The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2600 / 7
Cập nhật: 2017-12-29 18:03:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Tài Nữ
dit: Hắc Phượng Hoàng
Diệp Trăn chậm rãi vào trong điện, còn chưa kịp hành lễ đã được Thánh Nguyên Đế đỡ lên, ấm giọng nói, “Thời tiết lạnh giá ngươi không ở trong Cam Tuyền cung, đi ra làm chi? Coi chừng nhiễm lạnh bị bệnh.”Diệp Trăn khoát tay đang định nói vài lời, bỗng nhiên lại ho khan, đôi má tái nhợt bởi vậy nhiễm lên một tầng ửng đỏ, nhìn qua quả thực đáng thương. Thánh Nguyên Đế vội vàng kéo nàng đến trên giường ngồi xuống, mệnh Bạch Phúc lấy thêm chậu than. Ho hồi lâu, Diệp Trăn cuối cùng cũng thở đều đều, thoáng nhìn rương hòm đặt bên chân, cười nói, “Bệ hạ, ngài đang đọc sách ư? Buổi tối ánh nến lờ mờ, không tốt cho mắt, không bằng nô tì đọc giúp ngài vài đoạn.”
“Ngươi sợ ánh nến làm bị thương con mắt trẫm, sẽ không sợ bị thương ánh mắt của mình sao? Huống hồ ngươi vừa mới ho một hồi, phải nên bảo hộ cuống họng cho tốt.” Thánh Nguyên Đế tiếp nhận áo khoác trong tay Bạch Phúc, choàng lên đầu vai Diệp Trăn, còn nhét một cái ấm lô vào trong ngực nàng.
Được người cẩn thận chiếu cố, trong lòng Diệp Trăn ngọt như uống mật, càng phát phóng âm lượng dịu dàng, “Bệ hạ cả ngày phê duyệt tấu chương, con mắt đã rất mệt mỏi rồi, nô tì thấy nằm mãi trên giường sẽ như một phế nhân, phải nên đọc sách, để cho đầu óc hoạt động. Bệ hạ yên tâm, nếu như cuống họng nô tì không khỏe, sẽ dừng lại.”
Thánh Nguyên Đế thương tiếc thân thể nàng gầy yếu, ưu tư trong lòng, tìm cho nàng sự kiện khô khốc cũng rất có ích lợi, vì vậy đưa《 trúc thư kỷ niên》trong tay tới, “Được rồi, đọc hai trang này đi. Ngươi ngày thường nếu như cảm thấy buồn khổ không vui, có thể triệu mẫu thân ngươi vào cung trò chuyện, đừng chỉ nằm nghĩ quẩn.”
“Tạ bệ hạ thương cảm.” Diệp Trăn cười đến cực kỳ điềm mật, ngọt ngào, tiếp nhận nhìn lời tựa, kinh ngạc nói, “Đây là bản sách gì? Chưa bao giờ thấy qua nó.”
“Một bản sách lịch sử, rất ít thấy.” Nếu như Quan Tố Y không đề cập tới, Thánh Nguyên Đế cũng không biết còn có một bản sách lịch sử như vậy. Hắn ngày thường nếu muốn nghiên cứu sử học, văn sĩ Trung Nguyên chung quanh chỉ biết đề cử 《 Thượng thư 》 hoặc 《 sử ký 》, dường như hai quyển này mới là chính thống.
“Làm sao bệ hạ không xem《 sử ký 》?” Diệp Trăn chỉ tùy ý nhắc tới, rất nhanh mở ra trang sách bắt đầu đọc; “Xưa kia Nghiêu đức suy, làm tùnhân của Thuấn…” Chỉ đọc một đoạn ngắn, nàng liền lắc đầu bật cười, “Bệ hạ, khó trách bản sách lịch sử này ít thấy như thế, thì ra là bẻ cong lịch sử.”
“Sao ngươi biết nó bẻ cong lịch sử? Lịch sử chính thức là cái gì, ai có thể nói được rõ ràng chứ?” Thánh Nguyên Đế trầm giọng hỏi lại.
“Đây là lần đầu nô tì trông thấy trong sử sách chú giải như vậy. Thời kỳ thượng cổ tài nguyên thiếu thốn, sinh hoạt khó khăn, từ thủ lĩnh cho tới thứ dân, đều phải đốt rẫy gieo hạt, ăn tươi nuốt sống mới có thể còn sống. Người trên, thủ lĩnh cần làm gương tốt cho binh sĩ, sinh hoạt càng thêm không dễ. Thu hoạch lương thực, đánh tới con mồi, căn cứ miệng người bình quân phân phối xuống dưới, không ai được nhiều hơn một chút, cũng không ai ít hơn một phần, cũng bởi vậy, thiên hạ chỉ biết của công, không biết có tư, cho nên, chế độ nhường ngôi đúng thời cơ mà sinh. 《 sử ký Ngũ Đế bản kỷ 》 xưng: ‘Thiên hạ Minh Đức đều từ Nghiêu đế”, bởi vậy có thể thấy được người Thượng Cổ đương thời ít phân tranh, đi đức chính, mà thanh danh tốt đẹp sự tình thiên cổ như thế, lại bị vu oan thành một bộ dạng khó chịu thế này, quả thực là rất đáng hận.” Diệp Trăn buông sách, than thở nói, “Bệ hạ, bút nhà sử học không giống với văn sĩ bình thường, nếu như hơi có lỗ hổng, bọn họ khống chế chính là năm tháng đã từng chói lọi, cũng là của tổ tiên và hậu nhân chúng ta nhận thức.”
Thánh Nguyên Đế bình tĩnh nhìn nàng rất lâu sau mới cười nói, “Khó trách lúc tại Liêu Đông, chư tướng trong quân đều khen ngươi là tài nữ đệ nhất Trung Nguyên, quả nhiên kiến thức bất phàm.”
Diệp Trăn liên tục khoát tay khiêm tốn, để《 trúc sách kỷ niên 》vào rương hòm, lại lấy ra một bản 《 Thượng thư 》 đọc. Nàng nghĩ, bệ hạ tôn trọng Nho học, chắc chắn càng thêm ưu ái với sáng tác của Khổng Thánh, hơn nữa trong quá trình đọc sách nàng còn có thể làm chú giải, thỏa thích biểu hiện ra tài hoa của mình, chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim sao? Những ngày này, nàng kỳ thật không hề nhàn rỗi chút nào, chỉ cần là sách vở dính dáng tới nho học, đều lặp đi lặp lại nghiên cứu thấu triệt, không sợ khi nói chuyện cùng bệ hạ không có gì để nói. Nói vậy, nói không chừng có thể ngủ lại Vị Ương Cung, thực sự trở thành nữ nhân của bệ hạ.
Nhưng mà nàng tưởng tượng rất mỹ diệu, sự thật lại hoàn toàn trái lại, chỉ đọc nửa khắc đồng hồ, Thánh Nguyên Đế liền khoát tay nói, “Trẫm mệt mỏi, ngươi đi xuống đi.” Dứt lời lấy tay chống trán, khuôn mặt buồn ngủ.
Diệp Trăn hô hấp ngưng trệ, biểu tình □□, nhưng chỉ là một cái chớp mắt lại khôi phục bình thường, đứng người lên tự nhiên hào phóng cáo từ. Đi ra ngoài thật xa, nàng vẫn xây dựng lại những gì xảy ra trong Vị Ương Cung, nhớ lại từng câu từng chữ mình nói, vò nát rồi, cẩn thận suy nghĩ suy, cuối cùng không phát hiện chỗ nói lỡ, lúc này mới yên lòng lại.
Mà cùng lúc đó, Thánh Nguyên Đế nhặt《 trúc sách kỷ niên 》nàng ném lên, lật đến trang kia, cười cười không rõ ý tứ hàm xúc.
Bạch Phúc thấy bệ hạ không triệu phi tần tới ngủ, ngay cả Diệp Tiệp dư sủng ái nhất cũng không thể ngủ lại, mắt thấy hắn đã 27-28, mà vẫn đứng một mình, không có con nối dõi truyền thừa, không khỏi có chút nóng nảy, cũng không dám khích lệ rõ ràng, vì vậy uyển chuyển nói, “Diệp Tiệp dư không hổ là tài nữ đệ nhất Trung Nguyên, nàng nói những lời kia, nô tài đơn giản chỉ cần một chữ nhỏ cũng không nghe hiểu. Trong toàn cung đếm tới đếm lui, cũng chỉ có nàng có thể tâm sự cùng bệ hạ, giải lao, tránh cho ngài mệt nhọc quá độ bị thương thân thể.”
Thánh Nguyên Đế lật qua một trang, trầm ngâm nói, “Văn hóa Trung Nguyên bác đại tinh thâm, mặc dù là lời nói phố phường quê mùa, cũng lộ ra rất nhiều nhân sinh trí tuệ huyền diệu khó giải thích. Có một câu nói là gì ấy nhỉ? Một thùng nước, nửa thùng nước…”
Bạch Phúc cười tiếp lời, “Khởi bẩm bệ hạ, là ‘Một thùng nước dao động không vang, nửa thùng nước nhiều người biết tới*.”
[*một thùng nước….:Thành ngữ này nói: người chân chính có tri thức, học vấn là người vô thanh vô tức, khiêm tốn cẩn thận, vàngượclại ***Giốngcâu Thùngrỗngkêuto củaViệtNam nhà mình nhỉ??hehe ]
Thánh Nguyên Đế gật đầu nói, “Đúng là câu này.” Cuối cùng không tiếp tục nói nữa.
Bạch Phúc đợi cả buổi cũng không đợi được câu tiếp theo, không khỏi giơ lên con mắt nhìn lại, thấy bệ hạ thần sắc chuyên chú, lạnh lùng, không có dấu hiệu bị lấy lòng, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, lời nói quê mùa mới vừa nói kia là đang mịt mờ mà trào phúng Diệp Tiệp dư là thứ tài nữ gà mờ.
Bạch Phúc lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh nơi thái dương, thầm nghĩ có phải mình đoán sai rồi? Làm sao Hoàng Thượng lại chướng mắt Diệp Tiệp dư cơ chứ? Toàn bộ trong cung, chỉ có dung mạo Diệp Tiệp dư đẹp nhất, tài hoa thịnh nhất, tính tình cũng dịu dàng mềm mại, huệ chất lan tâm, như Hoàng Thượng ngay cả nàng cũng chướng mắt, còn có thể vừa ý ai?
Trong khi đang suy đoán lung tung, lại nghe cấp trên truyền đến thanh âm lười biếng, “Năm đó Cửu Lê Tộc ta bại bởi bộ lạc Hoa Hạ, tộc nhân đều bị tù làm nô lệ, chảy hết mồ hôi và máu chỉ cầu mạng sống, mà tộc nhân của ta trồng ra lương thực, đánh tới con mồi, đều để cung phụng thủ lĩnh bộ lạc Hoa Hạ. Ta không biết lịch sử người Hán các ngươi, lại biết rõ lịch sử Cửu Lê Tộc. Nô lệ từ lúc trước đã sinh ra, thủ lĩnh bộ lạc có được tối đa nô lệ, làm sao sẽ tự mình đi làm việc tay chân? Mà dân chúng bình dân hơi tích lũy được dư tiền tài, đầu tiên nghĩ đến chỉ là mua một tên đầy tớ trở thành gia súc sai khiến. Cái gọi là chỉ biết công không biết có tư, từ xưa đến nay chính là một câu chuyện cười, nhưng một số nhà sử học lại dùng lý niệm của mình đi khống chế vặn vẹo lịch sử, che dấu đáng ghê tởm đi, loại bỏ hư thối đi, chỉ để lại những cái mà bọn họ cho là tốt đẹp thôi. Được làm vua thua làm giặc, chữ này nói thật chính xác, lịch sử thường là do người thắng biên soạn, mà kẻ thất bại đã thành tặc tử giặc cướp, chết chưa hết tội.”
Bạch Phúc lúng ta lúng túng không dám nói, vừa lau mồ hôi lạnh mới tranh nhau sợ xông ra, thầm nghĩ khó trách bệ hạ sẽ châm chọc Diệp Tiệp dư, thì ra là lời của nàng đâm chọt chỗ đau của bệ hạ. Đang lúc trong điện lâm vào giống như chết yên lặng, lại nghe thấy cấp trên truyền đến một hồi tiếng cười nhẹ nhàng, “Trẫm nói với ngươi cái này làm chi, ngươi nghe không hiểu. Tìm sáng tác của Tả thị gia tộc ra đây, trẫm muốn xem.”
“Tả thị gia tộc?” Bạch Phúc vừa rồi bị dọa, đầu óc có hơi chuyển không kịp
“Tả thị Tả Bác Hùng.” Giọng điệu Thánh Nguyên Đế hơi có vẻ không kiên nhẫn.
“Ah, Tả thị! Sử học thế gia Tả thị!” Bạch Phúc bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chổng mông lên tìm kiếm trong rương.
——
Quan Tố Y trở lại Hầu phủ vừa giờ dùng bữa tối, Minh Phương dọn chén dĩa xong thần thần bí bí nói, “Tiểu thư, ngài chân trước vừa ra phủ, Lưu thị chân sau đã tới rồi, trước đi xem đại thiếu gia bị thương, khóc rống một hồi, sau đó kéo Hầu gia sang một bên nói chuyện. Nô tỳ không dám tới gần, lờ mờ nghe thấy vài câu, nói cái gì ‘Dì nhỏ ” ‘Nạp thiếp ” ‘Đồ cưới ” ‘Lo lắng’ vân…vân, mây mây. Tiểu thư, có phải Diệp gia muốn đưa một đứa con gái tới làm thiếp cho Hầu gia không?”
Minh Phương không ngu ngốc, trái lại, nàng còn là quá thông minh, cho nên tâm mới có thể càng biến càng lớn. Quan Tố Y tán thưởng liếc nhìn nàng một cái, cười nói, “Nạp thiếp thì nạp thiếp, ta thu toàn bộ.”
Minh Phương kinh hãi, đang định khổ khích lệ, lại nghe thấy thanh âm thông bẩm của tiểu nha hoàn bên ngoài truyền đến, nói là Hầu gia và đại tiểu thư đến đây, muốn dùng bữa cùng phu nhân. Quan Tố Y tranh thủ thời gian sai Minh Phương đi tới phòng bếp truyền vài món ăn, mà lại lần nữa dặn dò phải nấu một chung canh con rùa.
Minh Phương hết cách, đành phải đầy bụng tâm sự mà đi.
Đồ ăn rất nhanh dâng đủ, ba người bày ra bộ dáng cùng vui vẻ giúp nhau gắp thức ăn. Một phen nói nhăng nói cuội, Triệu Lục Ly mới nói đến vấn đề chính, “Nghe mẫu thân nói, bà đã giao đồ cưới của Trăn… vong thê lưu lại cho ngươi quản lý? Hi Nhi sắp luận gả rồi, không bằng ngươi giao đồ cưới lại cho nó đi, cũng để cho nó sớm làm luyện tập.”
Giao cho Triệu Thuần Hi đương nhiên có thể, nhưng lại không thể quá mức dứt khoát, miễn cho ngày sau Triệu Thuần Hi kinh doanh không được lại chạy tới khóc sướt mướt bảo nàng hỗ trợ, cuối cùng không được cái gì tốt, ngược lại lại như đời trước, bị gán tội danh gì đấy. Khoản đồ cưới này xử trí như thế nào, trong lòng Quan Tố Y sớm có kế hoạch, vì vậy cười nói, “Đồ cưới vốn là của Hi Nhi, nên do chính nó quản lý. Nhưng mẫu thân đã giao cho ta trông giữ, cũng tín nhiệm biểu hiện của ta, trong đó nếu là xảy ra điều gì sơ suất, cho dù ta có một vạn cái mồm cũng không nói rõ được. Danh sách đồ cưới ta có thể giao cho Hi Nhi trước, nếu như nó lo lắng, hiện tại có thể dẫn người đi vào nhà kho kiểm tra thực hư. Nhưng, trước khi giao nhận chính thức, ta mạo muội hỏi một câu, nó có biết số học, xem sổ sách, kiểm toán, điều hành nhân sự không? Có thể hiểu được khám kiểm phẩm hàng tốt xấu, cân nhắc giá cả hàng hóa chênh lệch các nơi, cũng đánh giá lợi nhuận được mất trong đó không?”
Bản thân Triệu Lục Ly không hiểu, nói chi tới con gái? Đối đãi với đứa con giống Diệp Trăn tám phần này, có thể nói là hắn dốc hết tất cả sở hữu, một lòng tài bồi theo khuôn mẫu Diệp Trăn, cho nên vừa được mười ba tuổi, lại chỉ biết cầm kỳ thư họa, về tục vụ thì dốt đặc cán mai. Đôi má hắn đỏ lên, ánh mắt dao động, nhất thời lúng ta lúng túng khó tả.
Triệu Thuần Hi không phục lắm, đang định phản bác, thì thấy Quan Tố Y lấy ra một bàn tính nhỏ tinh xảo, từ từ nói, “Một cộng một, cộng hai, cộng ba, liên tục cộng đến 99 là bao nhiêu, ngươi tính ra cho ta. Tính toán đúng, ta lập tức sai người mang đồ cưới tới sân của ngươi, cộng sai, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi theo ta học tập quản lý quỹ. Danh sách đồ cưới này, chỗ Lão phu nhân có một phần, nhà ngoại ngươi có lẽ cũng có một phần, hôm nay ta lại sao ba phần, chúng ta mỗi người một phần. Cho nên ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không chiếm bất luận cái gì của Diệp gia ngươi.”
Triệu Lục Ly bị nàng nói chuyện thẳng thắn khiến cho xấu hổ không thôi, vội vàng giải thích, “Phu nhân đã hiểu lầm…” Mà Triệu Thuần Hi thì nắm bàn tính, đầu ngón tay phát run.
Quan Tố Y đưa tay đánh gãy đối phương, giọng điệu rất thận trọng, “Các ngươi cũng đừng vụng trộm oán ta ‘Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử “, ta không phải tiểu nhân, thực sự sợ bị người hiểu lầm, nhất là loại hiểu lầm muốn chết tham ô đồ cưới của vong thê của chồng này. Ta là kế thất, vốn là đi lại gian nan, nếu đi sai bước nhầm sẽ rước lấy chỉ trích, Hầu phủ, Quan gia càng bị bôi đen. Quan gia hôm nay là gương tốt thiên hạ, đạo đức điển hình, Bạch bích không tỳ vết, không cho làm bẩn, bởi vậy, ta càng để ý mỗi tiếng nói cử động của mình hơn ngươi, càng hiểu được khắc kỷ phục lễ, giúp mọi người làm tốt đạo lý.”
Triệu Lục Ly càng phát ra xấu hổ, ngay cả đầu cũng không nâng nổi.
Quan Tố Y không nhìn hắn, gõ mặt bàn, âm thanh nhàn nhạt nói, “Bắt đầu được rồi.”
Triệu Thuần Hi thật sâu cảm thấy, mỗi lần tới tìm Quan Tố Y đều là tự rước lấy nhục, lần tới nhất định phải làm đủ chuẩn bị mới đến.
Ai Yêu Ai Ai Yêu Ai - Phong Lưu Thư Ngốc Ai Yêu Ai