When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 141: Viên Phòng Không Là Được Rồi Sao.
Ở Minh Giới cái gì lợi hại nhất, đó chính là chuyện bát quái.
Trong một đêm, nữ nhân trong hậu cung đều nghe nói Minh Vương từ bên ngoài mang về một mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời lần đầu tiên phá lệ cho nữ nhân ở tẩm cung của hắn mà ngủ, lại lần đầu tiên phá lệ không cho cô uống thuốc sẩy thai.
Ma Hân Nhã nghe vậy tự nhiên tức giận không nhẹ, hắn đây coi là cái gì? Vừa mới cưới mình, lại từ bên ngoài mang đến một nữ nhân đồng thời còn đối với cô ta che chở như vậy? Điều này làm cho hạng nhất công chúa được nuông chiều thế nào có thể nuốt xuống cục tức này.
Hừ, mặc kệ ngươi là mỹ nữ tuyệt thế, hay là tuyệt thế tiên nữ, dám cướp đồ của nàng, kết quả liền chỉ có một, tử!
Trong cung điện, chim chóc kết thành đội vui hát lời ca rời giường, tựa hồ kêu, nắng sắp chiếu tới mông rồi, vội vàng rời giường đi, nhưng người nào đó cũng không để ý tới,một chưởng huy ra, mấy chú chim đáng thương liền ba ba rơi trên mặt đất, đi đời nhà ma. (Quá độc rồi ~.~)
"Đáng ghét" Lê Ngạo gầm nhẹ một tiếng, sau đó lại ôn nhu nhìn về phía người nào đó trong lòng ngủ say sưa, nguyên lai, yêu là như vậy, nguyên lai, yêu là ngọt ngào như thế.
Hắn vươn tay đụng nhẹ nhàng làn da bóng loáng kia, trong nháy mắt, hắn lại có phản ứng, chết tiệt, hắn lại muốn, nữ nhân này quả thực là ma quỷ, chỉ cần đụng vào cô, hắn liền khống chế không được dục vọng của mình.
Tô Tiểu Thiến bị hắn động tay đông chân làm tỉnh, cô mở to hai mắt, Lê Ngạo khuôn mặt anh tuấn liền hiện ra trước mặt cô.
"Hắc hắc" hắn giảo hoạt cười cười.
Tô Tiểu Thiến lập tức trừng lớn hai mắt, bởi vì cô rõ ràng cảm giác được một cây thương đính đang ở đùi mình, mà mặt của cô lập tức liền tái rồi, "Cái kia... Cái kia... Chàng tha cho ta đi..." Tô Tiểu Thiến vội hướng bên cạnh mà xích qua, trong mắt tràn đầy cầu xin, cô lúc này có điểm hối hận, đêm qua hắn giống như uống phải thuốc vậy, cứ dây dưa làm cô không thể nghỉ ngơi, thẳng đến lúc trời tờ mờ sáng, cô mới có thể chạy trốn, bây giờ hai chân cô như nhũn ra vậy.
Lê Ngạo nhẫn nhịn nhìn than thể bong loáng của cô, hắn sợ mình nhịn không được lại mạnh bạo.
"Cái kia, mấy giờ rồi?" Tô Tiểu Thiến vừa nói, một bên len lén cầm y phục vội vàng mặc vào.
"chắc là giờ thìn rồi" hắn nhìn nóc giường nói, nhưng tay hắn vẫn không khống chế được hướng trên đùi cô di động.
"Ai, chàng đừng đụng, ta muốn đi tìm Ma Tôn" Tô Tiểu Thiến vội đẩy tay,hắn ra và y phục của cô cũng đã mặc xong.
"Ma Tôn? Ngươi tìm hắn làm cái gì?" Lê Ngạo nghe vậy vội quay đầu nhìn về phía cô, hiện tại hắn nghe được cô gọi tên nam nhân khác thì hắn sẽ khó chịu, phi thường khó chịu!
"Ta muốn khiến Minh Diễm trở về a" Tô Tiểu Thiến mới không để ý tới hắn trơ ra khuôn mặt màu gan heo, nhìn thật buồn cười nha.
"Ta cùng nàng đi" Lê Ngạo thấy cô y phục đã mặc gọn gàng, hắn cũng vội đem y phục nhanh chóng mặc vào.
Lần thứ hai đi tới Ma Tôn lâu, Tô Tiểu Thiến có loại tư vị nói không nên lời, ở đây là nơi cô trước đây thường xuyên đến, trong trí nhớ của cô, cô rất thích quấn quít lấy Ma Tôn hỏi lung tung này kia, thường xuyên chọc Ma Tôn ha hả cười to, lại chọc một người kia đen mặt, nghĩ tới đây, cô nhịn không được nhẹ nhàng cười cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Không nói cho ngươi" Tô Tiểu Thiến hướng hắn le lưỡi liền trước đi vào.
Ma Tôn cảm giác có người đến, vội quay đầu nhìn lại, khi hắn nhìn thấy than ảnh quen thuộc, thế nhưng ngây ngẩn cả người, mặc dù lần trước đã gặp qua, nhưng cô dù sao không phải nguyên lai là cô, cô bây giờ làm cho hắn kinh ngạc không biết nên mở miệng như thế nào, cô thật là tiểu nha đầu kia sao?
"Tôn ca ca..." Tô Tiểu Thiến nhẹ giọng la lên, sau đó liền chạy tới ôm hắn.
Ma tôn ngây ra một lúc, một giây sau, hắn lớn tiếng bật cười, cũng chỉ có cô mới có thể gọi hắn là Tôn ca ca, cũng chỉ có cô mới có thể làm nũng như thế, không phải Vương Hậu ngốc nghếch này còn ai?
"Ngươi đã trở về? Ngươi rốt cuộc đã trở về?" Ma Tôn ôm cô không ngừng lặp lại những lời này, mà hắn lại đang kích động, hắn một mực chờ cô, chờ cô trở lại, hôm nay rốt cuộc chờ được, chờ đến lúc tiểu nha đầu đáng yêu này trở lại.
Tôn ca ca? Lê Ngạo nghe thế lập tức nhíu mày, nữ nhân chết tiệt, rốt cuộc đac chọc bao nhiêu hoa đào đây?
Tô Tiểu Thiến chôn ở trước ngực của hắn nhẹ nhàng nói "Tôn ca ca ta đã trở về" đối với Ma Tôn, cô phi thường cảm kích, cũng phi thường cảm động, hắn đối với cô vẫn luôn rất tốt, vẫn mãi như vậy.
"Khụ khụ" Lê Ngạo cảm giác mình bị bỏ quên, vội ho một tiếng nhắc nhở hắn còn ở đây, hai người kia cũng thực sự là quá không để cho hắn mặt mũi mà!
Tô Tiểu Thiến nghe tiếng ho khan vội ngẩng đầu nhìn nhìn Ma Tôn, hai người nhìn nhau cười, hắn vẫn vậy, vẫn là Lê Ngạothích ăn dấm chua ngày nào.
"Nha đầu ngốc tới thăm nhi tử sao?" Ma Tôn ôn nhu cười nói.
"Uh, tôn ca ca, cục cưng có khỏe không?"
"Ngươi tính toán khiến hắn đi trở về sao?"
Tô Tiểu Thiến nghe vậy mặt không tự chủ liền đỏ lên, ách... Vấn đề này... Cô đành bảo trì trầm mặc.
Ma Tôn thấy thế tự nhiên hiểu, hắn kéo tay cô cười cười, nói tiếp: "Sợ rằng còn muốn ủy khuất muội mấy lần..." Hắn thực sự yêu thương cô nói.
"Ách?" Tô Tiểu Thiến con ngươi không hiểu, ách? Viên phòng không là được rồi sao?
"Minh Diễm còn cần tu dưỡng một khoảng thời gian, ta nhất định phải cam đoan uội một cục cưng khỏe mạnh, đúng không? Hắn hiện tại đã được phong bế, muội bây giờ không thể thăm hắn, bất quá muội yên tâm, Tôn ca ca đáp ứng muội, sẽ uội một Minh Diễm hoàn chỉnh "
Tô Tiểu Thiến nghe vậy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền quấn quýt ở tại một chỗ, "A? sớm biết như vậy, ta tối hôm qua sẽ không..." Cái kia, làm hại cô hiện tại không được thoải mái.
"Thế nào? Bị bản vương sủng hạnh nàng còn không hài lòng?" Lê Ngạo nghe được lời của cô nhất thời tức giận, nữ nhân chết tiệt, hắn liền kém như thế sao? Cô làm hắn giận càng hơn lúc đầu!
"Ha hả, Minh Vương, chúc mừng ngươi a, ngươi còn có thể nhân cơ hội... Ha hả" Ma Tôn lớn tiếng cười cười.
"Cái gì gọi là nhân cơ hội? Ta là quang minh chính đại" bị hắn chê cười như thế, hạng nhất Lê Ngạo cao ngạo thế nào chịu được đây!
Tô Tiểu Thiến không nói cười nhẹ.
"Nhìn không thấy còn ở nơi này làm cái gì?" Lê Ngạo bá đạo kéo tay cô không đợi cô cùng Ma Tôn cáo biệt, ôm cô ngang lên đi ra phía ngoài.
"Nha đầu ngốc cẩn thận thân thể a "
"Tôn ca ca ta sẽ tới thăm muội..."
"Câm miệng" Lê Ngạo nổi giận gầm lên một tiếng mang theo cô nhảy xuống ly khai khỏi tên đại hoa đào đáng ghét này.
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh