In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Tiêu Bách
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 247
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3995 / 38
Cập nhật: 2015-12-02 04:25:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 192: Cảnh Trong Mơ Lần Thứ 29: Chết Cũng Phải Đào Cho Ra Thi Thể!
ên trong sân, mọi người khiếp sợ nhìn sương phòng đột nhiên bốc hỏa, lửa cháy ngùn ngụt, lửa liếm lên cửa sổ, thoáng chốc, cả cánh cửa đều hóa thành hồng, gỗ rơi xuống từng đoạn….
“Còn thất thần làm gì! Còn không mau cứu hoả!” Cách đó không xa, nhìn thấy ánh lửa, tổng quản vội vàng chạy tới, rống to!
Nhất thời, bọn người hầu mới giựt mình tỉnh lại, chạy tới chạy lui tìm nước cứu hỏa, một khoảng sân an tỉnh mấy chốc đã ồn ào tán loạn đến gà bay chó sủa, mọi người đều cố gắng dập lửa.
“Sao lại thế này? Sao lại cháy?”
Tổng quản kéo lại một người hầu gần đó đang chạy tới chạy lui, vừa rồi tướng quân nhận được triệu kiến của Hoàng Thượng, hiện tại không ở trong phủ, tất cả mọi chuyện, tạm thời do hắn đảm đương, tất nhiên không thể qua loa, đây chính là sương phòng của phu nhân, lát nữa tướng quân trở về, hắn phải cho người một cái công đạo.
“Nô tài cũng không rõ, lửa đột nhiên bừng lên……” Nột nột đáp lời, gia đinh bị khói hun đến mặt mày đen thui, cố gắng dùng bàn tay thô kệch lau lau cái mặt, thế nhưng càng lau lại càng bẩn, dáng người thấp gầy khẽ run, phỏng chừng cũng là bị hỏa hoạn xảy ra bất ngờ dọa cho hoảng sợ.
Nhìn hắn có chút xa lạ, tuổi dường như còn nhỏ, vóc dáng lại không cao, cúi đầu, trên thắt lưng cũng không đeo môn bài, có lẽ là trong lúc hỗn loạn đã đanh rơi, tổng quản cũng không muốn tiếp tục truy vấn.
“Nhanh đi tưới nước cứu hỏa, cứu không xong, đến lúc tướng quân trở về, là ai cũng không bảo đảm!” Tổng quản buông tay ra, đẩy bờ vai của hắn.
“Dạ, dạ!” gia đinh cuống quýt gật đầu, hướng tới đám người đang chạy ngược chạy xuôi phóng tới.
“Tổng quản, tổng quản, không tốt!” Một gia đinh tuổi chừng trung niên, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh tổng quản, mãnh thở phì phò, hai tay kéo kéo ống tay áo của hắn.
“Sao lại thế này?” Tổng quản liếc mắt một cái đã nhận ra gia đinh này là người làm vườn ở sương phòng phía Tây.
“Sương phòng phía Tây cũng cháy, hơn nữa nhìn hỏa thế rất lớn, nô tài thấy nhân lực ở đó thật sự là không đủ, thỉnh tổng quản phái thêm người sang trợ giúp.” Một bên thở gấp, trên mặt hắn rất là sốt ruột.
Lại cháy?
“Không tốt, là có người cố ý phóng hỏa, a Tam, ngươi cầm lệnh bài này, dùng tốc độ nhanh nhất tìm một tiểu tướng, để hắn mang tin tức truyền cho tướng quân, nói trong phủ khác thường!” lấy lệnh bài giắt ngang thắt lưng ra, đưa cho một gã thị vệ.
thị vệ tiếp nhận lệnh bài, ngay cả lên tiếng trả lời đều không kịp, đã nhảy lên mái hiên rời đi.
Nghĩ đến, chuyện lần này hẳn là có người cố ý phóng hỏa, người này khẳng định là gian tế, do kẻ đối địch của tướng quân phái đến, muốn gây bất lợi cho người,… nghĩ đến đây, sắc mặt tổng quản đã tái nhợt.
“Phu nhân đâu? Các ngươi có ai nhìn thấy phu nhân không!” Hắn hướng tới mọi người đang chạy đôn chạy đáo cứu hỏa kinh hô.
“Phu nhân?” Một gia đinh nhất thời hoảng tay chân,“Phu nhân dường như vẫn đang trốn trong phòng, chưa từng ra ngoài, không phải đã bị……”
Hắn nói còn chưa xong, tổng quản đã tát một cái thật mạnh lên mặt.
“Dám nói hưu nói vượn, ta lấy mạng của ngươi! Mau, các ngươi chia ra, đi vào cứu người!” Chỉ chỉ vào vài gia đinh có thân thể khoẻ mạnh, hắn nói.
Mấy người bị chỉ định cũng không dám từ chối, lấy ra một ít đệm chăn, thấm ướt, trùm lên người rồi vội vã tiến vào.
Bên trong sương phòng cũng không lớn, nhưng bởi vì hỏa thế hung mãn, đà nhà cũng đã bị thiêu hủy một nửa, nghiên ngả, nhìn sơ đã thấy sắp đổ đến nơi, mấy người vừa tiến vào cũng không dám liều, không tiến vào nội phòng, kinh hô vài tiếng, đã lao ra ngoài.
“Tổng quản, không… không nhìn thấy phu nhân.” Rất sợ bị trách cứ, cũng không dám nói ra bọn họ không có lục soát hết phòng, một gã gia đinh cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt sắc bén của tổng quản.
Tổng quản vừa cảm thấy sắc mặt mấy người này kỳ quái, còn chưa kịp hỏi, một thân ảnh quen thuộc to lớn đã rơi vào tầm mắt, hắn không khỏi xoa xoa mắt, không phải vừa mới phái người đi tìm tướng quân, sao nhanh như vậy đã trở lại?
“Rốt cuộc sao lại thế này!”
Khinh Âm mắt lạnh nhìn kia một đoàn gia đinh bối rối, sợ hãi như nhìn thấy ma khi gặp được mình, thở mạnh cũng không dám, cầm thiết bồn liều mạng cứu hoả, thấy thế nào đều cảm thấy chột dạ.
Vốn là muốn đi diện thánh, nhưng đi được nửa đường, hắn phát hiện mình đã quên mang theo lệnh bài tiến cung, vội vàng quay trở về, không nghĩ vừa vặn nhìn thấy A Tam tiến đến báo cho biết tướng quân phủ xảy ra hỏa hoạn.
Là sương phòng của Ngân Nhi! Hắn nheo mắt, nhìn tổng quản mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Theo lời của hạ nhân, sương phòng của phu nhân đột nhiên vô duyên vô cớ cháy bừng lên, liền ngay cả sương phòng phía Tây cũng mạc danh kỳ diệu xảy ra hỏa hoạn, hơn nữa, phu nhân dường như… đã mất tích.” Nói xong câu cuối cùng kia, toàn thân tổng quản cơ hồ đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Ngân Nhi mất tích? Khinh Âm soạn mi, nhìn sương phòng cháy ngùn ngụt.
“Nàng có ở trong phòng hay không?”
“Bọn hạ nhân nói phu nhân chưa từng rời khỏi phòng, Trời Phạt cũng không đi ra, nhưng mà, vừa rồi thuộc hạ đã phân phó vài hạ nhân đi vào tìm, bọn họ đều nói không nhìn thấy phu nhân, nếu là phu nhân lén ra ngoài, có lẽ đã bình yên vô sự.” Nói xong, chỉ chỉ vài nam tử trên mặt còn dính mấy bệt khói đen.
Không ngờ, mấy người kia vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo uy nghiêm của tướng quân quét qua, lập tức ‘thùng thùng thùng’ quỳ xuống.
“Tướng quân tha mạng, chúng tiểu nhân thấy đà ngang của sương phòng sắp gãy, không dám đi sâu vào trong.” Vài người toàn thân run run, ngay cả dũng khí ngẩng đầu đều không có.
Không có người nhìn thấy phu nhân đi ra, bọn họ lại chưa đi sâu vào nội phòng, nói cách khác, phu nhân cựa kì có khả năng ở lại trong phòng? Tổng quản nghĩ đến đây, đã không dám nghĩ tiếp nữa, nhìn sắc mặt tướng quân càng ngày càng xanh, xong rồi, xong rồi…
“Ăn hại, cút!”
mười ngón thon dài nhất cuốn, ra lệnh một tiếng, chỉ thấy bốn ngón xếp theo hình chữ nhật phun ra một dòng suối, trong tiếng hoan hô của mọi người, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lẽo.
Hỏa thế ngùn ngụt dữ tợn, vì toàn bộ sương phòng đều được xây dựng bằng gỗ, cho nên hỏa hoạn cực kì khó khống chế, sắc mặt hắn dần dần trở nên xanh mét.
“Đều đứng đó làm gì, còn không mau đi cứu hỏa!” thanh âm của hắn có thể dùng khí lạnh của hàn băng vạn năm để hình dung.
đám người đang hoan hô nhất thời lại bắt đầu bận rộn lên, khoảng sân sạch sẽ nháy mắt bị vấy bẩn, bùn đất lầy lội, nước từng chậu từng chậu được mang đến, hất vào đám cháy….
Tây sương phòng hỏa thế đã muốn thiêu đỏ nửa bầu trời, nhưng nhân lực cả phủ tướng quân gần như đều bị phái tới sương phòng bên này, hoàn hảo, trải qua một đoạn thời gian cứu giúp, hỏa thế chậm rãi yếu đi.
“Oành!”
Gỗ cháy đến mục rỗng, bị nước từ bên ngoài không ngừng hất vào, vừa nhiệt vừa thủy, cuối cùng chịu không nổi nữa, cột trụ chống đỡ gãy ngang, đà nhà sụp xuống, sương phòng nhất thời xụp xuống một nửa, viên ngói phía trên nóc nhà rơi xuống, phát ra tiếng vang bùm bùm.
sắc mặt mọi người đều trắng một nửa, cầm thiết bồn, chậu hoa, cùng với bất cứ thứ gì có thể chứa nước,… đứng cương cứng tại chỗ, tựa hồ đã muốn thấy được ngưu đầu mã diện hướng mình ngoắc ngoắc ngón tay.
“Này!” Tổng quản thưa dạ nói không ra lời, nếu thật còn có người sống ở bên trong, không chết cũng bị thương nặng.
Hất tay, Khinh Âm hung hăng liếc mắt nhìn tổng quản bên cạnh một cái.
“Đều đứng làm gì? Nếu chết cũng phải đem thi thể đào ra cho bổn vương! Cho dù đốt thành tro bụi, cũng không thể bay xuống địa phương khác!”
“Oành, đông!” thanh âm thiết khí rơi xuống đất, một đám người cũng bất chấp gì nữa, trực tiếp lấy tay bắt đầu bóc từng miếng ngói ra.
Nheo lại mi mắt, hắn nhìn đám người, không có thân ảnh quen thuộc, chẳng lẽ, trận đại hỏa này thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn?
Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Thiên Lạc Họa Tâm Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường