We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Tiêu Bách
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3995 / 38
Cập nhật: 2015-12-02 04:25:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 230: Đột Biến
ước bộ lay động, hai mắt trừng lớn, trên gương mặt đáng khinh tràn đầy khiếp sợ, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ bị nàng giết chết.Từ trước đến nay, nàng ta chỉ là một con rối, một món đồ chơi, một ả đàn bà mà hắn tùy tay có thể bỡn, chà đạp dưới chân, không ngờ, mình lại chết dưới tay một ả đàn bà như thế…… Châm chọc nhếch khóe miệng, thân hình nhất tà, trong mắt chỉ còn lại có một mảnh tối tăm.
“Hắn đã chết?” Y Y đi lên phía trước dò xét, liếc mắt một cái, nhìn Chính Vương nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, không khỏi hai mắt trợn trừng của hắn làm cho hoảng sợ.
“Đừng nhìn, sẽ dọa cục cưng trong bụng.” Khâu Trạch đưa một tay che lấy mặt nàng, không cho nàng nhìn thấy hai cổ thi thể dưới chân.
Mẫn Hách câu khóe môi, lộ ra ý cười khinh thường.
Gã này đáng chết, không ngờ, mấy năm nay, hắn không chỉ có mưu đồ ham muốn ngôi vị hoàng đế Lạc Tang, mà còn muốn đưa mình cùng Y Y vào chỗ chết, nếu không phải Sầm Nhi xuống tay trước, hắn ra tay sẽ càng không cho hắn chết tốt như thế.
“Hoàng phi, người không sao chứ?” Tiểu Thanh nghĩ đến việc vừa rồi, ai cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải hoàng phi thông minh, biết nắm bắt thời cơ, xử lý nhanh nhẹn, khéo léo trận “nhân xà đại chiến” này là khó tránh khỏi.
“Không có việc gì.” Y Y cười khẽ, kéo kéo tay Tiểu Thanh,
“Tiểu Thanh, may mắn ngươi thông minh, hiểu được ý ta, phát ra tin tức cầu cứu, bằng không chúng ta chỉ sợ đều chạy trời không khỏi nắng.”
Tiểu Thanh mặt đỏ lên, nhìn thấy mọi người đang mỉm cười, vội vàng lắc đầu.
“Tiểu Thanh chi là hướng ra phía ngoài phát ra tin tức, nhưng có ai đọc mà hiểu được hay không thì không nắm chắc, bởi vì đây là ám hiệu giữa Vương gia cùng Tiểu Thanh ước định từ trước, không nghĩ tới, cũng bị Hoàng Thượng cùng quốc sư đọc được.” Nói đến đây, nàng đột nhiên hiểu được cái gì, lấy tay chỉ vào Hồng công công, chẳng lẽ, là hắn……
Hồng công công cũng là hiểu được ý tứ của nàng, gật gật đầu, sờ sờ mi tu thật dài.
“Tiếng lóng của bộ thuật chú thuật cùng ám hiệu mà ngươi phát ra gần tương tự như nhau, cho nên, chỉ cần nhận được, liền có thể toàn bộ giải ra, tuy rằng lúc ấy nô tài không thể vọt vào tới cứu hoàng phi, nhưng mà, cũng may mắn trở về thông tri đúng lúc, miễn cho hoàng phi gặp phải tai ương, Tiểu Thanh, công lao của ngươi thật không nhỏ a.”
Hắnnói một loạt, Mẫn Hách cùng hoàng thục phi nghe vào lại cảm thấy hết sức chói tai, nhưng lại cảm thấy bởi vậy mà cứu được mệnh của mình, tư vị trong đó lại nói không rõ.
“Đúng vậy, Tiểu Thanh có công, trẫm nhất định ban thưởng hậu hỉnh cho ngươi,” Khâu Trạch cũng nở nụ cười, hỏi nàng,“Tiểu Thanh muốn cái gì, chỉ cần trẫm có thể làm, nhất định sẽ đáp ứng.”
Y Y nhìn Khâu Trạch, Hồng công công, Lạc Dật ca ca, Sầm Nhi, đều thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, làm hại Tiểu Thanh mặt nghẹn hồng, miệng mấp mấy, mở ra đóng vào vài lần cũng không thể thốt nên lời, không khỏi mím môi cười.
“Tốt lắm, nàng hiện tại phỏng chừng cũng chưa nghĩ ra, đợi cho nàng nghĩ ra mới lại nói với chàng đi.” Bây giờ, nàng đã xemTiểu Thanh như tiểu muội muội đáng yêu, làm cho nàng nhịn không được muốn đi bảo vệ.
đôi mắt màu tím của người nào đó cũng có chút thâm ý liếc mắt nhìn thân ảnh hồng sắc một cái, bạc thần cong lên mang theo lau nhiên ý cười, thấy sắc mặt Mẫn Hách một trận thanh một trận bạch, rất sợ Y Y đã biết được cái gì.
Hồng bào vung, bước lên trước, cũng không để ý ánh mắt lo lắng của hoàng thục phi, sắc mặt trầm xuống.
“Đừng quên, vị trí hiện tại của ngươi chẳng qua là một chức danh, hữu danh vô thực, cho dù muốn ban thưởng, cũng không tới phiên ngươi,” Hắn yêu mị nghiên mặt nhìn nàng,“Y Y, lại đây.”
Khó xử nhìn mọi người, Y Y tiến thoái lưỡng nan, mà Lạc Dật lại mỉm cười làm cho chính nàng lựa chọn.
“Dựa vào cái gì muốn nàng đi qua? Nàng là hoàng phi của trẫm.”Vòng tay ôm lấy nàng càng thêm chặt chẽ, đôi mắt màu tím lạnh như băng nhìn chằm chằm đối thủ.
“Ngươi đã quên vì sao ngày ấy nàng lại cùng bổn vương hồi Vương gia phủ?” Trừng mắt một điều.
“Xem ra, người hay quên cũng không phải trẫm, Mẫn Hách Vương gia, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe thích khách kia nói, Chính vương căn bản là không tính cấp giải dược, hơn nữa hắn còn trúng cổ độc của cổ vương, nói như vậy, trên tay Chính vương căn bản không có giải dược, cho dù thực sự đã từng cho hoàng thục phi, kia cũng là giả, bởi vậy, nàng cũng không cần lưu lại phủ Mẫn Hách Vương gia của các ngươi.” Khâu Trạch lạnh lùng cười, kéo tay Y Y tính rời đi.
Tú bào một hiên, mới đi về phía trước vài bước, thấy phía sau gió lạnh đến xương, quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt của hoàng thục phi gần trong gang tấc.
“Còn muốn chạy, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, đem mạng nhỏ của nàng lưu lại nói sau!” Ngủ trảo sắc bén vương ra, móng tay màu bạc phiếm hàn quang, ẩn ẩn trong lúc đó, lộ ra nhè nhẹ màu đen.
Thực rõ ràng, phía trên móng lại bị thượng kịch độc, Khâu Trạch mặt lạnh xuống, vừa định ứng phó, thân ảnh lam nhạt đứng một bên cũng đã dùng mưa châm lê hoa bắn tới.
“Mơ tưởng, đừng hòng thương tổn tỷ tỷ của ta một sợi lông!”
Hoàng thục phi tất nhiên đã hiểu rõ lợi hại của độc châm trước mặt, không ngờ còn có thể phát ra đến hai lần, may mắn phát hiện sớm, nhưng cũng vô pháp tránh đi, đôi mắt mặc sắc nháy mắt chuyển thành màu nâu, sử dụng viên cầu bao lại chính mình.
Độc châm sắc bén bắn tới viên cầu, lại không thể bắn phá, dọc theolớp bảo vệ rơi xuống, phát ra tiếng vang “đinh đang”.
“Sầm Nhi, ngươi không phải thích Mẫn Hách sao, ngươi cũng biết, kể từ bây giờ, ngươi nhưng là ngay cả một tia cơ hội đều không còn?” Nàng lạnh lùng hỏi.
Tiểu Thanh nghe đến mấy câu này, khổ sở cúi đầu, hốc mắt màu bạc ẩn ẩn lệ quang, rất sợ bị nhìn thấy, lại cuống quít quay đầu chà lau,nhưng mà, lau thế nào cũng không sạch.
Mẫn Hách? Lại là Mẫn Hách? Y Y kinh ngạc, nhìn về phía Sầm Nhi đang cắn môi dưới, toàn thân run rẩy, không ngờ nàng ấy lại ra tay cứu mình, cho thấy, vừa rồi Sầm nhi không chịu nhìn mình, không phải vì nàng chán ghét mình, mà là không biết nên đối mặt như thế nào, cho dù đột nhiên lại có thêm một người thân, cả hai đều vui sướng, nhưng cho tới nay, nàng đều dùng tâm kế, tính toán thủ đoạn cùng mình là sự thật, cho dù biết là nàng bị Chính vương xui khiến,nhưng dù sao trong lòng vẫn có một khoảng cách.
“Hoàng thục phi, ngươi chớ có nghĩ dùng đôi câu, vài lời là muốn lừa gạt Sầm Nhi, ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã không tính cho ta cùng hắn ở cùng một chỗ, ta bất quá cũng chỉ là quân cờ của các ngươi, mới bắt đầu gạt ta nói là sau khi đại công cáo thành, thì có thể cùng Mẫn Hách Vương gia thành thân, mà nói vậy, này đó đều là ngươi cùng Chính vương âm thầm thương lượng đi ra kết quả, Mẫn Hách Vương gia hắn căn bản là không biết, không phải sao?” Áp chế nội tâm chua xót, nàng mặc dù toàn thân run rẩy, cũng không hề lơi lỏng, tay ấn hạ cơ quan phóng độc châm trên tay, trong mắt thể hiện sự kiên quyết.
Mẫn Hách nhìn đến ngẩn ngơ, gương mặt này, cùng Y Y giống nhau như đúc, song bào thai sao? Khó trách, hắn có đôi khi cảm thấy Sầm Nhi cùng nàng có chút tương tự.
“Mẫu hậu, người cùng Chính vương lại âm thầm thương lượng cái gì, nhi thần tuyệt không cảm kích?” Hắn bất đắc dĩ trực tiếp vạch trần lời nói dối của mẫu hậu.
Không đoán được độc châm trong tay Sầm Nhi không biết có lại bắn ra nữa hay không, hoàng thục phi ngay cả nhìn cũng không nhìn lắc lắc ống tay áo hoa lệ, tế mắt nhíu lại.
“Này đó con không cần phải xen vào, nhiều năm như vậy, bản cung thầm nghĩ con có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hiện tại là cơ hội duy nhất, ngày mai, khi Thanh Vũ mang quân đội trở lại, chỉ cần có nàng làm vương bài, ai cũng không thể cướp đi ngôi vị hoàng đế của con!” Lấy tay chỉ vào Y Y, nàng âm ngoan cười.
Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Thiên Lạc Họa Tâm Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường