Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3022 / 29
Cập nhật: 2018-09-21 16:51:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Giới Hạn
ùng biển khu vực Thanh Đài có mấy hòn đảo nhỏ, sắp xếp giống như chòm sao Bắc Đẩu. Hòn đảo lớn nhất được xây một cơ sở tàu bè, đảo có địa hình bằng phẳng thì xây mấy khu nhà nghỉ cho khách du lịch, nhà hàng, trồng hoa cỏ cây cối, tạo điều kiện cho du khách đi câu, ăn hải sản, mấy đảo khác thì để mặc cho cây cỏ tự nhiên sinh trưởng, những tảng đá to chắc mặc cho sóng biển vỗ đập, trở thành địa điểm cho sinh viên đại học cắm trại và khám phá.
Diệp Thiếu Ninh đúng là lắm cách, tìm đâu ra một chiếc ca-nô, mang theo một đống đồ ăn. Hôm đó, ánh nắng vô cùng rực rỡ, gió biển rất mạnh. Lúc Hoa Diệp và Trương Hoằng đến, bốn cậu nam sinh đang ngồi trong ca-nô đánh bài, Đào Đào và một cô gái nhỏ nhắn ngồi ở mui thuyền nói chuyện. Sáu người đều mặc áo thun, quần lửng, ai cũng tràn đầy sức sống.
“Chúng ta lên nhầm thuyền rồi chăng?” Trương Hoằng làm việc trong một bộ phận của hải quân, nhỏ hơn Hoa Diệp một tuổi, chức vụ cũng không gọi là to lớn gì, nhưng rất có thực quyền. Anh ta mở to mắt kinh ngạc, anh ta đã từng lái ca-nô quân dụng rất nhiều lần, cùng Hoa Diệp rong ruổi trên biển cả xanh biếc, thật ra muốn được ngồi quân hạm cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng tài nấu nướng của sĩ quan hậu cần trên quân hạm phải khá cao. Hôm nay, mấy người chen chúc trên cái thuyền nát này ra đảo hoang gặm bánh mì, uống nước suối thì có gì vui chứ?
Hoa Diệp vẫn là áo sơ mi, quần tây, nghiêm túc giống như chuẩn bị ra tòa, có điều không đeo cà vạt.
“Không sai.” Anh đẩy Trương Hoằng một cái, nhảy lên thuyền trước. Thuyền khẽ lắc lư, sáu người trên thuyền đều ngẩng đầu lên, ngoại trừ Diệp Thiếu Ninh và Đào Đào ra, mấy người còn lại đều tròn mắt kinh ngạc.
“Là bạn của Tiểu Đào.” Diệp Thiếu Ninh cười cởi mở, bảo hai người ngồi xuống, rồi chạy đến đầu thuyền, khởi động mô-tơ. Ca-nô tạo ra một chuỗi bọt sóng trên mặt biển, chạy về hướng mặt trời mọc.
Đào Đào tươi cười vẫy vẫy tay với Hoa Diệp, xoay người lại tiếp tục trò chuyện cùng bạn.
Tầm mắt Hoa Diệp dừng lại vài giây trên người cô, rồi mới quay đầu lại, nhìn thấy Trương Hoằng đang trầm tư cong khóe miệng.
“Anh hai à, là một cô bé con!” Trương Hoằng vỗ vỗ vai anh, mang giọng trêu chọc. “Nếu có một ngày, anh bắt em gọi cô ta là chị dâu, thì em sẽ kháng nghị đó.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Anh híp mắt lại, ngắm nhìn nước biển tung tăng dưới ánh mặt trời, rực rỡ đến chói mắt.
“Sao lại quen loại đàn ông già khú đó?” Ngồi bên cạnh Đào Đào là bạn thân nhất của cô, Đỗ Tinh. Lúc ấy vẫn chưa ra nước ngoài, đang là nghiên cứu sinh ở trường đại học. Ở trong trường lâu ngày, mắt chỉ dừng lại ở những cậu nam sinh xốc nổi, kiểu đàn ông nghiêm túc, trong mắt đã lộ vẻ thăng trầm, chín chắn khôn khéo như Hoa Diệp đã bị cô quy vào loại khác người.
Đào Đào liếc xéo cô một cái, “Cậu không cảm thấy anh ấy rất đẹp trai sao?”
Đỗ Tinh trề môi, nhanh chóng liếc Hoa Diệp một cái, “Đàn ông già khú đẹp trai có rất nhiều quá khứ, đừng tò mò, tò mò sẽ khiến cậu bị tổn thương đó.”
Đào Đào che miệng cười khúc khích, cảm thấy Đỗ Tinh vừa kể một câu chuyện cười rất hài hước.
Cô tưởng cô và Hoa Diệp sẽ không có bất cứ qua lại nào nữa, tuy anh và Hứa Mộc Ca đã chia tay, nhưng đối tượng hẹn hò tiếp theo của anh ít nhất cũng sẽ không thua kém Hứa Mộc Ca, có thể nhìn ra được từ Thư tiểu thư đi xem mắt với anh ở nhà hàng Ấn Độ hôm nọ.
Lộ trình từ bến đò tới đảo không gần, ánh nắng chiếu thẳng xuống thuyền, làm cho đầu hơi choáng váng, Đào Đào hơi khát, đứng dậy lấy nước uống, tiện tay cũng lấy cho mỗi người một chai.
Khi đưa cho Hoa Diệp thì đúng lúc ca-nô đang rẽ ngoặt, cô chưa đứng vững liền té nhào về phía trước, chai nước trong tay rơi xuống biển một cái tõm, nước bắn lên rất cao, cô giật mình kêu lên thất thanh, tay cuống cuồng muốn nắm thứ gì đó để giữ vững thân người.
“Cẩn thận!” Một đôi tay thon dài móng tay cắt sạch sẽ đều tắp ôm lấy eo cô, cô ngẩng đầu lên, Hoa Diệp đang căng thẳng nhìn cô.
“Oa, làm em sợ chết mất.” Cô rùng mình vỗ vỗ ngực, sau đó lại cười khanh khách.
“Uống chút nước đi.” Anh mở chai nước trong tay mình ra, đưa đến bên miệng cô, tay còn lại hờ hững đặt ở eo cô.
Trương Hoằng nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, lẩm bẩm: “Điên rồi, điên rồi…”
Lần đầu tiên Hoa Diệp dẫn Đào Đào đến quán bar Cầu Vồng, mấy người bạn ngồi quanh một cái bàn, cô ngồi một lát, liền bị tay nghề pha chế rượu của batender ở quầy rượu làm cho choáng ngợp, chạy qua nhoài người sang bên cạnh xem, hai mắt đuổi theo đôi tay của batender, vô cùng hưng phấn.
Kinh Nghệ cũng trừng trừng nhìn cô như vậy, nói không chút nể nang: “Cậu điên rồi, đúng là có bệnh thì vái tứ phương, đó chỉ là một đứa trẻ ranh, cậu chà đạp bản thân mình như vậy, là vì để khiến cho Mộc Ca phải áy náy với cậu cả đời đúng không?”
“Giữa mình và cô ấy vẫn còn tồn tại thứ tình cảm gọi là áy náy sao?” Anh bưng ly rượu lên, chậm rãi uống.
“Đừng nói lời giận dỗi, không phải Mộc Ca không yêu cậu, cô ấy là vì việc học nên bất đắc dĩ…”
“Đừng lôi mình và cô ấy lại với nhau nữa.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời Kinh Nghệ, đứng dậy, đi về phía Đào Đào.
Kinh Nghệ và Trương Hoằng bốn mắt nhìn nhau, trao nhau ánh mắt không còn gì để nói.
Vì là trẻ mồ côi nên Hoa Diệp hiểu chuyện rất sớm, chín chắn, khiêm tốn hơn những người cùng trang lứa, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài. Sau khi chia tay Hứa Mộc Ca, lần mất kiểm soát duy nhất của anh là làm bỏng tay mình. Bạn bè đều biết rõ anh yêu Hứa Mộc Ca nhiều thế nào, đến mức đã một năm trôi qua, nhưng trong mắt anh vẫn còn lộ vẻ đau thương.
Trương Hoằng đánh bạo nhờ người giới thiệu bạn gái cho anh, không ngờ anh không chấm được tiểu thư con nhà giàu nào, mà lại để ý một con nhóc nhà giàu mới nổi.
Đám bạn Kinh Nghệ không thể giải thích được hiện tượng gu thẩm mỹ quá chênh lệch này, chỉ có thể nghĩ rằng là Hoa Diệp đang giận dỗi Hứa Mộc Ca.
Đào Đào vừa biết được tên gọi của mấy loại cocktail, thấy anh đi đến, liền kích động khoe với anh.
“Có muốn uống không?” Tên rượu cocktail nghe rất cám dỗ, có một vài loại được pha chế từ rượu cực mạnh, không thích hợp cho con gái uống. Ở trên đảo anh từng thấy cô và bạn học uống bia, tửu lượng của cô rất khá, mấy nam sinh đều bại trận trước mặt cô.
Cô gật đầu thật.
Anh bảo batender pha cho cô một ly, ngồi lên chiếc ghế chân cao bên cạnh cô. Sự chú ý của cô lại chuyển sang bàn tay của batender, khi rượu được đẩy đến trước mặt cô, cô bưng lên, nghiêng mặt, lè lưỡi với anh, cười ngọt ngào.
Anh nhìn cô nhấp từng ngụm nhỏ, không đụng tới đồ nhắm, cũng chẳng thèm nhíu mày, khóe môi cong cong, không lâu sau, đã uống cạn ly rượu.
“Rất đặc biệt sao?” Đôi môi ấm áp ẩm ướt chép chép, đầu lưỡi chậm rãi liếm một vòng quanh khóe miệng, chớp chớp mắt, “Không khác gì rượu thường cả, sao phải đặt cho nó cái tên hay như vậy chứ?”
Đầu anh “ong” một tiếng, tim đập điên cuồng không theo quy luật.
Anh rất bất lực mà thừa nhận rằng, ngoài Mộc Ca ra, cô là người con gái có thể khiến anh rung động, cũng là người có thể khiến anh buông bỏ không còn đắm chìm vào nỗi nhớ nhung đau khổ đối với Mộc Ca nữa.
Đúng vậy, cô và anh hoàn toàn là người ở hai thế giới khác nhau, tuổi tác, tri thức, sở thích, hoàn cảnh đều có sự khác biệt rất lớn. Nhưng anh không xong rồi, trái tim anh vì sự ra đi của Mộc Ca mà đã bị ép đến nghẹt thở. Anh giống như một người bị rơi xuống biển, trôi nổi rất lâu, vừa đói vừa mệt, hai mắt tối đen, bỗng nhiên trước mặt anh xuất hiện một hòn đảo nhỏ. Anh nhìn thấy một ngôi nhà khói bếp nghi ngút, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn thấy giường nệm mềm mại… Mọi thứ này đều ở rất gần anh, lại còn chân thực đến thế, chỉ bơi vài mét nữa là có thể đến được.
Anh sẽ vì hòn đảo chật hẹp mà từ bỏ sao?
Có thể không lâu nữa sẽ có một du thuyền sang trọng xa khơi, anh vẫn có thể cầm cự thêm vài ngày để đợi, nhưng anh thật sự đã vô cùng mệt mỏi, thứ anh muốn chẳng qua chỉ là một hòn đảo nhỏ để anh điều khiển trong lòng bàn tay.
“Rượu cocktail không phải uống như vậy, phải thưởng thức từ từ.” Anh vẫy tay bảo batender pha thêm một ly giống như vậy nữa, “Như thế này…” anh bưng ly rượu lên chậm rãi lắc vài cái, rồi làm mẫu uống cho cô xem.
“Thật phiền phức!” Cô chống cằm, nháy nháy mắt, “Còn không ngon bằng nước ngọt!” Tửu lượng cô cao, nhưng lại không hảo rượu.
Anh cười cười, “Có một chuyện rất đơn giản.”
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi với vẻ đầy hào hứng.
“Lấy anh nhé, Đào Đào!” Trong tiếng gào thét khàn đặc của ca sĩ nhạc rock ở quán bar, mặt anh nghiêm túc, ánh mắt u tối.
Trước khi nói lời này, tính cả chuyến cắm trại lần đó, hai người tổng cộng mới gặp nhau có sáu lần.
Cô ngây ngốc nhìn anh hồi lâu, rồi phụt cười thành tiếng, thò người qua ngửi ngửi, “Rượu này nồng độ cao lắm sao?”
“Anh nói thật đấy, anh muốn kết hôn, em có thể cân nhắc một chút không?” Anh choàng vai cô, không cho cô xoay người đi.
“Không thể.” Cô không hề suy nghĩ, đã trực tiếp từ chối.
Tim, như bị đâm nhẹ, anh tưởng là cô thích anh.
Lúc cắm trại, cô rất quan tâm đến anh, thịt nướng chín xong người đầu tiên cô gắp cho là anh, gọt trái cây cho anh, kịp thời rót đầy nước cho anh, dắt anh đi dạo trên đảo, nhặt vỏ sò trên đá cho anh. Lúc chia tay, anh xin số điện thoại cô, hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Cô không bao giờ đến trễ, có lúc còn đến sớm đợi anh. Cô có những câu chuyện thú vị kể không bao giờ hết, chọc anh luôn mím môi cười. Với cô món ăn nào cũng là mỹ vị, thấy cô ăn ngon lành như vậy, anh ăn cũng thấy ngon hơn. Đưa cô về nhà, lúc tạm biệt, cô luôn miệng nói với anh rằng hôm nay cô rất vui.
“Nhà hàng ngon, thái độ phục vụ tốt, thời tiết cũng đẹp, anh xem, trên trời có trăng kìa!” Có lần, anh không kìm được hỏi cô sao lại thấy vui, cô trả lời rất hùng hồn.
Anh ngắm nhìn ánh trăng trốn sau tầng mây, cười cười.
“Chê anh lớn tuổi quá?” Anh hơi tự giễu tìm một bậc thang để xuống.
“Trong lòng anh vẫn yêu bạn gái của mình, nhưng lại muốn kết hôn với em, anh không thấy có lỗi với em sao?”
Anh rất kinh ngạc, buột miệng phủ nhận, “Anh không có, anh và cô ấy đã hoàn toàn không có khả năng nữa rồi.” Có lẽ cô không trẻ con như anh tưởng.
“Không có khả năng là thỏa hiệp với số phận, không có nghĩa là anh đã hoàn toàn buông bỏ.”
“Đào Đào, anh sẽ là một người chồng không bao giờ phản bội vợ.” Anh không biết phải làm như thế nào để bày tỏ cảm nhận trong lòng, đành phải hứa với cô như vậy.
“Chúc mừng vợ anh nhé!” Cô dí dỏm nhún vai với anh, xoay người bỏ đi.
“Đào Đào…” Anh nắm lấy tay cô, phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Cô để mặc cho anh nắm, nhưng không chịu quay mặt lại.
Anh không thể không choàng lấy vai cô lần nữa, anh muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Trong mắt cô tràn đầy bất lực và mâu thuẫn, còn có một chút yếu đuối, chứ không tự nhiên như lúc nãy nữa.
“Anh thật sự có thể quên cô ấy và chuyên tâm yêu em sao?” Cô rụt rè hỏi.
Có thể không?
Cổ họng khẽ động vài cái thật nhanh, khát quá, Hoa Diệp từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà phòng khách, một lúc lâu vẫn không phân biệt được đang mơ hay là hiện thực. Không uống rượu, nhưng đầu lại đau như sau một đêm say. Anh chống tay ngồi dậy, cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, lại qua giờ tập thể dục buổi sáng rồi, anh dứt khoát ngồi lại trên giường thêm một lát.
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Anh xuống giường kéo cửa ra, liếc mắt thấy cửa phòng bếp đối diện đã mở, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp phòng, khăn trải giường gọn gàng ngăn nắp, dường như đêm qua không có người ngủ.
Trên giá áo ngoài phòng tắm treo áo sơ-mi hôm nay anh sẽ mặc, khăn lau người được xếp gọn gàng, mọi thứ không khác gì so với bình thường.
Anh không vội đi tắm, mà vào phòng bếp trước. Trong phòng không có bóng cô, nhưng trên bàn đã đặt một hộp giữ nhiệt, bên trong đựng một ly đậu nành, một quả trứng luộc, còn có hai cái bánh bao.
“Em đang ở đâu?” Anh nhấc điện thoại bàn lên, bấm số của cô.
Bối cảnh là tiếng xe cộ ồn ào, “Đang trên đường, em phải tới khách sạn đón kỹ sư của tổng công ty. Thấy bữa sáng chưa?”
“Thấy rồi.”
“Phải ăn hết đấy nhé, nếu không dạ dày của anh sẽ đối đầu với anh đó.” Giọng nói giòn tan, nghe có vẻ rất vui.
“Em đã ăn chưa?”
“Em đến khách sạn ăn!”
“Lái xe cẩn thận.”
“Chồng ơi?”
“Hả?”
“Tối qua anh làm bài tập chưa?”
Anh hít thở sâu.
Cô cười hề hề, “Không được lười biếng, em sẽ kiểm tra đó! Chồng à, em yêu anh!”
Anh cầm ống nghe, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Tắm rửa qua loa, thay đồ ngồi xuống ăn sáng, di động đặt trên bàn vang lên hai tiếng “tính tang”, có tin nhắn đến.
“Diệp, sáng nay mở mắt, nhìn thấy biển, không dám tin rằng mọi thứ đều là thật. Em đã quay về thật rồi ư? Chúng ta đã gặp nhau thật ư? Chỉ như vậy thôi, không đòi hỏi, không tham lam, có thể thường xuyên nhìn thấy Diệp, thỉnh thoảng cùng ăn bữa cơm, là đủ. Em sẽ giữ vững giới hạn của mình, làm bạn của Diệp.”
Âm Mưu Ngoại Tình Âm Mưu Ngoại Tình - Lâm Địch Nhi Âm Mưu Ngoại Tình