To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: Phong Hào Ngọt Phi
rong cung điện náo nhiệt đã tan đi, Lê Ngạo tự nhiên sẽ mang theo Ma Hân Nhã đi hướng Hiền Đức uyển.
Từ từ bước ra trong đám người, Đốc Uyên nhíu mày, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc chạy tới nơi nào? Thế nào chỉ chớp mắt liền không thấy tăm hơi? Hắn lệnh thủ hạ đi tìm kiếm vẫn như cũ không có phát hiện cái gì.
"Vương, Tô cô nương không có tìm được" Ngôi Sao như trước lặp lại những lời này.
"Quên đi, chúng ta đi về trước,đã biết nàng ở chỗ này, như vậy..." Hắn cười cười, như vậy hắn nhất định sẽ đem cô mang về.
Hiền Đức uyển
Ma Hân Nhã khẩn trương ngồi ở trên giường chạm khắc hình phượng hoàng, lúc này nàng thế nào cũng không giống hình bên ngoài đồn rằng nàng là một công chúa điêu ngoa, mà là hình tượng một người con gái đang xấu hổ không ngớt.
Chỉ thấy nàng khẩn trương lôi quần áo, một bộ dáng không biết phải làm sao, ánh mắt mặc dù không dám nhìn thẳng Lê Ngạo nhưng vẫn là hữu ý vô ý nhìn sang.
Lúc này Lê Ngạo đang đứng lặng ở phía trước cửa sổ, chân mày chăm chú quấn quýt, làm cho người ta đoán không ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
"Phu quân..." Ma Hân Nhã nhịn không được nhẹ giọng kêu lên, hôm nay ở trên đại điện gặp qua các phụng dưỡng, nàng liền phi thường tự tin dung mạo của mình, ở chỗ này nàng xem như là đẹp nhất, về phần, người gọi Cầm phi, nàng Ma Hân Nhã nhất định sẽ làm cho nàng ta chết rất khó xem!
Lê Ngạo nghe nàng kêu rốt cuộc xoay người lại, hắn chậm rì rì tiêu sái đến trước mặt nàng chăm chú nhìn má nàng đang hồng lên, trong thoáng chốc, hắn dường như nhìn thấy một nử tử cười duyên ngượng ngùng chính là người ngu ngốc làm cho hắn lo lắng, sau một khắc, hắn cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Ma Hân Nhã kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hắn... Đang hôn nàng sao? Nhưng không đợi nàng đáp lại, môi Lê Ngạo đã ly khai môi của nàng.
"Phu quân..." Ma Hân Nhã hiển nhiên đối với cái hôm lướt này tỏ vẻ không hài lòng.
Lê Ngạo vội nhíu mày thầm nghĩ, môi này không phải là của cô, môi của cô là phi thường thơm ngon (Môi mà ngon *cười lăn lộn*), phi thường mềm mại, phi thường đặc biệt, chỉ là, hắn thế nào đem nàng cho rằng là cô?
Một giây sau hắn liền đã nhận ra có điều không thích hợp, trên bàn một cái đàn hương qua từng lỗ nhỏ tỏa ra một mùi hương mê hoặc, Lê Ngạo nhẹ nhàng hít thở một chút, liền bước đi đến trước bàn mở nắp, nhấc lên ấm nước bên cạnh cứ như vậy tưới tắt huyễn hương mê người.
"Phu quân..." Ma Hân Nhã không nghĩ tới Lê Ngạo lại lợi hại như thế, trong lòng thoáng liền luống cuống, phải biết rằng đây chính là từ quả ngàn năm tinh luyện mà thành, ngay cả phụ vương nàng cũng không có khả năng, trong thời gian ngắn ngủi như thế liền phát hiện.
Lê Ngạo nhàn nhạt cười cười, Ma Vương thật đúng là bỏ không ít tâm tư a,hắn liền gấp như vậy muốn ôm tôn tử sao? Trong thời gian thú con gái hắn, hắn cũng đã nói, hắn cũng sẽ không gọi nhạc phụ, bởi vì hắn không xứng, Lê Ngạo chưa bao giờ hoài nghi thực lực của chính mình, hắn so với,Ma Vương nhất định sẽ thắng, vì thế, hắn muốn tìm một bông hoa nhỏ này đến ràng buộc hắn sao? Cười nhạo, ở trong mắt của hắn Ma Hân Nhã chẳng qua là một kiện vật phẩn mà thôi, về phần giá trị lợi dụng có bao nhiêu hắn sẽ biết.
"Ái phi mệt không, cởi áo đi ngủ đi" Lê Ngạo đem áo choàng hồng sắc trên người cởi xuống.
Ma Hân Nhã nghe vậy trong lòng khẩn trương vạn phần, này... Là muốn viên phòng sao?
"Thế nào? Ngươi nghĩ muốn bản vương giúp ngươi?" Hắn nhíu mày trong mắt đều là vui cười.
Ma Hân Nhã nghe nói lập tức khuôn mặt hồng rực, tay nhỏ khẩn trương không biết nên để ở nơi đâu.
Lê Ngạo đi tới bên cạnh nàng khóe miệng mang theo một tia trào phúng, hắn khẽ vuốt vành tai của nàng, sau đó đối với nàng cười khẽ, "Không biết là hôn môi phải nhắm mắt sao?"
"...?" Nghe nói thế, nàng lập tức nhắm hai mắt lại.
Nhìn nàng một bộ dáng khẩn trương, Lê Ngạo sắc mặt mất hứng, ánh mắt cấp tốc hiện lên một tia chẳng đáng, dường như đang cười nàng quá ngốc quá ngây thơ, đúng lúc này, Ma Hân Nhã trong lúc bất chợt 'Đông' một tiếng ngã xuống trên giường.
Lê Ngạo tùy ý cười cười, thân thể đứng thẳng vỗ một cái tay, Xuân nhi mang theo tam tỷ muội liền đi đến.
"Thuộc hạ tham kiến Minh Vương" bốn người trăm miệng một lời nói.
Lê Ngạo cầm lấy hồng y bên cạnh, sắc mặt thâm trầm nói: "Biết nên làm như thế nào chứ?"
"Xuân nhi hiểu rõ "
Lê Ngạo hài lòng gật gật đầu ly khai ở đây.
"Đem y phục nàng cởi ra" Xuân Nhi đối ba người ra lệnh.
"Dạ" ba người động tác phi thường lưu loát, không đến hai phút trên người nàng đã xích lõa một mảnh.
Xuân Nhi thấy thế ánh mắt sắc bén đi tới trước mặt nàng, lúc này Ma Hân Nhã tựa như bị trúng ma pháp ngủ thật say, Xuân nhi ánh mắt lạnh như nước, Hạ nhi cùng Thu nhi vội đi lên phía trước tách hai chân của nàng, Xuân nhi cười lạnh một tiếng không chút nào thương tiếc bắt tay duỗi đi vào phá tầng mỏng manh kia.
"Đông nhi chuyện kế tiếp giao cho ngươi" dứt lời, Xuân nhi cầm lấy khăn tay lau một chút ngón tay rồi mang theo hai người khác rời đi.
Đông nhi thấy thế nhếch miệng cười, đưa tay phải ra xoa miệng anh đào nhỏ một chút, để cho nàng sẽ dùng miệng nhỏ mê người lưu lại kiệt tác tốt đẹp trên người nàng ta!
Ngày hôm sau
"Ngọt phi nên rời giường rồi" Xuân nhi đứng ở ngoài cửa kêu lên.
Ma Hân Nhã đầu đau muốn nứt ra mở ra hai mắt, chỉ cảm thấy hạ thân đau đớn, nàng vội vén chăn lên nhìn thấy nàng toàn thân xích lõa, trên giường loang lổ vết máu đã chứng minh nàng cùng Lê Ngạo thực sự thành phu thê, mà trên người nàng khắp nơi đều là tử sắc vết hôn, nhìn đến nơi đây, nàng xấu hổ không biết nên nói cái gì.
"Ngọt phi đã thức chưa?" Xuân nhi lần thứ hai kêu lên.
" Vào đi" mặc dù nàng không biết Ngọt phi là ai, thế nhưng người đứng ở cửa như vậy nhất định cùng nàng bây giờ có quan hệ.
Xuân nhi bưng chậu nước đi đến, phía sau của nàng theo vài vị thị nữ.
"Ngươi vừa gọi ta cái gì?"
"Nô tỳ gọi Xuân nhi, Ngọt phi chính là ngài "
"Ta? Ta lúc nào tên Ngọt phi?" Ma Hân Nhã không hiểu.
Xuân nhi không chút biểu tình trả lời: "Minh Vương nói công chúa tựa như mật ngọt vậy, vì thế phong hào ngài là Ngọt phi "
Ma Hân Nhã nghe giải thích của nàng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn nói nàng ngọt? Khó trách hắn ở trên người nàng để lại nhiều vết hôn như vậy.
" Minh Vương lúc nào ly khai thế?"
"Trước khi ngày tỉnh một canh giờ, Minh Vương muốn đi vào triều sớm, bởi vì ngọt phi ngủ say, nên lệnh cho Xuân nhi không được quấy rầy "
"Được rồi, hầu hạ ta thay y phục, đây là ngày đầu tiên,theo lẽ thường ta nên đi cấp các tỷ tỷ thỉnh an" Ma Hân Nhã trong mắt lập tức hiện lên một tia quỷ dị quang mang.
"Xuân nhi tuân chỉ, Ngọt phi những thứ này đều là nha hoàn an bài cho ngài " Xuân nhi một bên giúp nàng chỉnh lý, vừa nói.
Ma Hân Nhã nghe vậy gật gật đầu, để tỏ lòng thành ý, nàng không có mang bất luận một thị nữ đến Minh Giới, bởi vì, nàng tin tưởng mình, ở chỗ này nhất định có thể như cá gặp nước, hôm nay nàng sẽ hảo hảo làm cho Cầm phi xấu mặt!
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh