Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1266 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90
inh dị? Xà Giới.
Xà Giới, hai từ này trong lòng Tĩnh Nghi chính là từ đại diện của sự ghê tởm, bọn chúng ở những nơi toàn là âm u ẩm ướt, Tĩnh Nghi vô cùng không tình nguyện đi theo Hồng Nhi đến Xà Giới.
Ngày hôm qua nhận được mệnh lệnh của phụ vương, hôm nay phải đến thăm nơi đây, cô đã lâu lắm rồi không gặp hắn ta, trong ấn tượng thì hắn ta rất xấu xí, cái đuôi mập mạp, khuôn mặt xấu xí, nghĩ đến đây, cả người cô đều không thoải mái.
Khi cô đến, chúng xà tử xà tôn hoan hô lên, cất cao giọng hô “Xà Hậu cát tường, Xà Hậu cát tường”
“Tĩnh Nghi tiểu thư, chào mừng đến Xà Giới” Xà Vương Duệ Uyên đang ngồi ở phía trên mỉm cười nhìn cô, trong sự hưng phấn, y lắc cái đuôi dài bày tỏ lòng thành.
“Hồng Nhi xin thỉnh an Xà Vương” Đây là lễ nghi cơ bản nhất, ả ta tự nhiên sẽ không quên.
“Nơi này không cần lễ nghi rườm rà, cho nên cô nương không cần khách sao như vậy” Duệ Uyên cười nói.
Hồng Nhi nghe vậy đứng lên đến bên cạnh Tĩnh Nghi, còn Tĩnh Nghi lạnh lùng nhìn y khinh thường hỏi: “Ngài muốn ta gả cho ngài?”
Duệ Uyên tất nhiên nhìn ra được cô không bằng lòng, y nhếch miệng cười, vết sẹo trên khôn mặt kia run rẩy theo, “Lẽ nào phụ vương của nàng chưa nói rõ với nàng sao?” Y bưng bình rượu bên cạnh một hơi uống cạn.
Tĩnh Nghi liếc nhìn y một cách khinh bỉ, trong lòng lại mắng chửi, thứ súc sinh không có tố chất!
“Người đâu, không thấy Tĩnh Nghi tiểu thư đứng mệt rồi sao? Còn không ban toạ?” Xà Vương cười nói, chúng xà yêu bên dưới đem một chiếc ghế mềm qua, Tĩnh Nghi vừa nhìn liền nhận ra lớp da lông trên chiếc ghế là lông hồ ly.
Xà Vương thấy cô ngồi xuống, bèn mở miệng nói: “Tĩnh Nghi tiểu thư, Bổn vương sủng hạnh nhiều nữ nhân, có điều… Bổn vương không yêu ai, ngay từ cái lần đầu tiên Bổn vương thấy nàng còn quấn trong tã, thì ta đã thề, kiếp này nhất định sẽ lấy nàng, ta chờ nàng lâu như vậy? Nàng ngay cả một chút cảm giác cũng không có?”
Tĩnh Nghi liếc nhìn cái đuôi mập mạp của y một cái, cười khẩy nói: “Cho dù ta không phải là người, nhưng ít ra ta vẫn còn có cái thân xác, còn ngài? Ngài định lắc cái đuôi của ngài để thành thân với ta à?” Phụ vương tôn kính y, cô thì khinh bỉ.
Duệ Uyên nghe vậy ha ha cười lớn, “Thì ra Tĩnh Nghi tiểu thư ghét bỏ cái đuôi của Bổn vương?”
Tĩnh Nghi không thèm nhìn y, ý tứ của cô quá rõ ràng rồi, cái bộ dáng ghê tởm của y mà muốn lấy cô nằm mơ đi!
“Lẽ nào ý của Tĩnh Nghi tiểu thư là muốn Bổn vương dùng diện mạo của loài người để thành thân với nàng?” Duệ Uyên bình thản hỏi.
“Biến thành người? Đó là tướng mạo sẵn có của ngài sao?” Tĩnh Nghi lạnh lùng châm biếm nói.
Duệ Uyên thấy khuôn mặt cô tỏ vẻ coi thường, khẩu khí của y cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, “Tĩnh Nghi tiểu thư, ý của cô là nói chính mình sao? Tướng mạo của cô như thế nào vậy?”
Tĩnh Nghi nghe y nói như vậy, bỗng chốc có chút rối rắm quẫn bách, tuy rằng chỉ là lớp da vẽ trên mặt cô, nhưng ít ra cũng là hình người nha!
“Tĩnh Nghi tiểu thư, ta tôn trọng nàng cho nên gọi nàng một tiếng tiểu thư, có phải nàng cũng nên gọi ta lại một tiếng không? Cho dù không gọi tướng công, cũng nên gọi tên mới phải? Nhớ kỹ, Bổn vương tên là Duệ Uyên” Y nhắc nhở nói.
Tĩnh Nghi liếc xéo y một cái, Duệ Uyên (1)? Một kẻ xấu xí như vậy mà cũng xứng với cái tên này ư?
(1) Duệ Uyên: Duệ là nhìn sâu xa, Uyên là uyên bác, uyên thâm. Nên Duệ Uyên có thể hiểu là cái nhìn uyên bác hay uyên thâm.)
Đối với sự khinh ghét trên khuôn mặt cô, Duệ Uyên tự nhiên cũng không thèm khách sáo nữa: “Theo lời của lệnh tôn đại nhân, ta nhớ rõ là hôm nay nàng đến đây là để chọn ngày, bất quá, ta thấy tâm tình hôm nay của nàng không tốt, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, như vầy đi, ta thấy nếu như nàng không có việc gì khác, cứ về trước đi, hôn kỳ định xong tự nhiên ta sẽ thông báo cho nàng” Duệ Uyên hạ lệnh đuổi khách, Tĩnh Nghi nghe xong hứ một tiếng rồi rời đi, cô cũng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Cô vừa rời khỏi, Duệ Uyên xoay người một cái, đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, mấy giây sau, Xà Vương Duệ Uyên xấu xí vừa nãy đã biến mất, thay vào đó là một nam tử tuyệt mỹ.
Chỉ thấy ngũ quan (= 5 điểm trên khuôn mặt gồm tai, mắt, mũi, miệng, chân mày) của y rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, trong ánh mắt của y vô tình lộ ra tinh quang khiến người ta không dám xem thường, mái tóc dài đen nhánh dày mượt mà, dưới đôi mày kiếm lại là một cặp đào hoa nhãn, vô cùng đa tình, làm cho người ta nếu không cẩn thận nhìn vào sẽ bị trầm luân trong đó, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày đỏ thắm lúc này đang nở nụ cười rực rỡ chói mắt.
“Đại vương, sao hồi nãy người không dùng khuôn mặt thật để gặp Tĩnh Nghi tiểu thư vậy?” Tinh Thần thuộc hạ trung thành của y không hiểu hỏi.
Duệ Uyên nhướng mày cười nói: “Ngươi cho rằng ả nữ nhân đó đáng để ta dùng diện mạo thật để gặp sao? Bổn vương khi đó lần đầu nhìn thấy ả, ả thuần khiết đến vậy, còn ả bây giờ…” lòng đã sớm đen tối đến đáng sợ rồi!
“Vậy, Đại vương cuộc hôn nhân này…” Tinh Thần cũng không thích người nữ nhân này.
“Hôn thì phải kết rồi, có điều… phải lùi lại thôi” Ả ta muốn chơi, vậy thì thật đúng lúc, y cũng thích chơi, cái trò chơi này, y sẽ chơi với ả ta một cách vui vẻ.
Cái loại nữ nhân này không đáng để y yêu, nhưng đáng để y ‘dạy dỗ’, chơi đùa là bản tính của rắn, trái lại y muốn nhìn thử xem ả ta muốn bày trò gì!
“Đại vương, người lùi lại như vậy, người làm sao ăn nói với chỗ của Hoả Ma?”
“Ta sợ hắn sao? Ngươi cho rằng Xà Giới dễ đối phó như thế sao? Yên tâm đi, hắn không có thời gian để mà đi lo cho chuyện này đâu, đường Tà Ma của hắn còn chưa có luyện thành nữa mà” y cười mỉa một tiếng.
**************** Đường phân cách linh dị ****************
“Tiểu thư, tiểu thư người chờ thuộc hạ với” Hồng Nhi vội vã đi theo.
“Ngươi nhìn thấy rồi chứ? Ngươi có nhìn thấy cái đuôi xấu xí kia của hắn ta không? Còn có vết sẹo dài trên mặt hắn ta nữa, trời ạ, ta nhìn mà muốn nôn rồi đây” Tĩnh Nghi tức giận nói.
“Tiểu thư, thuộc hạ nghĩ Xà Vương nếu biến thành hình người chắc cũng không xấu đâu?” Ả dè dặt nói, kỳ thực trong lòng ả muốn nói, y thật là xấu, thậm chí còn xấu hơn cái con mắt thối rửa của ả!
Tỉnh Nghi khinh thường hứ một tiếng, “Cái bộ dáng kinh tởm của hắn ta mà cũng đòi đẹp lên sao? Ngươi có nhìn thấy chưa, cái đuôi xấu xí cục mịch kia có thể biến mất được sao? Bây giờ hễ nghĩ đến là ta cảm thấy ghê tởm rồi, phụ vương còn muốn ta sinh đời sau cho hắn ta? Trời ơi, muốn ta sinh ra một đám quái vật đầu người thân rắn kinh tởm, ta chẳng thà tự phế bỏ đi tử cung của mình.”
Hồng Nhi thấy cô nói như vậy, thật sự không biết phải nói sao nữa.
Tĩnh Nghi thấy Hồng Nhi không nói gì càng thêm tức giận, cái tên đại mãng xà chết tiệt sao lại chọn cô chứ? Hắn ta có biết rằng như vậy đã huỷ đi biết bao nhiêu mộng tưởng của cô rồi không? Cô không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm!
Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta! - Y Hinh