó tớ quấn khăn tắm, vải bông dày nên đỡ nhiều đấy! Đúng là trong cái rủi vẫn có cái may!
- Nghe có vẻ cậu đã bình tâm lại nhiều rồi đấy nhỉ!
- Nhưng Sakumi ơi! Tớ đã rất sợ! Thật đấy! Nghe tôi nói thế, giọng Eiko bỗng trở lại chân thành như hồi còn đi học.
- Thế này nhé! Vòng khuyên hay nhẫn thường là kim loại, đúng không?! Tự dưng cô ấy hỏi như đang nói một chuyện khác khiến lúc đầu, tôi cứ tưởng chắc mẹ cô ấy đến hay có chuyện gì đó nên cô ấy đang cố đánh trống lảng. Nhưng hóa ra không phải vậy.
- Những thứ đó thường là vật bấy ly thân. Ngay chính tớ, lúc ngủ cũng không tháo khuyên hay nhẫn ra bao giờ. Người ta hay nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, cứ như là một phần da thịt của mình vậy! Nhưng mà nhé, khi mũi dao xuyên qua lớp khăn tắm, đi vào bụng tớ, lần đầu tiên tớ cảm nhân rõ ràng một điều rằng da thịt mình và kim loại là những vật liệu khác nhau. Lúc đó, tớ chỉ có thể cảm nhận được duy nhất điều ấy, một cảm giác kinh khủng của dị vật!
Sức truyền cảm trong câu nói của cô ấy khiến tôi không thể thốt lên lời nào trong giây lát, và chỉ có thể đáp lại một câu rất vô nghĩa.
- Đúng... Đúng thế đấy...! Dù chính tớ cũng đã mổ đầu trước đây rồi!
Eiko phá lên cười.
- Thì cậu bảo, người ta cho tớ dùng thuốc mê mà! Thế tâm lý cậu có sao không? Có bị sốc nặng không? Tôi hỏi.
- Hôm đầu tiên tớ cũng có bấn loạn đôi chút, nhưng từ hôm thứ hai thì tuyệt nhiên không! Chẳng biết tại sao nữa! Giờ tớ chỉ háo hức, toàn nghĩ chuyện bên ngoài, chẳng hạn như muốn nhanh nhanh ra viện, đến Shinjuku (một khu rất sầm uất trong trung tâm Tokyo - ND), ăn cà-ri ở hiệu Nakamura, hoặc bíp tết ở Wadamon thôi! Hay như muốn tắm trong bồn tắm có dầu thơm Borghese ở nhà tớ, hoặc băn khoăn không biết hiệu Dolce & Gabana đã gửi bộ đầm tớ đặt đến nhà chưa. Toàn những ham muốn như thế. Tớ cảm thấy cuộc sống thường ngày của mình thật là hạnh phúc. Nhưng... đến khi ra ngoài, tớ lo mình sẽ thấy sợ chính căn hộ của mình. Dù anh ấy đã dọn đi rồi. Hoặc có thể ai đó bấm chuông, tớ sẽ sợ không dám ra mở cửa nữa. Dù sao thì tất cả cũng chỉ là hình dung của tớ. Không ra ngoài thật thì chưa thể biết được.
- Cậu đã gặp anh ta chưa? Đã nói chuyện với nhau chưa?
- Chưa! Chỉ điện thoại thôi!
- Bố mẹ cậu thì sao? Có giận cậu không?
- Chuyện đó thì khỏi nói! Một biển nước mắt và giận dữ! Bố tớ còn không thèm đến thăm nữa kia. Bây giờ tớ sợ nhất là không biết sau khi ra viện sẽ thế nào. Vì thế, ban ngày, lúc có mẹ ở đây, tớ luôn cố cụp mắt xuống, làm ra vẻ hối hận đó. Ha ha ha... Nhưng đúng là chán thật đấy! Thỉnh thoảng cảnh sát lại đến. Anh ấy thì đương nhiên không thể đến được rồi! Cậu cũng chẳng có ở đây... Thật là kinh khủng!
Mới chết hụt mà cô ấy đã nói bằng cái giọng đó. Tôi phải phì cười.
- Mà này, chị vợ sao rồi? Tôi hỏi.
- Hình như cũng phải vào viện thì phải! Eiko đáp. Mà này nhé, từ lúc bị đâm cho đến lúc xe cấp cứu tới, trong lúc lo không biết mình có sống được hay không, chẳng hiểu sao, tớ chỉ nghĩ đến anh ấy và cậu thôi. Hì hì hì... Chắc tại tớ ít bạn quá mà!
Tôi quyết định không nói với cô ấy rằng tôi đã cảm nhận được cô ấy gọi mình và có lẽ cả chuyện cô ấy nhớ đến tôi đầu tiên trong những phút ấy có liên quan đến chuyện tôi đã chết một nửa. Tôi chỉ cười và nói đùa:
- Quý hóa quá!
- Khi cậu về đây, chắc tớ cũng đã xuất viện và đang buồn thiu ra đấy! Nhớ gọi cho tớ nhé!
Nói rồi cô ấy gác máy.
- Có vẻ ổn cả phải không? May quá! Ryuichiro nói.
Tôi cảm nhận trọn vẹn cái ý nghĩa của ngôn từ đó, không hơn, không kém chính những gì mà nó truyền tải. Nếp gấp trên tấm ga trải giường in hình đường bờ vai và hơi ấm từ thân thể anh, lồng ngực phập phồng đều đặn theo nhịp thở... tất cả đều đang tự khẳng định sự tồn tại của chúng. Một sức khỏe kỳ lạ.
Anh cũng như tất cả những người khác, chẳng ai để ý đến chuyện mình đang sống, đang hít thở bầu không khí trong căn phòng này và để hồn lang thang theo những con sóng bạc trên biển đêm bao la phía ngoài cửa sổ kia.
Dưới ánh trăng, lũ sò và hải sâm nơi đáy biển đang lắc qua lắc lại, cố chống chọi trong làn nước lạnh cóng.
Cái lạnh đó.
Làn nước đen đặc đó.
Những ngôi sao đêm lấp láy. Những thân cây xao động trong bầu không khí trong vắt, cố lắng tai nghe những âm thanh dịu dàng đang ôm lấy đêm.
Ta áp da thịt của mình vào một người khác, khám phá một vũ trụ khác ngoài bản thân mình, cũng được hình thành từ cùng một vật liệu như chính ta.
Tiếng ngáy.
Tiếng nghiến răng.
Tiếng nói trong mơ.
Móng tay, móng chân và tóc dài ra.
Chảy nước mắt, nước mũi.
Những cái mụn mọc lên và lặn đi.
Uống nước và bài tiết...
Tất cả cứ lặp đi lặp lại, không ngừng. Không có kết thúc. Và chính tại nơi đây cũng có dòng chảy ấy.
Tiếng đập của con tim. Đều đặn vang lên trong bóng đêm.
Ta nghe bằng tai của chính mình những thanh âm đó...
- Nhưng... làm sao mà Kozumi lại biết được mối nguy hiểm đối với tính mạng một người anh ấy chưa từng gặp, chưa từng biết ở tận bên kia đại dương cơ chứ?!
- Anh cũng không rành lắm, nhưng hình như có những người có cách nào đó để biết được những điều họ muốn biết thì phải!
Nghe tôi hỏi, Ryuichiro trả lời như thể đang đọc một bài thơ tầm phào ở đâu đó.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là có những người, dù nổi tiếng hay không, sở hữu những năng lực đặc biệt, như một điều đương nhiên. Ở Ấn Độ hoặc Tây Tạng có nhiều người như thế lắm. Họ có thể đoán trước được tất cả. Còn có nhiều người mà ta không thể hình dung nổi, dù không đến mức ấy, chẳn hạn như các nhà thám hiểm, hay những nhà kinh doanh... Nhiều lắm! Con người quả là đáng ngạc nhiên. Và điều đáng ngạc nhiên nhất là họ vẫn có thể dung hòa những năng lực kỳ lạ ấy với cuộc sống thường nhật của chính mình. Ngày ngày, ở đâu đó, tất cả vẫn ăn, vẫn ngủ. Thật là kỳ lạ!
- Đúng thế! Dù sao họ cũng vẫn là con người mà!
- Quả là kỳ lạ!
- Bây giờ anh còn viết tiểu thuyết không?
- Còn hỏi thế nữa! Tất nhiên là vẫn viết chứ!
- Sao anh không ra nhiều sách hơn? Chắc có nhiều người mong lắm đấy!
- Chính thế mới lại càng phải trau chuốt mà!
- Trong các nhà văn, anh thích ai?
- Lần nào cũng thế, cứ trước mỗi chuyến đi anh lại phân vân chuyện này nhưng cuối cùng, lần nào anh cũng mang theo cuốn Âm nhạc cho lũ tắc kè hoa ( Music for Chameleons) của Capote nên chắc đó là tác giả anh thích nhất. Cuốn đó không phải cỡ bỏ túi nên khá nặng. Ấy vậy mà lúc nào anh cũng mang theo, cất đầu giường, đọc bao nhiêu lần rồi và vẫn đọc lại!
- Em sẽ đọc thử!
- Anh mang theo đấy! Kể cả ngay bây giờ!
- Vậy cho em mượn đi!
- Được thôi!
Ryuichiro lôi từ dưới gối ra một cuốn sách bìa cứng và đưa cho tôi. Và tôi đã hiểu tại sao người ta vẫn nói rằng dù có bị mối xông hay ố vàng đến đâu, sách vẫn có cuộc sống riêng của nó.
- Tác giả này quả là hạnh phúc!
- Anh cũng muốn đươc như vậy! Ryuichiro nói. Hẳn là sinh thời, ông ấy chẳng thể nào mường tượng ra được có ngày tác phẩm của mình lại thành chỗ dựa cho những chuyến đi của một người Nhật mà mình không hề quen biết ở một nơi như thế này.
- Hẳn là thế rồi!
- Em có thích tiểu thuyết của anh không?
- Hơi u ám một chút, nhưng em thích.
- Ồ, vậy à? Ngoài ra?
- Chỉ vậy thôi!
Tôi bật cười. Có lẽ tiếng cười ấy còn mang theo nhiều thông tin hơn bất cứ một từ nào khác. Ryuichiro cũng cười. Một cuộc chuyện trò chẳng có gì đặc biệt vào lúc nửa đêm, nhưng điều tuyệt diệu chính là hương vị mà nó mang lại. Ở cùng với một người khác trong phòng mình, nhưng ta cảm thấy còn tự do hơn cả ở một ḿnh, và vững tâm nữa. Mọi thứ ngoài ngôn từ đều đầy đặn, tròn trịa, như đang tỏa một làn hương. Và trong lâu đài của sự tĩnh lặng và dung thứ ấy, ta như thấy được ôm ấp trong một không gian tươi mới. Tôi vẫn còn hơi tỉnh một chút khi Ryuichiro cất tiếng thở đều đặn và giai điệu đó trở thành bài hát ru ôm ấp tôi, đưa tôi vào một giấc mơ dịu nhẹ, như con chó nhỏ bình yên chìm vào giấc ngủ khi ta đeo lên cổ nó một chiếc đồng hồ đeo tay.
Tôi đã quen ngay với cuộc sống ở đây. Đúng là nơi nào ta có thể ăn và ngủ được, nơi đó có thể trở thành chốn nương thân. Đó là một nguyên tắc. Cho dù mọi thông tin tôi nhìn thấy và nghe được đều bằng tiếng Anh, dù biển đêm có buồn đến mấy, dù tất cả áo quần bày bán ở đây đều lòe loẹt... Nhưng dẫu có là một nơi tuyệt vời và dễ sống hơn bất kỳ nơi nào khác đi nữa, hòn đảo này vẫn rất ngột ngạt bởi những tàn tích của chiến tranh. Những cơn đau đầu mỗi sáng, ngắn nhưng nhức nhối, đến mức khiến tôi cong gập người lại. Những cơn ác mộng, nặng nề đến nghẹt thở, thỉnh thoảng lại đến vào lúc nửa đêm. Hay giữa bãi biển nắng chang chang không một bóng người, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng ồn ào của cả một đám đông hàng vạn người. Tôi cũng dần quen với cả những chuyện đó. Nguồn năng lượng dị thường từ cái chết của rất nhiều người, vốn đã ngủ yên bấy lâu, như lũ hải sâm khát thèm giấc ngủ trưa của chúng, nay như bị khuấy động bởi sự hiện diện của một người Nhật là tôi. Nhưng tôi đâu thể làm gì khác.
- Một khi đã không coi việc cúng tế các hồn ma là nghiệp của mình như Saseko thì tốt nhất là đừng nên nghe những gì chúng nói, bởi sự nửa vời sẽ khiến ta gặp phải những chuyện chẳng lành! Kozumi nói với tôi.
Thấy tôi gật đầu, Kozumi bật cười, nói tiếp:
- Vì là người nhân hậu, muốn lắng nghe chúng, lúc đầu Ryuichiro cũng mệt mỏi lắm. Nhưng giờ thì có vẻ cậu ấy đã hiểu ra. Tin hay không tin chúng, thích hay không thích chúng, cái đó là quyền tự do của mỗi người, nhưng đúng là trên đời này có những nơi tập trung những nguồn năng lượng mà chỉ có những chuyên gia mới có thể điều khiển được. Chắc cậu cũng cảm thấy điều đó là xác thực?!
- Đúng! Tớ bắt đầu nghĩ thế kể từ khi đến đây! Tôi đáp.
Saseko hát những bài hát của mình, Kozumi gọi linh hồn người em trai đến bên, họ cúng tế cho những linh hồn ở đây. Nói điều này, có lẽ cũng có phần không phải với những người đã chết, nhưng chuyện đó thực chẳng đi đến đâu và thật là tội nghiệp, không khác gì việc đi nhặt vỏ lon bia ở một khu nghỉ dưỡng sau kỳ nghỉ. Tôi không thể nào dứt được cái ý nghĩ rằng, theo một nghĩa nào đó, cả hai người đó đã nghỉ hưu trong cuộc đời mình. Rời bỏ tố quốc, họ đến đây, và dõi nhìn xuống biển. Một đôi vợ chồng đã quá già trong khi vẫn còn rất trẻ. Hai số phận kỳ lạ.
Nằm trên bãi biển ngay trước quán Kozumi's sandwich, tôi tự xác định nhiệm vụ cho mình hôm đó là đọc cuốn sách đã mượn của Ryuichiro. Chiều, dưới tác chiếc ô lớn, tôi vừa loay hoay với cái đầu nặng như chì, vừa đọc sách. Mặt trời từ đằng xa chậm rãi tiến lại. Tôi vừa đón nhận từng tia nắng, vừa lặng nắm biển đổi màu. Quán lúc nào cũng đông khách. Anh bạn người Nhật cháy nắng tôi gặp hôm đầu ca cẩm "Chẳng còn rảnh lúc nào mà đi lặn cả!" và đãi tôi một chầu bia. Một điệu nhạc vui và đám đông qua lại ít nhiều cũng mang sức sống đến cho cái bãi biển lúc nào cũng tĩnh mịch ở đâu đó kể cả khi trời sáng rõ này. "Có lẽ cứ thế này mãi cũng được..." tôi thầm nghĩ "...trong cái không gian tưởng như chính mình cũng có thể tan cha3yra được này..." Tôi không viết tiểu thuyết, cũng chẳng cúng tế một hồn ma nào. Tôi chỉ đang sống. Thiên nhiên hiểu được ý nghĩa của điều đó và như muốn nói rằng, chỉ thế thôi cũng là một cách tham gia.
Cuối cùng thì Ryuichiro cũng trở về, sau khi đi lấy tư liệu và đi lặn. Thường thì Ryuichiro cứ rủ ba lần tôi lại đi cùng một lần. Lặn bộ. Nếu ở lâu thêm chút nữa, có lẽ tôi cũng sẽ lấy chứng chỉ. Vì thế mà những lúc không đi cùng với tôi, Ryuichiro thường lặn ra xa với những người bạn bản xứ hoặc với Kozumi. Chiều muộn, mặt trời đã chếch hẳn về phía Tây, đúng lúc tôi cũng cảm thấy khó đọc thêm được nữa thì Ryuichiro rảo bước về phía tôi. Da đen cháy, anh nhìn tôi và cười. Bóng người bạn trai của tôi như tan vào ráng chiều và biển. Tôi cũng đứng dậy và phủi cát bám trên người. Chúng tôi bàn với nhau xem sẽ đi ăn gì vào bữa tối. Không dễ gì mà làm được những việc đơn giản như thế ở trong nước vào lúc này. "Không biết giờ này, em trai tôi, bằng toàn bộ con người mình, có cảm nhận thấy điều đó?" bất giác tôi nghĩ đến nó, đến đôi tay, đôi chân non nớt của nó khi háo hức dậy sớm, háo hức đi câu ở Kochi...
- Tối nay, Saseko sẽ đãi chúng ta một bữa đích thân cô ấy nấu đấy! Ryuichiro vui vẻ thông báo.
Vợ chồng Kozumi sống trên tầng hai của quán sandwich, trong một căn phòng rất rộng, nội thất sáng sủa với gam màu cam rất phương Nam. Tất cả đều hoàn mỹ, song vẫn có nét rất khoáng đạt. Một chiếc tivi to bự. Một căn phòng với cảm giác rất dễ chịu, nhưng không hiểu sao hôm đó, ngay sau bữa tối, tôi đau đầu khủng khiếp và gai gai sốt. Tôi nằm vật ra ghế sô-pha.
- Không phải ngộ độc thức ăn đâu. Tớ thấy ngon lắm mà!
Tôi chỉ cố nói được có thế và đưa hai tay ôm đầu. Ryuichiro mặt tái xanh vì lo lắng. Kozumi cuống cuồng đi lấy túi đá chườm. Saseko ôm tôi trong vòng tay mềm mại của cô ấy, hát cho tôi nghe. Nhưng tất cả đều vô hiệu.
- Ai cũng thi thoảng bị thế này ấy mà! Saseko nói và đưa thuốc cho tôi. Uống thuốc đó và ngủ một chút đi!
- Không sao đâu! Tớ về phòng ngủ đây! Ngay đây thôi mà! Á... á... Đau quá!
Dù đã cố hết sức thuyết phục, họ vẫn nói rằng mai là ngày nghỉ và rằng chẳng có gì là phiền toái cả, rồi cứ thế, hai người đó đẩy tôi vào phòng ngủ và đặt tôi nằm trên chiếc giường đôi. Viên aspirin liều cao hạ gục tôi tức khắc. Đầu óc mơ màng, tôi vẫn còn kịp liếc nhìn đồng hồ và thấy kim chỉ tám giờ tối trước khi thiếp đi.
Bỗng nhiên, tôi choàng tỉnh, mắt mở to như một chiếc máy vừa được đóng điện. Tôi nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ. Vậy là mình thiếp đi tớ ba tiếng đồng hồ... Tôi lúc lắc đầu và nhẩm tính. Giấc ngủ ngắn nhưng có vẻ rất công hiệu. Cảm giác gai gai sốt và cơn đau đầu dường như đã hết hẳn. Phong thủy ở đây kể cũng dữ thật. Sau cánh cửa khép hờ, tôi nghe tiếng cười nói và tiếng tivi vọng lại. Bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy biển đêm và dãy ghế màu trắng của hiệu bánh đã đóng cửa. Ở một đất nước xa lạ, tiếng cười nói của mọi người ở căn phòng bên cạnh chẳng những không làm tôi thấy cô độc mà trái lại còn khiến tôi cảm thấy an tâm. Tôi nán nằm lại trong giây lát, lơ đãng và sung sướng lắng nghe âm thanh đó, như một đứa trẻ khi bị ốm. Tôi thích sự thân thiết tự nhiên của Saseko, một sự thân thiết đến vô tư, chắc chắn chỉ có thể có được ở những người đã luôn may mắn được người tốt giúp đỡ, hoặc ở những người chính vì đã luôn bị ghẻ lạnh mà đã học cách sống cho nhân ái. Chỉ một trong hai khả năng đó.
Tôi ngồi hẳn dậy, rồi lừ đừ bước ra phòng khách.
- Ái chà! Dậy rồi cơ đấy! Saseko nói.
- Uống cà phê nhé! Kozumi nói và đứng dậy.
- Em đỡ chưa? Ryuichiro hỏi.
Mọi người thi nhau hỏi han trìu mến. Tôi sung sướng mỉm cười. "Phải chăng đây là thiên đường?" tôi thầm nhủ và nói đùa:
- Được đối xử dịu dàng thế này thì có là ma cũng được!
Phải rồi! Cứ cho đây chỉ là chứng "ngã nước" ở đất lạ thôi mà! Sau khi ăn một chiếc bánh ngọt rất ngon do Saseko nướng và cảm giác lơ mơ do tác dụng phụ của thuốc hết hẳn, tôi mới chợt nhận thấy hóa ra chương trình MTV mà mọi nười cùng xem từ nãy đến giờ là thể loại hard-rock.
- chương trình MTV đặc biệt đây ư? Tôi hỏi.
- Ừ! Đúng đấy! Ở Nhật không có đâu. Toàn hard-rock mà nên suốt ngày thôi!
Nghe câu trả lời thừa nhiệt huyết của Kozumi, tôi nói:
- Kozumi thích hard-rock lắm hả?
- Thích! Thích đến chết đi được! Kozumi trả lời đầy phấn khích.
Một mặt không ngờ của con người này.
- Hồi xưa tớ cũng không thích lắm, nhưng từ hồi sống cùng anh ấy, tớ rành lên nhiều đấy! Saseko nói. Biết không, đó chính là nguồn sống của anh ấy đấy!
- Ồ...! Anh biết chuyện này chứ? Nếu chỉ nhìn phục trang và xét tính cách của anh ấy thì quả là không thể tưởng tượng được!
- Tất nhiên là biết chứ! Hồi đầu đi chơi với nhau, ngồi trong xe, hắn cứ nghe loại nhạc này suốt. Đến lúc đi ngủ, lại lấy áo phông Metallica ra mặc. Anh biết ngay đây là một tay hard-rock ngầm!
- Con người thật khó mà biết hết được nhỉ! Tôi nói.
Vậy ra đây chính là nguồn động viên của một con người đã mất hầu hết những người thân trong gia đình, lưu lạc đến Saipan lập nghiệp, là sức mạnh nâng đỡ tinh thần cho một Kozumi luôn phải tiếp xúc với ma và bận rộn với việc kinh doanh nhà hàng. Hoàn toàn không phải một sự cường điệu. Tôi chưa từng thấy một Kozumi vui vẻ như thế trước đây. Tôi mới chỉ hỏi một chút, Kozumi đã bắt đầu nói về thể loại nhạc này, say sưa như những ông bố, bà mẹ hãnh diện khoe con. Bắt đầu một đoạn độc tấu cuồng nhiệt với màn gào thét của tay ghita tóc vàng, Saseko biết ý vặn tiếng to lên, và tôi có cảm giác bỗng chốc căn phòng biến thành nơi tụ họp của một nhóm cuồng mộ hard-rock. Nào là tay này hồi trước ở ban nhạc này, rồi ban nhạc này gặp một chuyện nọ, và chính vì thế mà ca khúc nọ có ý nghĩa thế kia... Kozumi cứ say sưa nói, say sưa xem và uống, trông thật hạnh phúc. Trước đây, tôi chỉ mới làm thêm ở hiệu "Reggae & Rock thập niên 60" nên hoàn toàn xa lạ với thể loại này nhưng cũng không hề thấy bực bội với thứ nhạc kỳ cục và lạ tai đó, hay khó chịu với những điều anh ấy đang giảng giải. Có lẽ vì anh ấy thực sự yêu nó, từ tận tâm hồn mình.
- Bọn tớ quen nhau đúng lúc bài này đang thịnh hành. Hai đứa còn đưa nhau về tận Nhật để xem liveshow nữa cơ! Saseko cũng bắt đầu nói.
- Anh nhớ em còn quên thu video-clip này. Thế là bọn mình cãi nhau một trận ra trò nhỉ!
- À, nhớ bài đó rồi! Cách bài này ba bài!
Cả những kỷ niệm chồng vợ cũng được gửi gắm trong đó. Tôi vẫn thích ngắm nhìn những cặp vợ chồng cùng nhau nhìn về một hướng hơn là những cặp chỉ biết say đắm nhìn nhau, dù họ nhìn con trẻ, phim ảnh, phong cảnh hay gì cũng được. Họ sẽ cùng cười vui, cùng hạnh phúc và lấy đó làm điểm tựa cho chính mình.
Great White, Kinks Megadeath, Thin Lizzy, Tesla, Iron Maiden, Riot, AC/DC, Mötley Crüe những âm thanh như những câu thần chú này đối với tôi lại chính là thứ đã cứu vớt phần đời còn lại của hai con người đó. Cũng giống như Capote đến bên Ryuichiro trong những đêm trắng. Và chính họ cũng không nhận ra những thứ đó đã nâng đỡ cho họ, những thứ nhỏ nhoi mà lớn lao, những tặng vật mà ta không ngờ tới.
- Như các bạn kể cũng hay! Có thứ để đắm say vì nó! Tôi nói.
- Chỉ đơn giản là thích thôi! Kozumi cười rạng rỡ.
Có lẽ chính sự chân thành ấy đã đưa con người này đến đây, tôi lan man nghĩ thầm. Đúng lúc ấy...
Đang ngồi ở phía đối diện và cười rất tươi, Saseko bỗng đờ mặt ra và há hốc miệng. Gần như cùng lúc đó, Ryuichiro cũng "Á!" lên một tiếng. Cả hai cùng nhìn về phía cửa phòng khách nối liền với cầu thang chạy từ dưới tầng một lên. Tôi và Kozumi cũng ngoái lại nhìn.
Em trai tôi. Yoshio, em trai tôi đang đứng ngay đó. Nó mặc bộ pijama màu xanh, khuôn mặt đẹp đang mơ màng, như thể hồn nó đang phiêu du ở một cõi xa xăm. Nét mặt đó khiến tôi nhớ lại Mayu trong áo quan hôm ấy. Nó đưa mắt lơ đãng nhìn chúng tôi một luột rồi chậm rãi bước về phía chúng tôi. Tôi gọi "Yoshio?" nhưng có vẻ như nó không nghe thấy gì. Rồi nó bước xen vào giữa chúng tôi và cứ thế đi thẳng ra ban công. Đúng lúc tôi nhận ra nó đang lẫn vào bóng của những chiếc ghế đặt ngoài ban công, của tòa nhà đối diện và bầu trời sao in hình trên tấm kính cửa sổ thì nó vụt biến mất. Phải rồi! Em tôi thật thì làm sao có thể đến được đây.
- Ma sống hẳn hoi nhé! Rõ đến thế cơ mà! Saseko cất tiếng. Nhưng ai thế nhỉ?
- Em trai cậu à? Kozumi nhìn tôi, hỏi.
- Ừ! Tôi gật đầu.
- Thử điện thoại xem sao! Ryuichiro nói, mặt tái xanh.
- Em sẽ gọi! Tôi nói rồi vội vã gọi điện về nhà.
- Alô! Ái chà! Các con thế nào? Giọng thản nhiên, mẹ tôi hỏi.
- Vâng, bọn con khỏe. Mẹ này! Yoshio sao rồi? Tôi hỏi.
- Có nhà đấy! Nó khỏe! Để mẹ gọi nhé!
- Vâng! Mẹ gọi nó đi!
- Con đợi máy nhé!
Tín hiệu chờ càng làm tôi thêm sốt ruột. Mãi một lúc sau mới có người nhấc máy, nhưng lại vẫn là mẹ tôi.
- Xin lỗi con! Nó đang ngủ!
- Có thật đang ngủ không hả mẹ? Không phải chết đấy chứ?
- Nó vẫn đang thở đều, nhưng ngủ say như chết ấy! Mẹ tôi bật cười.
Tôi cũng yên tâm hơn đôi chút.
- Con sẽ gọi lại. Mẹ bảo nó thế nhé! Ở nhà mọi người thế nào ạ?
- Vẫn vậy thôi! À, có Mikiko bị ốm, phải nằm nhà cả tuần. Thế là bạn trai nó đến thăm. Cả nhà thấy mặt rồi nhé...
Tôi bỗng cảm nhận rõ không khí cuộc sống gia đình của mình tại Nhật, một không khí sẽ tan biến ngay nếu mẹ tôi mất, vừa mong manh, và cũng vừa bền vững, cái không khí chỉ có trong ngôi nhà ấy và hiển nhiên đến mức không ai cảm nhận thấy.
-...Một anh chàng rất thời thượng và hấp dẫn!
- Tiếc là con không được gặp!
- Hình như cũng mới quen nhau thôi!
Chúng tôi nói toàn những chuyện vẩn vơ rồi cúp máy.
- Có vẻ như không có chuyện gì! Tôi nói với mọi người trong phòng, lúc này đang chăm chú vào tôi. Mọi người bảo nó đang ngủ. Có thể nó đang mơ thấy nơi này. Em trai tớ cũng hơi khác thường một chút!
Trước mặt toàn những chuyên gia về chuyện này, tôi đang chống chế một cách hơi lố.
- Năng lực của thằng bé thật đáng nể! Kozumi nói. Chắc chắn là nó bị ma đeo bám và đang cầu cứu trong mơ rồi. Vì thế mà nó đã đến tận đây!
- Thằng bé thật ngoan! Xa vậy mà vẫn cố gắng đến! Tôi nói như thể đang nghe chuyện của người khác.
Bị kích thích cao độ, tôi cảm thấy mọi thứ như một câu chuyện hư cấu, như thể tôi đang xem một bộ phim "psychic horror" ("tâm lý kinh dị" - tác giả dùng tiếng Anh trong nguyên bản - ND).
- Bây giờ nó đang thiếp đi vì quá mệt đấy! Chắc thế! Nếu không nó đã không gửi đến cậu một thông tin rõ ràng đến vậy!
- Lần đầu tiên tớ thấy một chuyện như thế! Ryuichiro nói với vẻ chưa hết ngạc nhiên.
Tôi đã gặp em trai mình, rõ ràng, không phải ảo giác do thuốc hoặc rượu. Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng đã nhìn thấy nó. Có một sự kết nối nào đó. Và tôi cảm thấy được an ủi với cái ý nghĩ rằng đó không phải do một sự nguyện cầu hay một lời nguyền nào, mà chỉ đơn giản vì thằng bé yêu tôi. Tôi cảm thấy điều đó, từ nét mặt trong trẻo, từ dáng điệu của nó.
- Nhưng năng lực đó sẽ là một gánh nặng với một đứa bé như nó. Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Mười một.
- Một đứa trẻ mà đã có năng lực như vậy sẽ khác hẳn với chuyện một người lớn rồi mới xuất hiện năng lực đó. Để giữ được thăng bằng, nó sẽ phải hy sinh một cái gì đó. Sẽ không có vấn đề gì lớn nếu nó biết tìm ra thứ không thực sự quan trọng cho sự trưởng thành của nó để hy sinh. Nhưng ở tuổi của nó, có lẽ nó chưa thể làm được điều ấy!
- Em cậu dễ thương quá! Lớn lên sẽ đẹp trai lắm đấy! Saseko cười.
Mọi người nói cứ như đã xem ảnh em tôi vậy. Điều đó, không hiểu sao, cũng làm tôi vững dạ lên nhiều. Đáng ra, người khác mà thấy một chuyện như thế thì đã làm toáng lên rồi. Ở một nơi có thể làm được mọi chuyện thế này, có lẽ em tôi cũng sẽ cảm thấy không bị gò bó..., tôi nghĩ thầm. Có lẽ đọc được suy nghĩ ấy, Ryuichiro nói:
- Lẽ ra nên đưa cả nó đến đây, kể cả phải ép nó!
Tôi khẽ gật đầu rồi nói:
- Có lẽ em sẽ bảo nó đến. Ba, bốn ngày gì đó cũng được.
Chuyện đó thật khó, nhưng không phải không thể. Hai vợ chồng Kozumi nói họ cũng muốn gặp em tôi và khuyên tôi gọi nó đến.
Giữa đêm khuya, chuông điện thoại reo. Chúng tôi đã về phòng khách sạn và Ryuichiro đang ngủ. Trót ngủ dở dang lúc nãy, giờ tôi không tài nào ngủ ngay được nên vẫn thức đọc sách. Vì thế, tôi với ngay lấy ống nghe.
- Alô? Giọng em trai tôi.
- Yoshio? Em dậy rồi hả? Tôi nói. Em có sao không? Vẫn khỏe đấy chứ?
- Cũng tàm tạm. Nhưng không có chị, chắn lắm! Thằng bé thì thào.
- Mọi người ngủ hết rồi à?
- Vâng! Thật may là chị đã dạy em cách gọi điện. Này, lúc nãy em vừa mơ đấy! Em thấy chị bị những người lính trêu chọc, định đến giúp chị thì thấy chị đang ngồi ở đâu đó nhạc ầm ĩ, cùng với một người phụ nữ, anh Ryuichiro và một người đàn ông trăng trắng. Có đúng thế không chị?
- Chị cũng thấy em đến, mặc nguyên quần áo ngủ! Tôi nói.
- Vậy là không mất tiền vé! Em tôi bật cười. Nhưng em không thấy rõ trong phòng có gì.
Có lẽ nó chỉ cảm nhận luồng suy nghĩ của mọi người, tôi nghĩ thầm.
- Em đến đây đi! Tôi nói.
Tôi thật sự muốn nó đến đây.
- Làm sao mà đến được! Em không biết cách đi!
- Chúng ta sẽ bàn chuyện đó. Em gắng đến nhé!
Thằng bé im lặng. Có vẻ tâm trí nó đã ổn định, nhưng rõ ràng là không được khỏe. Không phải do đã kiệt sức vì giấc mơ khi nãy. Có cái gì đó nó từng těm lại dược ở Kochi nay đã khô héo đi. Tôi cảm thấy rất rõ điều đó.
- Em cứ suy nghĩ đi! Chính em cũng muốn đi, đúng không?! Nói thật chị nghe xem nào!
- Nhưng còn mẹ...
- Sẽ đâu vào đấy cả thôi!
- Vâng... Em sẽ nghĩ thử xem...
- Em nên đi máy bay, mang cơ thể thật của em đến đây cơ! Tự mình cảm nhận hương vị biển ở đây sẽ tốt hơn! Chị chắc đấy! Tôi nói thêm.
- Em muốn đi! Nó nói.
Tôi nghe như nó đang nói "Em muốn sống" (ở mẫu câu này trong tiếng Nhật, hai từ đó có phát âm hoàn toàn giống nhau - ND) với cái giọng đầy vẻ nghiêm trang.
- Chị sẽ thử nói chuyện với mẹ! Tôi nói với nó. Phần em, hãy nằm lì hai, ba ngày gì đó. Bảo mẹ là em thấy đầu óc có vấn đề gì đó. Như thế chị sẽ dễ thuyết phục mẹ hơn.
- Được rồi! Em tôi đáp.
Tôi nhận thấy rõ là nó đang phấn chấn lên rất nhanh. Gác máy, tôi lại càng áy náy, giá mình đừng có quá mải mê theo tiếng gọi tình ái và mang nó đến đây từ đầu thì có lẽ sẽ tốt hơn. Thành thực mà nói, lúc đầu không phải tôi không muốn bỏ nó ở nhà để được tự do cùng Ryuichiro.
Còn một chuyện nữa mà trong số những người có mặt trong phòng lúc nãy, chỉ có mình tôi biết. Ngay từ hồi còn nhỏ, em tôi đã có cái tật là khi có chuyện đau khổ hoặc muốn mọi người giúp đỡ, nó thường đi qua trước mặt mọi người ra ban công.
Amrita Amrita - Banana Yoshimoto Amrita