Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Ninh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1210 / 13
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 Phần 2
iết con trai muốn dắt bạn gái về nhà nên ông mặc kệ công việc mà bận rộn suốt cho tới trưa, quét dọn từ phòng khách đến sân thượng sạch sẽ tươm tất không nhiễm một hạt bụi. Nhưng sao không ai khen ông mà đứng hết ở chỗ này nhỉ? [I]
"Không sao, con thích nấu ăn." Đây là lời nói thật lòng.
"Có ai từng ăn thử chưa, không bị loét dạ dày chứ? Có muốn anh đi chuẩn bị thuốc cấp cứu bao tử hay gọi bệnh viện hẹn phòng trước không?" Trương Dực Chẩn nghiêm trang đứng ở bên cạnh chen lời.
Nhìn sao cũng thấy Ôn Noãn không giống con gái có thể vào bếp, cô thực sự có thể phân biệt được muối, bột ngọt hay gia vị khác sao?
"Bác Trương, ngài nhất định phải cho con cơ hội biểu hiện thật tốt để lấp kín miệng của anh ấy lại." Cô mỉm cười, giơ cây dao phây sáng lấp loáng, tư thế rất giống như võ sĩ Nhật Bản đang rút kiếm, "Hẹn phòng trước thì miễn. Còn thuốc bao tử thì nên chuẩn bị một chút. Em sợ lát nữa ai đó ăn nhiều quá sẽ tiêu hóa không nổi."
Kết quả Ôn Noãn đã có thể chứng minh cô giỏi bếp núc.
"Chúng mình có cần giúp rửa chén không?"
Ôn Noãn no nê ngồi trên ghế sô pha da nhìn vào bếp, mẹ Trương cùng ba Trương bận rộn trong bếp lâu rồi mà vẫn chưa chịu ra, chẳng lẽ chén bát hôm nay rất khó rửa hả?
"Không cần, đó là thời gian riêng của ba mẹ anh, cũng chẳng biết họ thì thầm to nhỏ gì với nhau nữa."
Cô lười biếng tựa lên thành ghế, nhịn không được ợ một tiếng. Cô thẹn thùng che miệng lại, cũng tại ba mẹ Trương Dực Chẩn quá nhiệt tình, cứ không ngừng khuyên cô ăn nhiều thêm chút nữa.
Ở trong thành phố xa lạ này, đây là lần đầu tiên cô bước vào một hộ gia đình, biết rõ tường tận từ trong ra ngoài, chỗ nào ấm hoặc chỗ nào lạnh, ăn canh cá hố do ba Trương Dực Chẩn câu, cô có cảm giác như mình không phải là người tha hương nữa.
"Hay chúng ta đi giúp một chút đi, đến nhà anh ăn uống nhiều như vậy, thật ngại."
"Em như thế này thì đâu tính là ăn không?" Một nửa thức ăn trên bàn đều do cô làm. Thật không ngờ cô còn có ngón nghề này. Từ vo gạo tới rửa rau, chặt thịt, rọc cá, cầm dao bằm cạch cạch rất có nghề, kho hấp chiên xào đều thạo, còn thạo nghề hơn cả mẹ của anh.
Chỉ có điều món ăn của cô làm chẳng khác gì của mẹ, vừa ngọt lại vừa ngấy.
"Thật không ngờ em còn biết nấu ăn."
Hé hé, bởi vì bản thân thèm ăn nên học, cô lén nghĩ trong lòng, sau đó vênh váo nói: "Anh biết nấu cơm không?"
"Anh biết rửa chén."
"Hỏi một đằng mà trả lời một nẻo." Ôn Noãn không hài lòng kháng nghị nhưng cũng không nhịn nổi mà tưởng tượng.
Sau này cô với Trương Dực Chẩn có phải cũng tốt đẹp như ba và mẹ anh, cùng nhau rửa chén trong nhà bếp suốt mấy chục năm, kể cho nhau những chuyện lặt vặt trong ngày, khi tắt nước thì những chén đĩa men sứ trên kệ đều sạch loáng, như thế lãng mạn biết bao.
"Anh cũng biết dùng lò vi sóng với nồi cơm điện." Anh nói.
Hai thứ đó thì có thể làm ra được món gì ngon chứ? Cô cảm thấy bản thân thật vĩ đại, "Bái em làm thầy đi, vi sư nhất định sẽ truyền tất cả sở học cho con."
Anh ngó lơ cô, nói thật anh còn ước gì được ăn thức ăn nhanh hâm trong lò vi sóng hơn.
