Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 178 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1300 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 22:58:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134: Cứu Người 5
hông phải hắn không hoảng hốt, mà là hắn không có cách nào tránh được.”
“Đâu có phải.”
Cổ Lạc Nhi cũng tự thấy lời nói của mình rất vô lực.
Lãnh Dạ liếc nàng một cái.
“Ngươi không tin? Từ khi đồng nhân trận được thiết lập đến nay, chưa có ai vượt qua được. Ngay cả ta cũng không thể.”
“Ngươi không thể nhưng không phải hắn cũng vậy.”
Cổ Lạc Nhi chăm chú nhìn thế trận.
Càng nhìn càng cảm thấy lời Lãnh Dạ rất có lý.
Cước bộ của Đạp Tuyết công tử rõ ràng hết sức chậm chạp, chỉ khi binh khí trên tay đồng nhân sắp giáng xuống người hắn thì mới không thể không trốn tránh.
Hơn nữa, cung độ tránh cũng không lớn.
Giống như hắn đang sợ đi lầm đường.
Cái này có chút không tương xứng với vẻ tiêu sái ngày thường của hắn.
Lãnh Dạ nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, trong lòng bỗng cảm thấy khá dễ chịu.
Tiếp tục đả kích Cổ Lạc Nhi.
“Nghe nói, trong đồng nhân trận tổng cộng có chín đạo môn, trong đó chỉ có một đạo là sinh môn, còn lại đều là tử môn. Chỉ cần sai một điểm, chính là chết.”
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói.
“Này, ta cũng đã vào Cô Hồng bảo với ngươi rồi, ngươi sao còn chưa thả hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn chết?”
Lãnh Dạ khoanh tay, không đếm xỉa đến.
“Nhìn một chút, xem hắn có thể trụ được bao lâu.”
Y phải chờ đến khi Đạp Tuyết hao hết toàn bộ thể lực, mới đóng cơ quan đồng nhân trận lại.
Như vậy, y có thể tùy ý thao túng Đạp Tuyết công tử.
“Máu lạnh.”
Cổ Lạc Nhi thầm mắng một câu.
Chuyên tâm nhìn vào trận địa.
Đông Phong Túy đang tập trung đối phó với đồng nhân, không nhận ra Cổ Lạc Nhi đã đến.
Hắn đang nghĩ cách phá giải đồng nhân trận.
Hắn đã nhìn ra, hành động của đồng nhân tuân theo một quy tắc, trong đó có cả Ngũ hành tương sinh tương khắc.
Có điều, trận pháp này thật sự quá phức tạp, hắn nhập trận hơn nửa ngày rồi, mới nhận thức trong trận có chút mơ hồ.
Nếu muốn phá trận, vẫn quá kém xa.
Hơn nữa, ở trong trận, hắn còn không kịp suy nghĩ kỹ, luôn phải đề phòng đồng nhân tập kích đến.
Sức lực của những đồng nhân này vô cùng lớn, chiêu thức lại cực kỳ xảo trá cổ quái.
Hắn sợ tiêu hao quá nhiều tinh lực, không dám cứng đối cứng với đồng nhân, chỉ có thể cố gắng tránh né.
Một lát sau, trong lòng Đông Phong Túy khẽ động, dường như hắn đã hiểu ra được gì đó.
Bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Sắc mặt Lãnh Dạ thay đổi.
Cổ Lạc Nhi tuy không hiểu về đồng nhân trận, nhưng nàng thấy được biến đổi sắc mặt của Lãnh Dạ.
Bởi nàng luôn chú ý tới sắc mặt Lãnh Dạ, theo sắc mặt y có thể nhìn ra đại khái tình hình trong trận.
Thoạt đầu, gương mặt Lãnh Dạ vẫn lạnh như băng, thay đổi thế này, có phải nghĩa là Đạp Tuyết công tử phá được trận rồi không?
“Sao vậy?”
Cổ Lạc Nhi hỏi.
Lãnh Dạ có chút do dự trả lời: “Vừa rồi, hắn đang bị động tránh né đồng nhân, nhưng hiện giờ, đổi thành hắn dẫn dắt đồng nhân di chuyển. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được gì?”
Quả nhiên có hi vọng phá được trận rồi.
Cổ Lạc Nhĩ mừng rỡ.
Thế nhưng nụ cười còn chưa hiện lên môi, nàng chợt thấy một tên đồng nhân cầm đại khảm đao phía sau hắn giáng xuống.
Đạp Tuyết công tử còn đang đối phó với một tên trước mặt cùng hai tên tả hữu, tay vốn không còn đủ để đối phó tên đằng sau này.
Hơn nữa, tất cả lối đi của hắn đều bị chặn lại, muốn tránh cũng khó.
Cổ Lạc Nhi sợ tới mức thét lên thất thanh.
Không kịp nghĩ nhiều, tay vừa nhấc, vô ảnh phiêu miểu chưởng mạnh như vũ bão phát ra từ lòng bàn tay, đánh về phía đồng nhân đằng sau Đạp Tuyết công tử.
Đông Phong Túy đúng là đã nhìn ra được một chút manh mối, thử dẫn dắt đồng nhân.
Từ sự di chuyển của chúng để khẳng định ý nghĩ của mình.
Chuyển được mươi bước, hắn đã nhìn ra, hắn đoán không sai.
Lại lách vài bước, nói không chừng hắn sẽ thấy được sinh môn.
(sinh môn: cửa sống)
Đúng tại lúc này, đồng nhân hai bên tả hữu đồng thời đánh úp phía hắn.
Đông Phong Túy đành phải ra sức ngăn lại.
Hai đồng nhân này còn chưa giải quyết xong, phía sau bỗng có kình phong ập tới.
Đông Phong Túy kinh hãi.
Tình hình trước mắt, hắn chỉ có thể cấp tốc ngăn hai tên đồng nhân, trong lúc đó xuyên qua chúng, tránh khỏi tên đồng nhân phía sau.
Có kịp không?
Đông Phong Túy không kịp nghĩ ngợi, tay trái hắn vung trước mặt đồng nhân, kiếm trên tay phải đồng thời đỡ lấy đồng chủy của đồng nhân bên hữu.
Sau đó, thân thể ra sức nhảy về phía trước.
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay đứt thành hai đoạn.
Đồng thời, sau lưng lại truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Cát bụi mù mịt.
Đông Phong Túy kinh ngạc quay người lại, thấy tên đồng nhân đánh lén phía sau hắn ngã xuống đất, hữu chưởng của Cổ Lạc Nhi đối diện về phía hắn.
(hữu chưởng: tay phải ra chưởng)
Vô số người đang vây xem hít vào một hơi.
La lên: “Vô ảnh phiêu miểu chưởng.”
Đông Phong Túy không kịp nghĩ tiếp, thời điểm đồng nhân ngã xuống hắn phát hiện vẫn còn chưa vào được sinh môn.
Không dám chậm trễ, ngoặt vài bước ra khỏi đồng nhân trận.
Cổ Lạc Nhi dưới tình thế cấp bách, xuất ra vô ảnh phiêu miểu chưởng, giúp đỡ Đông Phong Túy.
Còn đang vui mừng, mấy huyệt đạo trên lưng bỗng đau xót, cuối cùng không cử động được.
“Lãnh Dạ, ngươi làm gì vậy?”
Cổ Lạc Nhi vô thức hỏi.
Nàng biết, Lãnh Dạ điểm huyệt đã điểm nàng.
Cổ Lạc Nhi suy cho cùng không biết võ công, hơn nữa không đề phòng Lãnh Dạ, không thể tránh được bị hắn điểm huyệt.
Trong tay Lãnh Dạ không biết đã cầm đao lúc nào, làm bộ đặt lên cổ Cổ Lạc Nhi.
“Đạp Tuyết, nếu không muốn nàng chết, bỏ mạng che mặt của ngươi ra.”
“Ngươi hao phí bao nhiêu tâm cơ, bắt ta đến Cô Hồng bảo, chỉ vì muốn thấy mặt ta?”
Đông Phong Túy miễn cưỡng hỏi.
Hắn nhìn đã hiểu ra tình thế trước mắt.
Chỉ là có chút khó tin, một chưởng vừa rồi là Cổ Lạc Nhi đánh ra.
Không phải nàng không biết võ công sao?
Nhưng Lãnh Dạ không có khả năng cứu hắn.
Cho dù y muốn thả hắn, chỉ cần tắt cơ quan đi là được, việc gì phải đánh hỏng một đồng nhân.
Cơ quan trên người những đồng nhân này cực kỳ tinh xảo, nếu muốn tạo ra một cái, chỉ sợ không dễ dàng gì.
“Phải. Ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
Lãnh Dạ giương cằm lên.
Cổ Lạc Nhi nói to: “Đạp Tuyết, huynh không cần tháo mạng che mặt ra. Lãnh Dạ đang lừa huynh, y sẽ không làm hại ta.”
Thực ra nàng cũng không biết Lãnh Dạ có động đến nàng hay không, nàng chỉ không muốn làm Đạp Tuyết khó xử.
Hắn đeo mạng che mặt, nhất định có đạo lý của hắn.
Nàng muốn biết hắn là ai, nhưng không muốn biết dưới tình huống thế này.
Lãnh Dạ lạnh giọng nói: “Thật phiền phức.”
Duỗi ngón tay điểm á huyệt Cổ Lạc Nhi. %%%%%%%%......
Đông Phong Túy chăm chú nhìn một hồi, bỗng cười.
“Muốn nhìn, thì để ngươi nhìn.”
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi - Hàn Tiểu Đình