We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 322 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1710 / 16
Cập nhật: 2017-09-25 04:56:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 197:
ruyện Tiên Hiệp - -Y
"Nhan Nhan, lại đây" Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt trầm tĩnh, như chỉ nhìn Tịch Nhan, không hề để ý đến Nam Cung Ngự đang ở trong phòng
Tịch Nhan hơi cắn môi, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự, liếc mắt ý bảo hắn mau rời khỏi đây
Nam Cung Ngự cũng đáp lại ánh mắt nàng, khẽ cười lên, ngay sau đó, ánh mắt chuyển về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vương gia, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn như trước chỉ nhìn Tịch Nhan, nàng quay đầu lại liền đón nhận ánh mắt đó, trong nhất thời nàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi qua bên kia cũng không phải, mà ở lại bên này cũng không xong, thế là nàng ngồi xuống giường, tức giận, không để ý đến hai người đàn ông trong phòng nữa.
Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới nhìn về phía Nam Cung Ngự, cũng mỉm cười: "Dự Thân vương là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ sợ ta đây muốn gặp cũng không gặp được."
Tịch Nhan ngồi ở bên gường, lại chợt nhớ đến khi nãy nàng không nói với Nam Cung Ngự là Hoàng Phủ Thanh Vũ không biết chuyện giữa nàng và Thái hậu, nếu Nam Cung Ngự lỡ lời.....
Tịch Nhan không dám nghĩ đến hậu quả, lại đứng dậy, lần này nàng đi về phía Nam Cung Ngự, kéo cổ tay hắn, không ngừng trao đổi ánh với hắn: "Sư huynh, sư huynh tốt của muội, huynh đến nhanh thì cũng đi nhanh được không?"
"Không phải muội muốn gặp ta sao, mới đây mà lại đuổi đi rồi?" Nam Cung Ngự nhướng hàng chân mày đẹp, ôm lấy cánh tay hỏi nàng
Hắn quả thật lo thiên hạ không đủ loạn! Nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ dần trở nên thâm trầm.
Tịch Nhan tức giận đến nỗi hốc mắt lại đỏ lên, nhìn hắn với ánh mắt "huynh tới số rồi": "Ta muốn huynh đi, huynh đi ngay đi!"
Nam Cung Ngự vẫn cứ bất động, ánh mắt lướt qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, trao đổi trong im lặng
Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng lên, bước từng bước đến, đứng phía sau Tịch Nhan, bắt lấy hai tay nàng, thấp giọng nói vào bên tai: "Nhan Nhan, khó có dịp sư huynh của muội đến đây, cũng nên mời huynh ấy ở lại phủ chơi, đúng không?"
Tịch Nhan ngước lên nhìn hắn: "Không cần, huynh ấy có nơi cần đến, không muốn làm phiền chàng đâu, phải không?"
Nam Cung Ngự phía sau thở dài một tiếng, cười nói: "Nhan Nhan à, không may là lần này, huynh không có chỗ nào để đi cả."
Tịch Nhan hít một hơi thật sâu, mới không để bản thân ngất đi, cuối cùng, liếc Nam Cung Ngự một cái, liền quay sang Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Không phải chàng nói vào cung sao? Sao mới được nửa đường lại trở về? Nếu Hoàng thượng biết được thì làm thế nào đây?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thâm trầm, khóe môi toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại không trả lời.
Tịch Nhan thấy sắc mặt hắn thì biết hắn có vẻ không hài lòng, lại nói: "Chàng vào cung trước đi, để sư huynh ở lại đây, ta cùng huynh ấy ra ngoài trò chuyện"
Nói xong, Tịch Nhan không để ý đến Hoàng Phủ Thanh Vũ nữa, xoay người kéo Nam Cung Ngự ra ngoài.
Mãi cho đến khi ra đến hoa viên trong viện, Nam Cung Ngự mới thấp giọng nói: "Nhan Nhan, muội đi chậm một chút, để ý thân mình chứ."
Nghe thế Tịch Nhan bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn hắn: "Huynh sợ thiên hạ sẽ không loạn sao, ở lại đây làm gì chứ?"
Nam Cung Ngự thấy gió thổi qua làm tai nàng có chút phiếm hồng, vươn tay đến che cho nàng, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, để ta ở lại đây, có lẽ còn có thể giúp muội."
"Ta đã nói huynh không giúp được đâu!" Tịch Nhan thấp giọng nói: "Chàng đã phiền lòng vì chuyện này nhiều rồi, ta không muốn khiến chàng lại lo lắng thêm."
"Muội sợ hắn biết muội biết rất nhiều chuyện, hay vẫn sợ hắn nghi ngờ ta với muội?" Nam Cung Ngự cúi đầu hỏi, "Nếu đến lúc này mà hắn vẫn còn ý ghen tuông này nọ, Nhan Nhan, hắn không xứng có được muội."
"Huynh không hiểu!" Tịch Nhan không biết nên nói với hắn như thế nào, lại cảm thấy không thể nào nói nên lời, tâm trí nàng hỗn loạn, qua hồi lâu mới nhìn về phía hắn "Huynh ở lại đây, được thôi, nhưng mà không được khiêu khích chàng, được chứ?"
Nam Cung Ngự nhìn nàng, hồi lâu sau, cuối cũng gật đầu chấp nhận
Lúc hai người trở lại trong viện thì gặp được Thôi Thiện Duyên. Tịch Nhan nghĩ hắn vừa mới tiễn Hoàng Phủ Thanh Vũ ra ngoài, liền phân phó hắn sắp xếp chỗ ở cho Nam Cung Ngự. Hai người cùng nhau dùng cơm trưa, sau đó Tịch Nhan trở về phòng ngay.
Nhưng không ngờ đến, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ở lại trong phòng!
Hắn đưa lưng về phía nàng, đứng ở giữa phòng, không giống đang suy nghĩ việc gì, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích
Tịch Nhan vừa đẩy cửa phòng ra, tiến lên vài bước, cố gắng thuyết phục bản thân phải tươi cười, sau đó tiến lên ôm lấy hắn, để mặt vùi vào ngực hắn: "Chàng sao còn chưa đi?"
"Ta không muốn đi." Hồi lâu sau, giọng nói hắn lạnh nhạt truyền tới.
Tịch Nhan nghe được vẻ không hài lòng trong giọng nói của hắn, ngước lên nhìn mặt hắn, quả nhiên hắn đang cau mày, sau đó bật cười: "Chàng không nhỏ mọn vậy chứ, ăn dấm chua với cả Nam Cung Ngự sao?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn rất khó coi, trong lòng Tịch Nhan khẽ run lên: "Chàng đừng như vậy, huynh ấy chỉ là sư huynh ta mà thôi, hơn nữa, huynh ấy cũng có ý trung nhân rồi, chàng còn ăn dấm chua bậy bạ nữa sao?"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày, khó tin hỏi: "Ý trung nhân?"
Tịch Nhan gật đầu, nói: "Chỉ là cô ấy đã gả cho người khác rồi, thật đáng tiếc. Trước kia Nam Cung Ngự muốn đưa cô ta đi, nhưng cuối cùng lại buông tay."
"Sao nàng biết rõ như vậy?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trong trẻo và lạnh lùng.
Tịch Nhan cười: "Huynh ấy cũng không nói rõ với ta, nhưng vào ngày cô ta thành thân, huynh ấy vượt qua chuyện này có chút khó khăn, thế là mới tâm sự cho ta biết. Huống chi, huynh ấy thường xuyên xuất quỷ nhập thần, ta còn không gặp được, làm sao mà biết thêm gì nữa chứ?"
"Bây giờ nàng thật sự không còn trách chuyện hắn đã lừa nàng sao?"
Tịch Nhan khẽ cắn môi, con ngươi trong trẻo vòng vo: "Bởi vì ta là người khoan dung rộng lượng! Chàng nghĩ.... Ta cũng không tha thứ cho chàng sao?"
Nói xong, nàng hơi kiễng mũi chân, dán môi mình lên môi hắn.
Ở cùng nàng trong không khí thân mật như thế này, hắn bỗng dưng gầm nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy nàng trở về giường, sau đó thuần thục cởi bỏ hết váy áo trên người nàng xuống.
Ý thức được việc hắn muốn làm, Tịch Nhan xấu hổ: "Đừng mà, ban ngày ban mặt đó!"
Hắn vừa cởi quần áo vừa hôn vào môi nàng: "Nàng sợ gì chứ, cũng không phải chúng ta chưa từng thế này?"
Tịch Nhan không chịu được thở hổn hển một tiếng.
Kỳ thật, nàng cũng rất nhớ hắn. Nhưng mà, bây giờ là ban ngày ban mặt, tuy nói trước kia cũng đã từng xảy ra, nhưng dù sao cũng không giống với hiện tại -- nàng cúi đầu, nhìn xuống vòng bụng nhô cao của mình, thân thể đột nhiên trở nên rất mẫn cảm.
Ngay khi hắn hạ thân xâm nhập vào cơ thể của nàng, Tịch Nhan nhíu mày khẽ cắn môi, cố gắng kiềm chế không hét lên, nhưng vẫn không thể nén lại được, nên xoay mặt vào trong chăn nệm, bật ra những thanh âm rên rỉ quyến rũ giống mèo con.
Thanh âm ngọt ngào, mềm mại của nàng thật mê người, huống chi vào giờ phút này, hắn e sợ mình khắc chế không được sẽ làm tổn thương nàng, vội xoay người nàng lại, nghiêng mặt nàng qua, che kín đôi môi của nàng.
Hắn vẫn thực ôn nhu, cho đến thời điểm cuối cùng mới nhịn không được hơi tăng thêm lực đạo.
Tịch Nhan khắc chế không được đưa tay ôm lấy cổ hắn, cắn vào sau gáy hắn để lại dấu răng chảy máy máu khá sâu.
Cuối cùng, nàng nằm ở trong lòng hắn thở hào hển, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn dùng sức khá mạnh nên sẳng giọng: "Chàng không sợ thương tổn đến đứa bé sao?"
Hắn lại đặt thêm một nụ hôn lên môi nàng: "Yên tâm, ta biết chừng mực."
Tịch Nhan khẽ hừ một tiếng, lại nằm thêm một lát, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, giọng nói của Ngân Châm từ ngoài truyền vào: "Bẩm sườn Vương phi, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, giờ người dùng luôn chứ ạ?"
Tịch Nhan ngồi dậy: "Ngươi đi mời Nam Cung công tử trước, ta sẽ ra ngay"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cứ nằm bất động, Tịch Nhan mặc quần áo chỉnh tề, ngồi nhìn hắn: "Đứng lên nhanh nào, chàng không dùng ngọ thiện sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Ta vừa mới ăn uống no nê rồi."
Chỉ một thoáng mặt Tịch Nhan đỏ lửng cả ên, liếc mắt nhìn hắn, không nói được lời nào
Đợi đến khi Tịch Nhan vào phòng ăn, Nam Cung Ngự đã ngồi sẵn một chỗ, đang thưởng thức ly rượu nhỏ, lẳng lặng chờ nàng
Tịch Nhan cho tất cả mọi người lui xuống, mới ngồi vào ghế bên cạnh: "Huynh còn chưa nói ta biết, một năm qua huynh đã đi đâu?"
Nam Cung Ngự xoay đầu nhìn nàng, bỗng dưng nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết trắng sau gáy nàng một vết màu hồng tím, chỉ một thoáng vẻ ảm đạm bao trùm lên đôi mắt, hắn dựa lưng vào ghế: "Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ở trong phủ phải không?"
Tịch Nhan ngẩn ra, rồi mới gật đầu: "Hôm nay chàng không được khỏe, nên không vào cung."
"Ừ" Nam Cung Ngự lên tiếng, cầm đũa lên, gắp vài món Tịch Nhan thích vào trong chén cho nàng.
Thật ra Tịch Nhan cũng đang đói lắm, đưa đũa gắp thức ăn, nhưng vẫn không quên nhìn về phía hắn: "Huynh còn chưa trả lời vấn đề ta hỏi."
Nam Cung Ngự thản nhiên nói: "Ta luôn ở Đại Sở. Cả năm nay, bệnh cũ của hoàng huynh tái phát, ta phải luôn ở cạnh người, một tấc cũng không rời, vì thế bấy lâu nay ta không đến tìm muội
"Hoàng huynh của huynh bệnh gì thế, sao lại phải cần huynh một tấc cũng không rời?" Tịch Nhan nghi hoặc hỏi
"Từ nhỏ sức khỏe của hoàng huynh đã không tốt, sinh bệnh rất kỳ lạ, nói muội cũng không biế" Nam Cung Ngự uống một chén rượu rồi tiếp: "Muội tìm ta, không phải chỉ để nói chuyện trúng độc chứ?"
Tịch Nhan dừng một chút, rồi mới nói: "Ban đầu ta.... muốn chàng hận ta, nếu vậy khi ta chết, chàng sẽ không quá khổ sở."
Nam Cung Ngự lại châm một chén rượu: "Vậy hiện nay thì sao? Bây giờ lại thay đổi ý định à?"
Giọng nói Tịch Nhan ngày càng thấp: "Ta cũng không biết là đúng hay sai, nhưng mà, ta thật sự không cam lòng......"
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia - Đạm Nguyệt Tân Lương