"Món em nấu là mỹ thực Tô châu chính tông, anh đừng phủ định như vậy được không?" Khẩu vị của bản thân có vấn đề mà còn muốn trách cô? "Vậy thì tại sao em không giống người đẹp Giang Nam lả lướt dịu dàng vậy?"
"Em không phải là người đẹp Giang Nam thì là gì?." Cô giận giữ nhéo một bên tai của anh.
Trương Dực Chẩn hạ thấp giọng, nói khẽ, "Em là một vệt sáng."
Cuộc đời anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ngày tháng trôi qua rất bình thường, hơn nữa anh cũng muốn mình cứ sống như vậy mãi. Nhưng chiều mưa nọ, một vệt sáng bỗng rọi lên con tim vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng của anh. Gặp gỡ Ôn Noãn, anh mới biết những năm tháng anh sống trước đây có một lỗ đen rất lớn, còn cô là một vệt sáng, xuyên qua tấm cửa sổ đen trắng rõ ràng (con mắt ấy) khiến cho thế giới vừa lý trí lại quy cũ xuất hiện cầu vồng bảy sắc.
"Hả? Anh nói gì?" Thực ra cô nghe rõ nhưng hi vọng anh lặp lại lần nữa.
"Có đọc
"Anh nói khiếp quá." Sao lại nói tới chuyện giết người rồi. Cô sờ má, đột nhiên ợ một tiếng.
Ài, mình cũng không khá hơn chút nào, không ngờ lại liên tục ợ trước mặt Trương Dực Chẩn, mất hình tượng quá, dù tuy hình tượng của cô cũng chẳng có là mấy.
Trương Dực Chẩn đề nghị, "Em muốn vào thăm phòng của anh một lát không? Anh đi pha cho em một ấm trà trợ tiêu hóa."
Phòng của anh rất sạch sẽ, màn cửa và drap giường màu xanh, trên kệ sách được làm bằng gỗ hồ đào cất rất nhiều sách được phân loại kĩ, có rất nhiều bằng khen nhưng không treo lên tường mà xếp thành chồng rồi đặt ở một góc hẻo lánh trên kệ.
"Sắp tới mùa đông rồi, màu sắc phòng anh như vậy có thấy lạnh quá không, em thấy nên trang trí thêm những vật dụng màu đỏ hay màu da cam thì mới có thể có cảm giác ấm áp bên lò sưởi."
Trương Dực Chẩn tới gần, để mâm lá khô tỏa hương thơm ngát lên bàn rồi đi lấy ấm cùng tách trà.
Ăn cơm xong rồi mà còn ăn thêm món ăn nhẹ nữa hả?
"Dực Chẩn, điểm tâm này là gì vậy? Vừa đắng vừa chát lại vừa cứng, rất khó ăn." Thấy anh bưng khay trà đứng im bất động, cô kỳ quái hỏi: "Không phải anh định pha trà hả, sao không vào?"
"Trà bị em ăn hết rồi, pha gì nữa?" Trương Dực Chẩn vuốt trán, nhìn cô lột hết vỏ lá ở bên ngoài rồi bẻ một miếng nhai trong miệng.
"Đây là trà?" Cô nhìn cục tròn tròn màu nâu trên tay, chẳng phải lá trà là từng sợi nhỏ hay sao, sao lại có hình dạng như thế này?
"Trà Phổ Nhị thường được ép thành hình lập phương hoặc hình tròn."
Nghe nói khi lá trà vừa lưu truyền vào phương Tây, người châu Âu không biết cách pha chế chính xác nên thả đại vào nước đun sôi, nhưng không ngờ ngày nay ở đất Trung Hoa lại có người trực tiếp dùng trà làm điểm tâm, thực sự chỉ hơn chứ không kém.
Ông trời của tôi ơi, cô lúng túng cười, nói lảng sang chuyện khác, cầm con dấu màu vàng trên bàn sách lên nhìn tới nhìn lui, biết được hai chữ khắc trên đó là: "Thận độc."
"Em đọc được hai chữ đó?" Anh hơi kinh ngạc. Đây là thể chữ phồn thể, hơn nữa do con dấu hình tròn nên góc cạnh mặt chữ cũng được xử lý, bình thường rất khó ai đọc được.
"Bộ em trong mắt anh đần lắm hả... đâu phải mù chữ đâu nên đương nhiên đọc được rồi." Xem nhiều phụ đề phồn thể phim Hồng Kong nên biết mấy chữ này cũng thường.
"Ở một mình thì còn cần cẩn thận gì? Hay đây là yêu cầu anh tự đặt ra cho bản thân, ở ngoài một mình thì phải cẩn thận không thể qua loa?"
Trong văn chương xưa thường hay nhìn thấy từ này, nó có nguồn gốc từ
"Em có ý kiến gì hả?"
"Không, không có, có điều em đã hiểu vì sao anh không biết nấu ăn."
Quân tử quân tử, phải xa nhà bếp.
Lật nhìn album ảnh của anh, hình chụp từ nhỏ tới lớn của anh chỉ có một quyển. Còn cô thì cứ mỗi nửa năm lại nhét vào một tấm nên nhiều hơn anh nhiều. Trương Dực Chẩn không thích chụp hình, cô từng yêu cầu anh đi chụp hình Hàn Quốc nhưng hỏi mãi anh vẫn không chịu đáp ứng. Trong album ảnh chỉ toàn là hình tốt nghiệp, hình chụp tập thể, hình ảnh gia đình nhưng không hề có một tấm hình đơn nào để cô sưu tầm cả.
Không sao cả, ngắm nhìn chính anh vẫn tốt hơn.
Trương Dực Chẩn nhìn cô sờ loạn khắp phòng, còn tỏ vẻ hứng thú rất lớn với từng món đồ trang trí trong phòng. Trừ cha mẹ ra thì anh chưa bao giờ cho ai khác bước vào phòng ngủ của anh, thậm chí nhân viên quét dọn cũng chưa bao giờ vào bởi vì anh đã dọn dẹp phòng của mình tươm tất sạch sẽ.
Nhưng khi Ôn Noãn đứng trước tủ sách ngửa mặt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đầy vẻ vui sướng thì anh cũng vui theo. "Ai nha, cây dù hôm trời mưa còn ở đây nè."
Nhìn thấy cây dù quen thuộc trong hộc tủ, lòng cô thấy rất thân thiết. Lần đầu bọn họ gặp nhau, Trương Dực Chẩn đã dùng cây dù này tiễn cô về phòng trọ.
"Em thích hả? Vậy tặng cho em."
"Không thể tặng dù được." Cô chân thành nói, "Hài âm của tặng dù là phân tán, là điềm xấu."
"Mê tín." Trương Dực Chẩn phản bác, "Hơn nữa dù tặng dù thì chúng ta cũng không phân tán."
"Nhưng ~" Ôn Noãn cúi đầu xuống, ấp a ấp úng, ngón tay nhỏ nhắn xoắn xoắn một góc màn cửa sổ khiến cho tấm màn thẳng thướm nhăn nheo, sau một lúc lâu mới hạ được quyết tâm, khẽ giọng nói, "Đêm qua em có gọi về nhà, nói với ba mẹ em có bạn trai." Rồi mở to mắt nhìn anh nhưng cũng vội vàng cúi xuống, "Nhưng, hình như bọn họ không đồng ý lắm."
"Tại sao?" Trương Dực Chẩn chấn động, vội vàng tới gần nắm chặt hai bàn tay đang xoắn màn cửa.
"Đương nhiên sợ em gặp người xấu." Cô cúi đầu, hai hàng mi dài như cánh bướm đập nhẹ, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi thì sẽ sợ hãi bay đi mất.
Cảm giác sợ hãi không biết tên dâng lên, anh cố gắng ổn định tinh thần, hi vọng mình có thể tạo lòng tin cho cô, "Anh nghiêm túc với em. Có cần anh làm gì không?"
Ôn Noãn nhịn không nổi nữa mà cười rộ lên, tự thưởng giải nữ chính Oscar ình.
"Không có, ba mẹ em nói sinh viên bây giờ yêu đương là chuyện rất bình thường, chỉ cần đừng chậm trễ việc học là được. Có em khen anh lên tới trời thì sao họ có ý kiến gì chứ?"
Nếu như không phải do diễn xuất của cô quá thật thì chắc chắn do anh quá khẩn trương nên mới mất năng lực phán đoán.
Có câu, quan tâm tất loạn mà.
"Em!" Anh giận tái mặt. Không ngờ cô lại lấy việc này ra giỡn.
"Híc, sau này em sẽ dẫn anh về nhà của em, nhà của em ở trên con đường nổi tiếng nhất Tô Châu, rất dễ tìm. Để em vẽ bản đồ cho anh." Cô nhìn thấy nét mặt không vui của anh thì tiếp tục nói lảng sang chuyện khác, tay chân luống cuống cầm một tờ giấy trắng vẽ vài nét. Mới đầu chỉ vẽ tên đường cùng đường đi, sau đó nhất thời cao hứng nên vẽ luôn bồn hoa cùng mấy cửa hàng.
"Please, em vẽ bản đồ hay tranh phong cảnh vậy." Anh ý kiến.
"Đây là phong cách cá nhân của em, có hiểu không?" Cô không thèm tiếp thu ý kiến của anh.
Tuy đường nét rất loạn nhưng nét vẽ của cô rất đẹp, chỉ đặt vài nét rời thôi mà đã có thể vẽ thật sinh động.
"Em từng học vẽ hả?" Cô lắc đầu, "Em đây là tự học thành tài." Cô đọc nhiều manga nên tự nhiên cũng thấy ngứa tay bắt chước vẽ theo, "Bổn cô nương đây là lan tâm huệ chất, đa tài đa nghệ."
"Cái nào cũng biết, nhưng cái nào cũng dở."
"Học thành tài mần chi, giỏi quá cũng chẳng thú vị gì cả. Tỉ như ai đó là quái vật mỗi năm đều nhận được khen thưởng ~" Cô xấu xa liếc nhìn đống giấy khen chất chồng trong góc.
"Vậy sao em còn thích anh?"
"Ai bảo mắt của em không tốt chứ?" Thở dài và... thở dài.
"Nói giống như anh là con mọt sách vậy."
"Không, không phải mọt sách. Thế nhưng khi anh leo núi thì luôn leo những ngọn núi cao hơn rất nhiều so mực nước biển, độ khó cũng cao; khi anh xem phim thì chỉ quan tâm tới nội hàm cùng kỷ xảo, quá cứng nhắc. Còn em thì không." Nếu như cô quyết chí thì tự nhiên sẽ có thể đạt được thành công trong lĩnh vực nào đó; tuy nhiên cô chỉ thích làm những việc mình thích, không chú trọng đến thành quả.
"Phải, trước đây anh cũng cho rằng chúng ta không thích hợp với nhau." Trương Dực Chẩn mỉm cười, thật không ngờ, họ cũng rất hợp.
Cuối cùng cũng vẽ xong, cô đưa tay chỉ trỏ: "Sau này anh có thể coi bản đồ trên tờ giấy này tìm đến nhà của em. Ở Tô Châu có cầu nhỏ bắt ngang sông rất tinh xảo, không biết anh có thích không nữa?"
"Anh nhất định thích."
Ngôi thành nhỏ ở Giang Nam đó bỗng trở nên dịu dàng trong tâm tưởng của anh. Thì ra thích một địa danh nào đó là vì đã thích ai kia.
"Nè nè nè, bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi, có ai muốn rời giường hay không?" Ôn Noãn đã rửa mặt xong mở miệng đánh thức mọi người. Cả phòng im lặng, không ai để ý tới cô.
"Hành Vân, mệt cậu hồi trước hay dạy dỗ rằng ai dậy sớm thì thế giới này sẽ thuộc về người đó, sao bây giờ cậu lại ngủ mê như con rùa đen ngủ đông vậy."
"Muốn hết phiền, chỉ có ngủ." Giọng nói mơ hồ vang lên.
"Cậu thì phiền gì chứ? Không dậy thì không dậy, cần gì phải ngâm thơ. Bắt nạt người ta dốt văn hả.
Có hơn phân nửa con gái trong trường hâm mộ Hành Vân muốn chết, cô thường xuyên nhìn thấy fan hâm mộ Ngô Đạc đỏ mặt nói với bạn: hôm nay tớ thấy Ngô Đạc đó.
Giống hệt như nhìn thấy minh tinh vậy.
Nếu như cô còn phiền thì chẳng phải người khác phải nhảy lầu hay sao.
Cô u oán nhìn khuôn mặt bị chăn che lại một nửa, quyết định nên tự lực cánh sinh.
"Ôn Noãn, cậu chờ một chút." Hứa Gia gọi cô lại.
Cuối cùng cũng có người thương cô, Ôn Noãn cảm động ôm Hứa Gia vừa chui ra khỏi chăn, "Tớ biết cậu tốt với mình nhất mà, Gia Gia, một lát nữa chúng ta uống sữa đậu nành rồi ăn sáng chung nha, sau đó thì -"
"Dừng..." Cô yếu ớt cắt ngang, "Tớ vốn định ra cửa nhưng giờ có cậu thì phiền cậu vậy." Cô trưng vẻ mặt nịnh nọt ra, "Hồ Lạc Kiệt gửi tặng tớ một chiếc khăn quàng cổ qua bưu kiện, cậu giúp mình đến bưu điện nhận nha, giấy chứng minh thì tớ để trong ngăn trái bàn học." Chỉ chỗ xong thì Hứa Gia lại tiếp tục chui vào chăn ngủ ngon lành.
Kết bạn cẩu thả ah ~
Một tiếng sau, Hứa Gia trợn mắt há hốc mồm nhìn Ôn Noãn xách theo một túi len sợi màu cà phê bước vào cửa, ánh mắt với tóc đều dựng thẳng lên.
"Dù tớ không đi chung với cậu nhưng cậu cũng không nên phải hủy khăn quàng cổ của tớ thành len sợi cho hả giận chứ?" Quá đáng rồi, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú." Ôn Noãn cười, lấy một cái túi khỏi túi xách, "Đây mới là khăn quàng cổ của cậu. Len sợi này là tớ định đan áo len cho Trương Dực Chẩn."
Hứa Gia giật mình nhìn cái túi mà cô ngày nhớ đêm mong tưởng chừng như đã bị mụ phù thủy xấu xa hủy thi diệt tích, "Cậu muốn đan áo len?"
"Không được hả?" "Ah ha ha, ah ha ha ha!" Cô cười như vũ bão, "Bức tranh thêu kiểu chữ thập mà năm trước cậu muốn đan cho tớ giờ làm xong chưa?"
Kỳ nghỉ đông năm nhất, Ôn Noãn hùng hổ nói muốn thêu kiểu chữ thập vào gối ôm tặng cho cô, hình vẽ là một con chuột mickey thắt nơ bướm.
"Thêu xong - thêu xong một nửa nơ bướm rồi -" "Chính là như vậy, cậu có đủ kiên nhẫn đan áo len không? Đánh chết tớ cũng chẳng tin."
"Đó là bởi vì đối tượng không giống nhau. Đan cho người yêu sẽ có động lực hơn, lần này tớ muốn tặng cho Dực Chẩn, khẳng định sẽ khác."
"Ài, Ôn Noãn, cậu hết cứu rồi."
"Muốn đan thì cứ đan, mặc kệ người ta nói gì. Như vậy mới đúng là Ôn Noãn."
Tống Hành Vân giựt lấy quyển tiểu thuyết trên tay Ôn Noãn, "Tớ mượn tiểu thuyết của cậu đọc, có được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, cuối cùng cậu cũng chịu bước vào con đường nghiện ngập tiểu thuyết ngôn tình mà không có lối thoát này rồi hả? Hành Vân, chẳng phải cậu nói xem mấy thứ này rất nhàm hay sao?"
"Không làm chuyện nhàm chán thì sao có thể nhìn thấy cỏ mọc nơi vực thẳm."
"Trời ơi, sao hôm nay cậu văn vẻ vậy?" Cô xích lại cần đọc ké một trang.
"Tớ đang đọc tới đoạn nữ chính hiểu lầm nam chính nên quyết định chia tay, vì vậy đã vào phòng tắm châm lửa đốt hết những ảnh chụp trước kia, muốn quên hết quá khứ."
"Ài, cần gì phải đốt ảnh chụp chi cho cực khổ vậy, vừa mệt lại vừa nguy hiểm." Ôn Noãn thở dài như người trải qua nhiều cay đắng cuộc đời, "Nếu như là tớ, tớ ngã chỗ nào thì sẽ đứng lên ở chỗ đó, cách tốt nhất để quên tình cảm cũ là đầu tư vào một đoạn tình cảm mới, khi nắm tay bạn trai mới đi hẹn hò thì cóc ghẻ mới thèm nhớ tới mấy thứ không muốn nhớ."
Hành Vân đọc rất lâu mới lật sang trang khác, "Nói thì dễ nhưng làm thiệt mới thấy khó. Nếu như cậu chia tay với Trương Dực Chẩn thì cậu có thể đi tìm mục tiêu mới ngay được không?"
Cô bị vạch trần nên ngượng ngùng đảo mắt rồi mạnh miệng, "Có bạn gái tốt như tớ đây, anh ấy dám buông sao!"
Cô chăm chú nhìn sách hướng dẫn, cầm kim trúc cẩm thận đan qua đan lại, ngang hai dưới ba, trong ba châm có một châm lên.
Sợi len mềm mại dài ngoằn nhẹ nhàng lướt qua các khe ngón tay của cô, khi ôm chúng vào lòng thì cảm giác thật giống như đang ôm người đẹp mềm mại như ngọc. Đan áo len mùa đông cho anh, cô dường như cảm thấy mình đã trở thành super Ôn Noãn.
Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi - Lam Ninh Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi